Cực Phẩm Thái Tử Gia


Lúc ai kia bị cắt thì Đường Sinh đi cùng La Sắc Sắc đến gặp Bí thư Mạc theo lời mời từ trước, lúc này mặt trời cũng đã lặn dần.
Chị Trần gửi tin nhắn cho Đường Sinh, hắn ta trả lời ngắn gọn một câu thế này:
- Đem hai ả nha đầu đó về đây là được rồi, ngày mai chuyển trường.
Xảy ra một chuyện như vậy, Thanh Trung này thật là không thể ở lại thêm được nữa, Thanh Thị cũng có thể là không ở lại được, nên đổi môi trường khác cho bọn cô ấy đi, đi tới Tuyền Thành vậy, hiệp hội những mỹ nhân ở bên đó cũng sẽ tăng lên thêm hai người nữa, vốn dĩ đã có bốn người rồi mà, nhiều nhất cũng là thêm hai người bọn họ thành sáu.
Dù cho phía cảnh sát Thanh Thị muốn giữ hai cô gái này lại, gặp phải tình huống này chị Trần ắt tự nói rõ thân phận của mình ra mà đưa các cô ấy đi trước.
Đường Sinh mà muốn ra tay thì đừng nói gì là Thanh Thị, kể cả là ở toàn khu Lỗ Đông thì cũng chẳng có ai dám ngăn cản hắn, nhưng hắn cũng sẽ không làm như vậy, cứ tận tâm tận lực mà làm một công dân tuân thủ luật pháp thôi.

Gặp phải vụ việc này của Ninh Manh, là có phần phức tạp, một mặt thì cô ấy không nên tức giận mà ra tay tàn độc, mặt khác thì Đào Quân cũng không nên làm chuyện tàn bạo để nhận kết cục thê thảm, cái này gọi là Chu Du đánh đòn Hoàng Cái (1), một bên ra tay, một bên tình nguyện, vậy thì cứ để nó xảy ra đi.
Thanh Thị vào buổi đêm, từng hàng dài những cột đèn rực rỡ chói lóa, những toà nhà cao tầng cao ngất ngưởng, những con phố dài rộng, xe cộ qua lại như nước chảy, thật là một cảnh tượng phồn vinh.
Đường Sinh và Sắc Sắc ngồi ở ghế sau, còn Cam Tịnh là người lái xe, trên xe chỉ có ba người bọn họ.

Thân phận lúc này của Đường Sinh là một thư ký của Sắc Tổng.

Ừ, một thư ký nam, Đường Sinh cũng ăn mặc rất nghiêm túc, mặc quần áo tây, đi giày da, trông khá là chỉnh tề, chỉ là khuôn mặt thì nom còn khá non nớt.
- Ái… sao mà nhìn mãi vẫn như là một đứa con nít thế này, nói dễ nghe một chút thì là một cái móc treo quần áo vậy, Cam Tịnh, cô có cảm giác đó không?
- Đúng vậy thật, Sắc tổng, nhưng mà khi hắn ta nói năng thận trọng một chút thì có thể đóng giả được, nhưng một khi hắn ta cười tươi lên thì lộ hết…
Đường Sinh trông thật tội nghiệp, lẽ nào tôi lại thảm hại như vậy sao? Sắc Sắc liền bật cười:
- Ấy, nói cậu đấy, không phục phải không?
- Tôi đâu có không phục đâu? Tôi khâm phục trong lòng và ngoài mặt thì còn bái phục nữa, xin Sắc Tổng và Thư ký Cam cứ dẫn đường đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Đúng rồi, nhất định là phải khiêm tốn, khiêm tốn hơn nữa, đừng có ỷ vào sự hậu thuẫn của La Sắc Sắc tôi đây mà ức hiếp người ta đấy, một khi cậu mất đi sự yêu mến của tôi dành cho cậu thì số phận bi thảm sẽ chờ đợi cậu đấy.

Cam Tịnh à, cô biểu hiện cũng phải thật xuất sắc vào, mỗi ngày cho cậu ta 20 tệ làm chút lộ phí.
Cam Tịnh nhịn không nổi liền bật cười:
- Sắc Tổng, 20 tệ có quá xa xỉ không vậy, cho cậu ta 10 tệ là được rồi.

Sắc Sắc cũng bật cười:
- Lại không phục nữa phải không? Dám bĩu môi hả? Tôi nghĩ là đã chiều chuộng cậu quá rồi, Cam Tịnh, tối nay chuẩn bị roi da và nến nhé.
Đường Sinh nghiến răng, lại thêm vào một câu:
- Có muốn rửa ruột không vậy? Nghe nói cái đó cũng khá là có tác dụng kích thích đấy.
Hai cô gái nhổ cả nước bọt.
- Ghê tởm quá!
Sắc Sắc dí đầu hắn;
- Không thể nói linh tinh với cậu được nữa, làm cậu hư hỏng rồi thì có người gặp họa.
Nhìn qua gương chiếu hậu cũng đủ thấy Đường Sinh và Sắc Sắc khá là thân thiết, Cam Tịnh càng tiếp cận với La Sắc Sắc thì càng cảm nhận thấy cô gái này chiếm vị trí rất cao trong lòng Đường Sinh.

Trước đây cứ tưởng rằng Tình Tổng và Du Tổng là quá lợi hại rồi, bây giờ mới thấy La Sắc Sắc còn lợi hại hơn nhiều.
Khu Ngân Long Mặc Vận là một nơi ở riêng tương đối khiêm tốn mà lại đẳng cấp cao ở Thanh Thị.

Ẩn cư ở nơi đây là các gia đình lớn của ông Mặc Hương Giới, ông là một lãnh đạo đã về hưu của thành phố này, có mối quan hệ không tầm thường với Mạc Trung Hoàng.

Lão Mạc rất thích con người này, điểm làm ông khâm phục nhất ở Mặc Hương Giới là trên con đường làm quan ông ấy không hề có trong lòng cái khái niệm “từ bỏ”, nếu đổi lại là Mạc Trung Hòa thì ông ta thực sự không nghĩ mình có thể làm được điều đó.
Vùng nước Ngân Long là vùng nước nhân tạo, là do giới khai thác khu vườn Ngân Long lợi dụng ưu thế của môi trường tự nhiên mà sau khi cải tạo sông hồ, địa thế đã gây dựng nên một khu vườn tiên cảnh trên nhân thế.

Tác phẩm kiệt xuất nhất chính là bút tích của chủ nhân của khu nhà Ngân Long Mặc Vận này là Ứng Thiện Long, bốn chữ dát vàng “Ngân Long Ngụ Viên” này cũng được treo lên tầng chỗ cửa chính, cũng là bút tích của Ứng Thiện Long.

Ở Lỗ tỉnh, ông ấy là một người nổi tiếng của giới văn hóa, cũng là người có chút tiếng tăm, hiệp hội Thơ ca hội hoạ của tỉnh cũng tuyển dụng ông làm chức Phó hội trưởng.

Tất nhiên cũng chính là lấy danh tiếng, nhưng tranh chữ của Ứng Thiện Long cũng khá có giá ở tỉnh thành này.
Nhưng phàm là những người làm quan thì luôn quý những con chữ của mình, những người không quen thì không nói làm gì, ngay cả một số doanh nghiệp hoặc đơn vị trực thuộc mời ông viết cho một bức vẽ đẹp nhưng ông ấy lại giữ chữ như giữ vàng.


Thực ra là không muón bêu xấu, chẳng may mà viết không đẹp thì lại bị người ta chê cười.
Mạc Trung Hoàng cũng giống Ứng Thiện Long, ông này cũng giữ chữ như giữ vàng, thường thì cũng chẳng viết chữ cho ai xin cả, lúc này danh tiếng của anh có sức ảnh hưởng, nhưng khi thôi không giữ chức vụ gì nữa thì ra sao? Người lãnh đạo mới lại đến rồi, người ta lại xin lãnh đạo ban cho chữ, có mới thì lại nới cũ, cứ một vòng luẩn quẩn như vậy, rồi họ lại đem cái chữ trước đây họ xin của bạn đem vứt sang một xó, bạn tưởng rằng mình là nhà thư pháp thiên cổ sao? Thôi đi đừng hão huyền! Vì thế mà lão Mạc mới không làm chuyện ngốc nghếch ấy làm gì.
Ông thích thư pháp thì là thích vậy thôi, nhưng cũng không biểu lộ ra điều đó, ông chỉ là thích giao lưu cùng với Ứng Thiện Long, mối giao hảo của hai người trên phương diện khác vẫn tốt.

Ứng Thiện Long về hưu sớm chút, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc ông ấy không có cách nhìn riêng của mình với nền kinh tế hiện tại hoặc sự phát triển của thành phố.

Lão Mạc thường lui tới chỗ Ứng Thiện Long là muốn nghe ý kiến của ông ấy, ý kiến của hai người thường bất đồng, lão Mạc lại thích cái quan điểm trái ngược của Ứng Thiện Long, điều đó có thể thức tỉnh sự tự tin quá mù quáng của ông ấy.

Mình đã làm Bí thư, những người dưới quyền có vẻ khuất phục, lại nịnh hót mình, ngày càng nghe được ít hơn những lời nói chân thật.
Lần này mời Sắc Sắc và Phó chủ tịch Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa đến khu nhà Mặc Vận không chỉ là chọn nơi trò chuyện nhã nhặn này, ngoài ra thì Úc Chính Hưng Phó chủ tịch Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa còn muốn xin chữ của Ứng Thiện Long.

Năm ngoái ở kinh đô có tổ chức một cuộc triển lãm thư pháp gì đó, bên Lỗ Đông cũng đã chọn mang tới tham dự mấy bức tranh chữ, phần lớn đều là tác phẩm của Ứng Thiện Long.

Kết quả là đã đạt được giải thưởng, đài truyền hình CCTV cũng mời lão đến phỏng vấn, nghe nói ông ta có bố mẹ làm quan chức của địa phương, lại cung cấp sự tuyên truyền mở rộng và chuyên đề đặc biệt.

Năm nay tên tuổi của Ứng Thiện Long sẽ nổi như cồn, sẽ có xu thế là một người được trọng vọng.
Úc Chính Hưng tiếp xúc với Mạc Trung Hoàng không phải mới chỉ có một lần, từ khi Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa muốn tham gia vào dự án Hải Tây Loan, ông sớm đã xuất hiện ở Thanh Thị rồi, bọn họ cũng đã trở thành bạn bè của nhau từ lâu.

Lần này Úc Chính Hưng cũng muốn tham dự kịp thời bữa tiệc nào đó của một vị lãnh đạo cũ, đang lo lắng không biết nên tặng món quà gì.

Mạc Trung Hoàng nói nên tặng một bức tranh đẹp, sau đó liền nhắc đến Ứng Thiện Long.

Úc Chính Hưng cũng đồng ý, vui mừng đáp ứng nên lần này liền mượn cớ để đến đây.

Tất nhiên những điều này không phải là điều quan trọng nhất mà là Mạc Trung Hoàng muốn được nhìn thấy Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa có thể hợp tác cùng với công ty Sắc Hinh.

Nguồn vốn kỹ thuật của Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa thì Sắc Hinh không thể so sánh được, không phủ nhận rằng trong tay của Sắc Hinh nắm giữ nguồn vồn làm người ta phải ao ước, nhưng bọn họ lại quá thiếu về kỹ thuật.
Mặc dù có thu mua Đông Thái cũng chẳng thể cải thiện được sự thiếu hụt đó, bởi vì nguồn vốn kỹ thuật của Đông Thái cũng có hạn, dưới cờ của họ chính là hai cơ quan nghiên cứu kỹ thuật có liên quan, cũng không phải là mạnh lắm, tự mình đối phó thì thực như lấy trứng chọi đá, những cái khác thì càng không thể.
Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa rất có tiếng tăm, công ty Sắc Hinh thì chẳng thể sánh bằng, bọn họ ngoài việc có vốn ra thì còn có được gì nữa? Cứ coi là anh có năng lực về tài chính nhưng đó đâu đại diện cho giá trị sản phẩm, không có kỹ thuật thì lấy đâu ra giá trị sản phẩm? Không có kỹ thuật thì sản phẩm của anh là chất lượng ra sao? Ai phục anh chứ?
Vì vậy trong mắt của Phó chủ tịch Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa một tập đoàn hàng đầu, thì công ty Sắc Hinh chỉ là một công ty nhỏ, nói miệt thị một chút thì đó là một công ty lớn ở bề ngoài mà thôi.

Ngươi đừng có nói là thu mua Đông Thái, cho dù có hợp nhất cả Thanh Cương vào nữa cũng chẳng thể nào so sánh được với Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa to lớn này.

Người ta là muốn xem xét ngươi, thực lực của ngươi còn cách xa nhiều lắm, không phục cũng không được, ngược lại còn là rất bái phục vẻ kiêu căng ngạo mạn của La Sắc Sắc.
Có thể nói hôm nay là một cuộc hẹn nho nhỏ, nhưng ý nghĩa lớn hơn thì lại là bữa tiệc để Mạc Trung Hoàng và Úc Chính Hưng kéo gần mối quan hệ lại, ngược lại lại không phải là coi trọng Sắc Hinh lắm, trong lòng Mạc Trung Hoàng cũng đã có dự tính riêng, Hải Tây Loan thì đã bị Tổng công ty công nghiệp tàu thuỷ Trung Hoa lấy đi, mà căn cứ Ngân Loan là mục tiêu lớn mà Tổng công ty tàu thuỷ Trung Hoa rất muốn đạt được.

Úc Chính Hưng cũng thể hiện ra quyết tâm sát nhập Lỗ Đông lần này, giữa những lời nói cũng đã thể hiện ra rõ là muốn sát nhập khu Ngân Loan.
Lúc La Sắc Sắc và Đường Sinh, Cam Tịnh tới thì Bí thư Mạc đã mở tiệc rượu với Phó chủ tịch Úc và Ứng Thiên Long từ lâu rồi.
Nhìn thì như là thoải mái không câu nệ phép tắc nhưng thực tế thì là không coi trọng La Sắc Sắc của công ty Sắc Hinh, đến bắt đầu bữa tiệc mà cũng chẳng đợi cô.

Đường Sinh liền nhìn ngay ra điều đó, hắn nháy mắt cho Sắc Sắc biết, Sắc Sắc đâu cần đợi phải làm cho rõ ràng, từ ánh mắt của người yêu, cô ta cũng đã lĩnh hội được ý của hắn, tự cô ấy cũng cảm nhận được điều đó:
- Ôi chao… đường đường là một Bí thư Mạc mà lại thất lễ với khách thế à, cứ cho là Sắc Hinh là một công ty mới thành lập đi nữa thì cũng không đến mức phải đón tiếp như vậy chứ? Đến cả ý tứ cũng không có.
Sắc Sắc cũng không khách khí, chỉ nhìn họ Úc bằng nửa con mắt, coi vị Phó chủ tịch Úc đây như không khí.

Tôi cần phải xem sắc mặt của ngươi sao? Nực cười thật!
Đường Sinh lại càng tùy tiện hơn, hắn cùng Cam Tịnh thưởng ngoạn bức Mặc Bảo của Ứng Thiên Long:
- Bức tranh chữ này nên nói thế nào đây? Nét vẽ mạnh mẽ có thừa, nhưng lại có mấy phần mềm mại, không được hoàn hảo lắm!
Hắn hạ thấp giọng mà đánh giá bức Mặc Bảo mà người ta quý trọng kia.
Ứng Thiện Long cũng không phải là điếc mà không nghe thấy, ông ta liếc mắt nhìn Mạc Trung Hoàng, ý là muốn nói, người trẻ tuổi thời nay là ngông cuồng như vậy sao? Ông ta liền đứng dậy đi đến chỗ Đường Sinh:
- Tiểu tử, xem ra cậu cũng thỉnh giáo đúng người rồi đấy, ta đây liệu có thể lãnh giáo một chút.
- Không dám, không dám… tiểu tử ăn nói bừa bãi, đâu dám bêu xấu trước mặt tiền bối đâu?
Đường Sinh khiêm tốn đáp, giọng điệu cũng rất tự tin.

- Ha…
Mạc Trung Hoàng đứng bật dậy:
- Lão Ứng à, tôi thấy là ông nên trổ tài vậy, người bên cạnh La Tổng sẽ không dám dò xét nữa!
Có vẻ như hai người này người xướng người hoạ muốn để cho Đường Sinh xấu mặt, cũng muốn để cho La Sắc Sắc không ngẩng đầu lên được, bởi vì La Sắc Sắc đã không nể mặt Úc Chính Hưng, Úc Chính Hưng không đứng dậy, cô ấy cũng chẳng thèm để ý đến ông ta, nhưng trước đó tên họ Úc này có thất lễ c thì hai người Mạc, Ứng cũng không có phản ứng gì, thật bất công!
La Sắc Sắc lại nói:
- Bí thư Mạc à, ông làm như vậy không phải là muốn làm khó tiểu thư kí của tôi đấy chứ? Mấy nét chữ loằng ngoằng như chó leo trèo của cậu ta thì làm sao mà có thể đặt ở một nơi thanh nhã như thế được cơ chứ? Tiểu Đường à, tôi biết cậu còn trẻ người non dạ, viết được mấy chữ là đã lợi hại lắm rồi đấy?
Lời nói như thể một mũi tên mà trúng hai đích vậy.
Ứng Thiện Long nghe xong liền đỏ bừng mặt lên, đó chẳng phải là đang mắng ta hay sao? Tôi chỉ có thể viết được vài chữ, tôi chế giễu cậu ta sao? Nghĩ lại cũng đúng, tôi đâu có chế giễu người ta, một lão già như tôi mà còn phải học hỏi cái tên oắt con ấy sao? Trong lòng lão ta không khỏi buồn bực liền nhìn về phía Mạc Trung Hoàng.
Bí thư cũng đang nhìn về phía ông ta, hai người đều nghĩ thầm trong bụng, cô La Sắc Sắc này quả thực là một nhân vật lợi hại, người bên cạnh cô ta cũng thật sắc sảo.
Sớm đã có một tên trẻ tuổi mang ra một trang giấy viết chữ, lại mở nghiên mực ra, Úc Chính Hưng cũng tiến lại gần:
- Tiểu Thư ký, xin mời!
Bộ điệu ông ta như chỉ sợ mọi chuyện còn chưa đủ loạn, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, ngươi muốn múa rìu qua mắt thợ hay sao, ta thách ngươi đấy.
Ai cũng tưởng rằng Đường Sinh sẽ bị cái vẻ đáng sợ của lão làm cho khiếp đảm, nhưng mặt hắn lại chẳng hề biến sắc mà vẫn cười cười nói nói, không ngờ hắn lại cởi cái áo kiểu tây ra rồi đưa cho Cam Tịnh còn đang há hốc mồm ngạc nhiên kia, hắn vén tay áo lên, lúc này hắn làm cho mấy người đứng đó thật là cười không được mà khóc chẳng xong, Tiểu tử à, thôi được rồi đấy!
Sắc Sắc trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô nói những lời đó với lão Ứng là chỉ muốn để ông ta bỏ ngay cái cử chỉ đó đi thôi, nhưng cái tên họ Úc kia lại chen vào làm cho Nhị Thế Tổ bị sốc rồi, chao ôi, tôi nói thật lòng đấy, cậu có làm được không vậy? Chị biết là cậu cam đảm, nhưng thư pháp không phải là chuyện cam đảm hay là không.
Cam Tịnh tim càng đập loạn xạ, nhưng cũng không phải là không còn một tia hi vọng, cô vẫn có linh cảm rằng Đường Sinh sẽ đem đến niềm vui bất ngờ.
Muốn nói đến chữ của Đường Sinh thì phải nói rằng hắn được tích lũy từ hai đời rồi, trước tiên là do ông nội truyền lại, sau đó lại đến ông cụ Ninh, trong xương cốt của hắn lúc này đây như có một khí thế đã được tinh luyện, hắn giơ đôi tay thon dài ra, chấp bút, ngưng thần…
Tiếp theo đó, tay hắn phóng bút thoăn thoắt, đầu ngọn bút như múa trên trang giấy, nét chữ cứng cáp như rồng bay tận chín tầng trời, mềm mại đẹp đẽ như mây phiêu bồng.
(1) Để lừa được Tào Tháo, Hoàng Cái và Chu Du đã phải dụng tâm bày “khổ nhục kế”.

Biết Sái Trung, Sái Hòa (là em của Sái Mạo) sang Đông Ngô trá hàng, Chu Du và Hoàng Cái cố ý giả vờ cãi nhau, rồi Chu Du đánh đòn Hoàng Cái trước mặt hai người họ Sái, để mượn tay hai gián điệp của Tào Tháo đưa tin tức sai về.

Hoàng Cái giả cách oán hận Chu Du, cử Hám Trạch sang đưa thư trá hàng.

Do tin của Sái Trung, Sái Hòa đưa về, cộng với tài ăn nói của Hám Trạch, Tào Tháo tin việc Hoàng Cái sang hàng là thật.
Đến đêm 20 tháng 11, sau khi Gia Cát Lượng cầu được gió đông, Hoàng Cái làm tiên phong, dẫn đầu đội thuyền chiến tiến sang thủy trại quân Tào, danh nghĩa là hàng Tào, nhưng khi tới nơi liền phi thẳng tới trại Tào nổi lửa tấn công.

Tào Tháo đại bại rút chạy, Hoàng Cái bị trúng mũi tên do Trương Liêu bắn, ngã xuống nước, nhưng được Hàn Đương cứu sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui