Ở Bắc Kinh lão Vương gia đã gặp gỡ con cháu của gia đình họ Bạch tại buổi lễ truy điệu của Bạch Hoán Sanh, tất cả con cháu nhà họ Bạch ai ai cũng đau đớn vô cùng, tuy nói lễ tang được tổ chức vô cùng trọng thể, nhưng phần vinh quang này không phải là bất đẵc dĩ thì ai lại muốn nhận chứ? Bạch Ngọc Đan khóc đến mức ngất đi tỉnh dậy mấy lần.
Bà ta sau khi nói chuyện với anh trai thì cũng có cảm giác không ổn, bà rất hiểu biết tính cách của anh trai, nhưng cuối cùng tình huống mà mình lo lắng cuối cùng cũng vẫn xảy ra, bà biết kiếp này mình không thể đền bù sự sai lầm này.
Bạch Chiến Văn hiện tại vẫn còn ở trại tam giam, nó cũng không biết chuyện này, nếu biết không biết nó còn có mặt mũi sống trên đời không? Cho nên nói, những sự việc xảy ra liên tiếp gần đây đúng là đả kích quá lớn đối với nhà họ Bạch.
Trên thực tế trong lòng Bạch Ngọc Đan dường như đã không còn hy vọng nữa, anh trai thì như thế này, cháu trai lại như vậy, đứa con biến thành hoạn quan.
Cái nhà này sao tự dưng lại thành ra thế này chứ? Nghiệp chướng ở đâu không biết? Hơn nữa đứa con hiện giờ sống không thấy người, chết không thấy xác, bà ta quả thật sắp phát điên mất rồi.
Anh cả nhà lão Vương gia là Vương Ngạn Đức, cũng tự mình đến an ủi, động viên người nhà họ Bạch, ông ta hiện tại địa vị rất cao, là cán bộ cấp bộ của chính tỉnh, đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy Chiết Nam, ông ta hiện cũng khoảng 50 tuổi, Bạch Ngọc Đan vì muốn xin tha cho đứa con nên đem một tia hy vọng cuối cùng này gửi gắm trên người lão Vương gia.
Nhưng đối với chuyện này lão Vương gia cũng là bất lực, nếu đứa con của ngươi bản thân trong sạch người ta đã sớm thả, không đáng cùng y so đo làm cái gì, vấn đề là y vô cùng ương ngạnh, làm ra rất nhiều chuyện, toàn những chuyện bẩn thỉu xấu xa, hồ sơ xếp thành đống chồng lên nhau, đủ để bắn 8 lần.
- Chuyện đứa nhỏ, bậc làm cha mẹ như các anh chị chắc cũng rõ, theo tôi được biết hồ sơ tài liệu về các vụ án của nó xếp thành một đống dày, đồng chí Ngọc Đan, cô bảo tôi làm sao dám mở miệng chứ? Có thể xin cái gì được chứ? Bọn trẻ bây giờ, không thể dung túng được, nếu không sẽ có hậu quả rất lớn.
Vương Ngạn Đức nói như vậy, ngụ ý là nói cho bọn họ rằng tôi cũng đã thăm dò giúp các ngươi, không phải không giúp, mà là có giúp cũng chẳng làm được gì, luật pháp nghiêm minh, ai cũng không tha, kể cả con cháu của lão Vương gia nhà tôi mà làm những chuyện như vậy thì cũng bị bỏ tù đấy chứ?
Chủ tịch tập đoàn Năng lượng điện Trung Hoa An Lục Dân cũng tới tham dự lễ truy điệu của lão Bạch, y và Triều Công Nguyên đã biết nhau từ trước, Thanh Cương là một doanh nghiệp đóng tàu lớn nhất Lỗ Đông, tài sản dòng cũng rất khả quan, Quốc vụ viện rất coi trọng tập đoàn này, nếu tiếp tục phát triển thì nó cũng có thể trở thành xí nghiệp lớn, thật đáng tiếc.
Cũng bởi là vì có sự giúp đỡ, ủng hộ của Bạch Hoán Sanh mà Tập đoàn Năng lượng Điện Trung Hoa của An Lục Dân mới cùng Thanh Cương của Triều Công Nguyên lần lượt tiến hành một số hợp tác, bao gồm ở lĩnh vực vận tải đường thủy, công nghiệp đóng tàu.
Nhưng sắp tới Thanh Cương lâm vào khủng hoảng, giá trị trên thị trường trong vòng nửa tháng gần như mất hết, nợ nần chồng chất, xí nghiệp bỗng chốc rơi vào thảm cảnh, những người muốn cứu nó đều cảm thấy bất lực, bi ai không nói nên lời.
Đương nhiên, Tỉnh ủy Lỗ Đông sẽ không thể để Thanh Cương phá sản được, vì trong đó có gần 5 vạn công nhân, sự sụp đổ của Thanh Cương sẽ mang đến gánh nặng vô cùng lớn cho xã hội.
Vương Ngạn Đức nhà họ Vương quay đầu lại cùng An Lục Dân nói chuyện, muốn cho y gia nhập Lỗ Đông, mục đích là xem Tập đoàn Năng lượng Điện Trung Hoa có thể có năng lực bỏ vốn thu mua cứu vớt Thanh Cương được không, An Lục Dân lắc đầu cười khổ:
- Bí thư Vương, tôi thật ra đã sớm ngắm Thanh Cương từ lâu, nhưng Tập đoàn Năng lượng Điện Trung Hoa hiện tại rất nghèo, lợi nhuận 2 năm qua tất cả đều dùng để đầu tư, tiền thu vào rất ít, chỉ là để trả lãi cho ngân hàng thôi với chúng tôi mà nói cũng khó, nào có thực lực mà thu mua được Thanh Cương chứ? Hơn nữa, vừa mới cùng Tập đoàn Sở Đại đạt được những thành công trong bước đầu của hiệp nghị, cùng thuê bến tàu tại cảng Tân Đại, kỳ hạn 10 năm, 100 triệu giao ngay, tôi còn đang lo muốn chết.
Vương Tài Đức gật gật đầu tiếc nuối, y cũng hiểu biết về tình hình của Tập đoàn Năng lượng Điện Trung Hoa:
- Tập đoàn Năng lượng Điện Trung Hoa đã như vậy, mà Tập đoàn Năng lượng Than Trung Quốc cũng chẳng khác gì.
- Hình Chính Phu à? Haha…ông ấy so với tôi lại càng thảm hại hơn, nếu không phải do tôi lôi kéo, ông ta còn không ký cái hiệp nghị 10 năm đâu, ông ấy và chúng tôi tranh giành vùng mỏ than đá ở Thiểm Tỉnh bên kia, nhưng vẫn chưa thành công được.
Giờ lại thêm vụ Cảng Đại Tân, bắt y bỏ ra 100 triệu, y lại càng khốn đốn, đúng là lấy trứng chọi đá, đến lúc đó vụ cạnh tranh ở Thiểm Tỉnh chúng tôi sẽ có ưu thế thắng được.
Hiện tại vòng quay chu chuyển tiền tệ rút ngắn lại, ngay cả chúng tôi có muốn vay ngân hàng cũng không đồng ý.
Đúng vậy, các ngươi đi vay quá nhiều rồi, tổng tài sản đều là tiền đi vay để đầu tư, trong việc này liệu không có tán vỡ như bong bóng sao? Hai ba năm trở lại đây xoay chuyển lợi ích đầu tư mới có thể hoàn toàn xoay chuyển tình thế, bằng không một mặt chỉ đầu tư mà không thu hồi vốn, cuối cùng tổn thất vẫn là quốc gia.
Triều Công Nguyên cũng hy vọng có ai đó đến cứu giúp Thanh Cương, nhưng loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện giữa Vương Ngạn Lục và An Lục Dân, tâm trạng của ông ấy lại càng trầm xuống.
Buổi chiều hôm đó sau khi nhập mộ và làm lễ tế bái xong xuôi, Triều Công Nguyên cùng người nhà họ Bạch chuẩn bị quay ttở về Lỗ Đông, Bạch Ngọc Đan do chịu không nổi những đả kích nên tinh thần trở nên không bình thường, đưa đến bệnh viện khám một chút, bác sĩ nói là do bị kích động thần kinh, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên.
Lão tứ Triều Công Thông cũng đến, nhìn thấy bộ dạng đó của chị dâu, y tức đến nghiến răng nghiến lợi, lặng lẽ gọi điện thoại cho anh Kê:
- Mày bắt cóc cái con tiện nhân nhà họ Liễu – Liễu Man kia cho tao, sau đó đòi tiền chuộc, giao người cho tao, tao đưa cho mày 500.000 NDT.
Anh Kê ngẫm nghĩ, chỉ cần bắt người cho y mà kiếm được những 500.000 NDT sao? Mẹ kiếp, như vậy thì còn làm gì lời hơn nữa chứ? Làm luôn.
Nhưng y cũng là kẻ rất giảo hoạt, không sai bọn đàn em của mình làm, mà kêu bọn đàn em tìm mấy kẻ du côn đường phố ở bên ngoài đi làm và trả cho họ 50.000 NDT, những tên này đều là những tên cặn bã, 50.000 đã là cái giá trên trời, đủ để tiêu một thời gian nên cũng nhận làm luôn.
Ba tên du côn cầm ảnh của Liễu Tiểu Man rồi đến trường cấp ba nơi cô đang học, bình thường Liễu Tiểu Man thường đi một mình hoặc cùng về với Hoa Tư Nhị, nhưng dạo gần đây cô đều cùng đi với Đường Cẩn, Đậu Đậu và Tiểu Yên.
Bọn đều chuyển tới Lam Nha Bảo, ở cùng nhau cũng được hơn mười ngày, bốn người ở chung quan hệ cũng không tồi, các cô thật không nghĩ tới sẽ bị nhưng tên có mục đích này đến theo dõi, bởi Lam Nha Bảo cách nơi này cũng không xa, cách có hai con phố, đi bộ cũng chỉ mất khoảng 10 phút.
Ba tên đó liền bám theo sau, định tìm thời cơ thích hợp để ra tay.
- Khốn kiếp thật, những bốn đứa? Làm sao mà ra tay được đây? Bắt cả bọ họ đi, tôi muốn con bé ngực to kia, mẹ kiếp còn to hơn cả của mẹ tôi nữa.
- Mẹ kiếp, mày đừng có vớ vẩn, tập trung làm chuyện chính đi, có muốn 50.000 ngàn không? Có tiền, gái ngực to có mà cả đống, lúc ấy tao sẽ tìm cho mày một đứa ngực còn lớn hơn nhiều, cho mày sáng khoải đến chết luôn, trước tiên phải nhanh chóng hoàn thành việc đi.
Tên da đen kia lại nói:
- Tao thích nhất cái cô bé có dáng điềm đạng nho nhã kia, hoa hết cả mắt rồi, đứa nào cũng đẹp như nhau, hay là ta làm hết cả nhóm đi? Dù sao thì hiếp dâm cũng không bị tử hình, không bị cắt mất “của quí”, chúng ta không giết người là được, đi tù vài năm ra tao lại có thể hiếp dâm tiếp, haha!
- Mày đừng có mà nằm mơ, không biết hiện tại cảnh sát căm hận bọn tội phạm hiếp dâm như thế nào đâu? Mấy ngày hôm trước trên báo có đăng, cậu ba nhà tao định làm điều xấu với một cảnh sát, bị cắt mất một bên trứng để trừng phạt, làm cho cái thứ đó mất đi tác dụng hoàn toàn, chết tiệt thật!
Tên đầu sỏ cũng nói:
- Hai đứa ngu ngốc chúng mày còn không biết rõ tình hình thực tế bên trong đi? Tội phạm hiếp dâm ở trong tù bị đối xử thấp nhất, tao có thằng bạn vừa từ trong tù ra, khuyên tao ngàn vạn lần đừng có vướng vào tội hiếp dâm, nếu không vào tù thì rất thảm hại, bị bọn tội phạm trong tù thay phiên nhau làm chuyện đó vào “cửa sau” đấy, mày cứ thử nghĩ xem bọn đó đều phải nhịn xanh cả mắt ra, đến nỗi nhìn thấy lợn nái già súng ống còn dựng hết cả lên, ai mà chịu nổi bọn chúng chứ?
Lời này đã doạ cho hai tên còn lại sợ phát khiếp rồi, đàn ông mặt dày mất thể diện đều được, nhưng mông thì không thể mất được, nếu vậy thì sẽ thành đàn bà sao?
- Đại ca, vậy chuyện này phải làm sao đây? Những bốn đứa con gái a, làm sao hành động được.
Tên da đen vò đầu bứt tai, nhìn đã thấy là rất ngu ngốc.
- Haha…Bọn chúng sẽ có lúc phải tách ra, giờ cứ đi theo xem thế nào đã, chúng ta chưa làm những chuyện này, không biết rõ nguồn gốc lai lịch của mấy người con gái kia, nếu chẳng may động phải tổ ong vò vẽ thì 50.000 kia sợ chẳng còn mạng mà hưởng thụ, hai đứa mày đến gần một chút, tao áp sát ở phía sau….
Làm đại ca là phải giảo hoạt như vậy, khi y theo sau được một con phố, chuyển sang con phố thứ hai thì ngây cả người, hai tên đàn em của y đang bị bốn cô gái xinh đẹp kia vây quanh tra khảo:
- Theo dõi hả? Định cướp giật sao? Cướp tiền hay cướp sắc vậy? Mau mau khai ra, nếu không tao đánh cho tàn phế luôn đấy.
Đậu Đậu uy hiếp.
Hả, không thể nào? Tên đầu sỏ há hốc cả mồm, hai tên đàn em vừa thấy y thì kêu lên:
- Đại ca, mau cứu em.
- Chết tiệt, ai là đại ca của mày…
Tên đầu sỏ thấy tình hình không ổn, định chạy, mỹ nhân ngực to đã nhanh như chớp tiến đến, y còn chưa kịp định thần thì đã dính một trưởng vào ngực, cô bé có bộ ngực to thế, vừa xông lên đã vội đấm tôi sao? Đầu nghĩ tới chuyện xấu, mắt đã hoa lên, không còn nhìn rõ tiểu mỹ nhân nữa.
Còn chưa kịp phản ứng lại, sau lưng lại trúng một đạp thật mạnh,ngã xuống đè lên người tên da đen kia.
Bạn học Đậu Đậu ra tay thật độc, cũng không biết có phải là do quen giết người trong game online hay không, trái một đạp, phải một đạp thật mạnh lên mấy tên này:
- Không nói phải không? bà mày đánh chết chúng mày, cho chúng mày đầu thai lại …
Lại thêm một đạp lên mặt tên đầu sỏ.
Đúng là nữ ma đầu, cô mà coi ngươi là đồ đểu thì ngươi cũng đừng mong sống tốt được, thính giác củaTiểu Yên rất nhạy bén nên chuyện ba tên theo dõi nói với nhau cô đều nghe được, sau đó báo với các cô, vậy nên vừa chuyển góc phố các cô liền bày trận chờ bọn y.
Đường Cẩn tiến lên giữ Đậu Đậu lại:
- Đừng đạp nữa, đạp chết thì làm thế nào? Bọn chúng miệng sùi bọt mép cả rồi kìa, báo cảnh sát đi.
- Báo cảnh sát thì chúng ta phải làm sao? Cũng phải đi theo a? Chú ba nhà họ Liễu thảm như vậy, tôi cũng không dám tín nhiệm cảnh sát Tuyền Thành nữa đâu, gọi điện thoại cho chị Hân đi.
Vẫn là Đậu Đậu thông mình, cũng chưa bị ấm đầu, lấy điện thoại di động gọi cho Ninh Hân, có cô âý đi cùng thì không cần phải sợ.
Cách đó không xa có một chiếc xe, vừa thấy ba tên du côn bị đánh ngã, người trên xe tức đến méo cả miệng, vội gọi điện thoại cho anh Kê:
- Anh Kê, bọn du côn này cơ bản không dùng được, ở trên đường đã bị bốn đứa con gái đánh ngã, mẹ kiếp làm mất mặt đàn ông quá.
- Cái gì…Mày tìm phải loại cặn bã gì vậy? Vậy mày bắt cô ta cho Lão Tử đi? Không phải một người à? Sao lại thành bốn người chứ?
- Chắc là bạn học của con tiện nhân Liễu kia, tuy nhiên toàn bộ đều là siêu mỹ nhân, có một đứa ngực rất to, hay là bắt cóc cả bọn để bán lấy tiền đi?
- Câm miệng, mẹ kiếp đầu mày bị đụng vào đá à? Gần đây tin tức truyền nhanh thế nào mày có biết không? Về nhà mà bán cái con mẹ mày đi…..
- Hix…anh Kê đừng nóng giận…Mẹ tôi chẳng phải là già rồi không có người cần sao? Vậy đi, để ngày mai tôi triệu tập vài anh em đắc lực ra tay.
Cùng lúc ấy ở Tuyền Thành, Đường Sinh đã cùng Cẩn Du gặp mặt, lúc đang nói chuyện thì nhận được điện thoại của Ninh Hân, kể lại chuyện vừa xảy ra, Đường Sinh hơi đen mặt:
- Sao vậy nhỉ? Họ Triều kia vẫn còn chưa chịu thôi sao? Mẹ kiếp chọc người ta tức điên mà!
Đường Sinh rất ít khi nói lời thô tục, lời này vừa nói ra đã bị Cẩn Du đứng bên cạnh trừng mắt nhìn một cái thì hắn mới lè lưỡi ra.
Chờ hắn tắt điện thoại, Cẩn Du cũng biết đã có chuyện, bằng không tên bại hoại này cũng không phun ra lời thô tục như vậy, đoán chừng có người gây chuyện chọc vào tính nhẫn nại của hắn? Vì thế liền hỏi:
- Làm sao vậy? Cái gì mà họ Triều chứ? Cậu tới đó lại gây chuyện với ai rồi hả?
- Cô thấy tôi có phải là người hay bắt nạt người khác không? Ai đã bị tôi ức hiếp a? Có những bà cô, ông lớn, tôi muốn trốn cũng trốn không được, người ta cứ tìm tôi gây phiền phức, đúng là một lũ ghê tởm.
Nếu muốn bắt cóc thì tìm vài đứa tiêu chuẩn cao chút, đằng này lại dùng 3 tên cặn bã đầu đường xó chợ, bị Đường Cẩn và Đậu Đậu tóm được đánh cho một trận ngay trên đường, đừng có mà coi thường người khác thế chứ? Tôi đoán đứng sau lưng xui khiến chính là người nhà họ Triều.
Sau đó Đường Sinh kể lại những chuyện vừa xảy ra, Cẩn Du liền trợn trắng mắt:
- Vậy ra chuyện Bạch Hoán Sanh qua đời và việc này có liên quan? Cậu cũng có sức ép thật, Sắc Sắc cũng đã nói, bất kể nơi nào mà cậu đi qua thì đều không được yên tĩnh, chắc chăn sẽ đại loạn luôn.
Đường Sinh sờ sờ mũi, cười gượng nói:
- Du tổng, thực ra tôi cũng không muốn làm loạn, dù sao, Cụ Bạch qua đời cũng không liên quan tới tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...