Đứng trước cửa hội quán Đông Thái cũng không có ý nghĩa gì, quân cảnh đều rút rồi, đại đội người xe của cảnh sát cũng rút lui khỏi phía trong, Ninh Hân mở chìa khóa xe của chị Trần”
- Các chị đi tụ hợp với hắn, tôi đi một chuyến tới phân đà Lỗ Đông của Cục 19 xem tình hình thế nào.
Chỉ chờ Ninh Hân lên xe, Chị Trần và Hải Dung cùng tiến về phía Đường Sinh, ra chỗ Đường Sinh đang đứng.
- Chị Dung, chị Trần, tôi giới thiệu với hai chị một chút, đây là bác Liễu, cô Loan, đây là Tiểu Man, bạn học của tôi.
Đường Sinh lại dẫn hai người phụ nữ tới trước mặt Liễu gia:
- Bác Liễu, cô, đây là Tiểu Man, đây là chị Dung của cháu, chị Trần, còn chị Hân đi đâu rồi?
Chị Trần nói nhỏ vào tai hắn một câu, Đường Sinh cười gật đầu:
- Chúng ta rút lui đi, đứng đây ăn không khí à? Đi ăn cơm thôi.
Người trên phố cũng tan dần, cảnh sát canh gác cũng rút lui, cũng chỉ có mấy phút, trước cửa hội quán Đông Thái còn rất ít người, lúc này Liễu Tông Quyền nói:
- Mọi người rời khỏi đây trước đi, tôi vào hội quán xem sao, tiện thể hỏi rõ tình hình.
Ông ta liền dẫn mấy người cấp dưới vào trong.
Ông ta vừa đi, Liễu Tiểu Man lại quay đầu nhìn thấy Triều Quân Hoành, Tiền Hướng Nam hùng hổ dẫn sáu bảy người thanh niên đến, đột nhiên cô tỉnh ngộ lại, đối diện chính là trụ sở chính của Thanh Cương, họ Triều chắc chắn luôn nấp trong đó.
- Đường Sinh, bọn chúng tới rồi, anh, anh không chạy trước sao?
Tiểu Man hơi căng thẳng, đẩy Đường Sinh đi.
Loan Nghệ Mỹ cũng quay đầu lại thấy đám người Triều Quân Hoành, phía sau y là mấy tên côn đồ, bà không khỏi thất sắc.
- Mẹ nó chứ, họ Đường kia, tao tưởng mày thực sự vào Liễu gia rồi chứ? Anh em đâu, lên đi, đánh chết nó đi, đánh chết rồi tao chịu trách nhiệm cho.
Ở Tuyền Thành này, tao chính là ông nội, chính là vương pháp, hôm nay để bọn chúng biết sự lợi hại của tao.
Triều Quân Hoành gào rít lên, tròng mắt đều toàn một màu đỏ, thấy Tiểu Man ôm cánh tay Đường Sinh, y càng không chịu nổi đả kích này.
Đường Sinh nhẹ nhàng đẩy Tiểu Man ra, chỉ bước lên trước một bước, tung ra một cước, phịch một tiếng, thì “ tao chính là ông nội” hự lên một tiếng, liền văng ra nằm im ru, sáu bảy người khác trong đó có cả Tiền Hướng Nam, mấy thanh côn trong tay còn chưa kịp đánh xuống đã bị hai người phụ nữ cầm súng chĩa vào:
- Ai động đậy, sẽ bắn vỡ đầu người đó,
Đinh Hải Dung một tay cầm súng, một tay đưa ra giấy chứng nhận, giơ ra trước mắt mấy tên đó, Tiền Hướng Nam cầm đầu sáu bảy người ném cây côn xuống, ngồi xổm xuống đất.
Đường Sinh không bước lên tiếp tục đá họ Triều kia, trái lại còn kéo Tiểu Man tới:
- Man Man đi nào, cho hắn một trận, bằng không sau này không có cơ hội đâu.
- Tôi…tôi được à?
Liễu Tiểu Man sợ hãi, thực tế vừa mới tản ra, còn vài người chưa đi, đang đứng bàn tán, nào ngờ lại được chứng kiến một cảnh tượng hay ho, chỉ tiếc là kết thúc quá nhanh đi? Hai người phụ nữ xinh đẹp, không ngờ cùng nhau móc súng ra.
Lúc đầu khi Loan Nghệ Mỹ nhìn thấy đám người Triều Quân Hoành liền kinh hoảng, sở dĩ như vậy là vì bà biết vị công tử này coi trời bằng vung, ở Tuyền Thành không có ai y không dám đánh, bao gồm cả mình trong đó y cũng không từ, vì vậy kinh sợ, nào ngờ tình thế liền thay đổi.
Điều khiến bà kinh hãi hơn là chị Trần và Hải Dung đều mang súng, thật không thể tin nổi, hai người chị của Đường Sinh có lai lịch thế nào?
Liễu Tiểu Man và mẹ đều giật mình như nhau, càng kinh ngạc khi thấy Đường Sinh một cú đá tung Triều Quân Hoành lên, hắn khoẻ thế à? Sao có thể một cước đá văng họ Triều kia? Lúc này Đường Sinh bảo cô đi lên, Tiều Man rất muốn, nhưng không có gan.
Đường Sinh hình như quên mất là đang đứng ngoài đường lớn và đứng trước mẹ của người ta, không ngờ vỗ mông Tiểu Man, giục cô:
- Đi nào, không sao đâu!
Liễu Tiểu Man cũng đã dồn nén sự tức giận từ lâu, thầm nghĩ, hắn không sợ thì mình sợ nỗi gì chứ, dù sao cùng hắn tiến thoái rồi, đánh thì đánh, phải tiến lên thôi:
- Đánh chết mày cái đồ cầm thú, vô nhân tính! Có gan đứng lên đánh với bà nội mày nè! Mày dám không?
Tiểu Man dũng cảm tiến lên, bao lần bị y khinh miệt và sỉ nhục, sự oán hận sâu nặng vô cùng, giờ phút này đều trút hết ra.
Loan Nghệ Mỹ muốn đi lên kéo Tiêu Man, lại bị Đường Sinh giữ lại:
- Cô, không sao đâu, chúng ta đây là tự vệ, đánh chết cũng không phạm pháp, không thấy bảy tám người bọn họ vác cả gậy gộc tới sao? Có Phó cục trưởng Cục hình sự công an Tỉnh Đinh Hải Dung ở đây làm chứng cho chúng ta, tận lực đánh chết lũ gia súc đó đi, Tiểu Man à, phải hướng về điểm yếu mà đánh, ví dụ như trứng này nọ… phải mạnh vào!
Lúc này sự căng thẳng làm chân Loan Nghệ Mỹ hơi nhũn ra, túm lấy Đường Sinh, gần như tựa vào người hắn.
Đường Sinh cũng rất ngây thơ vịn thắt lưng của mẹ Loan, “động viên” Tiểu Man khiến cô có phần không kìm chế được, đánh nè, đánh nè, không phải mày muốn cưỡng hiếp tao sao? Đánh nát trứng của mày, xem mày còn làm được gì nữa?
Hải Dung bước tới, giữ Tiểu Man đang có chút kích động lại, Triều Quân Hoành đã sùi bọt mép ngã bất tỉnh rồi.
Chị Trần lên bấm vào mấy huyệt đạo của hắn, sợ Tiểu Man này có thể đánh chết hắn, chủ yếu là cú đá ban đầu của tiểu thủ trưởng đã có thế làm cho y mất nửa mạng rồi.
- Đừng đánh nữa.Tiểu Man, đừng nghe hắn giật dây.
Hải Dung nói vậy với Tiểu Man, còn liếc mắt nhìn Đường Sinh, đồ đểu.
- A...
Tiểu Man hơi tỉnh táo lại, vừa nhìn Triều Quân Hoành giống như người đã chết, sợ hãi:
- Chết rồi, chết rồi sao?
Đường Sinh cười lạnh:
- Chết sao được, sức sống của loại chó này thường là rất cứng cỏi, chết rồi cũng không cần đến cô phải chịu trách nhiệm đâu, chưa từng nghe tự vệ vẫn phải chịu trách nhiệm, cô, cô không sao chứ?
Loan Nghệ Mỹ khẽ lắc đầu, bà hôm nay coi như đã mở mang kiến thức.
Tiểu Man bước lại bên cạnh, nhìn Đường Sinh với vẻ chột dạ:
- Người ta sợ, việc này lớn chuyện rồi, cậu hắn là Bạch…Bạch…
- Bách cái trứng ấy, hắn dung túng cháu trai hoành hành ở địa phương, cho rằng không ai quản sao? Để tôi lo, cô đừng sợ, có tôi rồi.
Lúc này Hải Dung nói:
- Đường Sinh, tôi thấy việc này đừng kinh động đến thành phố Tuyền Thành, trực tiếp để Sở giải quyết, bằng không không dễ xử lý?
- Cái gì chứ, Sở tỉnh thì tốt sao? Đừng quên cậu hắn là Bí thư Bạch.
Hừ, đấu với tôi à, Bí thư Đen cũng không được, chị Dung, chị đừng quản, để chị Trần giao bọn chúng cho Tỉnh đi.
Nhị Thế Tổ dùng một câu hời hợt để “kết thúc” cuộc đời của bảy tám tên đó, sau khi giao cho Tỉnh, Bí thư Bạch có năng lực bằng trời cũng vô dụng, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Chị Trần khẽ gật đầu:
- Tôi gọi điện cho Ninh Hân, để người bên Cục 19 làm thay, đưa bọn chúng vào Cục cảnh sát xử lý.
Cô có quyền này, cô đang chấp hành nhiệm vụ bảo vệ tiểu thủ trưởng, đối với những kẻ có ý đồ xấu với tiểu thủ trưởng có quyền xử lý.
Mấy người bọn Tiền Hướng Nam vẻ mặt trắng bệch, gã dường như biết kết quả khi giao cho tỉnh, thở dốc rồi thình lình quỳ xuống:
- Chị Tiểu Man, chị Tiểu Man, trước đây đều là lỗi của em, em không phải là người, em là gia súc, chị Tiểu Man xin chị nể tình, tha cho em đi.
Tiểu Man nhổ vào mặt gã:
- Chó, chó dữ, mày là một con chó ác nhất bên cạnh Triều Quân Hoành, hắn có như vậy cũng đều là dựa vào sự giúp đỡ của mày, ít nhất mày cũng có một nửa công lao, mày còn đáng chết hơn hắn vạn lần.
Đường Sinh, chính là hắn đã giật dây cho họ Triều ức hiếp tôi.
Không những không nể tình còn tố cáo nữa, có thể thấy trong lòng Tiểu Man hận tên Tiền Hướng Nam này thế nào? Hẳn là không thể ít hơn so với tên họ Triều.
Mười phút sau, mấy chiếc xe có rèm che lại xuất hiện, đưa đám người Tiền Hướng Nam đang khóc lóc thảm thiết đi, lúc này, đèn đường mới lên.
Ở tỉnh ủy, văn phòng bí thư, Bạch Hoán Sanh vắt tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, đôi lông mày rậm nhíu lại.
Sau khi nói chuyện với quân khu Lỗ Tế Đàm Quốc Thắng, mặt Bạch Hoán Sanh liền sa sầm, vì Đàm Quốc Thắng giọng điệu không nóng không lạnh khiến hắn cảm thấy một loại xa cách, nói chính xác là khoảng cách, vì sao đột nhiên Lão Đàm lại thay đổi thái độ? Trước đây hai bên không có xung đột lợi ích rõ ràng.
Vốn dĩ quân đội và địa phương không hề tồn tại xung đọt lợi ích, tranh quyền cũng không tranh được, bản thân mình đại diện cho Vương gia ở Lỗ Đông, điểm này trong lòng Đàm Quốc Thắng biết rất rõ, tuy mấy năm nay hai bên mới thể hiện rõ lập trường, nhưng hai họ Vương Đường chưa có xung đột chính thức.
Vừa nãy nhận mấy cuộc điện thoại, tình hình xảy ra hôm nay ở hội quán Đông Thái cơ bản bày ra trước mặt Bí thư Bạch, Tiêu Lưu Quang phía họ Đinh rất chấn động, Thẩm Hồng Nho của họ Đường cũng kinh động, tình thế đột nhiên thay đổi phức tạp vô cùng, ngay cả Bạch Hoán Sanh nắm rất chắc tình hình ở Lỗ Đông cũng thấy hoang mang, là yếu tố gì dẫn đến đột biến lần này, ông ta nghĩ trăm lần cũng không có câu trả lời.
Lại có một cú điện thoại gọi tới, là Phó chủ tịch thành phố Tuyền Thành, Cục trưởng cục công an Tiền Phú Nhân:
- Bí thư Bạch, Lạc Hữu Minh bị Cục 19 tổng tham mưu số 2 ở phân đà Lỗ Đông đưa đi điều tra rồi, hình như việc hôm nay không trong tầm khống chế, tất cả trở lên rất khó hiểu.
Tiền Phú Nhân là cán bộ của Tuyền Thành có quan hệ rất gần với Bí thư Bạch, quan hệ của hắn với Bạch gia khá tốt, mọi người đều biết.
Báo cáo này đối với sự bình tĩnh của Bạch Hoán Sanh là một sự đả kích:
- Cái gì? Cục 19 tổng tham mưu 2? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?
- Anh nói lại một lần xem? Anh không nhầm lẫn đấy chứ?
Giọng điệu khi hỏi câu này của Bạch Hoán Sanh trở nên trầm trọng vô cùng, Tiền Phú Nhân cũng run lên.
- Vâng, là người của Cục 19 Tổng tham mưu số 2, bọn họ đến hội quán Đông Thái và đưa Lạc Hữu Minh đi, điều này hơi quá mức rồi?
Bạch Hoán Sanh không trả lời, liền cúp điện thoại, trong lòng ông ta biết rõ, đây không phải là quá mức, đây là người ta thể hiện lập trường, lập trường hết sức rõ ràng.
Bộ tổng tham mưu 2 là nằm trong tay Đường gia, tháng 8 vừa qua thiếu tướng Đường Thiên Tứ, người mạnh mẽ nhất của họ Đường ở Bắc Kinh mới chuyển tới, nào ngờ vừa nhậm chức, đống lửa đã lan tới quân khu tỉnh Lỗ Đông, đây đúng là truyện nghìn lẻ một đêm, khiến Bí thư Bạch bây giờ không dám tin nữa.
Họ Đường, họ Đinh đồng loạt ra tay? Lỗ Đông của mình làm sao vậy? Thế nào mà trong phút chốc đã trở thành trung tâm của cuộc đua, ai khơi ra?
Trước đây, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Triệu Hoành Đạt cũng tỏ thái độ trong báo cáo với Lưu Hồng Nho của Ủy ban kỷ luật tỉnh, không ngờ Lưu hồng Nho cũng đưa ra sự cảnh cáo mạnh mẽ với dư luận báo chí truyền thông, ai dám đưa tin liên quan tới tình hình của hội quán Đông Thái, Ủy ban kỷ luật tỉnh sẽ mời người đó đến phối hợp điều tra, nói ra, Lưu Hồng Nho đã ở Lỗ Đông gần 5 năm rồi, sao lời nói lại cứng rắn mạnh mẽ như vậy chứ? Hành động ngày hôm nay của ông ta tác động mạnh mẽ tới Ủy ban chính trị pháp luật Lưu Quang Chấn.
Lúc này, kết hợp với hành động của Cục 19 Tổng tham mưu số 2, Bạch Hoán Sanh đột nhiên ý thức được mục tiêu chính là mình, tập đoàn Thanh Cương luôn đối lập và chèn ép tập đoàn Đông Thái, còn ai không biết là nó có quan hệ mật thiết với mình chứ, Ủy ban Kỷ luật muốn nhùng tay vào việc này, mình cũng không dễ giải thích.
Nhà nước có văn bản quy định, cán bộ lãnh đạo không được phép hoạt động kinh doanh trong khu vực quyền lực của mình, chính là sợ cán bộ dựa thế cậy quyền.
Hơn một năm rưỡi nay cố sống cho qua ngày, bất luận là tiến hay là lùi, cũng muốn rời khỏi Lỗ Đông, ai ngờ vẫn còn có chuyện.
Hơn nữa, còn đối đầu với hai nhà Đường - Đinh mạnh nhất cùng một lúc.
Lập trường của họ Đinh ở chỗ nào? Mục đích của họ Đường là ở đâu? Ai hiểu được? Hoặc là bọn họ liên kết? Tất cả mọi vấn đề khiến Bạch Hoán Sanh mơ hồ, cuối cùng, ông ta vẫn gọi điện cho Vương gia ở Bắc Kinh.
- Họ Đinh và Đường cùng đồng thời hành động ở Lỗ Đông, tôi cũng không…
Rõ ràng ở đó có vấn đề, giúp tôi chuyển đạt tới lão gia.
Nhận điện thoại của Bạch Hoán Sanh là Vương Ngạn Chương, ông ta là con trai thứ ba trong bốn người con của lão Vương, cũng là anh ba của Vương Ngạn Chương.
- Được, Bí thư Hoán Sanh, tôi sẽ truyền đạt lại chuyện này với lão gia, có tình hình khác ông trực tiếp gọi cho tôi.
Khi bên này hai người đang gọi điện, đoàn Đường Sinh lại đã ngồi trong một khách sạn bắt đầu gọi món.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...