La Sắc Sắc và Mai Chước nói chuyện xong đi ra thì trời cũng đã tám rưỡi tối.
Đường Sinh và Tiểu Vỹ vừa lúc đó cũng vừa đi mua một số thứ từ ngoài ngõ đi vào.
Hắn nghe nói ông ngoại Mai Chước chính là ông hai hay sửa xe đạp ngoài ngõ, nên quyết định đi mua ít đồ.
Là mấy loại thuốc bổ mua trong siêu thị.
Lúc này, nhìn thấy Mai Chước đi ra, Đường Sinh liền cất lời trước.
- Cô Mai, cô có chạy sang nhà ông ngoại cô không ạ? Em có mua biếu ông mấy loại thuốc bổ….
Mai Chước hơi ngạc nhiên, nhìn cậu thiếu niên tuấn tú đang đứng dưới ánh đèn mà trong lòng chợt thấy ấm áp, cậu bé còn nhỏ mà đã hiểu đạo lý quá.
- Định hối lộ cô à? Không có cửa đâu.
Cô không nhận
Mai Chước sao có thể nhận được chứ.
Đường Sinh liếc mắt ra hiệu với La Sắc Sắc, cô ta hiểu ý liền cười nói:
- Cô Mai, cô cứ nhận đi ạ, Đường Sinh cậu ta không biết nghe lời lắm, việc gì nên quản thì cô cứ quản, việc gì nên ra tay thì cô cứ ra tay.
Cậu ta da dày, thịt nhiều, chịu đánh giỏi lắm…
Mai Chước nghĩ thầm “ ta nào dám đánh nó.
Nó dám đập xe của Đường Dục.
Nghe nói nó còn thu phục được cả một tụi lính nhóc của Thương Bang nữa cơ mà.
Tuy nói hắn đã khéo mượn tay của Ninh Hân, nhưng tên này mưu trí gần chết, đắc tội với hắn thì sau này khó mà sống.
- Không được, không được , đồ này nhất quyết không nhận được, muộn thế này rồi, cô phải về đây.
Lúc này, Lý Quế Trân, Đường Vọng Bình, Đường Cẩn cùng nhau xuất hiện, không ai nói gì.
Đường Sinh cũng không miễn cưỡng, nhét đồ cho Đường Vỹ nói:
- Tiểu Vỹ, đồ cứ để ở nhà em đã, ngày mai mình đến thăm ông hai… Cô Mai, muộn rồi, để em đưa cô về.
Mai Chước há miệng, định bụng từ chối để tự mình gọi tắc xi nhưng không biết làm sao để nói ra câu đó nên đành thôi.
Đúng lúc La Sắc Sắc cười nói:
- Nên vậy đó.
Cô Mai đến thăm cũng là vì chuyện học hành của cậu, tiễn cô đi.
Đường Sinh thoáng nhìn Đường Cẩn, thấy cô chỉ mỉm cười mà sắc mặt không có gì thay đổi nên cũng mỉm cười với cô rồi quay lên xe.
Mai Chước chào La Sắc Sắc, Lý Quế Trân, Đường Cẩn rồi cũng bước lên xe, thậm chí còn không hỏi xem Đường Sinh có bằng lái hay không.
Bằng lái tất nhiên là không có, nhưng giờ đã muộn rồi, không còn cảnh sát đứng ngoài đường nữa nên chắc sẽ không bị tóm.
Ngõ Lão Đường đường xá thông suốt nên không cần quay xe gì hết, chỉ cần đi thẳng ra trước là đến một con đường khác, rất tiện.
Đợi đến lúc xe lên đến đường lớn, Mai Chước mới quay sang nhìn Đường Sinh, hắn đang ngồi vững vàng trên ghế lái, thần thái ung dung không giống tay mới biết lái xe chút nào.
- Học lái xe lâu lắm rồi nhỉ?
- Vâng, hai mươi mấy năm rồi ạ…
Đường Sinh nói rồi bật cười.
Mai Chước cũng cười phá lên theo.
Ở cùng hắn, mình thực sự rất khó coi hắn là học sinh nữa.
“ Giả bộ, cứ giả bộ tiếp!”
- Giả bộ gì ạ? Ha ha…Nhưng có điều… sau này còn có khả năng trốn học nữa nên mong cô rộng lượng hơn…
- Đường Sinh, cô hỏi em một câu, trả lời cho thật nha.
Em đến lớp là để chơi hay học vậy?
- Chơi cũng phải chơi, học cũng phải học mà cô, học chơi kết hợp, hì hì.
Mai Chước bắt đầu cắn môi.
Người giáo viên như tôi thất bại thật rồi, đương đầu với mấy thằng học sinh như thế này thì đúng là bó tay.
Nói chuyện với La Sắc Sắc cô cũng ngầm cảm thấy có gì đó không lấy làm thú vị.
Trong cách nói của cô ta có vẻ như không được coi trọng Đường Sinh lắm, ngược lại còn có chút gì đó châm chọc.
- Thế “ bà chị họ” của cậu mới tìm tạm ở đâu ra đó? Là giả đúng không?
Mai Chước không nghi ngờ mới là lạ.
Đường Sinh quay đầu lại nhìn cô mỉm cười:
- Vâng, là giả!
Hắn trả lời một cách gọn gàng, lưu loát.
Mai Chước trợn mắt, lần đầu tiên cô có cảm giác kích động như thế.
Thằng nhóc này mặt đúng là dày hết chỗ nói.
- Thế này nha, lớp chuyên văn cần có thành tích, em mà không học thì lớp sẽ bị kéo tụt lại phía sau, để cô chuyển em qua lớp khác nhé.
- Vâng, nếu được thì cô cứ thử đi ạ.
Em đảm bảo với cô ngày hôm sau kiểu gì cũng có một bức thư tình của học sinh viết cho cô giáo sẽ nổi đình đám cả trường cấp ba Giang Lăng đấy ạ.
Mai Chước không khỏi đỏ mặt.
Nhớ lại lần trước bị hắn chạm vào ngực gì mà không tức, giờ bảo viết thư tình có thật hắn sẽ làm được không?
- Em nói xem em là hạng học sinh gì thế này? Sao dám cả gan uy hiếp cô giáo chủ nhiệm thế này chứ?
- Là giáo viên uy hiếp học sinh mới phải chứ ạ.
Em bây giờ là vừa học vừa thực hành đó cô.
Đường Sinh cười trìu mến.
Mai Chước bực quá quay đầu sang, cả hai không nói lời nào nữa.
Đường Sinh cũng không hỏi “ Nhà cô ở đâu”, cứ cho xe chạy thẳng theo đường cái.
Lúc này, Mai Chước thấy có gì không ổn liền ngó sang hai bên đường kêu lên:
- Ấy ấy…Em đang đi đâu đây?
- Tới nhà cô.
Thái độ của Đường Sinh rất nghiêm túc.
- Nhà tôi đi từ phía này sao?
Mai Chước dở khóc dở cười.
- Sao em biết được? Cô có bảo em đi từ chỗ nào đâu.
Em cứ đi đại thế.
Nhưng mà hình như ra khỏi thành phố rồi, chắc em phải tìm rừng cây nào đó…
Mai Chước bắt đầu tim đập chân run, đôi mắt đẹp mở rất to, cô nói:
- Em, em định làm gì? Nhanh đưa tôi về đi…
- Xem ai làm cô lo lắng rồi kìa… Em có đại nghịch vô đạo nữa thì cũng không dám làm điều thất lễ với cô đâu.
Ý em là muốn đi vệ sinh thôi…
Đường Sinh lại nhịn không được, cười phá lên.
Mai Chước bị chọc cũng phản ứng lại, lúc đầu là xấu hổ vì tự mình nghĩ xiên xẹo đi làm cổ cô đỏ ửng lên hết.
Sau nữa cô cũng cười theo, giơ tay đấm vào vai hắn.
Thằng nhóc này đúng là hư hỏng.
Đường đường là cô giáo chủ nhiệm, thế mà hắn dám đùa bỡn.
Thiết nghĩ, Đường Cẩn làm sao có thể là đối thủ của hắn được? Ánh mắt con bé đó nhìn hắn không giống với những người khác.
Ôi…
Trước mặt có đường vòng, Đường Sinh bèn cua sang.
Lúc này, chuông điện thoại của Mai Chước kêu.
- Ủa, mẹ.
Con về liền… Không phải con đã nói với mẹ là con về thăm nhà rồi mà? Hả… anh ta đến làm gì?
Mai Chước nói thêm mấy câu nữa rồi tắt điện thoại, chỉ có điều trông sắc mặt cô phút chốc đã trở nên lạnh lung.
Đường Sinh nhìn cô:
- Sao thế ạ? Nhà cô có việc gì à? Cô nói nhanh đi, nhà cô chỗ nào?
Nói là làm, hắn đạp mạnh ga, xe Audi phát ra tiếng ầm ầm, trong nháy mắt kim đồng hồ đã chỉ tới 140, Mai Chước thất sắc:
- Em điên à, chậm thôi…
Mai Chước sợ sệt la thất thanh.
Trên đường, mấy chiếc xe nhỏ phía trước đều bị Audi vượt qua.
Một chiếc, hai chiếc… Đường Sinh một mình một ngựa lao tiếp về phía trước.
- Cô nhanh nói có chuyện gì đi.
Chân em hình như hơi bị chuột rút, cô mà không nói em không dừng được xe đâu.
Mai Chước vừa tức vừa sợ, vội vàng nhìn phía trước, tay vô tình nắm vào vai phải hắn:
- Em đi chậm lại rồi cô mới nói…
Đằng trước đã là ngã tư, Đường Sinh muốn nhanh cũng không được nên thả lỏng ga cho xe chậm lại.
Mai Chước không vội phân trần, đấm cho hắn hai phát, gắt gỏng:
- Em định hù chết cô phải không?
- Em lo thay cho cô còn gì, sao mặt dài ra thế? Cái “ anh ta” kia là ai vậy mà làm cho mặt cô giáo tự nhiên trở nên khó coi thế?
- Đối tượng mà người ta muốn giới thiệu cho cô đó.
Cô không muốn chấp nhận bị người nhà sắp đặt.
Thời đại nào rồi mà còn không cho người ta tự do yêu đương chứ?
Thực ra, Đường Sinh nghe xong câu “ Anh ta đến làm gì?” của cô thì hắn đã ngầm đoán ra được chuyện gì.
- Cũng thật là… Thời đại nào rồi chứ.
Em nhất quyết đồng ý tự do yêu đương, em ủng hộ cô trò yêu nhau, em ủng …
- Ủng…cái đầu nhà cậu.
Mai Chước vừa nghe thấy “cô trò yêu nhau” mấy chữ đó là biết mình lại bị hắn giỡn.
Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nói chuyện, trêu chọc kiểu này với con trai, tuyệt không ngờ tên con trai đang trêu chọc mình này lại là học sinh của mình được.
Đường Sinh giơ một tay lên nói:
- Không dám nữa… không dám, chị Chước ơi.
Có cần em đến giúp cô làm cho hắn phát ói lên không?
Cách xưng hô cũng đổi luôn.
Mai Chước hơi nao nao, mặt đỏ ửng lên, quay đầu sang thấp giọng:
- Cậu… cậu được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...