Cực Phẩm Thái Tử Gia


Đầu tháng 11 Nam Sơn ẩn trong sương, cả Thủ đô chỉ một màu xám xịt, giống như khuôn mặt của tất cả người dân trong thôn Dụ Long.
Vụ án của Vương Tam Đản chấn động cả vùng Nam Hưng, thậm chí được báo thủ đô đăng tin, các phương tiện truyền thông đều rất quan tâm, tất cả đều đang chờ đợi kết quả phúc thẩm sau mười ngày.

Tòa án khu Nam Hưng liệu có phúc thẩm hay không, hiện tại vẫn chưa ai biết, đã tám ngày rồi chỉ còn hai ngày nữa.
Đường Sinh cũng quan tâm tới việc này, mặc dù mấy ngày nay hắn vẫn đang bận rộn với mấy việc khác, thế nhưng việc của Vương Tam Đản cũng khiến hắn thấy buồn bực.
Hiệp định lâu dài giữa Cẩn Du, Sắc Sắc với Viện 8561 cũng đã được kí kết, hôm nay người phát ngôn của tập đoàn Sở Đại đã mở cuộc họp báo, thông báo với bên ngoài rằng việc thu mua Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh tại Lỗ Đông của tập đoàn Sở Đại đã vào giai đoạn kết thúc.

Đồng thời Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh – Sở Đại cũng tuyên bố đã kí kết hiệp nghị hợp tác dài hạn với Viện cơ giới quân đội 8561, thành lập trung tâm nghiên cứu khoa học Sắc Hinh và mời giáo sư Khúc Dương Minh đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm trung tâm.
Tin tức này đã gây chấn động, đối tượng quan tâm tới Tập đoàn công nghiệp tàu thuỷ Sắc Hinh nhất phải kể tới chính quyền tỉnh ủy Lỗ Đông và thành ủy Thanh Thị, sau đó là Úc Chính Hưng của Tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc.

Sau khi ông ta nhìn thấy một loạt những thay đổi này thì đột nhiên ý thức được hạng mục Ngân Loan của Thanh Thị sẽ có những biến đổi lớn, ông ta vội vàng hồi báo lại với tổng bộ Tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc, đúng lúc tổng bộ Tập đoàn tàu thuỷ Trung Quốc mở cuộc hội nghị thì Cẩn Du và Sắc Sắc cũng lên máy bay bay về Thanh Thị ...
Đường Sinh không đi cùng, hắn còn phải ở lại mấy ngày hắn đang theo dõi vụ Vương Tam Đản, hắn biết Đinh Hải Quân sẽ không chịu để yên.
Ở thôn Dụ Long khu Nam Hưng trong ủy ban quản lý thôn, Bí thư chi bộ Lưu Mậu Tài, Trưởng thôn Đinh Hải Quân, còn có mấy thành viên khác của thôn đều ở đó.

Lâm Tú Hồng cũng là một thành viên của Ban quản lý thôn, cô chịu trách nhiệm về vấn đề kế hoạch hóa gia đình, nếu không phải vì chị gái cô Lâm Tú Chi không ở Ban quản lý thôn thì cô cũng không đến.
Mấy ngày nay Đinh Hải Quân không hé răng, tòa án thị trấn đã ra phán quyết, đã vi phạm pháp luật thì chẳng thể thay đổi được kết quả, chuyện này chẳng phải là chuyện nhỏ gây náo động giữa các hộ gia đình, chỉ có thể chờ tin tức của tòa án khu, việc chung thân là rất có thể việc kháng án coi như không thể rồi, Vương Tam Đản coi như chết chắc rồi, vấn đề là hiện tại cái tên Lưu lão thất kia không chết, y được bệnh viện cứu sống rồi còn Vương Tam Đản thì sao?
Tòa án thị trấn cân nhắc đưa ra mức hình phạt đối với Vương Tam Đản là hành vi hết sức dã man, việc giết người là có chủ ý và có động cơ rõ ràng.


Trong lúc thẩm vấn anh ta, anh ta cũng thẳng thắn không dối trá nói rằng muốn chém chết Lưu lão thất, Tam Trứng khờ khạo không hiểu những điều này cho nên phải chịu bi kịch.
Người trong thôn ngày nào cũng bàn ra tán vào vụ án này, đều thở dài vì Tam Đản người tốt không gặp điều lành, kẻ ác lại cứ ung dung tự tại.
- … Để tôi nói cũng chẳng có chuyển biến gì, viện trưởng tòa án thị trấn Lưu và phó viện trưởng tòa án khu quan hệ rất tốt, bọn họ tầng tầng lớp lớp bao che lẫn nhau, Tam Đản khờ khạo chẳng biết ăn nói, sớm đã để người ta mượn cớ, tôi nghĩ rằng phải kháng án ở cấp trên cơ…
Bí thư Lưu Mậu Tài rất rõ thân thế nhà Lưu lão thất phỏng đoán như vậy, bây giờ đã tám ngày rồi có phải là phúc thẩm hay là kháng án, có lẽ cũng rõ ràng, mọi người nghe Bí thư Lưu nói như vậy, Lâm Tú Hồng và chị gái Lâm Tú Chi liền lau nước mắt, thật là đáng giận!
- Mẹ tôi cũng không nhúng tay vào được, bà là Phó chủ tịch thị trấn chuyên về lĩnh vực giáo dục chẳng có nhiều quyền lực, lời nói không có trọng lượng ở ủy ban thị trấn.
Lâm Tú Chi nói như vậy, giọng nói cũng nghẹn ngào, bác Lâm Vương Mỹ Hoa cũng nói vài lời với chính quyền thị trấn nhưng những lời của bà không có sức ảnh hưởng, người của Lưu gia và Bí thư thành ủy thị trấn có quan hệ tốt, người ta dường như không nghe thấy còn đưa ra chỉ thị: “Phải nghiêm trị phạm nhân cố ý giết người!”
Vết thương trên tay của Đinh Hải Quân cơ bản đã khỏi rồi, mấy ngày nay khuôn mặt cậu ta nghiêm túc và lạnh lùng, nói chuyện rất hăng, không còn cười hi hi ha ha như những ngày trước, việc này khiến cậu ta rất bận tâm không thể cười nổi
- … Tên họ Lưu không chết đúng không? Vậy thì dựa vào đâu mà phán Vương Tam Đản tội tử hình chứ? Tôi sẽ chờ tin chính xác của tòa án khu, thử kháng kiện xem sao? Lão tử đây không đập nát tòa án thị trấn thì không phải là Đinh Hải Quân.

Đại Lưu ở tòa án thị trấn là cái gì chứ? Lão tử sẽ xử lý sau, những tên khốn nạn này ỷ trong tay có tý quyền lực mà muốn đùa giỡn, giở trò lưu manh với nhân dân? Để tôi tiếp họ!
Đám người trong ban quản lý thôn nhìn chằm chằm vào Đinh Hải Quân một cách hốt hoảng, lúc cậu ta trừng mắt lên thật khiến người ta phải sợ.

Ngoài hội trường còn tập trung một đám người dân trong thôn, ngồi xổm, rồi đứng nơi cửa Ban quản lý, ít nhất cũng phải đến hai ba chục người, Lâm Tú Đông cũng là một trong số đó.

Từ cái đêm Đinh Hải Quân bước vào cướp con dao ướt máu trong tay Vương Tam Đản ra trong lòng Lăng Thủ Đông liền thấy khâm phục Đinh Hải Quân, vậy mới là đàn ông chứ.
- … Anh Hải Quân tôi sẽ đi đập với anh, anh bảo đập đâu tôi sẽ đập đấy, các ông đây đều là nam nhi đội trời đạp đất không phải sợ bọn họ.
- Câm miệng của em lại, cút sang một bên…
Lâm Tú Chi quay đầu lại liếc em trai một cái, Lâm Tú Đông rụt cổ lại không nói gì nữa.
Lúc này Đường Sinh lái chiếc Audi vào sân ban quản lý hắn lại đến một mình

- Anh Hải Quân, bạn của anh đến rồi.
Đinh Hải Quân bước ra ngoài, Bí thư chi bộ và hai chị em họ Lâm cũng đi ra theo, bọn họ cũng có thiện cảm với Đường Sinh, đây cũng là một người đẹp trai được việc.

Đêm đó chỉ có hắn cùng vào với Đinh Hải Quân, trong lúc Đinh Hải Quân thuyết phục Tam Trứng, những người khác vác Lưu lão thất người chảy máu đầm đìa đều run rẩy, còn Đường Sinh từ đầu tới cuối vẫn không hề thay đổi sắc mặt, hắn vẫn luôn bình thản như thói quen.
- Tiểu Đường, cậu không về Lỗ Đông à? Tới đây làm gì vậy?
Đinh Hải Quân mấy đêm không ngủ được, mắt cũng đỏ ngàu.
- Tôi không yên tâm với anh, lão Quân, tôi biết anh sẽ không dễ dàng gì để yên như vậy, sao rồi, tòa án của khu vẫn chưa đưa ra tin chính xác à?
Đinh Hải Quân lắc lắc đầu
- Tôi đang chờ tin chính xác từ tòa án khu đây, tôi muốn xem rốt cuộc có phải họ Lưu kia mánh khóe khôn lường không? Dưới chân thiên tử lại thực sự không có vương pháp sao? Cậu nói xem tòa án thị trấn muốn giở trò lưu manh với lão bách tính, mẹ kiếp, tôi cũng muốn giở trò lưu manh đây?
- Lão Quân à, đôi khi cũng cần phải tỏ ra lưu manh, đối phó với những tên lưu manh thì phải lưu manh hơn họ, chúng ta sợ ai chứ?
- Hix, tiểu Đường, ở dưới vùng trời này, quả thực không có người nào khiến anh em ta phải sợ, dám giở trò lưu manh trước mặt tổ tông lưu manh sao? Để gã mở to đôi mắt chó của nó ra, có câu gì nhỉ? À, dám giở dao ra đùa giỡn trước mặt Quan lão gia, dám múa mép trước Khổng phu tử sao? Tôi khinh!
Đinh Hải Quân nói xong thì liền bước xuống bục, nhìn trái phải
- Này, ai, ai kia có thể tới bên kia lấy cho tôi hai cái xẻng tới đây được không?
Hai người trong thôn nhanh chóng chạy tới phía góc tường ban quản lý thôn lấy lại hai cái xẻng
- Trưởng thôn, của anh đây…
Đinh Hải Quân nhận lấy xoay xoay trong tay rồi quay đầu lại nói với Đường Sinh:
- Tôi nghĩ rằng trưa hôm nay không có cơm ăn rồi, lòng tôi đang nhăn nhúm lại, có vẻ như sắp có tin gì xấu thế nhưng hy vọng là không phải tòa án khu làm khó ta, nếu không thì trước tiên ta sẽ đánh họ Lưu ở tòa án thị trấn, rồi sẽ tới tòa án khu phá một trận, cậu hãy mở cốp x era đi đây chính là vũ khí để hai ta trừ gian diệt ác…
Đường Sinh cười cười tiến tới cầm cái xẻng nhìn qua rồi bĩu môi:
- Cái đồ chơi này không dùng được, dùng cái là gãy ngay…

Tiện tay hắn bẻ răng rắc, cái cán gỗ của cái xẻng liền gãy, sau đó hắn đưa cho một người trong thôn
- Anh nói xem, cái này có thể đánh người sao?
Phì, những người xung quanh bật cười, cái vị thanh niên bảnh bao này thật là khỏe như trâu? Cái cán xẻng to chắc như thế mà lại có thể dễ dàng bẻ gãy như vậy?
Đinh Hải Quân cười gượng gạo, rồi cũng đưa cái xẻng trong tay cho người dân
- Củ chuối … đi đi đi, vứt đi.
Lúc này Bí thư Lưu Mậu Tài mới mở lời:
- Hải Quân, không được làm loạn, cần phải theo luật pháp, nếu như anh bị bắt đi thì phải làm sao?
- Đúng vậy, anh Hải Quân, không đáng, tên họ Lưu kia không đáng để anh làm loạn như vậy, nói không chừng lại khiến anh bị phán hai năm tù…
Lâm Tú Đông cũng nói vào một câu, Lâm Tú Chi lại trừng mắt nhìn em trai
- Em nói chuyện kiểu gì vậy? Miệng chó không thể khạc ra ngà voi…
Đinh Hải Quân cười ha hả
- Phán quyết tôi? Củ chuối, đường đường là một trưởng thôn của nước cộng hòa, mà lại bị phán xét vậy sao? Ai dám chứ?
Lúc này nơi cửa lớn vài người dân trong thôn đang vây quanh một phụ nữ yếu đuối đang đi vào, rõ ràng là bà xã của Vương Tam Đản - Lý Như, cô ra viện sau ba bốn ngày, cơ bản là không việc gì thế nhưng người cũng có gầy đi không ít, sắc mặt nhợt nhạt như người chết, vẻ mặt thống khổ đáng thương.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, lẽ nào là tòa án khu đã có tin chính xác gửi về? Mọi người liền tụ tập lên trên, Đinh Hải Quân đang ở phía trước.
Em trai của Lý Như đỡ chị, cậu ta cũng là một người dân trong thôn một người hiền lành, hơn hai mươi tuổi vẻ mặt thất thố.
Lâm Tú Chi bước nhanh lên trên:
- Chị Tam Đản, có phải là tòa án khu có tin gì?
Cô và em gái bước lên đón.
- Em Tú Chi à, chị cũng chẳng rõ, vừa rồi người của tòa án thị trấn tới thông báo cho chị đi một chuyến, sợ rằng tòa án khu đã có tin tức gì.
Nói xong Lý Như liền tiến lên quỳ xuống trước mặt Đinh Hải Quân, nước mắt giàn giụa nói:
- Trưởng thôn, tôi dập đầu trước anh, anh giúp tôi với.

Cô sợ bên trên bác bỏ đơn kháng kiện của Vương Tam Đản, vì thế chột dạ không dám tới tòa án thị trấn nghe tin mà chạy tới ban lý thôn trước.
Cảnh tượng này khiến cho mấy chục người ở đây đều lau nước mắt, Đinh Hải Quân nghiến răng, hai tay đỡ vợ Vương Tam Đản lên
- Chị đừng sợ, Lý Như, trưởng thôn Đinh sẽ làm chủ cho chị, người tốt sẽ không phải chịu ức hiếp cả đời, ông trời có mắt, đi, đi tới tòa án thị trấn thôi.
Đinh Hải Quân đỡ Lý Như lên chiếc Audi, Lâm Tú Chi Lâm Tú Hồng đuổi sát theo sau chen chúc vào, mọi người trong sân vội chạy ra ngoài
- Khẩn trương, ai đó khởi động chiếc minibus, đưa đám đông lên thị trấn đi…
Ở bên ngoài đỗ ba chiếc xe minibus, đám đông tất cả đều lên xe.
Đám dông dưới sự dẫn dắt của chiếc xe Audi do Đường Sinh lái đã hướng về phía thị trấn, trên xe Lý Như lau nước mắt suốt, trong thời khắc này cô thực sự cảm thấy ấm áp, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, cô vẫn thấy vô cùng cảm kích trước tấm lòng của trưởng thôn và người dân trong thôn.
Lúc mấy chục người định bước vào tòa án thị trấn, bảy tám gã bảo vệ tòa án đều hoảng hốt, đang làm cái gì đây? Định bạo động sao?
Đại Lưu trưởng tòa án thị trấn là nhân vật số một, vẻ mặt sáng sủa, dáng người bậc trung, mặc bộ đồ y phục tòa án nghiêm trang, dưới sự báo cáo của mấy thuộc hạ đã tới trước cổng tòa án nhìn lướt một cái về phía trận thế của thôn Dụ Long, hừ một tiếng khinh thường, điêu dân!
- Sao thế này? Đinh Hải Quân có phải là anh dẫn đầu không đấy? Anh định làm phản đấy hả? Náo động như vậy, anh định làm gì?
Đinh Hải Quân đứng giữa đám người, cậu ta vẫn dùng tay đỡ Lý Như lúc này thậm chí rất bình tĩnh
- Ông, đừng làm trò cười nữa đi, mau báo cáo lại tin từ tòa án khu cho tôi đi, tôi đã nhịn tám ngày rồi, nếu tôi thực sự làm phản thì ông cũng chẳng cản được đâu, ông chẳng là cái thá gì cả.
Trưởng thôn Đinh mắng một cách sung sướng, Đại Lưu giận tới mức mặt biến sắc thế nhưng mấy chục người dân trong thôn ở đây đều giữ thái độ hung dữ, thế nên ông ta cũng chẳng dám gọi bảo vệ ra bắt trưởng thôn Đinh lại, nghiến răng nói:
- Ngươi mà cũng xứng làm trưởng thôn sao? Ngươi chỉ là một tên lưu manh thối tha, ta chẳng thèm xử lý ngươi, bây giờ ta chính thức thông báo với nhà ngươi, tòa án khu đã đáp lại lời với tòa án thị trấn, bác bỏ đơn kháng án của Vương Tam Đản…
Chỉ một câu này, hai chân của Lý Như mềm ra suýt chút nữa ngồi thụp xuống đất, may mà chị em Lâm Tú đỡ lấy:
- Trời ơi, anh Tam Đản ơi!
Quần chúng phẫn nộ, tất cả người dân trong thôn đều lặng người đi, Đinh Hải Quân kêu lên một tiếng thảm thiết:
- Đồ chó chết, ta đây sớm đã đoán ra…
Trong lúc tất cả mọi người lặng đi, Đinh Hải Quân liền xông lên phía trước, cùng tiến lên phía trước với hắn là Lâm Tú Đông, Lý Binh và mấy người đang xung máu, bọn họ động tác rất nhanh, Đại Lưu sợ hãi, nắm đấm của Đinh Hải Quân rơi vào đúng mặt hắn
- A…
Cảnh tượng liền náo loạn, mấy tên quan tòa đằng sau Đại Lưu tiến lên kéo ra cũng bị ăn mấy nắm đấm…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui