Tại biệt thự Ngân Than, Ninh Manh, Tử Tử đi cùng với chị Trần và La Tố Hồng trở về, bởi vì sự việc quá nghiêm trọng nên chị Trần không thể không lộ thân phận thật sự của mình ra để có thể đưa bọn họ đi, ngược lại thì hai cô này lại không hiểu tại sao họ lại để cho chị Trần đưa hai cô đi, đối phương ắt là làm càn thôi.
Đây là lúc hai chữ tự vệ khi bị cưỡng hiếp được hình thành, trước khi chị Trần để lộ ra thân phận thật sự của mình thì điều đó chưa được công nhận, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, cãi đi cãi lại kết quả là vụ án được hoãn lại để xử lý sau, hai cô này cũng sẽ chịu hình phạt giam lỏng, tạm thời không được nộp tiền bảo lãnh.
Vì vậy chị Trần mới đến tìm Trần Vượng Đông – Cục trưởng thành phố, kể lại sự việc một cách đơn giản, Trần Vượng Đông cũng có vẻ kinh sợ, Triều Quân Hoành của nhà họ Triều không phải cũng đã bị cảnh sát nội vệ trung ương bắt đi rồi sao? Có vẻ như vẫn vậy? Nhà họ Triều thật đúng là xui xẻo, ở Tuyền Thành đã trêu chọc đến người ta, ở Thành Thị lại trêu chọc đến người ta nữa, gặp phải vận mệnh này thì không thể làm càn thêm được nữa, có làm quá lên thì Đào Quân cũng phải vào Cục cảnh sát nội vệ trung ương.
Lúc này Đào Hải Vân vẫn chưa quyết địch chủ động giải quyết vấn đề này, chợt nghe thấy con trai mình gặp phải tình trạng nghiêm trọng như vậy thì người làm cha như ông ấy cũng mềm nhũn cả chân không đứng dậy nổi.
Sau đó khi đến văn phòng làm việc của Trần Vượng Đông thì ông ấy mới biết rõ chân tướng sự việc.
Vậy là xong rồi, không phải chỉ có mình nhà họ Triều mà nhà họ Đào cũng xong luôn rồi, vậy rốt cuộc là nó đã đắc tội với ai? Ông ta hồn bay phách lạc mà rời khỏi Cục đi thẳng tới bệnh viện.
Số mệnh của Đào Quân và Triều Quân Hoành giờ là như nhau, đều là hai tên thái giám, chỉ là một tên thì không còn hình dạng gì nữa, còn một tên thì chưa vào sâu lắm mà thôi.
Trong thời gian hai ngày này, Triều Lão Tứ cũng đến, Đào Quân thì bị thiến mất rồi, đối với hai nhà họ Triều và họ Đào mà nói thì đó lại là một sự kích động quá lớn, Triều Công Nguyên hoàn toàn suy sụp, nghe thấy tin này, ông chẳng nói nửa lời, thực sự là không có gì để nói nữa cả, vận rủi kia ơi, ngươi từ đâu giáng xuống vậy?
Họa phúc vô môn (1), do người tự chuốc lấy, những lời này có thể xếp vào hàng chân lý danh ngôn thiên cổ.
Khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn, có một số người không thể đụng vào được
Không nói đến việc bọn họ như thế nào nữa, chỉ nói đơn giản về Ninh Manh và Tử Tử, vụ việc lúc trước không đề cập đến nữa, dù sao thì sau khi Tử Tử cắt của quý kia đi thì đầu cô ấy cũng mê muội đi rồi, mặt mũi, toàn thân bê bết những máu.
Ninh Manh cũng vậy, hai cô bé kia không ngờ mình lại trải nghiệm cái việc làm cho người ta phải sợ hãi này.
Đối với bọn họ mà nói chắc chắn là để lại trong lòng nỗi ám ảnh, nhưng trên thực tế thì khi trở về nhà, sau khi tắm gội xong hai cô lại ăn cơm bình thường, trông thì không có vẻ gì, nhưng sau đó hai cô lăn trên giường mà khóc thầm, lại nôn ọe, cảnh tượng kia vẫn còn rõ mồn một trong đầu.
Mặc dù các cô hận thấu xương tên họ Đào kia nhưng khi tên này bị cắt mất cái “công cụ mua vui” đó thì sự thù hận và oán giận đã biến mất rồi.
Chị Trần, Ninh Hân, Dung Nữ, bọn họ lần lượt thay nhau đến khuyên nhủ, nhưng không mấy có tác dụng.
Ninh Hân cũng giận Ninh Manh và Tử Tử cả gan làm càn, nếu không phải là Dung Nữ và chị Trần lôi đi thì cô ấy nhất định phải cho hai con nha đầu này một trận, thử nghĩ xem, chẳng phải là Đường Sinh quá nuông chiều hai đứa nó sao? Ôi!
Đường Sinh, Sắc Sắc, Cam Tịnh, sau khi bọn họ trở về nghe đầu đuôi sự việc đó xong hắn bình tĩnh nói:
- Tên họ Đào đó không phải là loại người tốt đẹp gì, tôi cũng không ngăn cản các cô ấy lại, nếu không thì chị Trần có để cho các cô ấy ra tay không? Tên tiểu tử đó tự mình tìm đến tàn phế còn trách ai được? Đáng đời!
Ném ra những lời nói như vậy Đường Sinh liền đi lên lầu dỗ dành Ninh Manh và Tử Tử, mấy cô gái ngồi quanh bàn uống rượu cũng chẳng có ai đi theo hắn cả.
Ánh mắt dò xét của Sắc Sắc nhìn Ninh Hân tâm trạng đang rối bời, cô nói:
- Thôi được rồi, Ninh Hân, sự việc cũng đã xảy ra rồi, cô có dạy dỗ hai đứa nó cũng có thể làm được gì đây? Đường Sinh lại nuông chiều chúng đến vậy, ai mà quản được đây? Với lại hắn liệu có để cho những người con gái bên cạnh hắn chịu ấm ức không? Hắn ta hiểu rõ sẽ xảy ra chuyện gì nhưng đã không ngăn cản, vậy cũng tốt, tên họ Đào đó vẫn còn sống, theo như tôi thấy thì đây là báo ứng!
Các cô vây quanh Ninh Hân, cô chỉ có thể thờ dài, quả thật là như vậy, Đường Sinh chắc chắn là biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu không chị Trần làm sao lại ra mặt một cách trùng hợp như vậy? Rõ ràng là hắn không bảo chị Trần ngăn cản việc này lại mà! Ôi, hai con nha đầu này cắt mất cái của quý của người ta, lại còn hù doạ luôn cả mình nữa.
Đường Sinh vừa bước vào thì Ninh Manh liền khóc lóc chạy lao vào lòng Đường Sinh.
Ôm Ninh Manh lên giường, Đường Sinh ra vẻ khá hào phóng, chìa tay về phía Tử Tử nói:
- Nào, Tử Tử, ra đây anh ôm em, anh trai đến an ủi các em đây, cắt thì cũng đã cắt rồi mà, ai bảo hắn ta định cưỡng hiếp các em làm gì? Đừng sợ…
Tử Tử thực sự sợ hãi, là nghĩ lại mà sợ, bây giờ vẫn còn đang run lẩy bẩy.
Lúc đó cô đang tức giận, cái kéo chỉ “xoẹt” một cái là cắt xong luôn cái đó của tên kia, nhưng khi máu chảy ra thì cô trợn tròn mắt… Cô chạy đến bên phải Đường Sinh, ba người ôm lấy nhau thật chặt.
Hai cô khóc ồ ồ, Ninh Manh còn nói:
- Đường Sinh, Tử Tử vẫn còn sợ hãi lắm, em...!em thì vẫn ổn, em phụ trách dẫn dụ hắn ta còn cô ấy ra tay.
Trời, hai con nha đầu này, các ngươi thật là to gan đấy, Đường Sinh cúi xuống đánh vào mông Ninh Manh nói:
- Sau này em còn gây chuyện nữa không?
- Không, em không dám nữa, không dám thêm một lần nào nữa, Đường Sinh, không, không ở lại Thanh Thị này nữa, cầu xin anh đưa bọn em đi…
- Anh đã sắp xếp cả rồi, anh sẽ đưa các em chuyển tới Tuyền Thành, các em sẽ ở cùng với bọn Đường Cẩn, hai ngày tới không cần phải đến trường nữa đâu.
- Vâng,
Trong lòng Ninh Manh như trút bỏ được gánh nặng còn Tử Tử thì vẫn còn rất hoảng sợ:
- Đáng thương quá đi mất, Tử Tử à, cô ổn hơn chút nào chưa?
Đường Sinh cũng ôm chặt lấy Tử Tử, hắn cố ý sờ vào mông của cô, nào ngờ người đẹp cũng chẳng phản ứng lại vì còn đang nước mắt lưng tròng.
Ninh Manh thì ổn hơn cô ấy, nhìn thấy cảnh tượng này thì lại càng đau lòng hơn:
- Ấy, Tử Tử nói gì đi, ấy, Đường Sinh sờ vào mông cô rồi kia kìa, sao cô lại bất động?
Tử Tử còn đang trong trạng thái mơ màng, cô còn áp chặt vào lòng Đường Sinh hơn:
- Ôm chặt vào, ôm chặt em vào, em, em sợ, em thấy tên họ Đào đó đến rồi, đừng, đừng đến đây, tôi không muốn cắt của cậu đâu, cậu đừng có tới đây…
Vẻ mặt của cô đầy hoảng hốt, đó là kết quả của việc suy nghĩ quá mức, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, làm cho thần kinh suy nhược, cứ tiếp tục thế này thì không được, cô ấy sẽ suy sụp mất, cô ấy chưa từng trải qua tình trạng kích động quá mạnh như thế này.
- Manh Manh, em đi tìm chị Trần đến đây…
Đường Sinh nhanh chóng đẩy Ninh Manh ra còn hắn ta thì ôm Tử Tử lên đùi vỗ về cô ấy:
- Tử Tử à.
Tử Tử đang khóc, đang co ro, Đường Sinh nghiến răng một cái, bàn tay hắn véo vào đôi ngực đầy đặn của cô ấy:
- Tử Tử, em có đau không?
Bốp, một tiếng bạt tai:
- Đồ lưu manh, sao anh lại sờ vào ngực người ta? Tôi cắt luôn của anh bây giờ!
Tử Tử đột nhiên bị kích động, hình như cô ấy đã tỉnh táo lại.
Ấy, đau quá, Đường Sinh không nghĩ là sẽ bị một cái bạt tai giòn tan như thế, lúc này hắn dở khóc dở cười mà nói:
- Em, em không sao chứ?
- Tôi có sao thì anh liền sờ mó ngực tôi hả?
Tử Tử trừng mắt vẻ xấu hổ mà giận giữ, một tay còn đang giơ cao dường như là còn muốn cho hắn một cái tát nữa.
Đổ mồ hôi hột, Đường Sinh nhe răng nói:
- Anh tưởng em ngây dại cả người ra nên mới sờ mó một chút để kích động em, em không sao là tốt rồi…
- Khốn kiếp, hóa ra anh thừa lúc tôi bị tổn thương mà chiếm đoạt tôi hả? Tôi đánh chết anh!
Tử Tử cũng chẳng biết lấy đâu ra sức lực, không ngờ cô xô cho Đường Sinh ngã nhào xuống, sau đó cô cưỡi trên người hắn vừa đấm vừa bóp, lúc cánh cửa phòng mở ra, chị Trần và Ninh Manh trợn tròn cả mắt lên.
- Có chuyện gì thế này?
Ninh Manh xông đến ôm lấy Tử Tử còn đang phát cuồng kia:
- Tử Tử, làm sao vậy?
Tử Tử lại khóc oà lên, cô cũng chẳng nói gì.
Chị Trần tiến đến không nói một lời, điểm huyệt mấy cái làm cho Tử Tử hôn mê bất tỉnh.
- Không sao đâu, chỉ là thần kinh quá suy sụp, cô ấy chịu sự kích động quá lớn, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tôi giải huyệt cho cô ấy thì sẽ không sao nữa.
Ninh Manh hỏi Đường Sinh, sao anh lại bị Tử Tử đánh? Lúc này Đường Sinh nước mắt đầy mặt đứng dậy, vẻ mặt khổ sở nói:
- Tôi lại cứ nghĩ là cô ấy ngây dại, cố ý sờ ngực để kích động cô ấy, nào ngờ đâu bị cô ấy cho ăn một cái bạt tai, em xem cô ấy đánh anh đây? Hằn cả vết tay phải không? Chết tiệt thật!
Ninh Manh trợn mắt, cô cũng đấm cho hắn ta một cái:
- Đáng đời anh, dám sờ vào chỗ đấy của con gái, không đánh anh thì đánh ai?
Chị Trần cũng mỉm cười, liếc nhìn Đường Sinh, Tiểu Thủ Trưởng, cậu đúng là làm trò cười mà:
- Hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài.
Đợi khi chị Trần đi ra, Ninh Manh liền nhảy cưỡi lên trên người Đường Sinh, ôm lấy cổ hắn, nhíu nhíu cái mũi mà cười nói:
- Anh cũng thật là, anh nghĩ là đang sờ của em đúng không? Tử Tử cô ấy rất thuần khiết, lần này anh coi như xong rồi, sờ ngực cô ấy, lại sờ cả mông của cô ấy, cứ đợi ngày mai cô ấy cắt phăng của anh đi, còn bây giờ thì vì “tiểu JJ” của anh mà mặc niệm một chút nào!
Cô bé này ban nãy còn sợ hãi, khi ở trong lòng Đường Sinh thì không sao nữa.
Đường Sinh bĩu môi, véo véo cái mũi của cô ấy:
- Anh biết cái chủ ý quỷ quái này là do em nghĩ ra, sao lại bảo Tử Tử ra tay giúp em?
Ninh Manh lè lưỡi:
- Cũng không phải, Tử Tử vốn không định cướp cái kéo đi nhưng lại sợ rằng để em làm thì anh sẽ giận em nên cô ấy tự tay làm vậy.
Thực ra Tử Tử không to gan bằng em nhưng lần này vì em nên bất cứ giá nào cô ấy cũng làm.
Đường Sinh, em muốn anh đối xử tốt với cô ấy.
Toát cả mồ hôi, sao thế được? Cô làm mối chị họ mình đó sao? Đường Sinh cười khổ:
- Manh Nhị tỷ, tỷ chê mấy cô bên cạnh ta còn ít sao?
- Không phải vậy mà, cũng một đám người rồi, vậy thêm một người thì có hề gì? Cũng đâu có bắt anh lấy cô ấy? Chỉ cần đối xử tốt với cô ấy thôi, trước tiên cứ bao nuôi cô ấy, ví dụ như bọn em ăn ăn uống uống hay mua cái này cái nọ, tất nhiên là anh phải bỏ tiền ra trả.
Anh sờ đến người của Tử Tử thì cô ấy không thể tính sổ với anh sao? Nếu thực sự cô ấy cắt của anh thì sao? Ít nhất cũng nên có tình người một chút, đỡ phải đến lúc hai ta ân ái mặn nồng thì cô ấy lại tự sờ mình.
Thở phù, Đường Sinh sặc sụa:
- Anh nghĩ không phải đâu? Làm sao em biết cô ấy tự sờ của mình? Trong cái đầu óc em chứa những thứ gì không biết?
Ninh Manh đỏ mặt, cô trừng mắt tức giận nói:
- Rất nhiều người con gái trong thời thanh xuân thường lén lút tự sờ của mình, hai chúng ta kích động cô ấy như vậy, làm sao là cô ấy lại không tự sờ của mình chứ? Em đoán được cả, chẳng phải cũng giống đàn ông con trai các anh đó sao? Hừ.
Đường Sinh nuốt nước bọt:
- Cái đó hả, Manh Manh, có phải là lúc anh thân mật với ai em đã nhìn thấy? Sau đó lại tự sờ của mình?
- Đường Sinh thối tha, anh nói cái gì vậy? Nằm xuống, em đánh vào mông anh cho biết!
Ninh Manh lại càng đỏ bừng mặt, cái này anh cũng biết luôn rồi sao? Xấu hổ quá!
Đêm đó Đường Sinh dỗ Ninh Manh ngủ xong mới ra khỏi phòng rồi lẻn sang phòng của Ninh Hân, cô ấy và Dung Nữ ngủ cùng nhau, Đường Sinh bèn chui ngay vào giữa, nói chuyện về hai con bé Manh, Tử kia một lát, chỉ nói rằng mọi chuyện sẽ ổn, sau đó ba người họ xảy ra chuyện gì thì không cần phải nói nhiều nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai Đường Sinh đi đến chỗ Ninh Manh, hắn tìm chị Trần cùng đi tới đó, đánh thức Tử Tử dậy, vì chị Trần nói chuyện với cô ấy nên qua một đêm nghỉ ngơi thì tâm trạng lo sợ đã dần dần trở nên bình tĩnh hơn.
Đường Sinh cũng yên tâm, đợi khi chị Trần rời đi, Tử Tử liền tính sổ với hắn ta:
- Hôm qua anh sờ mó cái gì thế? Đừng tưởng là tôi đã quên, không nói rõ ràng thì hôm nào đó tôi sẽ cắt luôn của anh đi…
Đường Sinh nhe răng:
- Hai chúng ta hiểu lầm thôi, anh chỉ là do tình thế cấp bách thôi.
Nếu em vẫn không chịu, hay là anh bao nuôi em như người khác? Nhân tiện, chúng ta bàn luận trao đổi về kinh nghiệm làm tình?
Tử Tử lao vào đấm hắn, hai người lăn lộn:
- Tôi…tôi phải đánh chết anh!
Cô đâu phải là đối thủ của Đường Sinh? Kết quả thì lại là càng chịu thiệt thòi hơn, ngực cũng bị đè lên, mông cũng bị sờ luôn rồi, đợi sau khi Đường Sinh bỏ trốn mất dạng thì Tử Tử mới trợn tròn mắt, Ninh Manh đang bật cười khúc khích, thì ra cô ấy đứng nhìn trộm màn kịch nãy giờ.
- Á… cô, cô tỉnh dậy từ lâu rồi à? Ôi mẹ ơi!
Tử Tử lại càng xấu hổ vô cùng, lúc ấy cô liền nhào tới úp mặt vào gối.
- Ái, sờ thì cứ sờ đi, một lần thì ngượng, hai lần thì quen, tôi nghĩ là Đường Sinh rất tuyệt, ít nhất thì cũng là đối tượng lựa chọn hàng đầu.
Tử Tử không nói gì, khuôn mặt đỏ ửng, cô nhìn chằm chằm vào Ninh Manh, Ninh Manh liền úp mặt xuống gối:
- Chúng ta trêu đùa thì là trêu đùa thôi nhá, cô đừng có mà cắt của Đường Sinh đấy, anh ấy không xấu xa đâu, anh ấy là thương người nhất, cả đời này có làm tình nhân của anh ấy cũng mãn nguyện, tương lai cô còn phải lấy chồng mà.
- Tôi đâu còn mặt mũi nào mà lấy ai, sắp sửa thành đồ “second hand” rồi, thực sự bị cô hại rồi.
Lúc Tử Tử nói như vậy thì trong lòng đã không còn phẫn nộ nữa rồi.
(1) Hoạ phúc vô môn: Hoạ phước không có cửa, tức là không có nơi cố định, cũng có thể hiểu, hoạ hay phước là do chính con người tự rước lấy chứ nhiều khi nó không tự đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...