Cực Phẩm Thái Tử Gia


Bên này Hoa Anh Tú đang hành động, thì tiếng của Đào Hải Vân vang lên trong phòng khách.

Từ tấm rèm cửa có thể nhìn thấy hắn chỉ cuốn trên mình một tấm khăn tắm, dường như là đang nghe điện, lúc này liền ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện khung cửa sổ, toát mồ hôi!
Thế nhưng đèn phòng khách không bật, với cái ánh sáng tù mù của phòng ngủ và phòng khách thì cũng chẳng đủ để nhìn rõ, chỉ đủ để soi sáng toàn thân hắn, có bật đèn cũng không thể thấy được họ.

Vừa mới hưởng thụ xong hắn toàn thân nóng nực, trong phòng khách mát mẻ hơn nhiều, bộ da trên ghế sô pha lại càng khiến người ta thấy thoải mái hơn.
Lúc này hai con người sau tấm rèm cửa không dám mảy may động đậy, bởi vì trên người bọn họ khoác lên tấm mành, hơi động đậy một chút tấm mành sẽ lay chuyển, không bị người ta phát hiện mới là lạ, bàn tay của Đường Sinh cũng chẳng dám mò mẫm nữa, bộ ngực của Hoa Anh Tú đang dính trên tấm rèm thì có thể làm thế nào chứ?
Thế nhưng, có thể ấn vào một bên ngực đầy đặn của Hoa Anh Tú, cái cảm giác ấy… ôi, thật là tuyệt.
Hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của đối phương, bốn mắt giao nhau, không ai dám cử động, khuôn mặt xấu hổ của Hoa Anh Tú, ánh mắt đó đủ để khiến tim Đường Sinh rụng rời, thế nhưng trong giây phút này thật không có cách nào khác, hoàn cảnh đang uy hiếp hắn.
Đường Sinh sợ cô ta uy hiếp ư? Hắn có sợ ai chứ chẳng thể sợ một cô gái, hơn nữa giữa hắn và Hoa Anh Tú đã từng có một sự tiếp xúc đặc biệt, lúc đó hoàn cảnh cũng tương tự như bây giờ, trong một nơi ánh sáng tù mù, cũng có thể nhìn thấy ý tứ từ ánh mắt của Hoa Anh Tú, cậu dám làm gì tôi sẽ giết cậu.
Nhưng phải nói là khi đặt bàn tay lên bầu ngực của cô cảm giác thật đê mê, có thể cảm nhận được khả năng đàn hồi của nó, ngứa ngáy nơi lòng bàn tay, nếu không thấy được qui mô của nó thì cũng phải thấy được rằng độ đàn hồi của nó.
Hoa Anh Tú nghiến răng, Đường Sinh trề môi, ý là hắn vô tội, sau đó cúi sát đầu bên tai cô giải thích
- Không được cử động tay, Anh Tú tỷ, cặp giò bị treo lên bởi tấm rèm rồi, chỉ cần động đậy một chút là sẽ bị lộ, chị nghĩ rằng tôi muốn sờ mó chị sao? Tôi cũng đang khó chịu đây!
Hoa Anh Tú tức giận, vừa tức giận vừa thấy xấu hổ, Đường Sinh đột nhiên dính vào, mình cũng không kịp phònhg bị lại để cho hắn ép vào góc tường, tay cũng không thể đưa lên để che chắn, lúc đó cô mới phát hiện cánh tay đang đặt nơi bụng hắn liền đưa tay xuống véo hắn, thế nhưng lại nắm vào cái gì đó của hắn cảm giác thật không binh thường, dài dài mềm mềm, cái đồ chơi gì đây chứ?
Trong lúc đang mải mê cân nhắc, ánh mắt đẹp của cô chợt thấy bộ dạng trừng mắt há mồm của Đường Sinh, cô ngay lập tức phản ứng lại lẽ nào là cái … của hắn.
Đường Sinh lại cúi đầu xuống nói nhỏ
- Anh Tú tỷ, chúng ta đừng giở trò lưu manh nữa đi? Tôi đâu có bóp chặt chị, chị nương tay chút đi!

Trong lòng Hoa Anh Tú thấy hối hận, bàn tay của mình thật là dâm tiện, sao có thể nắm chặt đồ vật đó được chứ? Không đúng, nó mềm quá, đây không phải là phản ứng của một người đàn ông bình thường, hơn nữa tay hắn còn đang đặt ở chỗ ấy của mình, sao hắn có thể không có chút phản ứng gì?
- Cậu bất lực sao?
Hoa Anh Tú nói nhỏ bên tai Đường Sinh, lại còn mạnh dạn nắm lấy “nó” một lần nữa, vẫn mềm như vậy.
- Bậy nào, không phải, một năm cũng có cương một hai lần, cảnh sát Hoa Anh Tú, đừng có đả thương tôi như vậy, tôi đau không dậy được đấy.
Đột nhiên ánh mắt của Hoa Anh Tú trở nên dịu dàng hơn, trời ơi, hắn ta thật sự bất lực sao? Bao nhiêu cô gái đẹp lại vây quanh một tên đẹp trai bất lực sao? Tại sao chứ? Đều là thấy hắn đáng thương sao? Ánh mắt Hoa Anh Tú nhìn Đường Sinh đã thay đổi trề môi nói:
- Không phải là thật chứ?
Đường Sinh nói nhỏ:
- Chị thấy thế nào? Đã từng gặp người đàn ông nào “mềm” như tôi chưa? Dù sao thì tôi cũng bị người ta đùa giỡn quen rồi, không có gì.
- Tôi, tôi không cố ý, chỉ là tôi không tin lắm…
Hoa Anh Tú thực sự không tin, liền miết miết thế nhưng cái “đồ chơi” ấy chẳng có phản ứng chút nào, Hoa Anh Tú thực sự thất vọng, lệ tràn khóe mắt nép sát thân hình đang run rẩy của mình vào lòng Đường Sinh, môi ghé sát tai hắn thì thầm
- Đường Sinh, tôi không cố ý làm cậu đau lòng, xin lỗi…
Sau đó Đường Sinh cảm nhận được vành tai của mình đang bị cô cắn, toát mồ hôi, lại một mĩ nữ nữa cắn câu Đường Sinh bất lực này.
- Không sao, Hoa Anh Tú, tôi quen rồi, mọi người đều thương hại tôi, thêm chị cũng chẳng nhiều hơn, thế nhưng đừng nói ra ngoài nhé!
- Không nói không nói, đáng thương quá, tôi cứ nghĩ sao nhiều mĩ nữ vây quanh cậu vậy, hóa ra là … Đường Sinh có thể trị khỏi không?
- Đương nhiên, tôi tin rằng có thể chữa khỏi, tôi tin tưởng vào cuộc đời, sẽ có một ngày tôi sẽ cương cứng lên cho chị thấy...
- Ừ, nhất định như vậy, tôi cũng tin rằng cậu có thể cương được lên, nhất định sẽ cứng được.
Hoa Anh Tú không thấy rằng cần phải kiệm lời, mà ngược lại còn không kìm được nước mắt, sợ rằng nghẹn ngào ra tiếng, liền cắn một miếng nơi cổ hắn.

Đường Sinh thấy sảng khoái làm sao, nếu không phải tay bên trong đang cầm chiếc camera thì hắn đã ôm lấy Hoa Anh Tú một cách đã đời rồi.
Đào Hải Vân vẫn đang ngồi gọi điện thoại, cô gái cũng bước ra từ nhà vệ sinh rồi, không chút giữ ý gì, liền sà vào lòng Đào Hải Vân trên chiếc sô pha, từ vị trí của Hoa Anh Tú có thể nhìn rõ cảnh tượng của hai người, còn Đường Sinh thì chẳng thích thú với việc đó.
-… thương hội ngày mai, tôi nhất định phải phát biểu, ừm, mặc kệ trong lòng bí thư Mạc nghĩ gì, chỉ cần lời phát biểu của tôi được cấp báo chí truyền thông truyền đi, thái độ của thành ủy Thanh Thị sẽ chẳng khác nào công chư hậu thế.

Cho dù cuối cùng không đạt được mục đích thu hút đầu tư nước ngoài vào căn cứ Ngân Loan, cũng có thể mở ra một cục diện mới, ở phương diện phụ thuộc tam sản, cũng không phải không có khả năng hợp tác…
Chẳng biết hắn đang nói chuyện cùng ai, nói một lúc mới tắt máy, cô gái đó dường như đu mình trên đùi Đào Hải Vân, chân mở ra treo trên người ông ta, từ sau gáy cũng có thể nhìn thấy sự nở nang cùng đường cong của cô ta, cái tư thế thật là dâm đãng…
Bàn tay to to của Đào Hải Vân miết miết vuốt ve bộ ngực của cô gái
- Bảo bối à, nghỉ ngơi sớm chút đi, mai anh còn có chút chuyện.
- Người ta ngủ không được, vừa rồi anh trò chuyện với Triều tổng à? Em không hiểu, tại sao thành phố lại không đồng ý cho vốn đầu tư nước ngoài tham gia vào dự án Ngân Loan? Anh thấy đấy các công ty xí nghiệp Hàn Quốc Nhật Bản người ta hùng mạnh là thế? Đều xếp hàng top về việc chế tạo tàu thuyền trên thế giới, Mạc bí thư cũng thật là bảo thủ.
- Em nhá, không hiểu chuyện chính trị đâu, tỉnh ủy hay quốc vụ viện cũng sẽ chẳng đồng ý cho đầu tư nước ngoài tham gia vào những cột trụ của nền kinh tế quốc dân đâu.

Những lĩnh vực này không thể để đầu tư nước ngoài vào khai phá, nếu như ngay cả những sản nghiệp căn bản nhất của quốc gia cũng để nước ngoài thao túng, em nói xem có phải là bi kịch không?
- Vậy chẳng phải anh còn phải tận tâm giúp bên Tập đoàn Hiện Đại nói tốt sao? Lại ăn được gì của người ta rồi chứ gì? Anh sẽ mua xe cho em chứ?
- Hà… Sao anh có thể nói giúp xí nghiệp nước ngoài được? Không có chuyện đó đâu, chỉ là anh giả bộ thể hiện vậy thôi, thái độ đó của anh có thể đem lại phúc lợi cho chúng ta.

Chiếc xe Limousine cùng căn biệt thự mới của em đều từ đó mà ra, quan điểm đưa đầu tư nước ngoài vào của anh không phải hoàn toàn sai lầm.


Ở thành ủy cũng cần có một thanh âm như vậy, tại sao chứ? Bởi vì những người nói như vậy đều giống anh, có cùng một mục đích, không phải vì tư lợi.

Nói về đại cục bọn anh không thể bán đứng lợi ích quốc gia, mà bán cũng không được, như vậy sẽ bị chém đầu, ít nhất cũng sẽ bị cách chức, bày ra thái độ như vậy là đủ rồi, để cho những người đứng đầu các xí nghiệp nước ngoài nhìn thấy hi vọng hợp tác, ở bờ biển hoàng kim Trung Quốc, có lẽ có thể phân cho bọn họ một ít đất…
- Thật giảo hoạt đấy, người tốt à, chúng ta vào trong đi, có muốn thêm một lần nữa không? Em hầu hạ anh…
Mỹ nữ quyến rũ.
- Hà… em đúng là yêu tinh mà, định hút hết dương khí của anh à? Lão Lâu à, không được rồi đi ngủ đi…
Hai người liền đi vào.
Đứng sau bức màn Đường Sinh và Hoa Anh Tú mới thở phù nhẹ nhõm, thật khó chịu quá, thế nhưng tay của Hoa Anh Tú vẫn cứ nắm lấy cái đó của Đường Sinh không thả ra
- Cái đó, Hoa Anh Tú tỷ, có phải là nên buông ra không?
Hắn còn không như vậy sao? Tay cứ ấn lấy ngực người ta không buông ra.
- Trước hết bỏ bàn tay chó của cậu ra, là do tôi chịu thiệt trước…
Trong lòng rất đau xót, nhưng Hoa Anh Tú vẫn không quên điểm này.
Đường Sinh mặc dù không muốn nhưng đành bỏ bàn tay ra, Hoa Anh Tú mới buông tha cho hắn, hai tay vòng ra ôm lấy cổ hắn, cắn vào vành tai hắn nói
- Đường Sinh, sao chứ, tôi vẫn không thể tin được sao cậu lại … Bây giờ thì tôi hiểu tại sao chị Ninh Hân lại tốt với cậu như thế…
- Đúng vậy, tôi là một người bi kịch, Hoa Anh Tú có phải sau này chị cũng sẽ đối tốt với tôi không? Kỳ thực các chị đều thương hại tôi…
- Không, Đường Sinh, không phải tôi thương hại cậu, kỳ, kỳ thực tôi thích cậu…
Chỉ cho đến khi phát hiện Đường Sinh bất lực, lòng Hoa Anh Tú tan nát, nỗi đau này không lời nào tả được, cũng trong phút giây này cô mới biết rõ rằng mình yêu hắn.
Lại một cô gái nữa rơi vào bẫy tình tạo nghiệp chướng rồi, Đường Sinh nghĩ trong lòng thế nhưng tiếp xúc với Hoa Anh Tú đã được bắt đầu từ khi ở Giang Lăng, vì thế cô ấy muốn quên hắn cũng là chuyện khó nói, có cô gái nào có thể quên được chàng trai từng trèo lên người mình?
- Hoa Anh Tú, chúng ta đi thôi lẽ nào còn muốn nghe thêm một tràng nữa?
Đường Sinh ghé sát vào tai ô, hơi thở của hắn khiến Hoa Anh Tú thở gấp hơn, toàn thân nóng lên, có một sự kích động khó nói trong cô, cô không trả lời, quay đầu lại liền hôn Đường Sinh một cái.

Cái hôn của Hoa Anh Tú là như vậy, vừa mãnh liệt vừa điên cuồng, Đường Sinh cũng nhiệt liệt đáp lại, cánh tay đang ôm cô nhân cơ hội đi xuống sờ mó sờ mó, bộ mông của cô căng tròn và cong, Hoa Anh Tú cũng nép sát người vào người hắn, cùng hắn đá lưỡi, chỉ đến khi ngón tay của Đường Sinh đưa vào khe của cô, cô mới run lên…
- Hư nào, tay của cậu…
Hoa Anh Tú không chịu nổi kích thích, đẩy hắn ra, bóp một cái
- Thôi, ra ngoài đi nếu không phát ra tiếng động thì không ổn!
Hai người họ cũng chẳng quan tâm hiện tại Ninh Hân đang ở đâu, theo đường cửa sổ bếp đã chạy thoát ra ngoài, trước khi ra xe lại hôn nhau một trận mãnh liệt.
Chờ hai người quay ra xe, Ninh Hân sớm đã ở trên chiếc xe, còn việc cô từ đâu ra không cần biết, cô đang lật đi lật lại đống tài liệu, cái tủ bảo hiểm trong thư phòng của cô gái đó đã bị cô mở ra, bao nhiêu tài liệu tuyệt mật của Đào Hải Vân đều ở đây.
Đường Sinh lên xe lật lật đống tài liệu
- Oa, … cục trưởng Hân chị lợi hại thật, đống đồ chơi này có lợi còn có ích hơn đống ảnh tôi chụp được.
- Đương nhiên, cậu chụp cái chẳng mấy thanh nhã kia cơ mà, à, Anh Tú, sao mặt cô đỏ lên thế? Có phải là bị Đường Sinh trêu chọc không?
- Sao có thể thế được? Hắn dám tôi giết hắn, là, là do hai người đó biểu diễn quá nồng nhiệt mà…
Hoa Anh Tú làm sao có thể thừa nhận chứ?
Ninh Hân nhìn cô mỉm cười, thầm nghĩ sớm đã nhìn ra hai người rồi, sau khi đi ra lại chui ở góc hiên hôn nhau đến chục phút đúng không?
Đương nhiên cô sẽ không vạch trần, cô biết Hoa Anh Tú khó có thể thoát khỏi bàn tay của tên khốn này, có lẽ đây là một kiếp nạn trong đời cô ta.
Trở lại biệt thự thì đã ba giờ sáng rồi, Trần tỷ nhận được tin nhắn liền mở cửa cho họ, mấy người tập trung ở căn bếp, Ninh Hân và Hoa Anh Tú đi tắm trước, Đường Sinh cũng tắm qua một chút.

Trần tỷ và La Tố Hồng chuẩn bị cho bọn họ bữa ăn khuya, mở mấy bình rượu tây, như vậy mới đúng là hưởng thụ cuộc sống, sau đó bọn họ một đêm không chợp mắt, nghiên cứu cách khống chế Đào Hải Vân sao cho ông ta không thể nói gì trên hội nghị.
Sáng sớm, Đào Hải Vân bị giọng nói chói tai của người đẹp làm thức giấc
- Hải Vân, không ổn rồi, tủ, tủ bảo hiểm bị đánh cắp rồi…
Đào Hải Vân chạy nhanh tới, ngồi xuống đất mặt mày tái nhợt, ông ta biết đống đồ trong đó quan trọng như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui