Một buổi chiều xảy ra việc ở Hội quán Đông Thái khiến toàn bộ cục diện ở Lỗ Đông thay đổi, chỉ là nhiều người không hiểu rõ.
Về chính trị, có nhiều những cán bộ nhạy cảm trong lòng sẽ hiểu, nên ngồi quan sát tình hình thì tiếp tục quan sát, thậm chí còn chờ đợi tình hình mới xuất hiện, có lẽ sẽ mang lại vận may cho mình, sự thay đổi thế vận chính là mượn cơ may này, xem anh có thể nắm bắt thế nào.
Liễu Tông Quyền vẫn ngỡ như mình đang trong cơn mơ, kể cả trong mơ ông ta cũng không ngờ, vì Đường Sinh gọi mấy cú điện thoại, tình thế đã thay đổi kỳ diệu, mà ông ta nhìn thấy chỉ là sự thay đổi bên ngoài, như quân cảnh rút lui, phóng viên truyền thông cũng rời đi.
Sự thay đổi thực sự bên trong, Liễu Tông Quyền không biết tẹo nào, đừng nói ông ta, ngay cả những cán bộ nhỏ cũng không thể hiểu rõ.
Ở một phòng sang trọng nào đó, Đường Sinh, Hải Dung, và vợ chồng ông Liễu bốn người đang ngồi bên trong nghỉ ngơi, Tiểu Man và chị Trần ở bên ngoài gọi món, vừa chờ Sắc Sắc và Tú Hinh đến.
Liễu Tông Quyền cũng nói sơ qua tình hình bên trong hội quán Đông Thái,
- Chính là do hai người khách đã mang ma túy đã vào, nhân viên phục vụ của hội quán căn bản không hề biết, hội quán càng không thể buôn bán đồ này.
Đường Sinh nhìn Hải Dung,
- Chứa chấp gì chứ, tôi thấy là muốn đổ tội? Có một số người ăn nói lung tung, rất là hàm hồ.
Hải Dung nói:
- Mọi thứ đều cần phải có chứng cứ xác thực, nhưng có một điểm bác Liễu có thể yên tâm, Bên cảnh sát tỉnh đã nhúng tay vào vụ án này, sẽ không do Cục công an Tuyền thành chỉ đạo nữa.
Cho dù bên trong có âm mưu gì, cũng sẽ được làm rõ, chỉ cần Đông Thái trải qua thử thách này cháu bảo đảm Đông Thái sẽ không bị liên lụy.
Vừa rồi Đường Sinh cũng đã nói, về mặt truyền thông không dám đưa tin lung tung đâu.
Liễu Tông Quyền và vợ là Loan Nghệ Mỹ nhìn nhau, cười nói:
- Ây, Cái này cũng khó nói, ảnh hưởng của Thanh Cương là rất lớn, trụ sở của họ ở Thanh thị, nhưng ảnh hưởng thì khắp tỉnh, truyền thông rất hay giúp đỡ họ, chỉ e ngày mai sẽ lộ hết ra.
Báo chí truyền thông có một số người không sợ chuyện, anh càng có ô che, hắn càng cảm thấy chắc phải có tin tức, còn sẽ cho anh những lời thổi phồng sự thật.
Loan Nghệ Mỹ nói:
- Tôi cũng rất hiểu cách làm của Thanh Cương, nắm các điểm nhỏ nhất để xử lý anh, mấy năm nay Đông Thái chúng tôi đều bị họ chèn ép quen rồi, Thanh Dương luôn khống chế Đông Thái nhưng không có kết quả.
Hai năm nay có chút thay đổi, chúng tôi cũng biết họ đầu tư khắp nơi, trong tay cũng chẳng có bao nhiêu tiền để thu mua Đông Thái, cho nên dùng biện pháp khác để ép Đông Thái phạm tội.
Lần này xảy ra việc này, ngày mai chắc chắn có tin trên báo, sẽ trắng trợn tung tin Đông Thái trở thành ổ ma túy, nếu truyền tin này đi khắp tỉnh, cổ phiếu của Đông Thái sẽ hạ giá ...
Đây mới là nguyên nhân khiến vợ chồng họ Liễu lo lắng, một khi thị trường chứng khoán biến động, người giữ cổ phiếu sẽ hoảng sợ, giá trị cổ phiếu của Đông Thái trên thị trường sẽ tụt giảm.
Nếu như vậy, các loại cổ phiếu khác sẽ thu hút sự quan tâm của mọi người, tóm lại, Đông Thái sẽ tổn thất.
Đối với các ảnh hưởng này, Đường Sinh cũng hiểu, nhưng hắn rất bình tĩnh, căn bản không coi nó là chuyện lớn, Hải Dung lại không hiểu lắm về việc này, thần sắc cũng không thay đổi nhiều, chỉ là vợ chồng họ Liễu thì rất trầm ngâm.
Ngoài ra, diễn biến tiếp theo của việc này cũng không biết sẽ phát triển như thế nào, trong lòng họ vẫn có cảm giác nặng trịch, vì bọn họ không rõ Đường Sinh rút cuộc thân thế ra sao?
Nhất định phải đối mặt là Bí thư tỉnh ủy Tỉnh Lỗ Đông, Bạch Hoán Sanh ở Lỗ Đông mười mấy năm rồi, từ Phó chủ tịch lên Chủ tịch rồi lại lên Bí thư.
Mạng lưới quan hệ của ông ta ở Lỗ Đông rất lớn, ảnh hưởng có thể nói là ở khắp nơi, từ những cán bộ cao cấp đến những cán bộ nhỏ nhất ở Lỗ Đông đều là người của lão Bạch.
Sự ảnh hưởng của một nhân vật như thế này, anh muốn tiêu diệt cũng quá khó, đương nhiên, ông ta không thể một tay che trời.
Có ủng hộ thì mới có phản đối, có tiếng nói phù hợp thì phải có tiếng nói bất đồng, không có sự thống nhất hoàn toàn và tuyệt đố.
Chỉ có thể nói, quan trường ở Lỗ Đông, Bí thư Bạch đã kinh doanh hơn mười năm, ông ta ít nhất cũng chiếm tài nguyên trên 60 người.
Sau hai năm làm Bí thư tỉnh ủy, tỉ lệ này đã tăng lên thành 70.
Như vậy, một cán bộ như thế anh muốn đuổi ông ta rời khỏi Lỗ Đông, ảnh hưởng của ông ta cũng sẽ không mất đi trong mấy năm, trừ phi gạt tất cả các cán bộ có liên hệ với ông ta ra ngoài lề, nhưng ai có thể làm được việc này chứ?
Trong tình thế này, Liễu Tông Quyền mới có áp lực trong lòng, Bí thư Bạch sẽ gây khó dễ cho ông ta.
Mặc dù sự việc của hội quán Đông Thái có ưu thế, nhưng muốn mở ra một cục diện mới ở Lỗ Đông cũng sẽ gặp khó khăn tương đương.
Cho nên nói vợ chồng Liễu thị thấy bất an, lo lắng cho vận mệnh của Đông Thái, bọn họ cho rằng sự kiện lần này mặc dù tránh khỏi tai họa, nhưng hậu quả tiếp theo cũng sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Một khi bị người ta ném đã giấu tay, Đông Thái vẫn coi như xong.
Đường Sinh cũng nhìn ra sự lo lắng của vợ chồng Liễu thị, trong lòng hắn cũng đã cân nhắc một số vấn đề, hắn còn suy nghĩ thấu đáo hơn bọn họ nhiều.
Phân tích khách quan, Bí thư Bạch không phải là người muốn đấu tranh đơn thuần, bằng không ông ta không thể bay lên tới vị trí cao như thế.
Mỗi một quan lớn của một địa phương, không có cái nhìn ưu quốc ưu dân, trung ương cũng sẽ không chắc sắp xếp cho người đó quản lý một địa phương, nói cách khác hắn còn hiểu nghĩa rộng hơn.
Theo lý, ý niệm của người này sẽ không ảnh hưởng đến sự suy xet lợi ích của toàn Tỉnh, điểm này thì không còn gì nghi ngờ nữa.
Dứt bỏ ân oán cá nhân, xem xét theo sự phát triển kinh tế của toàn Tỉnh, tin chắc là Bí thư Bạch cũng không tán thành “Thanh Cương” có cách làm chèn ép Đông Thái như vậy, chỉ là ông ta luôn không có thái độ gì, hoặc là ngại quan hệ thân thích, sau khi điểm này xảy ra, ông ta sẽ có ý của riêng mình thế nào?
Để tập đoàn Thanh Cương dọn sạch Lỗ Đông là không thể nào, phía trên chỉ có thể làm những điều chỉnh nhân sự, điều chuyển Bạch Hoán Sanh.
Mặc dù sức ảnh hưởng của ông ta còn tồn tại cũng sẽ dần bị suy yếu, người trong quan trường đều thích xem những tình thế nổi bật, gió chiều nào theo chiều đấy.
Vài người đang ngồi đó, nói chuyện về vụ án của hội quán Đông Thái, cũng khiến Hải Dung hiểu, nhúng tay vào để giải quyết chu toàn.
Lúc này Sắc Sắc và Tú Hinh đã đến, Đường Sinh giới thiệu hai bên với nhau.
Lại là hai đại mỹ nhân, Tiểu Man hơi oán thầm, cậu có bao nhiêu chị tất cả hả? Cứ người này đẹp hơn người kia, sự tự tin của tôi cũng loạn hết rồi, cảm giác trở thành con vịt xấu xí rồi.
Trong phòng yến tiệc bàn chuyện hợp tác, Liễu Tông Quyền nói về một số dự án đang cạnh tranh ở thị xã Long Cương gần đây.
- Các dự án Long Cương một khi nắm giữ được, xây dựng một căn cứ đóng tàu lớn là rất có khả năng, cảng Long tổng diện tích quy hoạch lên tới 6.000.000 m2, đường ven biển dài tới 19km, độ sâu của vùng nội địa lên tới 4km, gần biển có tầng nham thạch.
Cửa khẩu Long sẽ thu hẹp lại, sóng biển sẽ không vào được, thời tiết bốn mùa đều rất tốt, có thể nói là một vùng đất lý tưởng để xây dựng bãi đỗ tàu thuyền.
Hiện nay một số nhà hợp tác mới được, một nhà làm không nổi
- Thanh Cương dẫn đầu dự án này, dự kiến đầu tư lần dầu sẽ không dưới 6 tỷ, công trình sẽ hoàn tất trong vòng hai năm, không chỉ phải xây dựng xưởng đóng tàu, ngay cả khu sinh hoạt, khu khoa học kỹ thuật cũng cần tiến hành, dự án rất lớn.
Nhưng vẫn chỉ là nói mồm, mọi người đều không có tiền, ngân hàng đang rút lại vòng quay vốn, vay vốn không phải khó khăn, là một số ngành tàu thuyền của các nhà này đều mắc nợ, mọi người không muốn lại bỏ ra một khoản, so với xây dựng đầu tư lợi ích sau hai năm, ai sẽ cho vay?
Là dự án mồm à? Đường Sinh cười lớn, nhìn hội Sắc Sắc,
- Vậy thì đi khảo sát tình hình cảng Long rồi định việc này thôi, nào, uống rượu, bác Liễu, việc của hội quán Đông Thái không cần bận tâm đâu, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu.
- Lần này may mà có Tiểu Đường giúp đỡ, tôi cũng không biết nên như thế nào mới tốt, để tôi mời cậu đi.
Loan Nghệ Mỹ cũng nâng chén với Đường Sinh nói:
- Cô cũng cạn với cháu một ly, may mà có cháu, cháu tuổi còn trẻ mà rất già dặn.
- Ha ...!Dì khen cháu quá rồi
Đường Sinh chạm chén với bọn họ, một hơi uống cạn, sau đó cười nói:
- Nói đến già rặn cháu cho rằng không liên quan gì đến tuổi tác, mọi người nói sao?
Hắn nhìn sang trái phải Sắc Sắc và mấy mỹ nữ nói.
Bên này Bích Tú Hinh bĩu môi, khẽ cười nói:
- Không liên quan tới tuổi tác sao? Theo như cậu nói thì 18 tuổi đều là người lớn à?
- Phải, tôi tán thành cách nói này của chị Tú Hinh, cậu già dặn thì chỉ có cậu là già dặn thôi chứ cậu không đại diện cho tất cả những người 18 tuổi.
Sắc sắc tiếp lời coi thường Nhị Thế Tổ, Hải Dung và chị Trần đều cười, trong phút chốc không khí sôi nổi hẳn lên.
- Cái gì?
Đường Sinh nói:
- Quan điểm của tôi là vậy sự già dặn không thể dùng tuổi tác để đo được, phải xem đôi vai mình có thể gánh vác bao nhiêu trách nhiệm, cho dù là một cậu bé bảy tám tuổi cũng có thể gánh vác được trọng trách của một gia đình, cậu bé như vậy không có sao?
Hắn vừa nói vậy, mọi người cũng đều im lặng, thực ra thì chuyện như vậy, có những người ba mươi, năm mươi tuổi cũng không thể gánh vác bao nhiêu trách nhiệm, tự tư tự lợi, không kể gia đình hay người thân, bạn có thể nói người đó già dặn không? Nhưng có những đứa trẻ sinh ra trong một gia đình nghèo khó, trong xã hội này gặp không ít khó khăn, tục ngữ nói thật đúng, đứa nhỏ nghèo sớm lo việc nhà.
Sau đêm hôm đó, hai bên cũng chia tay, ba người họ Liễu rời đi, trước khi chia tay Tiêu Man chăm chú nhìn Đường Sinh không nỡ rời xa, trong thâm tâm của người con gái ngây thơ mười tám tuổi sao có thể nỡ bỏ lại người tình đã ôm nhau ngủ hai tối chưa? Không thể nào.
Đường Sinh nhìn cô, ý là tôi không có bay đi đâu mất đâu, chẳng phải ngày mai lại gặp sao? Tiểu Man liền mỉm cười.
Trên xe, Đường Sinh, Sắc Sắc và Tú Hinh ngồi ghế sau, chị Trần lái xe, Hải Dung ngồi ghế bên cạnh, năm người chạy tới khu nhà cao cấp.
Tự nhiên không thể tránh khỏi những lời trách móc Đường Sinh, mới đến Tuyền Thành mấy ngày, đã lại có thể quen biết với một tiểu mỹ nữ, cậu thật lợi hại đấy.
Đương nhiên dám trách móc hắn cũng chỉ có La Sắc Sắc, Hải Dung không dám, Tú Hinh cũng thỉnh thoảng đệm vào một câu, cô cũng sợ hắn.
Đường Sinh liền đem sự trách móc của Sắc Tổng dồn vào một góc, giở trò chọc cô một trận,
- Ái dà, giở trò lưu manh à, cảnh sát Dung cô không quan tâm sao? Sao chị lại làm cảnh sát được chứ … cứu với, …
Kết quả là áo phông bị cuộn lên làm lộ ra đôi gò bồng đào trắng như tuyết.
- Không ai quan tâm phải không? Được, ..
ai sợ ai chứ? Lại đây, mạnh lên một chút, vẫn chưa thoải mái, mạnh thêm nữa đi.
Phù, Tú Hinh và Hải Dung đều cười, Sắc Sắc cũng không đếm xỉa đến cái gì nữa một tay kéo cổ Đường Sinh, một tay ấn trái lê tuyết của mình vào miệng hắn,
- Hôm nay không “ăn” cũng không được, không làm cho nó tiết dịch ra thì cho cậu “ăn” cả đêm luôn.
Các cô khác đều cười nghiêng ngả.
Quay về tới khu chung cư cao cấp, việc đầu tiên là khiêng La Sắc Sắc đi tắm, bốn mươn phút sau hắn đi ra một mình.
- Chị Trần, Sắc Tổng tê liệt rồi chị đưa cô ấy lên giường nghỉ giúp đi.
Đường Sinh quấn khăn tắm lại tiếp tục đi dày vò Hải Dung.
Đợi lúc Ninh Hân quay lại thì tổ tình yêu đã loạn khắp lên rồi, hắn lại vừa nói chuyện với Ninh Hân vừa làm chuyện đó đến tận 1 giờ đêm.
- Ninh Manh nói gửi N tin nhắn cho cậu mà cậu cũng không trả lời, cậu không sợ cô ấy nhảy lầu à?
Ninh Hân nói giúp em gái.
- Trời … mấy hôm nay không phải là bận sao? Vậy thì chuyển Ninh Manh tới Thanh Thị đi, tôi sẽ thường xuyên tới Thanh thị.
Ninh Hân ngạc nhiên,
- Thanh Thị? Không phải cậu sẽ thường xuyên ở lại Tuyền Thành sao?
Thanh Thị là thủ đô được nhất ngoài Tuyền thành của Tỉnh Lỗ Đông, là Thành phố được liệt ra trong danh sách kế hoạch của nhà nước, một trong những thành phố đứng thứ 2 của tỉnh, bên đó là một căn cứ quan trọng của ngành tàu thuyền, Đường Sinh chắc chắn phải thường xuyên tới bên đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...