Cực Phẩm Thái Tử Gia


- … Hôm nay chỉ còn lại thể xác để đón chào ngày tháng rực rỡ, trong mưa gió ôm lấy tự do, cả đời trải qua sự giãy dụa của bàng hoàng, tự tin có thể thay đổi tương lai, hỏi ai có thể làm được ...
Tất cả bọn họ cùng nhau hát bài “Ngày tháng rực rỡ” của Wong Ka Kui trong nước mắt.
Ngồi trong phòng karaoke cùng mọi người, Đường Sinh tựa như một pho tượng, lặng lẽ nhìn các thanh thiếu niên nước mắt đầy mặt, đêm nay nhất định bọn họ phải đau lòng lắm đây, họ đều tự chuốc cho mình thật say, cũng không vì sự thắng lợi lúc chiều mà làm thay đổi vận mệnh của Lam Nha.
Giấc mơ ảo vọng kia không phải cơ thể gầy yếu như vậy của bọn họ có thể thay đổi được, có lẽ phải thế hệ này qua thế khác cùng cố gắng, vừa rồi, Tiểu Man tuyên bố giải tán Lam Nha, bản thân cô cũng khóc, cho nên nam nữ đến buổi chúc mừng này đều khóc.
Ngoài hai người đầu tư của câu lạc bộ này là Tiểu Man và Hoa Tư Nhi ra, thì Diêu Quang và sáu người khác trong đội, chính là các mỹ nữ của đội hoạt náo eo thon, dường như đều có cảm giác âm thịnh dương suy.

Điều này chỉ là hiện tượng bên ngoài, nam tử Đường mỗ hung mạnh kia ngồi ở đó, hắn tỏa ra cái khí thế làm lạnh thấu xương, như thể nhảy ra giữa ánh sáng mặt trời, sự rực rỡ của sinh mạng mới bắt đầu.
- Uống một chén được không?
Giọng nói của Tiểu Man rất nhỏ nhẹ, đôi mắt đẹp vô cùng, lén lút nhìn Đường Sinh, nâng chén với hắn.
Đường Sinh cũng không nói gì, cầm chén lên ra hiệu rồi ngửa cổ lên một hơi uống cạn, rồi lại lắc chén với Tiểu Man, Tiểu Man cũng uống cạn, lấy bình rượu rót thêm một chén, sau đó với điếu thuốc của phụ nữ ngậm vào miệng rồi châm lửa.
Khi làn khói tỏa ra, cô thấy vẻ mặt Đường Sinh rất bình thản, như thể không hề có một sự kinh ngạc nào, cô thấy hơi hơi lay động.
- Cậu hình như không để ý đến việc phụ nữ hút thuốc?
Tiểu Man trong ánh mắt trong trẻo hàm chứa một chút phức tạp gì đó, khiến người ta không hiểu nổi.
- Hút thuốc có thể hiện điều gì không?
Đường Sinh lại hỏi lại một câu nhún vai nói,
- Tư thái hút thuốc của cô rất tao nhã, từ trên người cô tôi có thể thấy được bóng dáng của một phụ nữ mạnh mẽ điềm đạm, có lẽ mười năm sau cô sẽ đứng ở một độ cao nhất định, rồi nhìn lại một thời niên thiếu như thế này.
Tiểu Man lộ ra nụ cười chua xót, nhìn các thành viên của Lam Nha, thở một hơi thật sâu,

- Thực ra, cơ nghiệp lần đầu trong đời tôi kinh doanh đã sụp đổ, nhưng trong quá trình này tôi học được sự kiên cường, tôi mất rất nhiều, nhưng được cũng rất nhiều, tôi tin sau này tôi sẽ kiên cường hơn, biết không? Tôi là người kế thừa duy nhất của gia tộc Liễu Thị của bố tôi, trước khi tôi còn chưa trưởng thành, tôi có tài sản thừa kế mấy trăm triệu, đây đủ để cho nhiều người tiêu xài cả đời không hết, nhưng nó lại mang đến cho tôi áp lực rất lớn.
- Vậy à? Để tôi nói nhé, không cần thiết phải áp lực, tiền biết bao nhiêu cho đủ chứ? Tài sản thừa kế mấy trăm triệu là con số khiến người ta kinh ngạc, nhưng đối với cơ quan nhà nước mà nói nó cũng chỉ như muối bỏ biển.

Nếu trở thành một đại tư bản, muốn lưu danh thiên cổ khiến mọi người ghi nhớ tên tuổi, phải đứng trên một lập trường rất cao để nhìn lại thế giới này, mà không phải đứng ở góc độ của một người bình thường để cả mấy đời tiêu xài phung phí đều là của cải không hết, mấy trăm triệu tính gì chứ? Chỉ vung trong nháy mắt là hết sạch.
Ánh mắt Tiểu Man trở lên sắc nhọn, người này hình như không hề đặt Tiểu Man một người thừa kế gia tài mấy trăm triệu trong mắt? Không ngờ ngồi ở đây lại nói những câu như vậy, Cậu đang khinh tôi hay là đang khích tôi chứ? Hay là muốn tỏ ra người phú quý không sánh được với kẻ thanh cao?
Sau đó ánh mắt của Tiểu Man lại nhìn xuống đôi giày vải rất khác biệt của Đường Sinh, mặt đen cạnh trắng, như thể hiện thân phận phong cách biểu diễn của Hoàng Phi Hồng, người này là nghệ nhân dân gian sao? Ăn mặc tùy tiện như vậy, khí chất lại thâm thúy vô cùng, muốn không bị hắn hấp dẫn cũng khó.
Bên kia, Diêu Quang và Hoa Tư Nhị nắm tay nhau, sau bài “Ngày tháng rực rỡ”, không ngờ bọn họ lại song ca bài “tương tư trong mưa gió”.
Xem ra sự giao tranh cuối cùng khiến Diêu Quang một lần nữa giành được sự tán thành của chị Hoa rồi, nước mắt và sự kiên cường của anh ta cuối cùng đã thắng được trái tim của mỹ nữ, tình cảm kéo dài hai năm với chị Hoa đến lúc này mới thể hiện khiến người ta vui mừng như nhìn thấy ánh rạng đông, nhưng cũng đủ để Diêu Quang mừng như điên.
Các thành viên khác cũng có đối tượng ngưỡng mộ của mình trong đội hoạt náo, mọi người kề vai sát cánh, lại không hề lỗ mãng.
Còn có mấy người đẹp ngồi cùng nhau, thỉnh thoảng lại nhìn Đường Sinh và Tiểu Man, có người nhỏ giọng nói:
- Chị Tiểu Man coi trọng Đường Sinh rồi?
- Cũng không chắc, nhưng chị Tiểu Man trước giờ chưa từng chủ động tiếp xúc với ai, họ Đường quả thật không tệ.
- Đúng vậy, dùng chân mà cũng có thể đá bóng bay vào rổ, tôi thật sự rất hâm mộ anh ta, không chừng đánh đầu cũng có thể đánh được bóng vào rổ đấy ...
Hề hề, mấy cô gái này suy nghĩ về thần tượng của mình rất phong phú,
- Tôi nói này, người này cũng ác thật đấy?
- Ha, … người ta nói như vậy là có chút khoa trương, nhưng Tiểu Đường thật sự rất lợi hại, ném quả nào là trúng quả đó.
Mấy cô gái bên kia đang huyễn hoặc về sức mạnh của Đường Sinh, Tiểu Man bên này đang gạt tàn thuốc, vểnh hai chân lên, nhìn ánh mắt Đường Sinh có chút sâu xa, khiến Đường Sinh cũng có nhận thức mới về cô.


Người phụ nữ đẹp này tuổi tác mới có 18, nhưng kiến thức và sự thành thục của cô còn vượt xa cái tuổi ấy, thật sự, thái độ ung dung ngồi vắt chân của cô, cực kỳ giống với một người mạnh mẽ.
- Đường Sinh, cậu nói thật với tôi đi, cậu đang ghen tị với người thừa kế món tài sản mấy trăm triệu hay là đang cố tình đả kích tôi đấy? Cha tôi nói bây giờ trong xã hội người nghèo ghét người giàu là rất nghiêm trọng, cậu hoàn toàn không coi tôi là gì, làm một người giàu có sự tự tôn của tôi rất bị xỉ nhục.
Làm sao vậy? Ngồi không yên à? Vừa rồi còn cảm thấy cô rất thành thục và điềm đạm, cô cũng chẳng nể mặt gì cả, cô giả bộ chút đi.
- Chị Tiểu Man, tâm lý ghét phú của người nghèo là có, nhưng người giàu có từng nghĩ qua vì sao bọn họ lại ghét người giàu không? Có một chuyên gia ngân hàng nói, người nghèo đem tiền gửi vào ngân hàng là để làm giàu cho người giàu, bọn họ gửi tiền, người giàu mới có tiền để vay mà kinh doanh, kết quả là người nghèo càng gửi càng nghèo, người giàu càng vay càng giàu.

Để tôi nói nhé, bách tính trong nước mấy tháng không đi gửi tiền, ngân hàng chắc chắn phá sản.
Tiểu Man hít một hơi, không dám nói đồng ý với lý luận của Đường Sinh, nhưng cũng không phản bác luôn, thực tình là như vậy.

Phần lớn tài khoản trong ngân hàng đều là người nghèo gửi vào, tiền của người giàu không thể đặt trong ngân hàng, vì bọn họ biết tiền để trong ngân hàng sẽ không thể đẻ trứng.

Nhưng người nghèo không thể làm kinh doanh lại sợ mất tiền, chỉ có thể đặt gửi ở ngân hàng để ăn một chút lãi ít ỏi thôi.
- Người nghèo thù giàu, về bản chất mà nói là vì người giàu cầm tiền của họ đi kiếm tiền mà chỉ trả lại cho họ một chút, mắng chửi nguyền rủ họ cũng là bình thường, nhưng có thể chịu được.

Quan niệm của cha cô cần phải thay đổi, không cần khinh người nghèo, trái lại phải cảm ơn người nghèo, không có cơ sở vững mạnh của quần thể nhân dân, thì sẽ không có chỗ cho tập đoàn Đông Thái vay, những cái này cha cô không nói cho cô sao?
Tiểu Man đỏ mặt, lần đầu tiên bị người ta giáo huấn, không chỉ là bản thân, còn nhắc đến cha mình nữa, cậu cũng đủ mạnh đấy.

- Làm sao vậy? Muốn cắn lại tôi sao? Đừng thế chứ? Mọi người đều nhìn thấy đấy, tôi tuy đẹp trai nhưng chị Tiểu Man chắc chắn phải giữ gìn sự cao ngạo của một cô gái tao nhã chứ.

Tiền thì cũng không tồi đâu, nhưng nó thật sự không phải là vạn năng, đơn giản nhất là làm một phép so sánh, chính là lúc chúng ta đi vệ sinh, đi xong rồi mà không có giấy vệ sinh, chỉ có nhân dân tệ hoặc đô la mỹ, lúc này cô cảm thấy nó không bằng giấy vệ sinh, tại sao ư? Vì nó cứng mà, thứ nhất là lau không sạch lại còn bị dính những bột phấn, thứ hai là nó có thể làm rách hậu môn, như vậy lại càng mất nhiều hơn, chỉ đi vệ sinh thôi mà lại phải bỏ một khoản tiền lớn ra để chữa bệnh, chi phí này lớn như thế nào chứ?
Tiểu Man che miệng cười, nhưng vẫn không kìm nổi liếc hắn một cái, lời nói của hắn rất thô tục, nhưng thô mà thật, rất sinh động.
Có lẽ sức hấp dẫn của Đường soái chính là ở đây, bao nhiêu năm nay không có người con trai nào có thể khiến Tiểu Man sau khi khinh bỉ mà vẫn còn cười được.
- Được rồi, cậu quả nhiên rất biết nói chuyện, tôi thừa nhận tôi không nói lại được cậu, uống thêm một chén nào, rất vui được kết bạn với cậu.
- Tôi cũng vậy.
Đường Sinh tiếp lấy chén rượu, ngón tay chạm vào ngón tay mềm mại của Tiểu Man, hai người nhìn nhau, đồng thời lại tránh được anh mắt, chút tiếp xúc này quả thật không đáng tính, nhưng giờ khắc đó lại tinh tế lạ thường, trái tim Tiểu Man nhảy lên rung động.
Đúng vào lúc này điện thoại của cô vang lên, cô lấy ra xem, vẻ mặt lại trầm xuống:
- Tôi nói là cho anh hai mươi nghìn, anh vội cái gì chứ? Sợ Liễu Tiểu Man tôi lật lọng sao? Uống một chén ư? Xin lỗi, tôi chỉ uống với bạn tôi, tôi với anh, không phải là bạn.
- Liễu Tiểu Man, cô đừng quá kiêu ngạo, cô biết Triều Quân Hoành tôi mà muốn cô thì cô chạy không thoát được đâu, tôi chỉ là không muốn chơi mạnh cô mà thôi, giữ chút thể diện cho cô và họ Liễu nhà cô, cô nên biết không thể nào ngăn được quả bong cứng rắn này đâu.
Tiểu Man tức giận nghiến răng kèn kẹt, đột nhiên hung hăng đập điện thoại xuống đất, xoảng một tiếng đã vỡ vụn thành nhiều mảnh.
- Súc sinh ...
Tiểu Man trong lúc tức giận quát lớn bật ra hai chữ đó, khiến những người đang hát sợ hãi.
Hoa Tư Nhị chạy tới,
- Tên họ Triều kia lại nói gì à?
Cô đoán là tên Triều Thiên Vương tên súc sinh đó gọi tới.
Đường Sinh vẫn rất thản nhiên ngồi đó, cũng không có chút kinh động nào đối với việc Tiểu Man đột nhiên không kiềm chế được ném điện thoại, hắn rất bình tĩnh.
Bọn Diêu Quang cũng vây quanh, mà đều đoán được ai vừa quấy rối Tiểu Man, cũng chỉ có người đó mới có thể khiến cô không kiềm chế được như vậy.
- Không sao, mọi người chơi tiếp đi, tôi muốn về trước, Đường Sinh, cậu đưa tôi về nhà đi.

Tiểu Man đứng dậy.
Hai người đi thang máy xuống, gặp phải Triều Quân Hoành ở đại sảnh, Tiền Hướng Nam một đoàn sáu bảy người, bọn họ tìm đến rồi, vì bọn họ biết Tiểu Man bình thường thích chơi ở đâu, họ Triều ha hả cười lạnh lùng:
- Thế này thì sắp vào tròng rồi còn gì?
- Cần anh quan tâm sao? Bà cô đây thích đấy, Liễu Tiểu Man tôi thích gọi tới chó cũng không gọi anh, vì anh không bằng con chó ...
Tiểu Man nổi giận rất kinh hãi người, vẻ mặt xanh mét, sát khí đùng đùng, thấy bộ dạng hậm hực không thể cho anh ta một trận.
- Hahaha, Liễu Tiểu Man, cô đừng kích động, cô thích người và thú, tôi đều có thể tác thành cho cô, Đại hoàng của nhà tôi rất mạnh.
- Mạnh cái đầu ấy…, dắt về cho mẹ anh làm đi, súc sinh.
Tiểu Man hơi không kiềm chế được, muốn xông lên đánh tên đại thiếu gia đó.
Đường Sinh thì vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, tạm thời hắn không định tham gia trận đấu, có lẽ tình thế hắn còn chưa rõ ràng.
Sau đó mấy người theo Triều Quân Hoành đều nhìn Đường Sinh, tên tiểu tử này biết võ, bọn chúng có chút cố kỵ, trong lòng có chút chột dạ.
Triều Quân Hoành lại không để ý Tiểu Man quay đầu nhìn Đường Sinh lạnh lùng nói:
- Họ Đường, mày tốt nhất là tránh xa Liễu Tiểu Man ra, nếu mày động vào cô ta, tao sẽ tìm một nghìn người đàn ông đến làm thịt mày, đừng coi lời nói của Triều Quân Hoành này là gió thoảng bên tai, bằng không mày sẽ phải hối hận đấy.
Đường Sinh vẫn luôn cười, chỉ thẳng ngón giữa vào Triều Quân Hoành, sau đó lệch đầu hỏi tiểu Man:
- Triều Quân Hoành được coi là con người sao?
- Coi là một nửa đi, nghiêm khắc mà nói, ngay cả đến cái đó của chó cũng không bằng, chúng ta đi, đừng để ý tới loại người không bằng cái đó của chó …
Hai người để lại một câu rồi nghênh ngang mà đi, đi đến đại sảnh Đường Sinh mới bỏ ngón tay giữa xuống, hắn luôn khinh bỉ bọn họ như vậy.
Nhưng bọn họ không ai dám xông lên, Triều Quân Hoành nghiến răng:
- Gọi điện thoại cho lão Kê, bảo hắn đem tên họ Đường băm nát cho tao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui