Buổi trưa nay ra biển, cũng là lần đầu tiên Vinh Tử Tử gần gũi tiếp xúc với Đường Sinh gần như vậy.
Bị ném xuống biển trong nháy mắt, cô vừa kinh vừa sợ nhưng lại khiến lòng cô rung động.Trước kia, biển rộng mênh mông cô chỉ dám ngắm nhìn, mà bây giờ dám đối mặt với nó.
Đây là một kinh nghiệm và tiến bộ tuyệt vời, khi ở trong nước được Đường Sinh ôm cùng một chỗ.
Tử Tử cảm xúc rối bời.
Đêm đó sau khi trở về Tử Tử có chút thay đổi.
Cô không trách Đường Sinh, chỉ có điều ánh mắt nhìn hắn đã có sự thay đổi.
- Anh không nói cho tôi biết, rốt cuộc ba anh tham ô bao nhiêu tài sản quốc gia? Cấp cho anh ở bên ngoài tiêu xài phung phí thế này?
Thừa dịp Ninh Manh đi tắm, Tử Tử và Đường Sinh ngồi ở tầng hai của biệt thự có một quầy rượu nhỏ.
Chị Trần xem TV dưới tầng một.
- Anh không biết phải nói với em như thế nào.
Nhưng thật sự ba anh không có tham ô.
Số tiền để mua biệt thự là của riêng anh.
Anh rất giàu có.
Hiện tại anh đang muốn mua một chiếc du thuyền.
Em xem cái biệt thự này, phía sau có một cái vịnh nhỏ, liền và thông vào với khu biệt thự.
Nơi đó là nơi các du thuyền cập bến.
Nơi này được nghiệp chủ mua, vì vị trí đó rất thuận lợi.
Chúng ta cũng đã cùng ngồi chung một con thuyền.
Thanh thị là một thành phố sạch.
Mùa hè hằng năm ở đây rất tuyệt vời.
- Thật hoang phí.
Một chiếc du thuyền tốt một chút phải có giá mấy trăm triệu? Thật sự không phải ba anh tham ô?
- Em không được nói xấu ba anh.
Ba anh so với ba em thanh liêm hơn nhiều.
Nếu em còn dám nói như vậy, anh sẽ đánh mông em.
- Hả… Tử Tử đỏ mặt, nhìn trộm về phòng Ninh Manh một cái, thấp giọng nói:
- Như vậy không tốt đâu.
Quá mờ ám đi?
- Trời… Có nhớ lúc Tử Tử ở Trường Sơn cầm cái chổi đánh anh không? Chúng ta đã sớm mờ ám, em còn chưa quên chứ?
Tử Tử càng đỏ mặt hơn, lườm hắn một cái:
- Đường Sinh, Ninh Manh nói anh rất xấu, có tới vài người bạn gái, đúng không?
- Ồ…Tôi đếm thử xem, ba, năm, tám, mười hai… Gần như không sai, cả em nữa thì chắc gần mười lăm người đấy.
Tử Tử mắt trợn trắng, thở phù:
- Em sẽ không đâu, không được động tay động chân em nha, bằng không em giết anh luôn đấy nha.
- Đương nhiên rồi, em hẳn là có bạn trai rồi chứ? Đẹp như vậy mà không ai theo đuổi sao? Đúng là ông trời không công bằng mà!
Đường Sinh rót cho cô một ly Hennessy Cognac, chủ động chạm cốc nói:
- Ừ.
Bọn nhỏ rồi sẽ trưởng thành, dần dần sẽ chín chắn lên.
- Anh làm gì vậy? Có phải uống quá nhiều không? Uống liền 4 cốc, đầu óc choáng váng mơ hồ.
Trước kia em cũng chưa từng như vậy, sa đọa quá rồi nha.
- Đấy không gọi là sa đọa, mà là một cách để hưởng thụ cuộc sống.
Mọi người hiểu được là tốt rồi.
Em quá chén anh cũng không có ý kiến gì.
Ninh Manh ở đây, anh có thể làm gì được? Ầy.
Mặc dù anh là người xấu nhưng chưa bao giờ áp đặt lên các cô gái, nếu trái tim họ không thuộc về anh, chiếm được thân thể họ cũng vô dụng, sớm hay muộn cũng cắm sừng anh thôi.
Thế thì thật bi kịch hả?
- Hừ… hóa ra anh cũng biết à? Anh có hơn mười bạn gái, không có khả năng lấy toàn bộ các cô ấy, tương lai bị cắm sừng! Hỏng mất?
- Ặc, sao em cứ nói về phần anh, các cô ấy đều sẽ lập gia đình sao? Em đi hỏi Ninh Manh thử xem cô ấy nói sẽ lập gia đình hay không?
Tử Tử ngẩn người.
Đúng vậy, Ninh Manh sẽ tái giá? Không nói tình cảm sẽ kết thúc như nào nữa, nhưng cuộc sống như thế này ai có thể chu cấp cho cô ấy? Chu cấp được cho cô ấy cũng không chắc cô ấy sẽ vui vẻ.
Nói cho cùng thì tình yêu mới là nền móng, nếu chỉ vì vật chất thì không phải là tình yêu.
Ninh Manh không phải là người như thế, cô trung thành với tình yêu.
- Hy vọng tất cả các cô bạn gái của anh đều cứng cỏi như Ninh Manh.
Dù sao anh đừng có chạm vào em.
Em không thích mấy người háo sắc.
- Ầy.
Anh cũng rất tò mò.
Phát hiện có người không trung thành với tình yêu, anh phải cách rất xa, sợ sau này bị cắm sừng a!
Bọn họ đang trò chuyện.
Ninh Manh choàng khăn tắm đi ra, đến váy ngủ cũng lười mặc.
Nếu chẳng may rơi xuống thì hoàn toàn trần truồng.
- Xem này, tôi bị chèn ép rồi, mới có bốn mươi phút, các người đã thông đồng với nhau?
Ninh Manh vừa cười vừa lao đến.
Tử Tử mặt đỏ lên:
- Hừ, tôi… tôi mà thông đồng với một tên háo sắc sao? Này, chính cô mới biết hưởng thụ đấy!
Hennessy là loại đồ uống hảo hạng, hương vị tinh khiết, mắt mẻ, nhưng tác dụng chậm.
Búi gọn tóc trên đầu, hai cái lúm đồng tiền xinh xinh trên khuôn mặt ửng hồng của Tử Tử, một vẻ đẹp không sao tả xiết.
Ninh Manh lại gần ngồi cạnh Đường Sinh, tay chỉ mặt bàn nói:
- Tử Tử, thật ra tôi cảm thấy chọn Đường Sinh làm người yêu được rất nhiều thứ.
Tôi phân tích cho cô một chút ưu thế.
Trước hết chúng ta có thể đảm bảo cô sẽ vẫn còn trong trắng.
Người này tuy rằng là một tên xấu xa, nhưng cư xử rất tốt và rất nhẹ nhàng, nằm cạnh anh ta đúng là không phải sầu lo.
Ngày hôm sau thức dậy vẫn “y nguyên”.
Tiếp theo là hưởng thụ, phòng ở, xe, tiền đều có, lại càng không lo lắng bị ai đó bắt nạt.
Trên thực tế chúng ta không bắt nạt ai.
Cô xem, đã không bị thất thân lại được cưng, được ưu đãi như vậy, tình nhân như thế đi đâu tìm cho ra? Các loại hàng hiệu trên người, chỉ cần tôi muốn, là hắn đáp ứng hết.
Lúc Đường Sinh bị đem ra trêu đùa, hắn tỏ ra rất ngoan.
Hiện giờ có người đang giở thủ đoạn rất cao cường đối với hắn, đúng không Đường Sinh?
Thở phù, Đường Sinh giật bắn mình, cười gượng nói:
- Chị Ninh, chi cho em một chút danh dự được không? Tôi là một con cún cưng sao?
Tử Tử cười to lên, dường như Đường Sinh đúng là như vậy? Ninh Manh đưa cánh tay vòng qua nách Đường Sinh, ôm chầm lấy hắn:
- Ngoan nào, không được ngắt lời em, người ta đang hướng về phía siêu mĩ nữ, chào hàng cho anh còn gì.
Tử Tử, cô xem, hắn tuấn tú đúng không? Mặt này, mắt này, cái miệng và cái mũi này đều có thể tùy tiện đem lại sự khoan khoái cho chúng ta.
Tôi cho rằng so với mua một công cụ thì cái này có lời gấp ngàn lần đó.
Hắn có thể cùng cô nói chuyện, ban đêm cũng không phải cô đơn ngủ một mình, cho hắn ôm rất ấm áp và an toàn.
Trời có sập xuống thì cũng rơi vào hắn trước mà không trúng chúng ta, thật là ích lợi vô số mà!
Tử Tử và Đường Sinh đều trợn tròn mắt, Tử Tử ủ rũ:
- Manh Manh, đồ chơi này không tồi, nhưng lòng tôi có nhiều trăn trở lắm.
Chủ yếu hắn có suy nghĩ của chính mình.
Hắn là người sống, tâm lý là lạ, làm tôi hơi sợ.
- Trời ơi! Sống thì không được à? Thế nào đây, còn muốn cho tôi chết ngắt luôn à?
Đường Sinh trừng mắt phản đối.
Ninh Manh cười ha ha:
- Sống là tốt, như vậy mới không muốn chết, đó là phong cách sống.
Anh có hiểu không?
- Ôi, hai chị ơi, cứ luôn “sưng lên” thì mệt chết đi được, để tôi nghỉ ngơi một chút đi!
Thực ra là hắn bảo chị Trần chủ động khống chế “cái đó”.
Thật là mệt.
- Cái gì hả, người ta muốn anh “sưng” thôi.
Như vậy vừa thể hiện nam tính, vừa nói lên người ta đối với anh có sức hấp dẫn.
Tay cô duỗi thẳng xuống nắm lấy “cái đó” của hắn, bất mãn nói:
- Anh lừa tôi nha, mềm thế này không thú vị gì cả.
Ngoan, lên một chút đi.
Tử Tử ngồi không yên, đứng dậy muốn chạy trốn thật xa:
- Các người đúng là gian phu dâm phụ, tiếp tục làm bừa đi.
Tôi chịu không nổi!
- Không nên như thế, tôi còn chưa nói hết mà.
Lát nữa tôi đưa Đường Sinh tới phòng của cô, chúng ta nằm tán gẫu...
Vụt một cái, Tử Tử chạy đi, còn muốn vào phòng mình? Đừng quá đáng như thế chứ, không cho ta sống hả?
Bên này Ninh Manh cười khoái chí, bàn kế sách với Đường Sinh, nắm chặt tay hắn.
Sau một lúc lâu cô nín cười, buồn bã nhìn người yêu:
- Đường Sinh, hai ngày nay em rất vui.
Nếu cả đời em được như vậy thì em không muốn chết, còn sống là rất hạnh phúc.
- Đừng có ngốc ngếch thế, cô bé.
Em thừa biết anh có thể cho em một cuộc sống như vậy.
Nhưng tình cảm không phải là toàn bộ cuộc sống, nghĩ như vậy sẽ làm hao mòn tình cảm vốn có.
Tục ngữ nói đừng cưới, cứ giữ khoảng cách, lần sau gặp mặt so với hiện tại sẽ càng thú vị.
- Xì, đồ lừa đảo, có phải đén lúc phải đi rồi? Còn nói ở lại một tuần, giờ mới được ba ngày à, em không cho anh đi.
Xin anh đấy!
- Anh chưa nói sẽ đi mà..
Anh chỉ muốn nói, đi thì mới có nhớ nhung, mới có thể biết tình cảm sâu đậm đến đâu.
Em yêu, Đường ca ca của em còn rất nhiều việc phải làm.
Em đem anh giắt ở đai lưng đúng là lãng phí quá mà.
- Vâng, em biết.
Vậy lãng phí vài ngày đi.
Anh nói một tuần, không được gạt em.
Nếu không, Ninh Manh không tha thứ cho anh đâu.
Ngày hôm sau, Đường Sinh đưa các cô đến trường học, họ phải làm báo cáo.
Vốn dĩ Tử Tử năm nay học đại học, nhưng không trúng tuyển.
Năm nay cô muốn đăng ký lại, cho nên học trường nào không quan trọng, muốn học chung với Ninh Manh.
Thanh thị đúng là một nơi lựa chọn tốt cho các giáo viên, trình độ cũng cao hơn.
Sinh viên đến học bổ túc một năm phải đóng sáu mươi nghìn tệ.
Ninh Manh dựa vào quan hệ nên rất thuận lợi, lại không tốn bao nhiêu tiền.
Tử Tử phải trả một cái giá cao mới vào được cùng Ninh Manh.
Mà không phải học bổ túc.
Cô tính học lại, hưởng thụ khóa học có quá nhiều ưu đãi này.
Tục ngữ nói có tiền là có tất cả.
Đường Sinh và chị Trần đi đến cửa hàng 4s để mua cho Ninh Manh một chiếc xe.
Đồng thời nói chị Trần gọi điện cho Từ Định Khôn, bảo y liên hệ một đồn cảnh sát, tìm một nữ đặc công xuất ngũ đến làm lái xe kiêm vệ sĩ cho Ninh Manh.
Chế độ đãi ngộ thì khỏi phải nói.
Dàn xếp Ninh Manh ở bên cạnh cũng là bởi vì cô và Tử Tử chỉ có một mình, lại là hai cô gái bé nhỏ, nếu chẳng may có chuyện gì? Không giống như nhóm Đường Cẩn, Đường Sinh thường xuyên đến thăm.
Vì hai người ở Thanh thị nên Đường Sinh không có khả năng đến thăm thường xuyên được.
Trong khi Đường Sinh ở Thanh thị dàn xếp ổn thỏa cho Ninh Manh, ở Thủ đô, Đường Lão Lục cùng Bí thư Tỉnh uỷ Lỗ Đông Bạch Hoán Sanh nói chuyện.
Nói chung là muốn Bạch Hoán Sanh rời khỏi Lỗ Đông.
Thật sự là vì tập đoàn Thanh Cương mượn quyền Tỉnh ủy tạo tình trạng cạnh tranh bất hợp lý.
Ở Lỗ Đông rất nhiều xí nghiệp và cá nhân bức xúc, âm thầm dồn nén, bất ngờ đến một ngày bộc phát ra.
Đường Lão Lục và Bạch Hoán Sanh nói chuyện cũng không thật sự quá thẳng thắn.
Ngược lại, hai bên đều rất khách sáo.
Tầm cao của Đường Lão Lục làm người ta tín phục.
Mặc dù Bạch Hoán Sanh có thể là cán bộ được cất nhắc vì quan hệ, nhưng ông ta có thể ngồi ở vị trí số một Lỗ Đông, cho thấy chính ông ta có năng lực.
Anh cho rằng Trung ươngcó thể dùng một cái thùng rỗng kêu to, không có năng lực sao? Như vậy là làm nhục tầm mắt và quyết sách của cấp lãnh đạo tối cao rồi!
Nói chuyện không có điểm kết, nhưng dù thái độ của Đường Lão Lục hơi mịt mờ, Bạch Hoán Sanh cũng nghe ra, cuối cùng ông Bạch nói đến chuyện của cháu ngoại là Triều Quân Hoành.
Đường Lão Lục nói:
- Tôi cũng giúp anh hỏi thăm, đứa nhỏ hơi có chút điên cuồng, dẫn sáu, bảy người đánh người được bảo vệ bởi cảnh sát nội vệ Trung ương.
Kết quả là suýt chết.
Cụ thể thế nào còn đợi điều tra.
Nhưng không phải lo.
Cách nói rất mịt mờ.
Nhưng lại nói cho Bạch Hoán Sanh biết tình hình thực tế.
Là Triều Quân Hoành đụngchạm đến người được cảnh sát nội vệ Trung ương bảo vệ.
Bạch Hoán Sanh thở dài, gây chuyện với ai không gây, lại nhè người có cảnh sát nội vệ Trung ương bảo vệ mà gây? Đáng đời mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...