Chỉ mới nửa ngày, Dung nữ thu được rất nhiều tài liệu về Bạch Chiến Văn, đúng với những gì Đường Sinh dự đoán, giậu đổ bìm leo, khi “bức tường” Bạch Chiến Văn lung lay, mọi người liền xúm vào đẩy cho ngã hắn, khi tin Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh tạm thời cách chức Bạch Chiến Văn được truyền ra, tài liệu tố cáo y như bươm bướm tung bay.
Từ đêm hôm qua cho đến sáng sớm hôm nay, văn phòng Sở tỉnh thu được một xấp tài liệu, đều là tố giác Bạch Chiến Văn, trong đó còn có một số bức ảnh.
Dung nữ ở đại sảnh xem qua một chút rồi quyết định đến chỗ lãnh đạo báo cáo.
Lãnh đạo Sở cũng mời Bí thư Lưu Quang Chấn của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật tỉnh, tổ chức một cuộc họp quan trọng trong phạm vi nhỏ.
Tất cả bằng chứng đều rõ ràng, có thể bắt Bạch Chiến Văn!
Như vậy Dung nữ đem hố sơ của Bạch Chiến Văn giao cho văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố cũng rất bình thường.
Hiện tại cô mặc một bộ đồng phục cảnh sát; mặt lạnh như băng, lộ ra vẻ tao nhã, thanh lịch bẩm sinh, đôi mắt sáng đầy tinh anh:
- Phó cục trưởng Đinh Hải Dung.
Rầm một cái, Tiền Phú Nhân cùng Bạch Chiến Văn song song đứng lên, bọn họ có chút ngạc nhiên, Đinh Hải Dung này thực ra làm gì vậy, xông thẳng vào văn phòng cục thành phố? Có phải không biết phép tắc không? Phải biết rằng Tiền Phú Nhân là Phó chủ tịch thành phố, theo cấp bậc thì là cán bộ cấp giám đốc sở.
Cô ta chỉ là một Phó cục trưởng mà cứ như vậy xông tới, còn mang theo bốn, năm tên cảnh sát hình sự, muốn làm gì đây?
Tiền Phú Nhân trầm mặt xuống:
- Ồ, Phó cục trưởng Đinh, người đây là mới nhận chức hả?
Bạch Chiến Văn cũng lạnh lùng nhìn thoáng qua Đinh Hải Dung, mắt sáng lên, ồ, một hoa khôi cảnh sát thật xinh đẹp, mặt lạnh như băng trông rất có hương vị, vóc dáng cao cao, bộ ngực nở nang, eo nhỏ, đùi thon, nước, loại này đàn bà nhất định nước,.
Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Chiến Văn tưởng tượng ra các tư thế hấp dẫn xinh đẹp của Đinh Hải Dung, y đúng là kẻ vô cùng háo sắc, một cao thủ về khoản chơi gái, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đặc tính cơ thể của Đinh Hải Dung, phải nói, tên này đúng là có “tay nghề”!
Kia một đống tài liệu tố cáo y hãm hại phụ nữ, đếm được 38 cái, phần lớn là nặc danh, nhưng phần ảnh chụp và các tài liệu khác đều có thể dùng làm chứng cớ điều tra.
Nhìn từng tấm, từng tấm, nhìn thấy ghê người, Cục trưởng Bạch thật lợi hại!
Tiền Phú Nhân vừa dứt tiếng, trên bàn làm việc của ông ta, chuông điện thoại vang lên, Tiền Phú Nhân liền nhấc lên:
- Ồ, Bí thư Lưu..
- Đồng chí Phú Nhân, sau cuộc họp thận trọng Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh quyết định bắt giữ Bạch Chiến Văn, tránh một số ảnh hưởng tiêu cực, cử đồng chí Đinh Hả Dung đi thực thi, cho thêm người đi phối hợp.
Tiền Phú Nhân nghĩ mình nghe nhầm, mắt đột nhiên mở to, há mồm định nói thì bên kia đã gác máy, khí thế của ông ta liền tan biến.
Bạch Chiến Văn cũng muốn châm biếm một câu với Đinh Hải Dung, nhưng phát hiện Tiền cục trưởng vẻ mặt khác thường, biến đổi thật khó coi.
Sau đó Tiền Phú Nhân nhìn vào mắt Chiến Văn, chợt cười khổ, ý là tùy Trưởng phòng Đinh quyết định.
Từ vẻ mặt y, Đinh Hải Dung nhìn ra được cái gì đó, này, anh không châm biếm tôi đi? Trong lòng hừ một tiếng, sau đó lấy ra một tờ giấy mở ra cho Bạch Chiến Văn xem
- Cục trưởng Cục trị an Tuyền Thành Bạch Chiến Văn? Đây là lệnh bắt của Viện kiểm sát tỉnh phê duyệt bắt người, anh ký tên vào đi!
- Cái gì?
Bạch Chiến Văn trừng mắt, không tin, giật lấy lệnh bắt nhìn qua rồi xé nát:
- Bắt tôi? Bắt tôi ư? Bắt một cán bộ chấp pháp tỉnh ưu tú, một chiến sĩ thi đua như tôi sao? Tôi thấy cô uống lộn thuốc rồi? Cút đi!
Anh ta đứng dậy gào lên, vén áo sang một bên chuẩn bị móc súng ra, nhưng Đinh Hải Dung đã nổi giận:
- Anh dám xé lệnh bắt?
Lại thấy anh ta muốn móc súng, liền tiến lên một bước, bàn tay như một con dao đánh tới.
Bạch Chiến Văn không kịp lấy súng, đưa tay lên đỡ.
Tuy nhiên anh ta không ngờ Đinh Hải Dung lại lợi hại như vậy, hai cổ tay vừa chạm nhau, nghe một tiếng rắc giòn tan, có người đã bị gãy xương cổ tay, Đinh Hải Dung nghiêng người, cú đá đã sớm tung ra trúng ngay bụng anh ta, cô vung tiếp một cái tát, Bạch Chiến Văn ngã văng ra ngoài.
- Không biết tự lượng sức mình… Tước súng của hắn, còng lại!
Đinh Hải Dung thân là cảnh sát ưu tú của Học viện cảnh sát đặc biệt Trung Quốc, thân thủ không thua kém chị Trần, lại có quan hệ xác thịt với Đường Sinh, người có thể chất biến dị khác thường, Bạch Chiến Văn so với người bình thường là dũng mãnh, nhưng ở trước mặt cô chẳng khác một đứa bé.
Dung nữ mạnh mẽ hơn anh ta gấp mười lần, cho nên một chiêu đã làm gãy xương cổ tay của anh ta.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây người ra.
Với cú đá này, sức chống cự của Bạch Chiến Văn hoàn toàn tan rã, nửa mặt bị sưng lên, bị một đá túng bụng, ruột đều co rút cả lại, có cảm giác vật gì đó trong hậu môn như muốn rỉ ra bất cứ lúc nào.
Gân cốt toàn thân anh ta nhũn ra, sắc mặt tái nhợt.
Ấn tượng của Dung nữ đối với anh ta cũng không tốt, người này bên ngoài mặt mũi rạng rỡ còn được bầu chiến sĩ thi đua toàn tỉnh, trong lòng xấu xa, mục nát.
Cách anh ta bày kế hại Liễu Tông Minh khiến Đinh Hải Dung thấy rõ sự độc ác cùng cực của hắn, hơn nửa những chứng cớ tố cáo kia càng ghê tởm.
Cho nên Dung nữ của chúng ta ra tay không thương xót, ngươi còn dám xé lệnh? Còn chuẩn bị móc súng? Ngươi thực sự không muốn sống nữa?
Tiền Phú Nhân mặt biến sắc.
Lúc này, bốn, năm cảnh sát tiến lên còng tay Bạch Chiến Văn, đồng thời tước súng của hắn.
- Cục trưởng Tiền, gây rắc rối cho anh rồi, xin lỗi.
Đinh Hải Dung nhìn về phía anh ta chào, rồi sau đó quay người bước đi.
Mãi đến khi bọn họ kéo Bạch Chiến Văn đi ra ngoài, Tiền Phú Nhân mới đặt mông ngồi trên ghế, trên trán đổ mồ hôi, chuyện khác ông ta còn không sợ, nhưng riêng Bạch Chiến Văn nếu có tội, chính mình cũng không thoát được, bởi vì có nhiều việc mình và Bạch Chiến Văn cùng làm, chẳng lẽ người kế tiếp là ta? Lão Tiền lau mồ hôi, tay run run cầm điện thoại, nhanh chóng gọi cho Bạch Ngọc Đan.
- Ngọc Đan, tôi, Tiền Phú Nhân đây, Bạch Chiến Văn vừa mới bị bắt đi ở văn phòng của tôi.
- Cái gì? Bị bắt ở văn phòng của anh mang đi? Mang đi làm gì Hỗ trợ điều tra? Tôi cũng nghe nói tỉnh đã cách chức nó rồi.
- Không, không phải hỗ trợ điều tra, là… là trực tiếp bắt.
Nói xong Tiền Phú Nhân phát hiện giọng mình run run.
Yên lặng một lúc lâu, chỉ có thể nghe được tiếng thở dồn dập từ micro bên kia.
Tiền Phú Nhân biết bà ta đang sợ hãi:
- Ngọc Đan, có một số việc cô nên xử lý ngay đi, tôi sợ chính mình cũng… Cô hãy mau chóng liên hệ với anh cô đi.
Xế chiều, Tuyền Thành.
truyền ra các tin tức gây sốc, Phó cục trưởng Đinh Hải Dung dẫn người đến phòng làm việc của Cục trưởng Tiền, còng tay Bạch Chiến Văn đem đi.
Tin này rất chấn động, nhiều người ở cơ quan chấp pháp phong thanh nghe tin này đều run rẩy.
Bọn họ đều là nhân viên cấp dưới có liên quan đến Bạch Chiến Văn.
Trời ơi, Bạch công tử còn bị như vậy? Chúng ta thì là cái gì? Bí thư Bạch đau rồi?
Khi Bạch Chiến Văn được đưa lên xe, mùi hôi liền bốc ra, vài tên cảnh sát bịt mũi lại, bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra.
Một người nhảy xuống ngăn cản Hải Dung đang muốn lên xe:
- Sếp Đinh, cô đừng lên, Bạch…Bạch… hắn ta ị ra quần ở trên đó!.
Đinh Hải Dung tỏ vẻ xem thường, nhấp nháy đôi mi thanh tú nói:
- Đây là cái gọi là cảnh sát xuất sắc đó hả? Mất mặt quá!… Anh trở về trước gọi bác sĩ trị thương cho anh ta, rửa đi, tôi ngồi sang xe khác.
Cứ như vậy, Phó cục trưởng Đinh của chúng ta thoáng cái đã không thấy đâu.
Ở thủ đô, Bạch Hoán Sanh nhận được điện thoại của em gái trợn tròn mắt, trong nháy mắt dường như già đi vài tuổi:
- Ngọc Đan à, mọi người mấy năm nay đã làm gì cho tôi? Hả? Cô và anh cô nói thế nào? Chiến Văn không phải là chiến sĩ thi đua toàn tỉnh sao? Cô nói đi? Tôi tin tưởng Ủy ban chính trị Pháp luật tỉnh sẽ không dễ dàng bắt Chiến Văn, cái thứ súc sinh kia rốt cuộc là gạt tôi làm cái chuyện trời không dung đất không tha gì? Cô nói đi!
- Anh…anh….
em…em cũng không rõ lắm.
Nói chung là…là chúng em rất xin lỗi anh.
Bạch Ngọc Đan vừa nói vừa run run.
- Ôi, nhà họ Bạch xong rồi, ta xong rồi.
Các người tự giải quyết cho tốt đi.
Bạch Hoán Sanh cúp điện thoại của Ngọc Đan, trầm tư suy nghĩ một chút, sau đó liền quyết định điện thoại cho Ban Chính trị Pháp luật tỉnh Lỗ Đông.
- Tôi là Bạch Hoán Sanh, cho tôi tìm đồng chí Lưu Quang Chấn, nối điện thoại giùm tôi…
Khi Lưu Quang Chấn được thông báo nối máy, trong lòng cũng có chút nặng nề, ông cũng không đoán trước được Bạch Chiến Văn lại như vậy:
- Bí thư Bạch…
- Đồng chí Quang Chấn, tôi bây giờ còn là Bí thư Tỉnh ủy, Anh hãy nghiêm túc chỉnh đốn nội bộ hệ thống chính trị pháp luật tỉnh đang có nhiều tiêc cực, tìm ra chân tướng, mặc kệ người đó là ai.
Cho dù là thân nhân của Bí thư Bạch cũng đối xử bình đẳng, đáng chết phải chết, tuyệt đối không nhân nhượng!
- Bí thư Bạch… Bí thư…
Khi Lưu Quang Chấn muốn nói điều gì đó.
Bạch Hoán Sanh vô cùng đau đớn, im lặng gác máy.
Lưu Quang Chấn cầm điện thoại lắc đầu cười khổ, ông hoàn toàn có thể đoán được bên kia đang rất đau lòng, một thời tiếng tăm, hết rồi!
Mười phút sau, văn phòng Ban tổ chức Trung ương nhận được bản fax - lời chào từ giã của Bạch Hoán Sanh.
Trưởng ban tổ chức trung ương cũng nhận được điện thoại của Bạch Hoán Sanh, trong giọng nói của ông ta có bi thương và nghẹn ngào, vị công thần hơn sáu mươi tuổi nói xong lời cuối cùng thì khóc:
- Tôi rất xin lỗi Đảng!
Bộ trưởng bên này nói vài tiếng, bên kia điện thoại đã tút tút.
- Thư kí, thư ký, mau liên hệ Lỗ Đông, đồng chí Bạch Hoán Sanh ngủ lại nhà khách.
Nói bọn họ phải đảm bảo an toàn cho Bạch Hoán Sanh, một phút cũng không được lơ là.
Tôi lập tức qua bên đó.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn.
Khi vài nhân viên quan trọng của Ban tổ chức Trung ương tới nơi, nhà khách đã bị xe cứu thương vây quanh.
Bộ trưởng lập tức nước mắt lưng tròng.
Bọn họ rất hiểu Bạch Hoán Sanh, ông ta hơi bảo thủ, nhưng ở Lỗ Đông này mười năm, vì quốc gia đối nhân xử thế với dân và có cống hiến rất lớn, Lỗ Đông và ông ta cùng phát triển mật thiết không thể tách rời.
Ông ta lựa chọn cách đó ra đi.
- Tạm thời phong tỏa tin tức, báo cáo cho lãnh đạo trung ương.
Bộ trưởng đau đớn hạ lệnh, sau đó điện thoại cho Chủ tịch tỉnh.
- Đồng chí Chi Mậu, Bí thư Hoán Sanh ra đi rồi….
Mặc kệ Lỗ Đông hiện tại đang xảy ra chuyên án đặc biệt gì, tạm thời không cần công khai thẩm tra xử lý.
Trước hết chúng ta nên đưa tiễn vị đồng chí lão thành đã vì Đảng, vì nhân dân cả đời cống hiến, để ông ta đi sạch sẽ một chút.
- Rõ, Bộ trưởng!
Lâm Chi Mậu đẫm lệ, lão nhân chiến đấu mười năm, cứ như vậy mà đi rồi? Chủ tịch Lâm bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, lại buồn bã, lại cảm thấy vô cùng cô đơn, ông ta cả đời rốt cuộc vì cái gì?
Nửa giờ sau tổ chức hội nghị thường vụ ở Lỗ Đông, Lâm Chi Mậu nuốt nước mắt thông báo tin này, tất cả mọi người khóc không thành tiếng:
- Cấp trên có lệnh, chúng ta tạm dừng các vụ án thẩm tra xử lý, đưa tiễn Bí thư Bạch trước.
Đồng chí Quang Chấn, anh đem chỉ thị truyền đạt xuống dưới.
Đinh Hải Dung nghe được tin này cũng có chút buồn bực, nhưng cô biết Bí thư Bạch ra đi là vì tức giận đứa con, sớm hay muộn chuyện này cũng phải xảy ra, trừ khi chuyện của Bạch Chiến Văn vĩnh viễn không bị bộc lộ, có thể sao? Kế tiếp, cô gửi tin nhắn cho Đường Sinh:
- Bạch Hoán Sanh đi rồi!
Đường Sinh cũng không nghĩ tới vị lão thành này lại bảo thủ như thế, hắn rút di động gọi Hải Dung:
- Dung, ông Bạch là người mà chúng ta đáng phải kính nể, mười năm phát triển Lỗ Đông, công của ông ấy không hề nhỏ.
Đừng để một số người không sạch sẽ đến làm hoen ố thanh danh của ông ấy, chúng ta quay về một chuyến, đi đưa tiễn ông ấy.
Mặc dù tôi không giết ông ấy, nhưng ông ấy lại vì tôi mà đi.
Cái tên Bạch Chiến Văn sau này sẽ xử lý!
- Vâng, Tỉnh ủy cũng hạ lệnh tạm không thẩm tra xử lý anh ta.
Tôi cũng không nghĩ chuyện sẽ như thế này.
Nhưng sớm hay muộn cũng sẽ diễn ra thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...