Văn phòng đại diện ở Bắc Kinh của Tập đoàn Sở Đại, chỗ này cũng là do Đinh Hải Quân thuê, không phải dựa vào năng lực “không chính quy” của hắn, mà là đã kí hợp đồng thuê đang hoàng, thật ra là đã kí hợp đồng thuê với công ty Bất động sản của Tập đoàn Man Kinh.
Hiện nay ngành bất động sản đang đình trệ, ngay cả giá nhà ở Bắc Kinh cũng không có khá hơn, chính sách của các địa phương khác cũng không phá vỡ được.
Mẫn Đạt Hiền của tập đoàn Man Kinh muốn đem tòa nhà này góp vốn vào tập đoàn Sở Đại, nhưng người ta không cần, chỉ yêu cầu tài chính.
Mẫn Đạt Hiền có quan hệ với Đường Thiên Tứ, nhưng vậy cũng không được, Đường Sinh cũng không dễ nói, quan hệ là quan hệ, kinh doanh là kinh doanh, khi cần chiếu cố thì cũng chiếu cố, không muốn để anh chiếm phần lợi thì anh cũng đừng nghĩ đến, Tập đoàn Sở Đại hiện không thiếu của, chỉ thiếu tiền!
Quy mô của phòng làm việc không lớn, vì tập đoàn Sở Đại không có sản nghiệp ở Bắc Kinh, không cần thiết phải làm một tòa nhà chọc trời.
Cho nên văn phòng này chỉ có quy mô bình thường, cao sáu tầng, rộng rãi sáng sủa, an ninh, hai mươi tư giờ đều có người, không ít người trong tập đoàn Sở Đại đều sống tạm ở đây, giá rất thấp, phục vụ thuộc loại hạng nhất.
Vì tập đoàn tạo thuận lợi cho nội bộ, cho nên một số người trong tám Cục của Giang Trung đến Bắc Kinh làm việc, đều đến đây ở để tiết kiệm chi phí, trên thực tế khoản chi tiêu tương đương cũng không nhỏ.
Văn phòng chủ yếu là để chiêu đãi, phòng ăn, phòng trọ đều có đủ, tầng 6 là tầng của người quản lý cả khu cao tầng này.
Tất cả bảo vệ đều là Đinh Hải Quân chọn lựa, toàn là quân nhân xuất ngũ.
Đãi ngộ của bảo vệ khu này cũng khá là tốt, từ mặt này thể hiện tính ưu việt của tập đoàn Sở Đại, bọn họ so sánh lẫn nhau, lương của bảo vệ của văn phòng đại diện Sở Đại cao gấp đôi so với bảo vệ của các công ty khác, các nhân viên phục vụ cũng vậy, cho nên sự phục vụ ở nơi này thực sự rất đẳng cấp.
Cẩn Du quay về cũng không có chỗ ở, đành phải ở lại văn phòng, tầng 6 có 8 phòng cấp tổng thống, trong đó có cô và Sở Tình, bình thường các cô ấy không đến thì cũng bỏ trống, tuyệt không cho khách thuê, ngoài ra còn có Vệ Đại Vân và Trương Triệu Toàn, hai nhân vật cao cấp của Sở Đại.
Mấy phòng khác thì không có tên nhất định, giống như Cam Tịnh và Trần Khiết bây giờ không có tư cách để ấn định tên ở nơi này, địa vị của các cô ấy kém xa, ở đây cũng chỉ là ở tạm, hai người ở một căn, điều này cũng tương đương xa xỉ, mỗi người một căn đó gọi là phung phí.
Trên thực tế phòng tổng thống chỉ là “cái danh” và phòng tổng thống chân chính là hai khái niệm khác nhau, hiện nay các khách sạn cỡ trung đều có phòng tổng thống, kì thực mức độ xa hoa và đẳng cấp của nó còn kém xa, nhưng cái tên phòng tổng thống thì nghe hay hơn nhiều.
Khi tắm vòi hoa sen, Trần Khiết và Cam Tịnh líu ríu nói chuyện tối nay, sự kiện Bắc Hàng lần đó không nhìn rõ được tâm can của Đường Sinh, lần này cũng vậy, vẫn nhìn không thấu, vẫn không biết hắn rốt cuộc có gia cảnh như thế nào, tóm lại là khiến Miêu công tử kia cũng phải kính sợ.
- Cô nói tên họ Miêu kia là cao nhất sao? Ông nội chẳng phải là một trong những lãnh đạo của nhiệm kỳ 92 sao? Sao ông ta lại không động được đến Đường Sinh chứ? Đinh Hải Quân cũng là cán bộ gì gì đó sao? Cha hắn chẳng phải là ủy viên và Bí thư tỉnh ủy à? Nhưng vẫn phải cúi đầu trước Đường Sinh đó thôi?
- Dù sao tôi cảm thấy, Đường Sinh này cũng là một loại rất kinh khủng, tôi nói là cô thật sự quyết tâm tiếp tục sao?
Dưới vòi hoa sen, Trần Khiết mặc cho nước ấm chảy xuống, dọc theo khuôn mặt xinh đẹp xuống đến cái cổ trắng nõn, bộ ngực sữa, eo, chân, làm ướt đẫm cả khu vực bí ẩn phía dưới, tạo thành một cảnh tượng đẹp đẽ, hiếm thấy.
Một người phụ nữ bình thường, khi khép chân lại, bộ vị đó chỉ có thể lõm vào, nhưng Trần Khiết thì không, giống như tính cách của cô, không chút thâm trầm, kín đáo, nó nói toạc ra tính cách và đặc trưng của cô, là người không bị kìm hãm bởi dục vọng nhất.
Hai tay cô đang ôm bộ ngực to lớn của mình, vì vượt quá trọng lượng bình thường mà có chút rủ xuống, nhưng chính cái rủ xuống này khiến nó lộ ra vẻ đẹp tự nhiên, khi được nâng lên, dồn lại cùng một chỗ, chúng càng căng tròn.
Luận đến dáng người, Cam Tịnh hơi nhỏ, Trần Khiết lớn hơn, xét về dung mạo, cô kém Cam Tịnh một bậc, Cam Tịnh là dạng người có vẻ đẹp tinh tế không tìm thấy khiếm khuyết, toàn bộ vẻ ngoài của cô phối hợp với cá tính của cô đúng là hoàn hảo.
Trần Khiết luôn tỏ ra linh hoạt, sắc bén, ngũ quan đều cân đối, dáng người cũng đẹp, đều rất có sức “sát thương”, một sức mê hoặc không thể kháng cự.
- Tịnh Tịnh, tôi phải thừa nhận tôi phong tình hơn cô rồi, tôi sớm đã khát vọng có được một người đàn ông, sống khá giả, một người để cùng chui trong chăn mà vuốt ve âu yếm.
Nhiều năm rồi, ngực đã lớn như vậy, mông cũng vểnh lên nhiều, chị à, bao nhiêu chị em Bắc Hàng mắng tôi là phù phiếm? Côị không phải là không biết chứ? Nhưng lão nương lại rất kiêu ngạo mà nói, đến nay tôi vẫn còn trinh trắng, còn các cô lại mỗi người một phách, nhưng đã sớm đã cho mấy thằng đàn ông rồi, ai đê tiện hơn chứ? Cô nói có phải không Tịnh Tịnh? Tôi không muốn sống cô độc một mình nữa, dù sao sớm muộn gì cũng gây sức ép cho đàn ông, vui vẻ sớm một ngày thì tôi cũng thoải mái sớm một ngày.
Trước đây thật không coi trọng, người đẹp trai thì không có đầu óc, có đầu óc thì lại toàn là Trư Bát Giới! Cô mới thưởng thức hắn hai ngày, đến ngày thứ ba hắn đã lộ nguyên hình rồi!
Trần Khiết giơ ngón trỏ lên, hừ một tiếng nói:
- Năm nay chúng ta đều đã hai tư, hai lăm tuổi rồi, còn mấy năm tuổi thanh xuân nữa để lãng phí chứ? Không từng hư hỏng sao, Đường Sinh thì sao, không tồi, thật đấy, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ trước đến sau, từ trái qua phải, không có chỗ nào là tôi thấy không thuận mắt, chủ yếu nhất là hắn bản lĩnh rất lớn, các mặt đều có thể chọn, đàn ông mà, có thể che chở cho phụ nữ thì mới gọi là đàn ông, chúng ta đều là những mỹ nhân, không tìm những cái cứng rắn thì làm thế nào? Tôi á, phải chủ động tấn công.
Cô rất kiên định, cũng nhìn ra Đường Sinh không phải là một người đàn ông không có mùi vị, bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ, ai cũng đều tuyệt sắc, không chủ động tấn công thì cả đời này cũng không có cơ hội, hơn nữa cũng chỉ có cơ hội làm vợ bảy, vợ tám của người ta thôi.
Cam Tịnh cũng không còn gì để nói lại, Trần Khiết là vậy, cô không muốn bị người khác làm nhục, cũng không muốn ức hiếp người khác, nhưng cô hay bị người khác ức hiếp, cho nên cô quan tâm tới sự mạnh mẽ cứng rắn của Đường Sinh cũng là rất bình thường, tôi à? Tôi cũng không muốn cho người ta ức hiếp, khi ở Bắc Hàng bị tên công tử kia đuổi thật quá thảm, sống thật uất ức, để xem bây giờ ai còn dám ức hiếp nữa? Không có đâu.
Tuy nhiên muốn khiến Cam Tịnh chủ động giống như Trần Khiết là không thể, cô không phải người có tính cách như vậy, cô không bỏ được tính rụt rè.
Dù sao cũng phải nói, trong lòng Cam Tịnh có một chút bối rối, lúc đầu là bản thân bối rối khi cùng với Đường Sinh, nhưng thái độ của mình lại kiên quyết làm chị hắn, không tiếp nhận “quy tắc ngầm”, Đường Sinh đúng là láu lỉnh như vậy, từ không chủ động đến đùa giỡn bạn, ôi, thật sai lầm?
Phụ nữ ngoài miệng nói không cần, thật ra trong lòng lại rất muốn, nếu bạn chỉ nghe lời nói của cô ấy, bạn mãi mãi không thể giành được cô ấy.
Cam Tịnh hơi hận Đường Sinh, đặc biệt là hôm nay, rất là hận, vì Trần Khiết đả kích cô, cô biết Trần Khiết rất có tác phong, cô ta dám chủ động quan hệ với Đường Sinh.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Cam Tịnh, Đường Sinh cũng nghỉ ngơi ở đây, vì quá muộn rồi, không muốn đi đâu làm phiền ai, đành phải lưu lại căn phòng tổng thống của hai cô, trong căn phòng này chỉ phòng ngủ cũng có đến bốn phòng, quá rộng rãi, phòng tắm cũng có ba cái.
Trần Khiết mặc một chiếc váy ngủ ngắn trong suốt đi ra phòng khách, nhanh chóng pha một ấm trà cho Đường Sinh, nhẹ nhàng gõ cửa phòng hai tiếng, chà, không chừng phá “chuyện tốt” của hắn và chị Trần, vậy là kế hoạch cũng bị phá vỡ rồi.
Là chị Trần mở cửa phòng, Trần Khiết thản nhiên cười:
- Chào chị Trần, tôi mang trà cho Thiếu gia.
Chị Trần này là phải lấy lòng.
Chị Trần mỉm cười, lòng cô sáng như gương, đối với Trần Khiết nửa đêm ân tình như vậy, đương nhiên là có nhận xét.
Để Trần Khiết vào, cô lại đi ra, còn đóng cửa lại, chị Trần chưa bao giờ phá hư chuyện này của tiểu thủ trưởng.
Đường Sinh nằm ngửa trên giường, hình như gửi tin nhắn cho ai đó, cười với cô:
- Cô còn chưa ngủ sao? Không ngờ tốt vậy, pha trà cho tôi nữa, ha!
Trên người hắn chỉ có chiếc khăn tắm, còn cơ thể và đôi chân đều không che chắn gì.
Cơ thể cường tráng khiến Trần Khiết hơi run sợ, trời ơi, khi không thoát y không phải là như vậy, sao lại cuồn cuộn cơ bắp? Cánh tay thật là thô, đây là một người đàn ông mạnh mẽ, xưa nay áo mũ chỉnh tề “bất hiển sơn, bất lộ thủy”, ai ngờ bên trong “ngầu” như vậy?
Đặt chén trà lên tủ cạnh giường, Trần Khiết cẩn thận ngồi xuống bên mép giường, hơi thở gấp gáp, tuy là cố gắng giả bộ bình tĩnh, nhưng cô không bình tĩnh nổi, lần đầu tiên quan hệ với đàn ông, không có kinh nghiệm gì, tuy là gan đủ lớn, nhưng cô vẫn ngượng ngùng.
- Nhắn tin sao?
Âm thanh có chút sợ hãi nói với Đường Sinh, Đường Sinh ừ nhẹ một tiếng, tin nhắn vừa gửi đi rồi.
Hắn đặt di động trên đầu giường, nhìn kĩ cách ăn mặc của Trần Khiết, mẹ kiếp, quên mang nịt ngực rồi à? Hai điểm nhỏ trước ngực tự nhiên nổi rõ lên:
- Oa, chị Khiết, trò chơi hôm nay chị làm thật à? Thật ra không tính là gì, đừng để trong lòng.
Trần Khiết cũng nhìn rõ ý của hắn, người đàn ông này quả nhiên không phải con quỷ háo sắc, đổi lại là người khác ai cũng có thể từ cách ăn mặc của mình nhận ra mình tới với mục đích gì, được thôi, cùng lắm thì mình nói rõ, cô nghiến răng:
- Đường thiếu gia, tôi biết anh không thiếu phụ nữ, tôi cũng không đê tiện như vậy, nói trắng ra, tôi thấy nhìn anh rất thuận mắt, rất nam tính, rất có bản lĩnh, trong lòng rất ngưỡng mộ, cũng thầm yêu anh, cho dù là yêu thầm, dù sao cũng chính là ý đó, hôm nay lại gây họa, anh lại cứu tôi, tôi… tôi là đến để cho anh ngủ với tôi…
Trước những lời tỏ tình của mỹ nhân này, Đường Sinh từ lúc chào đời tới giờ cũng là lần đầu tiên gặp phải, hắn không chịu nổi, liền cười:
-Ha ha!
Trần Khiết thẹn quá thành giận, cô đứng dậy:
- Anh, anh cười cái gì? Tôi, tôi vẫn là trinh nữ, anh, anh quá đáng lắm rồi.
Cô thật sự là rất xấu hổ, nước mắt trào ra, mình thật không còn mặt mũi nào để sống nữa rồi, để người ta nhạo báng, mình đê tiện như vậy sao? Trời à, còn có người phụ nữ nào đê tiện hơn mình sao? Cô sắp phát điên rồi, đột nhiên liền chạy tới bên cửa sổ, cửa sổ mở ra, nhảy lầu đi.
Cũng không biết dũng khí từ đâu mà đến, đôi bàn tay mềm mại của cô liền mở cái bệ cửa sổ ra, nhảy lên.
Suýt nữa thì cô rơi xuống, may mà phản ứng của Đường Sinh rất nhanh, một bước nhảy ra khỏi giường, khó khăn lắm mới nắm được cổ tay cô, tiếng thét chói tai của Trần Khiết vọng ra ngoài cửa sổ, thật là mạnh mẽ.
Đường Sinh có bao nhiêu sức lực? Hắn kéo cổ tay cô lại, sau đó ôm cô lên giường.
Trần Khiết cũng sợ vô cùng, khóc hu hu, nằm úp sấp xuống, tóc tai bù xù, chiếc váy ngủ quăn lên đến tận lưng, phía dưới thắt lưng gần như hở hết, lộ cả chiếc quần nhỏ xíu.
Thật ra Đường Sinh cũng được một phen hú vía, người phụ nữ này cũng quá quyết liệt?
Hắn ngồi bên giường, giơ hai tay ôm lấy cô:
- Nghĩ đơn giản chút đi, phải nhảy lầu sao? Chuối!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...