Sự xung đột giữa hai bên sau khi Viên Lan Sơn đến thì tạm thời kết thúc, hai bên có mâu thuẫn được mời vào gian phòng lớn bên trái.
Đồ trang trí của căn phòng này vô cùng xa hoa, trang nhã, trong này đã sớm bày đầy các mâm đựng trái cây, đủ loại rượu tây, một loạt ghế sô pha đủ để hai mươi, ba mươi người ngồi.
Có một bàn trà hình chữ U khách có thể ngồi ba xung quanh để thưởng thức rượu, trà và các thứ khác do các mỹ nữ phục vụ.
Trước mặt một màn hình tinh thể lỏng đang phát những vũ điệu điên cuồng của Âu Mĩ, chỉ có điều âm thanh để ở mức thấp nhất nên gần như không nghe được gì.
Các cô gái xinh đẹp xếp thành hàng thái độ cung kính, chờ đợi yêu cầu bất cứ lúc nào.
Sáu người: Đường Sinh, Đinh Hải Quân, Quân Lão Ngũ, Cam Tịnh, Trần Khiết, Trần Tỷ ngồi ở bên trái, Miêu Tuấn Phong, Vương Xương và mỹ nữ chân dài của gã cùng với bốn, năm tên công tử khác ngồi ở bên phải, mọi người cùng nhau ngồi xuống, Viên Lan Sơn không tham gia vào chuyện của bọn họ, sau khi mời mọi người vào thì ông ta cũng lui ra.
Đối với những tên công tử này, ở Bắc Kinh không ai dám gây sự với bọn họ, cho dù họ có phá tung buổi tiệc tối hôm nay của ngươi, ngươi cũng phải cam chịu.
Như bây giờ tất cả những thứ được tiếp đãi đây đều là miễn phí chỉ cần bọn họ không tiếp tục nổi giận nữa thôi, thì những chuyện khác đều ok hết, Như vậy cũng coi là nể mặt ngươi lắm rồi.
- … Tôi nói chị Khiết này, chị đến mời Đại thiếu gia Miêu một chén rượu đi, đạp người ta vào chỗ đó là không tốt, phải nhận lỗi chứ!
Trần Khiết vừa nhìn thấy nét mặt này của Nhị Thế Tổ là biết hắn đã kiểm soát được mọi chuyện, người này đúng là linh hoạt, đi đến đâu cũng đều thích ứng được, họ Miêu kia không phải là công tử bậc nhất sao? Nhưng dường như Đường Sinh cũng không coi gã ra gì.
Đinh Hải Quân hình như cũng là một trong các công tử bậc nhất, vậy còn Đường Sinh thì sao? Hắn ở bậc nào? Cô cũng từng dò hỏi qua, nhưng không có được kết quả rõ ràng, bởi những người mà cô quen biết không thuộc phạm vi đó.
Cam Tịnh cũng rất lo lắng, nhưng lại thấy Đường Sinh dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại, cô cũng yên tâm rất nhiều, cô biết người này rất biết giả bộ bất luận đối phương là ai, hắn đều có thể đối phó với người đó thật sự là lợi hại vô cùng, nhớ tới chuyện trước kia ở Bắc Hàng thì chuyện này có là gì?
Có được cậu em có thể giải quyết được mọi chuyện này ở bên cô có cảm giác rất an toàn, lúc nãy nghe nói họ Miêu kia là công tử bậc nhất mà lo sợ thì giờ nhìn thấy biểu hiện bình tĩnh này của Đường Sinh tất cả đều biến mất.
Lúc này cùng Trần Khiết ngồi ở bên trái hắn, trong lòng cô kiên định hơn nhiều.
Ngay cả Đinh Hải Quân kia cũng cũng rõ rang là đang giúp Đường Sinh ở mọi nơi, hơn nữa còn rất nghe lời của hắn, vậy rõ ràng Đường Sinh còn hoành tráng hơn cậu ta nhiều?
Chắc chắn là hoành tráng hơn rồi, mà Đường Sinh còn là anh rể của cậu ta nữa, điều này thì miễn bàn, hơn nữa gia thế của Đường Sinh cũng thuộc loại lớn.
Trần Khiết nghe ra trong giọng nói của Đường Sinh có ẩn chứa một chút chế nhạo, hắn đâu có coi tên công tử Miêu này ra gì chứ? Nói gì mà nhẹ nhàng thế “đá vào chỗ đó của người ta là không tốt”, rõ ràng là nói mát mà, được rồi, vậy tôi đây cũng phối hợp với Tiểu Đường nào, cô duyên dáng đứng lên:
- Thật là xin lỗi Miêu công tử, tôi không nên đá vào chỗ đó của anh, chén rượu này tiểu nữ tôi mời anh để nhận lỗi, anh có nể mặt không là tuỳ anh!
Phải nói là, Trần Khiết thật biết diễn trò, nếu là Cam Tịnh cô khẳng định không thể nói được như vậy, bởi vì trong giọng nói của Trần Khiết cũng hàm chứa ý chế giễu rất lớn.
Đoàn người bên Miêu Tuấn Phong vô cùng bực tức, bọn họ không thể hiểu được Đinh Hải Quân cùng với tên công tử đẹp trai này xuất thân từ đâu, hắn là ai vậy? Chưa từng nghe nói qua, tất cả mọi người đều nghi ngờ, Miêu Tuấn Phong cũng chưa nâng chén rượu mà Trần Khiết mời để xin lỗi này, như vậy thật quá mất mặt.
Lời nói của hai người này rất khó nghe, mà ánh mắt của Đinh Hải Quân thì vô cùng độc ác, trông như đang khiêu khích, làm thế nào đây? Tỏ thái độ cứng rắn với họ không?
Thái độ cứng rắn không phù hợp với phong cách của mình, từ trước đến giờ mình đều là lấy miệng thu phục người, nhưng vấn đề là Đinh Hải Quân lại là người không chịu lép vế, không thể thu phục cậu ta được.
Trần Khiết cũng không mặt dày đứng mãi ở đó, cô liền nâng chén lên môi, ừng ực hai tiếng thì uống hết, sau đó liền ngồi xuống:
• Tôi nhận lỗi xong rồi.
Cô ngồi bên cạnh Đường Sinh còn Cam Tịnh thì ngồi cạnh cô, sau khi ngồi xuống thì rất nhanh dựa vào người của Đường Sinh, giống như muốn tuyên bố với mọi người ta là tình nhân của hắn.
Ừm, sau đó lại tiếp tục ôm lấy eo của Đường Sinh, dán chặt cả người vào hắn cũng là để cho Đinh Hải Quân biết là lúc trước tôi để ý tới cậu là vì tôi đã để ý tới hắn.
Đường Sinh cũng không có ý lẩn tránh vì có một số chuyện đã nói rõ trước rồi, hắn cũng đưa tay sang ôm lấy Trần Khiết nhẹ nhàng vuốt ve.
Tư thế trông rất là mờ ám như vậy còn không đủ để chứng minh quan hệ của bọn họ hay sao? Người mù cũng nhìn ra được, Trần Khiết là tình nhân của hắn.
Cũng không biết tại sao mà trong lòng Cam Tịnh có chút chua xót, nhưng cô cũng rất bội phục sự đưa đẩy và giảo hoạt của Trần Khiết, tính cách của cô ấy là vậy, đổi lại là cô thật sự không thể ngay trước mặt những người này diễn đến như vậy được.
Chắc là do cách đối nhân xử thế khác nhau đi, nhưng Trần Khiết quả thực rất thích Đường Sinh, điều này là do trong lúc cô và Trần Khiết nói chuyện lúc trước, cô luôn nghe Trần Khiết nói về Đường Sinh như thế này như thế kia, nên cô cũng đã hiểu ra, Trần Khiết đã động lòng với Đường Sinh rồi.
Mà trong lòng Cam Tịnh cũng có chút rối rắm, lúc ban đầu là chính mình và Đường Sinh có cảm tình với nhau, nhưng không phải loại tình cảm như thế này, mà là dè dặt kết thành bạn, còn nhấn mạnh là chị em.
Mà thôi mặc kệ nói như thế nào, chính là xuất phát từ mục địch bảo vệ bản thân, giờ thì sao? Thấy Trần Khiết như vậy, trong lòng cô lại cảm thấy chua xót, là mình ghen sao? Mình không lẽ đã có cảm tình với Đường Sinh sao? Trời, mình làm sao thế này?
Thực ra các cô cũng đều giống nhau cả thôi, ngay cả Sở Tình, Cẩn Du, hai người có thân phận cao như vậy nhưng vẫn bị Đường Sinh thu hút đấy thôi? Cho nên họ luôn tràn đầy sự mong chờ và khát vọng đối với Đường Sinh, hơn nữa loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn khi các cô đã hiểu biết sâu hơn về Tập đoàn Sở Đại.
Theo cách nói của Trần Khiết là cô ta sẽ làm người tình cuar người khác nếu như người đó có đủ ba yếu tố sau: Thứ nhất là người này làm cho cô hài lòng thuận mắt, thứ hai là đem lại cho cô cảm giác an toàn, thứ ba là thỏa mãn vật chất.
Làm tình nhân của người ta không phải chỉ là để làm chuyện đó, nếu như vậy thì ra ngoài đường kéo một người đàn ông vào thì cũng có thể làm được.
Vậy mới nói thỏa mãn phương diện vật chất là đương nhiên, không làm chuyện đó thì là hưởng thụ, cuộc sống vẫn luôn bất đắc dĩ như vậy, trên thế giới này chỉ có hai loại người là đàn ông và đàn bà, không phải người ta bao mình, thì là mình bao người ta thôi, không quan trọng.
Cam Tịnh không đồng ý như thế theo cô thứ trói buộc một người đàn ông và một người phụ nữ vào hôn nhân chính là dựa vào tình cảm, người sống trên đời không thể tùy tiện như vậy được?
Trần Khiết xì xì mũi nói, chị Tịnh a, chúng ta không muốn tùy tiện nhưng là chúng ta sinh ra đã có dáng người và khuôn mặt khiến cho đàn ông muốn “tùy tiện”.
Chị nhìn xem có phải hai trái đào tiên của chúng ta chắc nịch và cặp mông tròn căng này có phải rất hấp dẫn không? Mẹ kiếp, đây chính là nguồn gốc dẫn đến tai họa đấy, cho dù có lấy chồng chẳng lẽ sẽ hết kẻ thèm muốn sao? Chị có tin không? Tôi thì không tin, tôi cũng không muốn cùng người đàn ông thứ hai âu yếm, vậy nên đã tìm thì phải tìm đúng chỗ, tìm một người đàn ông kiên cường có thể bảo vệ tôi, từ vật chất đến tâm hồn, từ tinh thần đến thể xác, nói chung là làm cho tôi hài lòng…
Cam Tịnh trợn mắt lên, người cô nói chắc là thần thánh sao? Mà cho dù có loại đàn ông như vậy, thì sẽ đến lượt cô sao? Cô nhanh tỉnh mộng đi,
Trần Khiết liền bộc bạch suy nghĩ trong lòng mình với cô ấy, có, người đó chính là Đường Sinh, tôi đã quan sát rồi, hắn chính là người vô cùng mạnh mẽ và tài năng, tôi đang chuẩn bị quyễn rũ hắn.
Từ sau khi nghe Trần Khiết nói chuyện này, trong lòng Cam Tịnh có chút khác thường, hôm nay lại xảy ra chuyện này, cô phát hiện là do Trần Khiết cố ý gây chuyện, thủ đoạn bịp bợm này cũng khá, nhưng ở cùng Trần Khiết đã vài năm, chẳng lẽ cô lại không biết sao? Nhưng mà Trần Khiết đã thành công.
Ánh mắt Cam Tịnh đang liếc nhìn bàn tay to lớn của Đường Sinh đặt bên sườn của Trần Khiết, ngón tay cái hơi chìa ra chạm vào đùi của cô, trong lòng cô một lần nữa lại nổi lên cảm xúc khác thường.
Tuy lúc trước cô và Đường Sinh cũng có thân thiết, qua ngày hôm nay thì Trần Khiết cô ấy sẽ vượt qua mình, nhưng hai người lại là chị em, mình cũng không tỏ thái độ rõ ràng, cũng không bảo người ta không được lựa chọn mà? Hơn nữa lúc trước cô ấy cũng tỏ rõ thái độ rồi.
Quả thực Trần Khiết là mượn chuyện tối nay để tỏ rõ thái độ của mình, cô trong lòng đã sớm có kế hoạch, nhưng lại không có cơ hội gặp gỡ Đường Sinh.
Hôm nay phải nói là cơ hội trời cho nên khi tên kia giở giọng khiêu khích trước, cô liền nổi giận chỉ có điều cô không ngờ sẽ động tới công tử bậc nhất của Bắc Kinh, trong lòng vô cùng chột dạ, lại thấy Đường Sinh có thể che chở, liền nhanh chóng dán chặt vào người hắn, bằng không sẽ không còn cơ hội.
Không thể nói Trần Khiết quá coi trọng công danh lợi lộc được, kỳ thực cô là một người có ý chí tiến thủ qúa mạnh mẽ, cô không thể chấp nhận việc mình quá kém cỏi nên không được Đường Sinh để ý.
Thực tế vẻ ngoài của cô và Cam Tịnh không kém gì nhau, tính cách thì lại nổi trội hơn, tác phong năng lực cũng tốt, cho nên tổng hợp các mặt nhân tố Trần Khiết quyết định mạo hiểm thử sức, cùng lắm thì bị loại thôi.
Phải, bà đây chính là có ý thức sinh tồn như thế đấy, ai bảo xã hội này không công bằng như vậy? Tôi thà làm tình nhân cho người tài giỏi cũng không làm vợ cả cho người thật thà chất phát cả đời được.
Người tài giỏi thì có thể cậy thế mà đi bắt nạt người khác, còn người thật thà chất phát thì chỉ toàn bị bắt nạt thôi, hơn nữa muốn sống cũng rất mệt, cái gì cũng chẳng thể hưởng thụ được.
Người xưa nói hồng nhan bạc mệnh, bạc ở chỗ nào chứ? Chính là ở chỗ này, gả cho người đàn ông quá mức thật thà chất phát, sau đó bị một đống côn đồ lưu manh trêu chọc vợ của người đàn ông hiền lành đó.
Như chuyện Kim Bình Mai ngày xưa cũng là như vậy mà có, nếu trước kia Phan Thị lấy Tây Môn Khánh, cô ấy có thể bị mọi người chửi rủa là dâm phụ sao? Tư tưởng của Trần Khiết chính là ngay từ đầu phải tìm đúng chỗ, cô không muốn bị bọn đàn ông làm phiền mà cô ấy muốn ngày nào cũng được đá người khác.
Đường Sinh cũng biết được tâm tư của Trần Khiết, nói thật hắn thích phụ nữ có cá tính như Trần Khiết, một cô gái không dịu dàng nhu mì mà ngược lại là rất quyết đoán, sát phạt, phụ nữ như vậy có thể một mình cáng đáng được, ngươi không cần lo lắng cô ấy sẽ bị ngã xuống đất, bởi tính cách mạnh mẽ của cô ấy không cho phép.
Nếu có ai kéo cô một tay thì cô ấy có thể bay thẳng lên trời, xã hội không thể đào thải được người phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn như vậy được.
Cô ấy với Cam Tịnh không giống nhau, Cam Tịnh là người có tính cách dịu dàng, truyền thống, một người phụ nữ có đức tính đẹp, nhưng người như cô cần có đàn ông bảo vệ, nếu không với tính cách của cô, sẽ không có kết quả tốt.
Đối với Cam Tịnh mà nói, nếu xấu xí có khi lại tốt hơn, nhưng mà cô ấy lại xinh đẹp như hoa.
Nói khó nghe một chút, nếu lúc trước chuyện ở Bắc Hàng không xảy ra, Cam Tịnh có thể tránh được sự quấy nhiễu của gã công tử kia không, chỉ sợ tương lai cũng không tốt hơn, vì sao ư? Bởi vì cô sinh ra rất đẹp, tới nơi nào hay khi nào cũng thu hút ánh nhìn của mọi người, khẳng định sẽ có ngày gặp chuyện không may.
Đường Sinh, Cam Tịnh, Trần Khiết đều đang có suy nghĩ riêng nên không ai có phản ứng gì, Miêu Tuấn Phong ngồi ở đối diện thì vô cùng bối rối, cái đó thì vẫn còn đau.
Vương Xương thì bảy phần không phục tám phần căm tức Đường Sinh, y hừ nói:
- Đinh Hải Quân, hắn ta là ai vậy? Sao cậu lại giúp hắn?
- Vương Xương, mày đúng là một thằng không có mắt, tao giúp hắn là muốn tốt cho mày, mẹ kiếp mày hiểu không? Mày không gây sự nổi với hắn đâu!
Vương Xương nuốt nước miếng, vẫn hung hăng trừng mắt Đường Sinh, trên thực tế đến tận bây giờ bọn chúng cũng không biết Đường Sinh họ gì, Miêu Tuấn Phong bị đá vào chỗ đó còn mất mặt hơn Vương Xương bị đánh ngã nhiều, y cũng nói:
- Đinh Hải Quân, việc hôm nay không thể chỉ một chén rượu xin lỗi là xong đâu, trước tiên tôi muốn làm quen với vị đại gia này, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào? Vì sao ở mảnh Kinh đô này lại dám kiêu ngạo như thế?
Đường Sinh cũng chẳng buồn trả lời bọn chúng, chỉ rót rượu đưa cho Trần Khiết và Cam Tịnh, bản thân cũng bưng một ly:
- Nào, chúng ta uống rượu thôi!
Như thế này càng khiến bọn Miêu Tuấn Phong chịu không nổi, một đám nghiến răng nghiến lợi hận là không thể xông lên cắn cho Đường Sinh để hả giận.
Bên ngoài đột nhiên có các nhân viên cảnh sát do một người phục vụ dẫn vào, vài người cảnh sát bước vào nhìn thấy các công tử này, đều trợn tròn mắt, Đinh Hải Quân nhíu mày nói:
- Tôi nói này các chú cảnh sát, không phải tôi đã bảo bọn bảo vệ nói với các chú rồi sao? Có việc cứ tính trên đầu Đinh Hải Quân tôi…
- Đinh công tử, chúng tôi không được các nhân viên bảo vệ báo lại, ngại quá, đây chỉ là làm việc công theo thường lệ mong Đinh công tử nể mặt.
- Được, tôi sẽ nể mặt các anh, các anh ở cục trị an Bắc Kinh đúng không? Vậy ngày mai tôi sẽ dành chút thời gian tới đó viết tường trình, vậy đã được chưa?
- Ngại quá, vậy các vị công tử xin cứ tiếp tục, chúng tôi không quấy rầy nữa…
Nhóm cảnh sát liền rút lui, chỉ đơn giản vậy thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...