Thanh thị, xếp hạng thứ nhất trong các thành thị công nghiệp của Lỗ Đông.
Trong đó vận tải biển lại là ngành công nghiệp trụ cột.
Thành phố Lâm Hải ngành công nghiệp tàu thuyền phát đạt không thể nghi ngờ.
Thanh thị dựa theo khẩu hiệu xây dựng ba cơ sở đóng tàu lớn,trong lúc nhất thời phát triển nhanh chóng như diều gặp gió.
Gió thổi nhè nhẹ, bãi biển yên tĩnh, một chiếc du thuyền cỡ vừa đang lướt giữa biển rộng.
Tất nhiên chỉ trong vùng biển gần.
Đường Sinh thuê trọn gói chiếc du thuyền 35 chỗ sang trọng được nhập khẩu từ Anh, chỉ có 10-12 người đi.
Đường Sinh bao cả tàu, giá bao tàu mỗi vị không ít hơn tám mươi nghìn tệ một giờ.
Không phải Nhị Thế Tổ của chúng ta không có tiền, mà là Ninh Manh không cho phép tiêu xài xa hoa, phung phí.
Một giờ tám mươi nghìn? Ngay cả Liên Tử Tử cũng trợn trắng mắt, hai cô một trước một sau níu lấy Đường Sinh.
Đường Sinh không nói chơi.
Hắn nói:
- Giá tiền tôi bao một ngày đủ mua một chiếc du thuyền cỡ trung! Trời đất, giá thuê một chiếc tàu đủ để tôi phá sản.
Hắn gọi điện thoại cho Loan Nghệ Mỹ để hỏi bà.
- Dì Loan phải không ạ.
Con ở Thanh thị ạ, mọi người của tập đoàn Đông Thái không có du thuyền sao?
Hắn nghĩ, không có mới là lạ.
Đông Thái là một tập đoàn có tài sản hàng triệu.
Ở vùng duyên hải Lỗ Đông có mấy thành phố đều triển khai ngành công nghiệp vận chuyển, nếu không thì sao cs nổi mười tỷ sản nghiệp.
Quả nhiên, Loan Nghệ Mỹ nói:
- Có chứ.
Đường Sinh, ở Thanh thị, Đông Thái là tập đoàn chuyên chế tạo du thuyền.
Là công ty đóng du thuyền thuộc loại khá của Lỗ Đông, là một xí nghiệp khá nổi tiếng, cháu có ý tưởng gì không? Nói dì nghe đi.
- Cháu định ra biển du ngoạn một chút, cháu hỏi bao trọn gói du thuyền 12 chỗ, người ta đòi mỗi chiếc ít nhất tám mươi nghìn tệ một giờ.
Cháu có tiền, nhưng cái này đắt quá khiến cháu rất rối rắm, thế nên mới gọi cho dì Loan ra tay.
Du thuyền của Đông Thái có cho thuê nghiệp vụ sao?
- Có, chẳng qua nó chỉ nhắm vào đoàn thể.
Đại khái giá cả tương tự như vậy.
Người bao tàu là có phần xa xỉ, một ngày thuê đủ để mua một chiếc du thuyền cỡ trung bình.
Nhưng nó lại vô ích đối với một số người.
Cho nên người ta thuê giá cao, biết rõ khách thuê cũng không muốn mua làm gì.
Như vậy, cháu đợi một chút, dì gọi người đứng đầu bên kia liên hệ với cháu.
Du thuyền sang trọng đưa các cháu đi ra biển du ngoạn rất tốt.
Cứ như vậy, Đường Sinh quyết định thuê chiếc du thuyền 35 yard (thước Anh) sang trọng, chiếc thuyền này chỉ được tính cỡ trung bình.
Bởi vì họ mới có bốn người, thuê thuyền lớn để làm gì chứ? Thấy thế Ninh Manh và Tử Tử đều vui vẻ, cả hai đều mặc bikini đứng trước boong tàu.
Là người đất liền phương bắc, ban đầu đi tàu có say sóng một chút, rồi cũng quen.
Bọn họ đều mặc áo phao cứu sinh theo đề nghị của nhân viên du thuyền, không may bị rơi xuống nước cũng không nguy hiểm lắm, chủ yếu là để cho Ninh Manh và Tử Tử mặc.
Đường Sinh cùng chị Trần đem áo phao cứu sinh bỏ qua một bên.
Đường Sinh nói:
- Tôi và chị Trần so với “Thiết chưởng thủy thượng phiêu Cừu Thiên Nhận” còn cao hơn, lại sợ rơi xuống nước sao?
Chiếc du thuyền được chế tạo hơi thấp, không gian cũng nhỏ, nhưng trang bị đầy đủ máy móc hiện đại.
Tầng dưới có một phòng ngủ, một phòng tắm, một phòng khách.
Giữa tầng cũng có phòng khách, buồng lái và phòng bếp.
Phía sau có sàn tàu, phía trên có thiên vọng đài.
Trước boong tàu có ban công, ngoài ra còn có đệm mút, máy móc trang bị đầy đủ hết, từ động cơ, máy phát điện, Radar…
Đối mặt với màu xanh của nước biển, mọi người cảm thấy vô cùng nhỏ bé.
Ninh Manh dựa bên cạnh Đường Sinh:
- Nếu em rơi xuống đó, anh có cứu em không?
- Cứu cái gì hả? Anh còn sợ chết chìm đây!
Đường Sinh trả lời dứt khoát.
- Em đánh chết anh!
Ninh Manh ghiến răng cắn Đường Sinh một cái.
Tử Tử biết Đường Sinh đang đùa giỡn.
Trong khi Đường Sinh đi nghe điện thoại, đứng cùng chị Trần ở bên kia.
Bên này, Ninh Manh và Tử Tử nhìn bọn họ, bốn người đều mặc đồ bơi.
Thời tiết đầu tháng chín vẫn có thể xuống biển.
- Nhìn kìa, Đường Sinh thạt sự là đồ dã thú, nhưng cơ thể lại rất phát triển.
- Đúng vậy, lúc hắn mặc quần áo bình thường cũng không gây ấn tượng mạnh như vậy.
Thật sự là quá cường tráng, Hắn nặng một trăm tám mươi cân sao?
Ninh Manh nhìn Đường Sinh như một con dã thú, ngẫm nghĩ:
- Tôi thấy nhiều hơn cô! Hắn thật cường tráng, nhìn cơ bắp của hắn kìa, cứng rắn lại co giãn.
Những người con trai khác cũng rất cường tráng, nhưng không phải ai cũng được như hắn, cô xem đôi chân với cái mông của hắn kìa!
Tử Tử nhìn hơi đỏ mặt, quay sang nhìn Ninh Manh, thấp giọng nói:
- Hai người ngày hôm qua đi đâu vậy?
- Cái gì hả? Ninh Manh liếc Tử Tử một cái.
- Chỉ à hôn một cái, thế thôi.
Đường Sinh rất biết cư xử, hắn cũng sẽ không bắt nạt tôi.
Tôi chủ động hắn cũng không đồng ý.
Sợ tôi bị thương, sẽ xuất huyết nhiều..
Hắn nói chờ tôi lớn hơn mới có thể yêu.
Cô đỏ mặt cái gì hả? Nam nữ về điểm này không phải như vậy sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Tử sầm lại, có vẻ rất u ám.
Ít nhất là Ninh Manh thấy như vậy:
- Hắn có thể nhịn được?
- Không nhịn được đâu, tôi không phải còn có tay sao? “Cái kia” của hắn thú vị lắm, để ta gọi Đường Sinh lại đây cho cô thử?
- Cút….
Cô đi chết đi.
Mặt, cổ Tử Tử đều đỏ.
Ninh Manh liền ôm cô khanh khách cười duyên.
Từ lúc cùng Đường Sinh yêu nhau, bầu trời với cô như rộng mở.
Tâm trạng Ninh Manh thật thoải mái.
Cái ý niệm tự tìm đến cái chết cũng dần phai nhạt, cuộc sống thật ra rất tươi đẹp.
- Chờ ta lớn như chị Trần thì tốt rồi, cái mông rất tuyệt vời.
Tôi không thích Đường Sinh chê tôi mông nhỏ.
Đổ mồ hôi.
Tử Tử nhìn về phía chị Trần, đúng là phong thái hơn người, nhìn chị ấy thật tuyệt.
- Chị Trần tốt thật,chỉ có quan hệ bình thường với Đường Sinh sao? Có giống như một người vệ sĩ kiêm lái xe luôn mang theo bên cạnh không? Hắn sẽ chỉ nhìn mà không mảy may động lòng? Tôi nhìn còn thèm, nói gì đến đàn ông.
Ninh Manh nghiêng đầu nói:
- Tên xấu xa kia từ rất sớm đã có một “quy tắc ngầm” với chị Trần.
Cô xem ánh mắt chị Trần nhìn hắn kìa, thật dịu dàng.
Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên chị Trần rất lợi hại.
Chị ta còn có súng, dù sao chị tôi nói chị Trần đặc biệt lợi hại.
Càng nói như vậy, Tử Tử càng cảm giác được Đường Sinh không tầm thường.
Nhớ lúc ở Trường Sơn hắn đã giúp mình xử lý tốt đẹp chuyện kia, thậm chí bố mẹ còn coi hắn là người một nhà, cô hai khen hắn không tiếc lời, còn không nghĩ hắn còn là một đứa trẻ mà lại có thể thành đạt như vậy? Hiện tại hắn vừa mua cho Ninh Manh một căn biệt thự và vân vân.
Đúng là phá gia chi tử.
Nhưng nói lại, nếu thật có thể tìm được một người vì mình mà làm phá gia chi tử cũng không tệ.
Nhiều con cháu nhà giàu chỉ chơi đùa cho vui, bọn họ tiêu tiền như nước nhưng muốn họ thật sự đưa tiền cho bạn thì cứ như rút xương họ.
- Nhìn này, Tử Tử, tôi trốn bên này, cô kêu lên là tôi rơi xuống nước đi, xem Đường Sinh có phản ứng gì không.
Ninh Manh ra chiêu.
Tử Tử nhếch môi, lúc này du thuyền đang neo đậu trên biển, mặc cho gió thổi nhẹ nhàng.
Tận hưởng cảm giác được tắm biển ở đây, không muốn nhúc nhích.
- Aaaaa….
Đường Sinh, đến đây nhanh lên, Ninh Manh rơi xuống nước rồi! Tử Tử và Ninh Manh đột nhiên hét lên.
Đường Sinh quay đầu lại, không nhìn thấy Ninh Manh, đưa di động cho chị Trần chạy vội lại đây.
Ngay sau đó thân thể cường tráng men theo đầu tàu lao xuống biển như một con rái á.
Động tác không khác so với vận động viên nhảy cầu là mấy.
Nhưng khí thế hơn.
- A a a… Đừng xuống, Ninh Manh không rơi xuống nước đâu.
Tử Tử hít sâu một hơi, ngươi cũng chạy rất nhanh nha.
Ninh Manh ở góc bên cạnh cũng chạy ra, hét lên: - - Đường Sinh, Đường Sinh, em ở đây, anh điên rồi à, em không rơi xuống nước.
Trong nước biển, không nhìn thấy Đường Sinh ở đâu, nhưng thấy gợn sóng mãnh liệt, không có nửa bóng người.
Ninh Manh khóc òa sợ hãi:
- Chị Trần.
Chị Trần tới đây mau.
Đường Sinh chết đuối rồi, mau cứu anh ấy đi.
Tử Tử cũng chạy theo la lớn.
Nhưng chị Trần lại không như vậy, cô biết rõ bản lĩnh của Đường Sinh, hắn hoàn toàn có thể bơi trở về.
Trừ khi có cá mập.
Tuy nhiên đây là một vùng biển không có cá mập hung mãnh gì cả, không cần lo lắng.
Ghé vào lan can tàu, Ninh Manh nhìn ngó không thấy Đường Sinh, đột nhiên cô nghiêng người nhảy xuống còn hét chói tai:
- Đường Sinh, tôi đến đây.
Tử Tử mắt trợn trắng:
- Trời ơi, cô không muốn sống nữa à?
Ninh Manh vừa rồi còn say sóng, bây giờ lại dám nhảy xuống biển, đủ thấy trong lòng cô ấy chỉ có duy nhất Đường Sinh.
Ninh Manh nghĩ, không có Đường Sinh, mình có sống cũng còn ý nghĩa gì chứ? Còn không bằng chết!
Chị Trần mắt cũng trợn trắng, nhưng Ninh Manh trên người còn có áo phao cứu sinh, không sặc nước cũng không sao, chỉ là nước làm đầu óc cô choáng váng.
Đường Sinh vẫn ở trong nước xem xét, căn bản vẫn không biết là bị hai người đùa giỡn.
Nhưng hắn không nổi lên mặt nước, trong lòng cũng nghi Ninh Manh đùa giỡn.
Quả nhiên, Ninh Manh liền nhảy xuống biển.
Như vậy mới hợp với phong cách của cô.
Nhị Thế Tổ linh hoạt như một con cá, thoáng một cái đã ôm lấy Ninh Manh.
Đồng thời cũng nhô đầu lên.
Ninh Manh vừa thét chói tai vừa khóc.
- Anh còn sống hả, đùa sao? Anh nhảy thật à? Anh thấy dại chưa?
- Nếu chẳng may là thật thì sao? Thà rằng xuống dưới nước, cũng không thể gây nguy hiểm cho anh được.
Em dám đùa giỡn anh?
Đương Sinh ở trong nước mạnh mẽ bóp chặt mông Ninh Manh, chân cô vòng qua eo hắn, tay ôm lấy cổ hắn.
Chị Trần ở trên nhìn xuống, thả dây, một lát sau hai người leo lên.
Nhân viên du thuyền cũng chạy tới.
Chị Trần nói chỉ là đùa giỡn, không có việc gì.
Bọn họ bỏ đi.
Sau khi lên thuyền, Ninh Manh mỉm cười.
Tử Tử đưa khăn cho bọn họ lau người, trong lòng cảm thấy rất khác thường, liếc nhìn Đường Sinh.
Đối với phong thái của hắn, làm việc nghĩa không hề chùn bước, liền nhảy xuống nước rất hâm mộ.
Đối mặt với biển rộng vô tận, không phải ai cũng dán nhảy xuống.
Có một người đàn ông dám vì mình nhảy xuống biển, tôi cũng đồng ý yêu hắn.
Ninh Manh ít nhất cũng tìm được tình yêu chân thành rồi.
Đánh vào mông Ninh Manh mấy cái , Đường Sinh cười mắng:
- Đùa giỡn tôi à? Cho rằng tôi sẽ không đánh cô sao?
Cô vờ ngã vào lòng Tử Tử, mặc dù bị tát rất đau, nhưng trong lòng rất khoan khoái:
- Lần sau em không dám nữa!
- Còn có cô đồng lõa! Đương Sinh lại bước tới đét ngay mông Tử Tử.
Trời ơi, người này quá to gan mà.
Lần đầu tiên bị người đàn ông đánh mông, tâm trí Tử Tử bị chấn động mạnh, khó có thể tưởng tượng.Cô lặng người nhìn Đường Sinh, miệng há hốc, mấp máy vài lần cũng chưa nói nên lời.
Ninh Manh khanh khách cười:
- Đồ ngốc?
Sau đó Tử Tử mới xấu hỗ giận dữ, giơ tay đấm Đường Sinh:
- Anh, anh thật xấu xa.
Dám khinh bạc tôi hả? Tôi giết anh!
- Sở thích lớn nhất của tôi là đánh mông phụ nữ, em rất không may đã cho anh cơ hội này.
Chị Trần, đem chút rượu đến đây.
Ai không uống sẽ bị ném xuống biển.
Hai người không phải muốn trò giật gân sao? Dưới biển có thể có cá mập đấy!
Nhắc tới cá mập, hai cô mặt mày trắng bệch.
Chị Trần nhanh chóng mang rượu đến, Ninh Manh nói:
- Em uống, em uống, em không uống nước biển đâu.
- Tôi…tôi cũng uống.
Tử Tử thật sự sợ bị ném xuống nước.
Vì thế, tiệc rượu bắt đầu.
Kết quả là sau ba chén, Tử Tử không uống nởi nữa, muốn trốn tránh.
Đường Sinh nảy ra ý định, liền ôm lấy cô ném xuống biển:
- Ô, này, cá mập đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...