Toà nhà giảng dạy mới của trường Tam Trung khánh thành chưa đầy một năm, có thể nói là nó làm cả khu nhà rực rỡ hẳn lên.
Tòa nhà sáng sủa bởi lớp sơn, cửa kính sáng bóng với một chút phong cách kiến trúc của thế kỉ mười bảy, kết cấu tao nhã, đơn giản, cả chỉnh thể trông rất sinh động, lược bỏ sự chạm trổ rườm rà lên những bức tường nghệ thuật.
Là trường học mà, đơn giản một chút, thực dụng một chút, nuôi dưỡng cách nhìn cách sống giản dị cho lớp trẻ, không cần phải phô bày khí thế hùng vĩ gì.
Lực lượng giáo viên ở Tam Trung cực kỳ hùng hậu, hơn một nửa những giáo viên ưu tú ở Tuyền thành đều đã tập trung ở Tam Trung.
Mỗi học kì đều có sự đánh giá kiểm tra chất lượng dạy học, áp dụng chế độ đào thải những người xếp hạng cuối, giáo viên chủ nhiệm của những lớp đứng cuối sẽ không được làm chủ nhiệm nữa, có khả năng sẽ bị chuyển đi.
Trong môi trường cạnh tranh căng thẳng đó, các giáo viên đều phải tập trung tinh thần, thậm chí chế độ phúc lợi, chế độ đãi ngộ đều căn cứ vào điểm dạy học, không cần biết giáo viên có dạy thêm hao phí bao nhiêu sức lực.
Ở nhiều trường công lập, thầy cô đều dạy theo kiểu đối phó, phương pháp giảng dạy ngày càng không theo kịp tiến bộ của thời đại, những ngôi trường mọc lên như măng mọc sau mưa.
Tuy nhiên bởi vì thái độ dạy học của thầy cô ở các trường công lập quá kém, dân gian lưu truyền cách nói trào phúng về các bậc thầy cô, thế nhưng trào phúng cũng chẳng có tác dụng gì, có giỏi thì đi tố cáo tôi đi.
Đường Sinh đang nghĩ, biến tất cả các ngôi trường thành hình thức vận hành của kinh tế thị trường, việc giải quyết thủ tục hành chính… do Cục quản lý giáo dục lo, trường học chuyển thành “ doanh nghiệp” chuyên phụ trách việc dạy dỗ, tiền lương cũng như phúc lợi giáo dục của thầy cô hưởng theo chế độ trực tiếp, người nào tốt thì ở lại, người yếu bị đào thải, đánh vỡ bát cơm của giáo viên, mỗi ngày lấy lương ở trường công lập, chẳng lẽ không ngượng sao? Kết quả học tập của học sinh yếu kém mà bọn họ làm ngơ sao?
Phong cách dạy học nghiêm túc ở Tam Trung thực sự rất hoành tráng, kinh phí do Bộ giáo dục cấp cho cũng rất nhiều, có thành tích mà, tất nhiên phải thưởng!
Nghe nói, hiệu trưởng của Tam Trung lái Audi 6, hừ, khỏi phải nói, vị hiệu trưởng này cũng tương đối hoành tránh rồi, có thể nói là nhân vật khác thường.
Không quan tâm người ta đi xe gì, có khả năng đào tạo hàng loạt nhân tài thì lái Mercedes-Benz cũng đáng thôi, có gì đâu?
Suốt đường đi vào lớp, Đường Sinh đã gặp không dưới mười thầy, từng người từng người ăn mặc rất nghiêm túc, có cả những thầy cô còn trẻ mà ăn mặc cũng rất nghiêm túc, căn bản không có thể loại quần bò khoe mông tròn mẩy.
Thế nhưng việc quản lý học sinh lại chẳng nghiêm khắc như vậy, chỉ cần cậu học tốt, có mặc gì thì cũng chẳng sao, không làm gì vượt quá giới hạn thì các thầy cô cũng làm như không biết, chỉ sợ là học sinh không học hành.
Ừm, hôm nay có một tên chẳng học hành đến, cái loại một học kì mà nghỉ đến ba tháng, đến để làm hại Tam Trung sao? Trong lòng Đường Sinh vẫn không rõ lắm Tam Trung lại khoa trương như vậy, cái thói quen tự do tản mạn của hắn không cho rằng đây là một vấn đề.
- Báo cáo, học sinh mới Đường Sinh báo cáo với cô chủ nhiệm!
Hắn đứng ở cửa lớp rống lên như vậy, bởi vì cửa lớp học không đóng, thỉnh thoảng có học sinh bước vào, hôm nay đến để báo danh, không phải chính thức nhập học, vì thế mà chưa đi vào qui củ lề lối.
Cô giáo trên bục giảng dáng người rất thanh thoát, tầm ba lăm ba sáu, bộ trang phục công sở rộng thùng thình khiến cho cô nhìn rất thuận mắt.
Đường Sinh đứng ở góc độ đó, ánh mắt xem xét bộ eo của cô giáo, từ vai đi xuống, thắt lưng, rồi đến đôi chân… tràn đầy sức sống, nói một cách không chính thống, thì những đường cong, đường thẳng đó thực sự hoàn hảo, nếu như xuất hiện ngay trước mặt thì càng dữ dội hơn.
Ngắm nhìn, thì cũng chỉ là nhìn một chút, Đường Sinh không thấy hứng thú với người ở độ tuổi này, đương nhiên trừ Quan Cẩn Du.
Trong lớp ít nhất cũng phải có đến năm mươi học sinh, lác đác có vài chỗ còn trống, hắn vừa chân trước tới báo danh, thì Liễu Tư Mạn, Hoa Tư nhị, Diêu Quang và hai người tên Trần Đại Quân và Lưu Phi liền tới, bọn họ cũng từ sân trở về.
Đối với mấy người này cô giáo thực sự bất lực, trong mắt cô, mấy học sinh này đều không đi học đàng hoàng, có thể đuổi mà không đi, nếu nói về thành tích học tập của bọn Liễu Tư Mạn thì cũng thuộc dạng bậc trung, trong lớp cũng thuộc top ba mươi, chỉ là không được đàng hoàng cho lắm.
Nhìn Đường Sinh một cái, cô có chút kinh ngạc, hắn là một tên đẹp trai, mặt mũi sáng ngời, mày kiếm hơi xếch lên, mắt sáng như sao, khí chất cũng không tệ, khiến cho người ta thấy được sự bình tĩnh điềm đạm, vững vàng, đây là ấn tượng đầu tiên Đường Sinh để lại cho cô giáo, lý do chính là hắn vừa tới báo danh, cũng không phô cái bộ mặt tươi cười.
Nếu nói về tính cách của hắn thì cũng tương đối hiền hòa, có làm trò một chút cũng không thành vấn đề, thế nhưng không khí nghiêm túc ở ngôi trường này khiến Đường Sinh bất giác nảy sinh sự tôn trọng.
Không loại trừ việc con sâu làm rầu nồi canh, ví dụ như hai đàn chị kia Tư Mạn và Hoa Tư Nhị, thêm nữa là đám người hèn hạ của Hồng Tiễn.
- Các em vào lớp đi, em, tên Đường Tăng? Đưa tờ biên nhận của phòng giáo vụ cho cô xem…
Cô giáo cũng hiểu lầm.
Lúc bước vào lớp đi qua bên sườn Đường Sinh Tư Mạn nói nhỏ:
- Cô chủ nhiệm họ Tiêu, rất đanh đá, cô rất biết cách xử phạt về thể xác học sinh.
Xử phạt về thể xác? Không phải chứ? Đây là cái thời đại nào rồi chứ? Còn phạt học sinh? Đường Sinh hơi cúi đầu xuống, chạy đến đưa tờ biên nhận của phòng giáo vụ cấp cho mình cho cô chủ nhiệm.
Trên đó viết:
- … Có một học sinh mới từ một trường … chuyển đến trường ta học…
Cuối cùng là:
- Cô Tiêu thu nhận
Câu này là do chủ nhiệm phòng giáo vụ phê chuẩn.
Ồ, là Đường Sinh à, cứ tưởng là Bồ tát địa tạng từ đâu tới, trong lòng cô Tiêu thầm chế giễu, tóm lại ấn tượng ban đầu của cô về Đường Sinh cũng không tồi.
- Bạn Đường Sinh, tôi họ Tiêu, là chủ nhiệm của lớp 12.5, nói một cách thô thiển, tôi không quan tâm cậu nhờ ai mà vào được Tam Trung, nếu như cậu đến để học hành cẩn thận, tôi sẽ tới phòng giáo vụ, xin cho cậu được chuyển đi, thời gian quan sát là một tháng, nếu đủ tư cách cậu sẽ chính thức học nốt phần còn lại cấp ba của cậu ở lớp 12.5, lên bục giới thiệu với các bạn về mình đi.
- Vâng ạ!
Đường Sinh liền tiến lên bục giảng, phải nói là hắn đã rất lâu rồi không lên bục để nói, cái cảm giác vô cùng thân cận và lưu luyến trong nháy mắt đã thấm sâu vào tâm can hắn, điều đó khiến cho thái độ của hắn càng trở lên nghiêm túc.
Phía dưới tất cả các bạn đều ngồi rất nghiêm túc, bao gồm cả năm người mới vào lớp - bọn Tư Mạn, từng đôi mắt tập trung vào Đường Sinh, bọn họ phát hiện ra tên này vẫn rất ung dung.
Ngay cả cô Tiêu cũng thầm gật đầu, xem ra nhóc này cũng khá quen với việc này, ở một môi trường lạ lẫm như vậy mà vẫn trấn tĩnh như vậy.
Đường Sinh đứng đó, hơi cúi người, hai tay đặt nơi mép bàn giáo viên, sao đây, chẳng lẽ hắn lại phô bày ra khả năng ăn nói tuyệt đỉnh của hắn sao? Các bạn học ở dưới cũng phát hiện ra hắn có điều gì đó đắn đo, làm cái gì chứ?
Bản thân hắn cũng phát hiện ra, bởi lẽ ánh mắt của rất nhiều bạn ở dưới rất khác thường, sao không thu lại đi, sau đó có chút ngượng ngùng, rồi cả xấu hổ quay sang bên cô Tiêu nói:
- Hix … đã quen phát biểu trước người khác rồi, thật ngượng quá!
Phì, ở dưới đồng loạt phì cười, có những người còn đập bàn, đây tựa hồ như một niềm vui, cô Tiêu cũng bật cười.
- Được rồi, được rồi!
Cô Tiêu miễn cưỡng thu lại nụ cười, vỗ vỗ tay yêu cầu mọi người trật tự:
- Không cười nữa, để Đường Sinh tiếp tục đi, em hãy giới thiệu một chút về quê quán, gia đình, niềm đam mê của bản thân, các thành tích, ngoài giờ học thích làm gì… để mọi người hiểu em hơn!
- Vâng ạ!
Đường Sinh khách khí cung kính trước cô giáo, hắn cũng có chút thiện cảm với cô giáo, hắn quay người lại rồi ấn tay xuống bục, bên dưới lại có người cười, Đường Sinh cắn răng, ngay lập tức bắt tay rụt lại.
Như vậy lại một tràng cười nữa, trong đó có cả cô giáo, mọi người đều nhìn ra, là hắn vẫn hay phát biểu trước mọi người sao?
Đường Sinh bực mình, chờ cho tràng cười của mọi người chấm dứt, miệng cũng ngáp hai ba lần, mọi người liền nhịn cười chờ hắn, bạn mau nói đi!
Cô Tiêu cũng đã ở bên cạnh nhìn hắn, thấy hắn mở miệng ba lần, thân hình còn đung đưa, trong lòng cũng nóng ruột, sao cậu không nói đi?
Nào biết Đường Sinh quay đầu lại liền nói với cô Tiêu một câu:
- Cái đó cô Tiêu à, hay là để em đập bàn đi được không?
Phì … lúc này khung cảnh mới thực sự náo động, học sinh trong lớp ai ai đều cười nghiêng ngả, cô Tiêu cũng che miệng, cậu thật lợi hại? Lên trên đây không làm gì lại còn lừa chúng tôi hai lần cho chúng tôi cười, Tư Mạn với Ua Tư nhị cười đến chảy nước mắt, có người còn đưa tay lên lau nước mũi.
- Được rồi, bạn Đường Sinh, để cậu đập bàn đấy, cậu vẫn thường nói trước mặt người khác, lẽ nào là thường đứng trước bục tự kiểm điểm bản thân?
Cô Tiêu cũng thật hài hước, ít nhất cũng có chút ý trào phúng hắn, vừa rồi còn thấy hắn điềm đạm, kết quả cậu ta là một kẻ biết pha trò.
- Việc tự kiểm điểm thì em cũng đã từng làm, nhưng nhiều hơn cả vẫn là kể chuyện cho bọn trẻ con, ồ không, là các bạn học, hix… Lại xấu hổ rồi!
Bọn trẻ con? Không phải cậu cũng là bọn trẻ con sao? Mọi người đều trợn mắt, đôi mắt của Tư Mạn mới đẹp làm sao, còn như những người khác Đường Sinh không thèm để ý.
- Khụ khụ… tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi đây họ Đường, tên Sinh, tự Thế Tổ, Sinh là Sinh, từ “Sinh” trong từ “cuộc sống”.
Suýt chút nữa hắn lại nói ra từ “sinh em bé”, ở dưới có người không nhịn được cười, thế nhưng đã che miệng lại.
- Muôn lần không muốn mình bị hiểu lầm thành Đường Tăng trong Tây Du Ký, đương nhiên, Đường Tăng bây giờ không còn đáng tiền, cùng với sự gia tăng mức sống, Đường Tăng không đáng giá bằng con lợn…
Ở dưới lại vang lên một tràng cười, Đường Sinh hướng về phía cô Tiêu nói:
- Xin lỗi, lại bị đứt quãng rồi…
Ngay cả cô Tiêu cũng cười đến mức nấc cục, bất lực lườm hắn một cái, không muốn nói với hắn nữa, cậu tiếp tục nói khoác đi.
- Cái đó, các bạn ạ, tôi xuất thân từ một gia đình lao động đơn giản, bố mẹ tôi đều vậy, là người nối tiếp chủ nghĩa xã hội khoa học khá ưu tú…
Đường Sinh dùng một câu nói khái quát, chẳng quan tâm tiếng cười ở dưới, tiếp tục nói:
- Tôi vốn dĩ là một cậu bé có phẩm chất tương đối hiền lành, a, không, phải nói là một cậu bé tốt, cũng không đúng, là một học sinh tốt, đúng rồi, nói về kết quả học tập, cơ bản có thể đánh gục tất cả những học sinh khác không bằng tôi … còn về sở thích cá nhân, thích đọc tứ đại tác phẩm: Tam quốc diễn nghĩa, Kim Bình Mai…
Phía dưới có những học sinh đã cười hết hơi, đã nằm gục trên bàn, từng người từng người đang lau nước mắt…
- Chờ một chút, bạn Đường Sinh, Kim Bình Mai trở thành “tứ đại tác phẩm” từ hồi nào?
Cô Tiêu trừng đôi mắt đẹp lên hỏi.
Học sinh ở dưới vẫn cứ cười, Đường Sinh nhìn sang cô Tiêu, nghiêng đầu liếc qua các bạn học sinh khác
- Sao Kim Bình Mai lại không nổi tiếng? Ồ, đúng đúng, là “tứ đại thư”, là em nói lộn…, thật ngượng quá, em tiếp tục.
Nói về đam mê của mình vậy, tôi có hứng với nhiều thứ, báo, xem phim, tin tức, dự báo thời tiết cũng rất đáng xem…
-… Đặc biệt là tám kênh V, nội dung rất thâm sâu, V1 tuyên dương hạnh phúc của chúng ta, khiến cho bọn họ ngưỡng mộ, kênh V2 thì thỉnh thoảng lại kể những câu chuyện cười nhạt nhẽo, còn kênh V3, thưởng thức những bản nhạc thái bình, kênh V4 đề cập tới chính trị nên thôi không nói nữa, kênh V5 có chút rối rắm, bóng to thì xem quốc tế, bóng nhỏ thì xem Trung Quốc, kênh V6 thì rất vui nhộn, các bộ phim chiếu miễn phí, chúng ta ngày ngày phải kháng chiến, kênh V7 có lẽ không tồi, nói về uy vũ của bộ đội chúng ta, nói rằng nhân dân chúng ta không khổ, còn kênh V8, ôi… nếu ai đó không muốn buồn bã thì đừng xem, có thời gian chi bằng vào QQ để tán gẫu với mỹ nữ.
Ặc, nói lỡ mồm rồi, lúc Đường Sinh quay sang nhìn cô giáo thì tụi học sinh lại cười gập người
- Cái đó cô à, kì thực em không vào QQ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...