Đường Sinh gặp phải quá nhiều các mặt trong xã hội, đối với cái nhìn khinh bỉ và coi thường của ba Liễu và mẹ liễu dành cho mình hắn thấy là bình thường.
Đặt vào góc độ tư tưởng của một người bình thường mà nói, người ta có thể đặt một thanh niên trẻ mười mấy tuổi vào mắt sao? Không thể.
Nói chung trước khi Liễu ba gặp mặt cũng không định nể mặt Đường Sinh, cũng có nghĩa là khinh thường hắn.
Chẳng khác nào nói là uy hiếp, khiến hắn cảm thấy áp lực, con gái của tôi cậu có thể xứng sao? Cậu có gia thế gì chứ? Tôi ở bên trên cúi xuống nhìn cậu, cậu có cảm nhận được không?
Cái này, Đường Sinh thực sự không có cái cảm giác bị người ta nhìn xuống và ngạo nghễ, tấm lòng hắn rộng lớn, giống như đại dương mênh mông, có dung mạo lớn, không có cách nào, con cháu sinh ra trong một gia tộc vĩ nhân, và trái tim của một người sinh ra trong một gia tộc vĩ nhân, dung nạp được thiên hạ.
Ba Lưu không ngừng nắm chặt cánh tay của con gái, còn muốn nói gì đó nữa với Đường Sinh, lại sợ con gái mất mặt nên cố chịu.
Nhưng Loan Nghệ Mỹ cũng tỏ thái độ với Đường Sinh, bà cũng không kiềm chế được sự tự nhiên với Đường Sinh, người thanh niên này không khiêm tốn chút nào, trông bộ dạng rất lông bông.
Đôi mắt đẹp của mẹ Loan nhìn Đường Sinh như có một lực đè nén, tiếc là vị Nhị Thế Tổ này không cảm nhận được.
- Chào bác Liễu, chào dì, cháu là Đường Sinh, Sinh trong từ sinh hoạt, không phải là Đường Tăng trong Tây Du kí…
Vì cái tên này Đường Sinh thường phải giải thích cho mọi người, Đường Sinh sợ người khác hiểu sai tên của hắn,
- Chuyện … cháu và lệnh ái Tiểu Man rất trong sáng ạ!
Đôi mắt đẹp của Tiểu Man liếc nhìn hắn một cái, trong sáng sao? Biến người ta trở thành thế này trong mắt mọi người, bây giờ còn mặt mũi nói trong sáng sao? Muốn trốn trách nhiệm à?
Khi ánh mắt của Loan Nghệ Mỹ đảo qua nhìn thần sắc của con gái là biết ngay không trong sáng gì, có thể là không đến mức làm chuyện đó nhưng nên tiếp xúc thì chắc chắn tiếp xúc rồi.
Giống như bọn trẻ bây giờ yêu nhau đều yêu tới tận giường rồi cũng đâu có là gì chứ,
- Chàng trai, dì muốn nói với cháu hai câu, tuổi của hai đứa tới cửa trường đại học còn chưa vào được mà đã có quan hệ yêu đương, điều này sẽ khiến người lớn lo lắng.
Hiện nay dâm tặc cũng rất nhiều, lợi dụng con gái xinh đẹp, rồi yêu vì tài sản của nhà người ta lại còn yêu chỉ chơi bời nữa … vv, cháu nói, cháu có phải những loại người đó không?
Có thể nói sự châm biếm của Loan Nghệ Mỹ rất có lực, bà ta cũng không phải là một người chanh chua, nhưng đứng ở góc độ làm cha mẹ, bà không muốn con gái mình trước khi còn chưa lên đại học đã bị hỏng.
Tư tưởng của con cái còn chưa chín chắn, là người mẹ thì phải bảo vệ cho con, vì thế bà không tiếc dùng hết các thủ đoạn để đả kích người đàn ông của con gái mình.
Sự châm biếm này là muốn Đường Sinh thấy khó mà phải lùi bước, phải nói là rất khách sáo rồi.
Ừm, đúng là một cách làm tiên lễ hậu binh, ngươi thấy khó thì tự biết mà lui, ngươi không thấy được, chúng tôi sẽ lại dùng biện pháp khác.
Đôi mắt của Tiểu Man ngấn lệ, mẹ là không muốn mình yêu bây giờ, bà cố ý xỉ nhục Đường Sinh, mắng hắn là dâm tặc.
Đường Sinh ngồi đối diện vẫn là một bộ dạng thản nhiên như cũ, tươi cười như hoa, cha mẹ của Tiểu Man mà, mình có thể làm thế nào chứ? Không thể khiến tiểu mỹ nhân đau lòng được đúng không? Vậy thì phải lôi một đống lý luận của mình ra để cho họ một bài học vậy, mình đây luôn lấy đức làm cho người thân phục và lấy lực chèn ép kẻ thù.
- Vâng, Dì nói phải, rất đúng trọng tâm vấn đề cần phân tích, đương nhiên, trong mắt dì cháu là kẻ dâm tặc, nhưng cháu phải biện bạch hai câu cho mình, vì kẻ trộm còn chia làm nhiều cấp bậc, cấp cuối cùng chính bọn hạ lưu, tốt hơn một chút là giở thủ đoạn, còn dâm tặc ở mức cao thì lấy đức làm cho người khác phục.
Trong các ngành nghề đều có quy tắc hành sự, dâm tặc cũng vậy, cháu cảm thấy bản thân cháu còn có dâm đức, đầu tiên cháu sẽ không áp đặt ý chí của mình lên phụ nữ, nói trắng ra là cường bạo.
Phì, Tiểu Man nhịn không nổi nữa nên cười phì ra, Hix, Đường Sinh, quả nhiên là cậu rất biết khua môi múa mép đấy, dâm tặc mà cũng bị cậu đưa lên đẳng cấp như vậy.
Ba Liễu cũng ngẩn người ra, đột nhiên cũng cười, đối với dũng khí của chàng trai này, không ủng hộ cũng cảm thấy hiếu kỳ và nực cười.
Loan Nghệ Mỹ cũng kinh ngạc, không nói đến cái khác chỉ dựa vào việc hắn dám giải thích chuyện này mà nói thì đứa trẻ này cũng có cá tính,
- Cháu nói tiếp đi.
- Vậy được … cháu muốn nói chính là những kẻ dâm tặc có đạo đức như cháu không nhiều, hơn nữa cháu luôn tự nhủ với bản thân mình, ví dụ không ức hiếp phụ nữt, không khạc nhổ bừa bãi, không đại tiểu tiện bậy bạ, không vứt đầu thuốc lá lung tung, là một phần tử của xã hội chúng ta cũng không nên gây ảnh hưởng xấu gì cho xã hội.
Có lúc có thể làm bụng của con gái to lên, như vậy người con gái đó phải tới bệnh viện phá thai, phải nộp viện phí, còn phải mua thuốc bổ máu, như vậy sẽ tạo ra của cải cho xã hội làm cho GDP ngành y mới tăng lên.
Tuy nói rằng bản chất của hành vi này là tội nhiều hơn công, nhưng cũng không phủ nhận sự cống hiến của những dâm tặc được.
Vợ chồng Liễu Thị thực sự ngớ người ra, đưa mắt nhìn Đường Sinh rồi lại nhìn sang con gái mình, đây chính là người yêu của con sao? Một tên chuyên giở trò miệng lưỡi triết lý để ngụy biện?
Tiểu Man dở khóc dở cười, cắn chặt môi lại rồi hung hăng liếc nhìn Đường Sinh,
- Ăn nói đứng đắn một chút được không? Xả những lời đó làm gì?
- Cái đó, dù sao tôi cũng phải thay đổi ấn tượng trong mắt cha mẹ cô chứ đúng không? Tôi là một người xuất sắc ở mọi phương diện, tôi không muốn bị người khác hiểu lầm là kẻ hạ lưu không có trình độ.
Lấy quan hệ của chúng ta mà nói, bạn cùng học mà cho dù có ở cùng nhau hai, ba đêm đi chăng nữa như vậy cũng chưa chắc đã có vấn đề gì.
Không thì bây giờ cô nói luôn với cha mẹ cô biết rằng tôi là một người bệnh liệt dương không thể chữa được đi.
- Đừng nói nữa.
Tiểu Man khóc lên
- Bệnh liệt dương có thể chữa trị mà, cậu còn trẻ, cậu không thể nản chí được ...
Cái gì với cái gì vậy hả? Đứa trẻ này liệt dương sao? Vợ chồng Liễu thị kinh ngạc, trong lòng cũng mừng thầm, cái cảm giác này hơi có chút mâu thuẫn.
Nhưng ánh mắt họ nhìn Đường Sinh có hơi thay đổi, phải nói thật một anh chàng thanh niên lực lưỡng như vậy mà bị bệnh liệt dương ư? Đáng tiếc quá, bệnh này có thể trị được sao? Đúng là nói đùa mà, Loan Nghệ Mỹ nhìn Đường Sinh một cách dịu dàng nói,
- Đường Sinh, dì xin lỗi cháu.
Con gái khóc rồi có thể thấy được sự đau lòng của nó, mối tình đầu lại là người liệt dương, nên vui hay nên buồn đây? Ngay cả Loan Nghệ Mỹ cũng không rõ.
Ba Liễu cũng thở dài một tiếng, đàn ông à, đáng thương nhất chính là mắc bệnh này, ông ta cũng thương hại Đường Sinh.
- Hei …
Đường Sinh cười rồi đứng dậy, trên mặt không lộ vẻ ưu sầu, ngược lại còn an ủi Tiểu Man nói:
- Cô xem cô động tí là rơi nước mắt rồi, tôi có khi nào nhụt chí đâu? Đại trượng phu đứng giữa trời đất, sao lại có thể chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà mất đi dũng khí sinh tồn chứ? Cái đó không ngóc được dậy thì đã sao chứ? Không ngóc được càng đỡ cứ ngóc lên ngóc xuống vậy mất sức lắm.
Tình yêu là từ trái tim, không phải dùng thân thể, thân thể không phải là vĩnh hằng, mà là tinh thần, trong tim có tình yêu thì trời đất chứng giám.
Không được khóc, hơn nữa cô chẳng phải đã nói là chỉ làm người tình thôi sao? Đâu có phải lấy một người liệt dương như tôi, không sao cả đời này tôi sẽ mỉm cười mà đối mặt.
Tiểu Man tất nhiên là khóc vì đau lòng cô ôm lấy mẹ, Loan Nghệ Mỹ cũng bị hào khí của Đường Sinh làm cảm động rơi lệ.
- Chàng trai, từ điểm này mà nói tôi rất khâm phục cậu, cho dù cậu đang giả bộ kiên cường, nhưng người bình thường cũng không giả bộ được như vậy!
- Bác Liễu lại quá khen rồi, cái bệnh nhỏ này của cháu không đáng nhắc đến, cháu chưa từng để bụng, về việc Tiểu Man gọi hai bác tới đây là để thương lượng chuyện họ Triều kia, cháu không đồng ý cô ấy gọi bác đến, tại sao ư? Vì đây là một việc nhỏ như con kiến, cháu bị bạn Tiểu Man nhốt ở trong này hai ba ngày không ra, điều đó là không cần thiết, họ Triệu kia còn có thể ăn thịt được cháu sao?
- Tiểu tử, gia thế họ Triệu rất lớn, đây không phải là việc của một mình cậu, đã liên lụy tới Liễu gia rồi, cậu không hiểu điều này.
- Hei … xem bác nói kìa, từ đầu đến cuối cháu đều không coi tên đó ra gì, Man Man vì việc cháu ra nhập Câu lạc bộ Lam Nha mà đắc tội với tên họ Triều đó, cô ấy còn có lòng tốt che chở cho cháu, cháu rất cảm động, nhưng cháu thật sự không sợ anh ta, thật đấy ạ.
- Ôi.
Loan Nghệ Mỹ thở dài nói:
- Cháu à, cháu còn trẻ quá, cháu không biết được xã hội này có quyền lực là rất lợi hại.
- Vâng, cháu thừa nhận quyền thế là rất lợi hại, nhưng người có quyền lực lại không phải tên đó, chỉ là người nhà anh ta, anh ta chẳng là gì cả.
Ông Liễu trợn trừng mắt,
- Không thể nào mà nói chuyện nổi với cậu, cậu không thể hiểu được, quyền thế của nhà cậu ta, cậu ta không thể dùng để đè ép người sao?
- Đương nhiên có thể, còn phải xem là đè ép ai nữa, ức hiếp nhân dân chắc chắn là không vấn đề, ức hiếp cháu thì không được, cháu sẽ cho anh ta một trận!
Loan Nghệ Mỹ cười, vỗ vai con gái nói:
- Man nhi, người bạn này của con rất khôi hài, cũng rất đơn thuần, thật hết cách.
- Mẹ, cậu ấy, cậu ấy cứ như vậy, biết một chút võ công là không biết mình là ai nữa, cho rằng rất có thể đánh, thực sự ngốc nghếch.
- Cái gì ? tôi ngốc sao ?
Đường Sinh chỉ vào mũi mình,
- Ôi, hôm nay tôi mới biết là mình ngốc.
Ba người họ Liễu cùng nhau nhìn khinh Đường Sinh, giờ cậu mới biết à? Muộn rồi, việc này bây giờ đúng là không dễ giải quyết.
Lúc này, điện thoại của Đường Sinh rung lên,
- Bác, Cô, ngại quá, cháu nghe điện thoại.
Vừa nhìn đã thấy cha hắn gọi tới, đôi mày rậm của hắn nhíu lên, không phải sao? Lẽ nào việc mình tới Lỗ Đông truyền đến nhanh vậy sao? Bố mình thật lợi hại?
- Ba à, ba biết rồi sao? Xem bố nói kìa, con đến Lỗ Đông quả thật là muốn xem môi trường đầu tư kinh tế bên này, bố đến hay không con không quan tâm.
Giam lỏng sao? Làm gì có chuyện đó, là Ninh Hân nói với mẹ con sao? Đừng nghe cô ấy nói lung tung, ai giam lỏng được con trai của bố chứ? Con ức hiếp người sao? Con nào ức hiếp ai chứ? Không thể, con lâu lắm rồi không ức hiếp ai cả, bố hiểu con nhất mà.
Lúc đầu khi đặt tên con là Đường Sinh, chẳng phải ý là mượn nghĩa trong từ Đường Tăng sao? Con quét rác cũng thương con kiến, con rất yêu quý côn trùng mà.
Con có thể đi dẫm đạp một tên còn không bằng một con kiến sao? Tên đó không xứng, chỉ làm ô uế đế giày của con thôi anh ta lại không đền nổi.
Không phải con biết là bố sẽ tới Lỗ Đông đâu, mà con cảm thấy Lỗ Đông bên này có thể đầu tư ngành công nghiệp đóng tàu rất có ưu thế.
Lời nói của Đường Sinh khiến cho vợ chồng họ Liễu phải trố mắt ngạc nhiên, bố hắn là ai? Sao lại càng nói càng thế nào vậy? Hình như rất nghiêm túc thì phải?
- … Con đang giỡn sao? Con lẻn tới Lỗ Đông trước có phải đã biết bố của con phải đi đến đó không?
- Bố, nói thế nào nhỉ? Mấy ngày trước chẳng phải là con phải đến Đại Tân sao? Con có nói chuyện với bác Ông, bác nói với con cảng Đại Tân không thích hợp để xây dựng một căn cứ đóng thuyền, nhân tố địa lý rất có hạn, bác ấy nói vùng duyên hải phía đông có điều kiện hơn nhiều.
- Ồ, vậy con biết bố sẽ tới vùng duyên hải phía đông à? Tình hình kinh tế của khu Lỗ Đông khá tốt, trong lòng bố biết rõ, GDP mỗi năm cũng đứng nhóm đầu.
Nếu bố của con tới đó cũng không phải là một sự lựa chọn tệ, nhưng hiện trạng kinh tế trước mắt của Lỗ Đông mà nói, mấy năm nay sự phát triển của Lỗ Đông rõ như ban ngày, có thể có tiềm lực rất lớn.
- Bố, nói đến cái thứ GDP này, con giữ vững lập trường của con, con không cho rằng chi nhìn thôi mà có thể biết được.
- Con…
Khẩu khí lớn ghê? Có biết GDP là tiêu chuẩn đo sự phát triển kinh tế và thành tích chính trị của quan viên tại địa phương không hả?
Ánh mắt Đường Sinh trở nên sâu sắc hơn,
- Bố, bây giờ dùng GDP để đo sự phát triển kinh tế và và thành tích chính trị của quan viên tại địa phương là quá phổ biến rồi.
Nhưng con phải nói GDP chưa là cái gì cả, con lại muốn hỏi hàm lượng vàng trong đó là bao nhiêu? Bố có thể trả lời con trai bố vấn đề này không?
Mặt Liễu Tông Quyền biến sắc, chuyển biến một cách nhanh chóng, ông ta cùng vợ Loan Nghệ Mỹ nhìn Đường Sinh một cách kinh ngạc ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...