Cực Phẩm Thái Tử Gia


Cảnh sát can thiệp vào đơn giản chỉ là điều tra và hòa giải một chút, bởi có một số việc phải giải quyết như vậy, dù sao cũng không có bên nào muốn kiện cáo, hơn nữa người như Đinh Hải Quân đã chịu đến Cục trị an viết tường trình là đã vô cùng nể mặt rồi, cho nên họ liền rút lui.
Đinh Hải Quân có thể giải quyết đám cảnh sát Bắc Kinh này cũng không có gì là kỳ lạ, chú của cậu là Cục trưởng Công an, là Phó Chủ tịchậThành phố, quyền thế hiển hách, chỉ dựa vào điều này thôi ở Bắc Kinh ai dám động vào anh Hải Quân chứ? Ít nhất thì mấy tên Miêu Tuấn Phong, Vương Xương đang ngồi đây cũng không dám trêu chọc cậu ta.
Đánh cậu ta thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, không đánh thì nuốt không trôi cục tức này, nhưng khiến Miêu Tuấn Phong càng khó nuốt xuống cục tứ này là vì gã không muốn nén giận trước mặt một tên tiểu tử vô danh tiểu tốt này, nếu như Đinh Hải Quân ngươi có thực lực thì tôi cũng đanh chịu nhưng ngươi có sao?
Miêu Tuấn Phong liền lấy di động ra lặng lẽ gửi một tin nhắn, gã cũng có thủ đoạn của gã mà, đây là cái gọi là rắn có đường rắn chuột có đường chuột thôi.
Hiện tại Đinh Hải Quân tác phong giống như người nhiều chuyện vậy, khiến Miêu Tuấn Phong khá là khó xử, cũng vô cùng chán ghét cách làm này của cậu ta.
Vậy nên Miêu Tuấn Phong liền chuẩn bị sử dụng cách thức của gã, đôi bên mặt đối mặt im lặng hơn mười phút, cuối cùng gã đứng lên:
- Đinh Hải Quân, cậu đừng có nhiều chuyện, hôm nay tôi nể mặt cậu, nhưng họ Miêu tôi khẳng định không thể bỏ qua cho hắn đâu, tôi chưa bị bồ của ai đá vào chỗ đó cả!
- Ha, tùy cậu thôi, tuy nhiên tôi cảnh cáo cậu trước, nếu sau này có chuyện gì, đừng nói Đinh Hải Quân tôi không trượng nghĩa nhé, bây giờ tôi chuồn trước cũng không nấn đề gì, hay tôi đi trước vậy? Mọi người cứ tiếp tục đi?
Đinh Hải Quân rất thoải mái đứng lên:
- Lão ngũ, chúng ta đi thôi.
Quân Lão Ngũ cũng cười cười đứng lên:
- Được, chúng ta ra ngoài xem ngôi sao Bang Tử biểu diễn đi, Miêu Đại ca, mọi người nói chuyện nhé!
Đáng lẽ là Miêu Tuấn Phong phải đi, nhưng hiện tại lại đổi thành Đinh Hải Quân và Quân Lão Ngũ đi trước, bên này chỉ còn lại Đường Sinh và ba cô gái.
Chỉ có điều câu nói Đinh Hải Quân để lại trước khi đi làm cho bọn chúng có chút lo lắng, nếu tên này không có thế lực mạnh mẽ liệu Đinh Hải Quân có thể nói như thế sao?
Trái lại, Đinh Hải Quân vừa đi lại khiến cho Cam Tịnh và Trần Khiết có chút hoảng hốt, sợ sệt, nói thật, tuy tên Đinh Hải Quân này không ra gì nhưng cậu lại là người có thể trấn áp mọi tình thế.

Tuy rằng mỗi lần đại cục đều là Đường Sinh nắm trong tay nhưng cũng là nhờ sự phối hợp của Đinh Hải Quân, bởi vì cậu ta có tiếng tăm.

Trần Tỷ chỉ ngồi một mình ở chỗ đầu chứ U của bàn trà, giống như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô ấy vậy, có một người thì nắm chặt lấy ly rượu nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng lúc đó đang phát những vũ điệu cuồng nhiệt của các cô gái châu mỹ tóc vàng, eo thon ngực nở, trên người thì đang mặc những bộ quần áo thiếu vải bó sát để lộ ra từng bộ phận trên người thật hấp dẫn.
Bên này Miêu Tuấn Phong đang cân nhắc suy nghĩ về Đường Sinh, tên tiểu tử này không biết lai lịch như thế nào nhỉ?
- Người anh em, xin hỏi, câu họ gì?
- Tôi họ Đường! Ừm, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Đường!
Đường Sinh cười tươi đáp lại, dù sao cũng là do Trần Khiết đá vào chỗ đó của người ta mà, chúng ta cần phải khiêm tốn chút.
Họ Đường? Sắc mặt Miêu Tuấn Phong thay đổi hẳn, ánh mắt hơi nghi hoặc, con cháu của gia đình họ Đường có người như thế này sao? Từ trước tới giờ nghe nói người nhà họ rất khiêm tốn, không ai có thái độ kiêu ngạo như thế,
-Vậy, Tiểu Đường, cậu có hay lên thăm Ông cụ ở Thanh Trúc Sơn không?
Đây là cách mà Miêu Tuấn Phong dùng để thăm dò, nhất định phải thăm dò, điều này là vô cùng quan trọng, cho dù ngươi không nhận thức được hắn, quan trọng là ngươi phải biết cách thử?
Vương Xương cùng ả tình nhân của gã và mấy tên công tử khác mặt đều biến sắc, họ Đường? Mẹ kiếp, đây không phải là muốn dọa người khác sao?
Nhắc đến họ Đường, ai mà không biết nhà họ quyền lực như thế nào? Dám động vào người này? Mấy người ở phía sau sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh!
Mà Đường Sinh lại tự rót một chén rượu, khẽ cười nói:
- Cũng không phải thường xuyên, bình thường công việc bề bộn, một năm chỉ lên thăm đôi ba lần thôi.
Miêu Tuấn Phong thực chất là một tên rất xảo quyệt, ngoài mặt gã đối với anh khiêm nhường, lễ độ nhưng trong lòng chưa chắc như vậy.

Gã nghĩ bụng những người mình gọi đến chắc cũng sắp tới rồi, cho dù mày có họ Đường, tao cũng muốn xem thực lực của mày thế nào, nếu lời nói của mày chẳng có trọng lượng gì, thì họ Đường cũng chẳng có tác dụng gì.
Cuộc nói chuyện lại một lần nữa rơi vào trầm lặng, Miêu Tuấn Phong sắc mặt bình tĩnh suy xét mọi chuyện, Vương Xương mặt cũng không lộ chút biểu cảm nào.
Lúc này, cửa lại bị đẩy ra, một vài người đàn ông trang phục đen nghiêng mình đi vào, trong đó có một người nhanh nhẹn hiếm thấy, khuôn mặt sắc bén góc cạnh, lộ ra thần sắc rất linh hoạt, trên mặt Miêu Tuấn Phong có chút tươi cười, cho dù là lừa hay là ngựa thì cũng phải kéo xe hết a.
- Làm phiền mọi người, chúng tôi là người của Cục an ninh Quốc Gia, có người tố cáo nơi này có xung đột, vậy nên…

Vậy nên cái gì chứ, chắc chắn là người do tên họ Miêu kia gọi tới, Đường Sinh không nói gì, ngả người dựa về phía sau khiến cho Trần Khiết đang bị ôm cũng ngã vào trong ngực hắn.

Kỳ thật Trần Khiết vừa nghe thấy Cục An Ninh Quốc Gia trong lòng cũng thấy hoảng sợ, má ơi, sao lại đến nỗi này chứ? Chúng tôi cũng đâu phải là gián điệp.
Cam Tịnh cũng bị chấn động, đây là chuyện gì vậy? Chỉ là cãi nhau có một chút mà gọi cả người của cục An Ninh Quốc Gia đến đây sao?
Mà Trần Tỷ đúng lúc này lại đứng lên, cắt ngang lời nói của người đứng đầu:
-…..Tôi không quan tâm các anh là người ở đâu, tôi chỉ muốn nói cho các anh biết chỗ này rất bình thường, không hề có chuyện náo loạn gì cả, các anh đã tìm nhầm chỗ rồi, các anh có thể ra ngoài được rồi.
Cô giơ giấy chứng nhận của mình ra.
Tấm thẻ được giơ ra có dập nổi dấu quốc huy màu vàng, đập vào mắt là dòng chữ: Cục Cảnh Vệ Trung Ương!
Khụ, khụ, người cầm đầu nọ sắc mặt nhanh chóng thay đổi, ông trở nên ôn hòa nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi nói tiếp:
- Ngại quá, tôi tìm lầm chỗ rồi, vô cùng xin lỗi!
Bọn họ tới nhanh mà đi cũng nhanh, hai ba câu nói cũng không có, biến mất sạch sẽ không chút dấu vết, mồ hôi!
Miêu Tuấn Phong hừ một tiếng, rượu uống đến miệng lại bị sặc ra, trợn trừng cả mắt, sau đó lại giả vờ như không có gì tiếp tục uống tiếp, lúc này y nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt cũng thay đổi tươi cười nói:
- Ha ha, nào, nào rót rượu, rót rượu đi tôi phải mời Tiểu Đường một ly, chuyện hôm nay quả thật là hiểu lầm, ừ, là hiểu lầm mà, xin hỏi vị này là…
-Tôi họ Trần!
Trần Khiết tự nhiên cũng được nể mặt rồi, vì công tử như Miêu Tuấn Phong mà cũng cúi đầu khom lưng như vậy, tôi là không nhìn nhầm chứ?
Đột nhiên cô ngồi thẳng dậy để cho bộ ngực đỡ bị ép mà lộ ra, vì cô ấy nhìn thấy trên mặt Miêu Tuấn Phong lộ ra nụ cười bí hiểm.
- Ồ, ồ, chị Trần này, chuyện vừa nãy bỏ qua, bỏ qua nhé, con người tôi tuy không có ưu điểm gì nhưng lại có thể chịu được vài cái đá, ha… nào, nào Tiểu Đường, chị Trần, chúng ta cũng chạm ly này để xóa bỏ hiểu lầm và chúng ta vẫn là bạn bè, không đánh nhau sao quen được nhau chứ.

Mẹ kiếp, thay đổi thái độ cũng quá nhanh mà? Chỉ cần nói ra họ Đường mà được như vậy sao? Cam Tịnh và Trần Khiết đều ngạc nhiên thán phục.
-Đúng vậy mà? Ha…Đại thiếu gia Miêu quả là vui tính, chị Khiết, chúng ta cũng tiếp cậu Miêu này một ly đi, người này không tồi.
Cam Tịnh thiếu chút nữa thì phun ra, đúng vậy, quả thực không tồi, bị đánh mà còn phải mang bộ mặt tươi cười như vậy gã không dám làm gì mình, cái chính là do sự mạnh mẽ của Trần Tỷ nha, trước mặt cô cho dù là Cục An Ninh Quốc Gia cũng không dám nhiều lời và lẳng lặng rút lui.
Trong lòng Trần Khiết và Cam Tịnh đều suy nghĩ, không biết cái giấy chứng nhận màu đen kia là của tổ chức nào mà lại có sức uy hiếp mạnh như vậy?
Tuy các cô không biết rõ, nhưng Miêu Tuấn Phong và Vương Xương đều nhìn thấy, và cũng đoán là của Cục cảnh vệ trung ương.

Bởi vì bọn họ đã từng nhìn thấy giấy chứng nhận đặc biệt màu đen này, người nhà bọn họ cũng có loại đãi ngộ này, nhưng hai người họ không được động đến, vì sao ư? Bởi người nhà họ sợ hai người ra bên ngoài gây rắc rối, Cụ Đường cho cháu trai hưởng thụ đãi ngộ này cũng là do không có cách nào khác, chẳng phải là cháu ông ấy mắc cái bệnh kia sao?
Mặt khác, cụ Đường đối với đứa cháu này của mình là rất tin tưởng, ông biết cháu mình không phải loại con cháu nhà quan có gia thế mà tuỳ tiện bắt nạt dân chúng.
Điều này khiến cho Miêu Tuấn Phong, Vương Xương vô cùng ước ao, thèm muốn.

Nhà bọn họ cũng có đội cảnh vệ trung ương nhưng đều là ở bên cạnh Ông cụ, căn bản bọn họ không dám xin ông cụ loại đãi ngộ siêu việt này, còn nhà họ Vương thì chỉ có Vương Ngạn Thận là được hưởng mức đãi ngộ này thôi.
Trong chốn ăn chơi Bắ Kinh này chắc cũng chỉ có một mình Vương Ngạn Thận thôi? Người ta là nhân tài ưu tú của lão Vương gia, rất được long lão Vương gia, nào ngờ nhân tài này lại phạm vào tội hiếp dâm, lúc đầu khi anh ta mới bị bắt ai ai ở chốn này cũng đều thở dài.
Hôm nay cuối cùng bọn họ cũng được biết lại có thêm một công tử hạng nhất này có được đãi ngộ cao cấp này, thái độ Miêu Tuấn Phong thay đổi cũng là có nguyên do, bình thường gã vẫn ngạo mạn không biết trên dưới, bởi các công tử bậc nhất như gã làm gì có mấy người dám tùy tiện động vào.
Nhưng mà ở trước mặt người nhà họ Đường này, Miêu Tuấn Phong tự nhận còn kém một bậc, người đứng đầu Núi Thanh Trúc rất có thế lực, người ta hiện tại chính là “Number One”.
Bầu không khí trong căn phong này lại vô cùng hòa hợp, nhưng Vương Xương lại ngồi thấp thỏm không yên, không lấy lại được thể diện thì y cũng không muốn kết bạn với người làm mất thể diện của mình, cho nên đã đứng dậy nói là muốn ra xem Lý Hiền Trinh biểu diễn, các công tử khác cũng theo y, trong phòng chỉ còn lại Miêu Tuấn Phong và cô bồ của gã.
Vương Xương vẫn là có tính cách, thậm chí trong lòng y còn khinh thường Miêu Tuấn Phong giảo hoạt, gian trá, người này không chỉ có cái miệng đê tiện mà cả xương cốt cũng đê tiện, ít nhất thì ông đây vẫn còn có cá tính, cho dù dâng bồ cho ngươi khinh rẻ nhưng bản thân tôi không để cho người khác khinh rẻ được.

Đại trượng phu cầm lên được thì cũng buông xuống được, vô hình trung, Vương Xương đã theo gót của chú hắn là Vương Ngạn Thận rồi.

Vương Ngạn Thận thất thế, Vương Xương cũng không biết rõ ràng lắm là tại vì sao.
Đường Sinh cũng không vì Miêu Tuấn Phong là loại người như thế mà xem thường gã, ngược lại thì càng đề phòng thủ đoạn của gã, người có phẩm chất có thể chịu đựng nhục nhã như gã có thể coi là Gian Hùng, Hàn Tín có thể bò xuống dưới háng người ta, tên này có thể chịu đựng cái đó vì đá trúng mà bị thương, ừm, tiền đồ có thể phát triển.

Vừa tán gẫu vừa uống rượu, việc cái đó bị đá trúng lúc trước liền biết mất như mây tan, lúc này giống như một nhóm bạn bè cùng nhau uống rượu.
Hình ảnh trên chiếc màn hình tinh thể lỏng cũng đã biến đổi, nhân vật chính của buổi tối nay ngôi sao người Hàn Quốc Lý Hiền Trinh cuối cùng cũng xuất hiện, cô ăn mặc một chiếc váy ngắn vô cùng gợi cảm, cô nhảy vũ điệu nóng bỏng và hát một ca khúc Hàn Quốc, bên ngoài mọi người đều điên cuồng đứng lên, hò hét cổ vũ ầm ĩ.
-Ai….nhìn này đây là trào lưu phổ biến hiện nay, mọi người ăn mặc càng ngày càng thiếu vải, con gái thì mặc quần ngắn hở hết cả chân, đàn ông thì mặc áo sát nách, nói toạc ra thì ngôi sao mặc như vậy là vì nghệ thuật, chúng ta mặc như vậy lại thành lưu manh, mẹ kiếp, thực sự không hiểu nổi sao lại thế chứ?
Miêu Tuấn Phong không đứng đắn phát biểu quan điểm của mình, Cam Tịnh, Trần Khiết không nói gì, cô bồ của gã cũng ngoan ngoãn ngồi im.
Đường Sinh cười cười:
- Nếu khoe thân mà bảo là vì nghệ thuật thì tôi đây cho rằng không riêng gì bản thân mình mà tất cả mọi người xung quanh đều giấu không để lộ tài năng nghệ thuật ra, bọn họ lại lộ ra, có phải là quá nông cạn hay không? Nghệ thuật là phải dùng tâm linh và trí tuệ để cảm thụ, không phải là khỏa thân.
-Ha…lời này của Tiểu Đường rất có đạo lý, nào nào nào, chúng ta lại uống một ly, chị Trần Tỷ, Cam Tịnh, uống nào…
Cam tịnh và Trần Khiết vì lời phát biểu này của Đường Sinh mà cảm thấy bái phục, hai đôi mắt đẹp nhìn hắn đều lộ ra tán thưởng, yêu thích.

Trần Tỷ cũng quay đầu lại nhìn vị thủ trưởng này của mình, mỗi một lần vị thủ trưởng này lên tiếng đều có ý nghĩa sâu xa, hắn thật sự mới 18 tuổi sao? Nhưng hắn rất sáng suốt.
Lúc này, cửa lại mở ra, một mình Đinh Hải Quân đi vào, vừa nhìn tình trạng của bọn họ đã biết xảy ra chuyện gì:
- Thế nào, nhìn được đấy chứ?
- Được đấy, được đấy, nào, Hải Quân lại đây chúng ta cùng uống một chén, đêm nay nói thế nào thì nói chúng ta cũng phải cùng chơi? Chi phí tôi bao hết.
- Tôi phía trước cậu phía sau.
Đinh Hải Quân rất phóng đãng.
- Vậy thì với thân hình mảnh mai kia của cô ta liệu có chịu nổi sức ép không? Mẹ kiếp, chơi cho cô ta chết luôn đi.
Đường Sinh đứng lên:
- … Trò lưu manh này tôi không tham dự, các cậu cứ chơi thỏa thích, tôi chuồn trước đây.
- Đừng như vậy chứ, Tiểu Đường, ba người chúng ta cùng chơi, ngôi sao Bang tử tự mình đến tìm chủ nhân, nể mặt cô ta chút đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui