- Dương Dương, mình cố tình đưa cậu ta tới đây.
Không ngờ lại có thể trùng hợp như vậy, mình gặp hắn ta tại cửa ra của sân bay.
Phương Huyên kiễng chân ghé sát tai Dương Dương nói nhỏ:
- Đả kích hắn một chút, mình hận hắn chết đi được, xem hắn ta còn giả vờ được không? Lát nữa giúp mình diễn kịch nhá.
Dương Dương hơi gật đầu, khinh miệt nhìn Đường Sinh một cái, Nhị Thế Tổ giả vờ như không nhìn thấy, hắn thong dong ngồi xuống một bên, không tự bạc đãi bản thân mình mà ung dung uống trà, cũng không mong mỏi những sinh viên khóa 04 vốn khinh miệt mình đối xử khách sáo với mình một chút.
Dương Dương lúc ngồi xuống cũng giả vờ không nhìn thấy vô tình dẫm lên chân hắn ta một cái rất mạnh, Đường Sinh nghiến răng.
- Aiya, dẫm phải chân cậu rồi, xin lỗi, xin lỗi, sao cậu lại không thu gọn chân vào chứ? Cố tình để tôi đá vào sao?
- Hây, Dương Dương tỷ đúng là rất hài hước, chẳng nhẽ chân tôi chiếm chỗ đến vậy sao? Muốn dẫm thì cứ dẫm đi, dẫm luôn cả chân này nữa này?
Đường Sinh lại tỏ ra rất khoan dung, giơ nốt chân còn lại ra cho Dương Dương dẫm lên.
Lúc này Dương Dương đúng là cảm thấy hơi xấu hổ, cũng là do tướng mạo hiện giờ của Đường Sinh khiến cho không ít phụ nữ phải trầm trồ, khí chất anh hùng, nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng bóng khiến cho người ta nhìn vào phải phát điên lên.
Phương Huyên liền đi đến rồi, không khách sáo mà dẫm nốt lên chân còn lại của Đường Sinh vừa giơ ra, phì, Dương Dương phì cười..
Đường Sinh lại một lần nữa cắn răng, Phương Huyên ngồi xuống bên cạnh hắn ta nói:
- Thật không phải, cậu duỗi chân ta làm gì vậy?
- Muốn được chị dẫm lên mà, vậy mà chị cũng không nhìn ra sao?
Đường Sinh quyết theo họ đến cùng, xem họ có thể làm thêm những trò gì nữa?
Phương Huyên trong lòng có chút khác thường, nhìn hắn ta một cái rồi quay lại nói với Dương Dương :
- Bây giờ có một số người là như vậy, cứ muốn ăn đánh ấy mà.
Tên Trần Chính Phóng cũng trợn mắt nhìn Đường Sinh, giả vờ cười nói :
- Bạn học Tiểu Đường, nghe nói là đã chuyển tới trường học nào rồi? Thật khó mà được gặp lại như thế này, sao lại rảnh rỗi quay lại Nam Phong này vậy? Cậu có vẻ như cao lên nhiều đấy? Được 1m85 không? Bây giờ đổi sang chơi bóng rổ rồi à?
- Ừ, giờ tôi chơi ở vị trí trung phong trong đội bóng rổ, người trong đội bóng đều cao 1m8 trở lên, đưa bóng vào rổ trong không trung một cách rất lợi hại!
Hứ, Phương Huyên như nấc nghẹn nhưng Dương Dương và những những khác lại không thấy vậy, mọi người cười xong có người nói,
- Bốc phét, tiếp đi!
- Anh nói anh không tin, tôi chỉ cho anh xem.
Đường Sinh tiện tay lấy một hạt dưa trong giỏ hoa quả ném thành một đường cong tuyệt đẹp, hơn chục con mắt của những người ở đó đều bị nó thu hút, bọn họ đều nhìn theo hạt dưa đó đang dần rơi vào cốc nước trước mặt Trần Chính Phóng.
- Thế nào nhỉ? Ở chính giữa phải không? Có chuẩn không vậy?
Đường Sinh nhún vai, mọi người đều lặng người đi, không phải chứ?
- Hừ, mèo mù vớ cá rán mà thôi, cậu thử ném 5 hạt liên tiếp xem sao, nếu tất cả đều trúng thì tôi mới phục anh.
Dương Dương không tin nói.
Nhưng khi cô nói vậy thì mọi người đều hưởng ứng rất nhiệt tình, có lẽ cũng chỉ là gặp may, cậu thử ném liền năm hạt xem, như vậy mới chứng minh được tài năng của cậu.
- Chị Dương Dương, tôi không ngại biểu diễn thêm mấy lần nữa, nhưng khẩu khí khinh miệt của chị khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, chúng ta cược chút xem sao nhá?
Dương Dương cắn lưỡi nhìn Phương Huyên có ý hỏi xem có nên cược với hắn ta không? Lại nhìn vào một nam sinh trước kia đi theo Trần Chính Phóng, khuôn mặt hơi đen, có chút khí chất nam nhi, anh ta cũng là một trong những người tổ chức lên buổi gặp mặt ngày hôm nay.
- Sợ rồi sao? Haha..
sợ rồi thì không cần dùng ánh mắt hoang mang ấy nhìn mọi người đâu, thời đại bây giờ đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong đươc.
- Này, này, này, cậu càng nói càng lấn tới rồi đấy, tỷ tỷ tôi sợ gì cậu chứ? Năm hạt không được, ném 10 hạt liên tục tôi mới cược với cậu.
- Hả? 10 hạt, có vẻ hơi khó nhỉ?
Đường Sinh giả bộ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ cái cô ngốc này đã mắc bẫy rồi.
Các người không phải đã chuẩn bị chơi tôi sao? Được, chúng ta chờ xem ai chơi ai nào?
- Lúc đầu chẳng phải nói là 5 hạt sao?
- Cậu sợ rồi sao?
Dương Dương nhìn thấy anh ta thiếu tự tin nên trong lòng cảm thấy yên tâm.
- Hừ, 10 hạt liên tục, cược cái gì cậu nói đi?
- Chị tưởng tôi sợ chị sao? Tôi sợ gì chứ? Cược vậy đi, nếu chị thua thì phải hôn lên má tôi một cái…
Hả? lưu manh vẫn là lưu manh mà, quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Phương Huyên mặt trắng bệch, cô ta vẫn cái đức tính đó.
Tất cả mọi người đều nóng như lò lửa, nhìn Đường Sinh với ánh mắt khinh bỉ, nhưng hắn ta lại cười nói:
- Chị sợ rồi phải không?
- Chị đây sợ gì đồ khốn nạn như cậu, cậu nói xem nếu cậu thua thì sẽ như thế nào? Hay là cho cậu có cơ hội được hôn ngón chân tôi đi.
Phải nói là vô cùng khinh bỉ rồi, đổi lại là người bình thường chắc chắn sẽ từ bỏ, nhỡ như thua thì chắc là nhục nhã lắm.
Lần này tới lượt Dương Dương khinh miệt Đường Sinh rồi, trong lòng Phương Huyên có một cảm giác rất vui sướng, có lẽ nhìn thấy sự kiêu căng của Đường Sinh đã bị đè xuống trong lòng cô lại cảm thấy thoải mái, cũng không biết là vì sao? Có lẽ là có liên quan đến lần đính hôn đó? Cũng là do lần đó đã làm tổn thương cô quá sâu sắc.
- Khoan đã, tôi muốn cược thêm một chút.
Phương Huyên nói:
- Nếu như anh thua thì cũng có cơ hội hôn mũi giầy của tôi.
- Ừm ...!Phương tỷ, nếu tôi thắng, chị cũng sẽ phải hôn má tôi, chị suy nghĩ kỹ chưa? Sẽ không hối hận chứ?
Phương Huyên có vẻ hơi trầm tư một chút, nhìn vào cốc nước trước mặt Trần Chính Phóng, trong lòng suy nghĩ một lát rồi nói
- Đương nhiên.
- Ừm được, mọi người ở đây hãy lùi lại ba bước, không được làm phiền tới tôi, được chứ?
Mấy người Trần Chính Phóng liền đứng dậy cười thầm, chuẩn bị xem Đường Sinh phải xấu hổ, 10 lần, cậu bốc phét là được sao?
Thực ra Phương Huyên và Dương Dương cũng rất căng thẳng, bọn họ không tin Đường Sinh có thể ném được 10 lần, trừ phi hắn ta là thần thánh.
Đường Sinh với tay nắm lấy một nắm hạt dưa, chọn ra một hạt, ném lần 1 trúng, thêm lần nữa lại trúng, lần nữa, lại trúng…liền 8 hạt đều trúng hết, chỉ còn lại 2 hạt nữa thôi.
Tất cả mọi người ở đây đều ngẩn người ra nhìn, cả Phương Huyên và Dương Dương cũng không ngoại lệ.
Vù, hạt thứ 9 lại đi trúng mục tiêu, Phương Huyên đổ mồ hôi hột, Dương Dương mắt chữ O miệng chữ A , trời ơi!
Đường Sinh lắc lắc hạt dưa cầm trong tay, hắn ta cố ý làm như vậy để chọc tức
Phương Huyên và Dương Dương, Phương Huyên tức giận đập vào cổ tay hắn ta, ý muốn đẩy hắn ta ném luôn hạt thứ 10 đi, chắc chắn là không trúng mà tự mình cứ thích chơi xấu.
Nhưng đâu biết Đường Sinh cầm hạt dưa rất chặt nên vẫn không ném đi được, Phương Huyên liền đỏ mặt.
- Ây, làm phiền tôi rồi, chị sợ rồi phải không?
- Ai sợ? Ai sợ chứ? Cậu chột dạ rồi phải không? Không dám ném đúng không?
Phương Huyên cứng miệng không nhận thua, đỏ mặt cãi lại.
Tay của Đường Sinh vừa tung lên hạt thứ 10 lập tức bay trúng đích làm tất cả mọi người đều vỡ òa, tên tiểu tử này đúng là thần kỳ, đúng là đội bóng thành phố? Không đúng, ném hạt dưa và chơi bóng rổ thì có liên quan gì? Hai việc hoàn toàn khác nhau, thể tích, trọng lượng đều không giống mà.
- Hì hì, thật không phải, tôi thắng rồi, đúng không? Ai đây? Chị Dương Dương, tới lau dầu trên mặt tôi đi nào, tôi đợi lâu lắm rồi.
- Hứ, thật không biết xấu hổ, quỷ mới hôn cậu đó?
Dương Dương khinh bỉ trợn mắt nhìn hắn ta.
- Phục vụ, đem thức ăn lên cho chúng tôi.
Đường Sinh cười khổ, người ta muốn quỵt nợ, không có cách nào khác, hắn quay ra nói với Phương Huyên :
- Chị cũng muốn quỵt nợ phải không?
Phương Huyên xấu hổ không để ý tới lời hắn ra nói, trong lòng nói quỵt thì cứ quỵt vậy, cậu mà dám ép người quá thì bọn họ sẽ đánh cậu thành tàn phế luôn.
Việc đó không ai nhắc đến nữa, thức ăn vừa mang lên mọi người liền bắt đầu đụng đũa, cái tên mặt đen nói:
- Mọi người ăn nhiệt tình đi, Trần Chính Phóng nói rồi, hôm nay cứ ăn uống thoải mái, vui chơi tới sáng sớm đi, haha…có thức ăn ngon cứ ăn, có đồ uống ngon cứ uống!
- Này, phục vụ, cái loại rượu hầm của Giang Trung này mà cũng đưa lên bàn được à? Rượu này gọi gì là rượu ngon, cho lên 5 hũ rượu Mao Đài đi!
Đường Sinh nghe tên mặt đen nói liền gọi rượu:
- Còn nữa,… mang những thức ăn nổi tiếng của các người lên đi, đầu sư tử, tay gấu hầm đậu phụ (đầu khỉ), hổ tiên Hoa Nam, mang thêm năm chục con cua hấp, cái khác cậu xem người mà mang lên, phải làm đủ đấy, hôm nay có người mời mà!
Phì, có người phun cả cơm ra, mặt Trần Chính Phóng xanh lét, ngẩn người ra một lúc lâu mà không nói được lời nào, chết tiệt, cậu không sợ tôi chết?
Phương Huyên và Dương Dương quay đầu lại nhìn hắn nhưng người phục vụ nhân lúc mọi người đang ngẩn ra chưa kịp hiểu gì liền biến mất tăm mất tích.
Không đi thì phải đợi đến bao giờ? Đợi đến lúc bọn họ nói không cần nữa sao? Trần Chính Phóng nuốt nước bọt, quay đầu tìm người phục vụ nhưng anh ta đã sớm biến mất rồi.
- Cậu làm gì đó? Quá đáng rồi đấy?
Phương Huyên trách thầm với Đường Sinh, vốn dĩ muốn đưa hắn tới để chọc giận hắn ta nhưng không ngờ chưa kịp bắt đầu thì đã bị hắn ta chơi cho một vố, Phương Huyên rất tức giận, đúng là không nên đưa kẻ phá hoại này đến.
- Vậy ai đã nói là mọi người cứ ăn uống thoải mái chứ? Chị xem trên bàn bây giờ có món nào được gọi là ngon không? Mấy món này sao có thể lừa người được chứ?
Dương Dương ở bên kia suýt nữa thì phun cả ngụm nước vào mặt Đường Sinh, nghiêng qua vai Phương Huyên nói thầm với hắn:
- Trước mặt bạn trai của Phương Huyên, cậu đừng quá đáng quá.
Người ta là sinh viên đại học, vẫn còn hơn cậu sống nhờ vào gia thế nhà mình!
- Cái gì? Hắn ta mà là bạn trai của đại tỷ Phương Huyên sao? Không phải chứ?
Đường Sinh kinh ngạc:
- Huyên tỷ, cứ coi như chúng ta không có duyên phận thì tỷ cũng đừng tìm tên tiểu tử kém cỏi cho đủ số lượng này chứ? Tôi mới chỉ gọi vài món ăn mà chị xem, hắn đã sợ đến sắp tè ra quần rồi kìa.
Như thế này… ài..
tôi không nói nữa, được rồi, chị đúng là đã đả kích được tôi rồi đấy, vậy đi, tôi chúc hai người hạnh phúc!
Hắn liền đứng dậy nâng cốc hướng về phía Phương Huyên chúc mừng.
Bị hắn trách móc ở nơi như thế này cô đúng là không có mặt mũi nào nữa.
Trần Chính Phóng đúng là hơi tiết kiệm, gọi món thì cứ gọi đi, đã như vậy rồi cậu dọa có tác dụng gì? Cậu chạy không thoát đâu, dọa người ta thì cậu tự trả tiền đi.
- Cút
Phương Huyên tức khí đuổi hắn, mặt đỏ gay, Dương Dương cũng hơi đỏ mặt, xem ra Trần Chính Phóng thật là không muốn bỏ công sức rồi.
Đường Sinh uống cạn một hơi, nhìn thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào hắn ta với ánh mắt căm ghét nhưng hắn không thèm để ý tới mọi người, nhìn Phương Huyên nói:
- Để tôi nói cho biết, vẫn là bạn trai đầu tiên là tốt nhất, ví dụ như tôi …Hix, yêu sớm có cái tốt của yêu sớm, có thể chọn được hàng tốt, bây giờ phổ biến một câu nói rằng: tình yêu thời cấp ba được gọi là yêu lúc hoàng hôn, tình yêu thời đại học được gọi là mặt trời đêm đấy.
Phì, lại có 2 người nữa phì cơm ra, đúng thật là lưu manh thì có cách nói của lưu manh, học sinh cấp 3 lớn nhất mới có 18 tuổi mà gọi gì là tình yêu hoàng hôn?
Phương Huyên và Dương Dương đều trợn mắt lên nhìn, mọi người khác đều đã dừng đũa, há hốc mồm nhìn Đường Sinh, rõ ràng là không khí trong phòng đang trùm lên cả người hắn rồi.
- Tôi nói cho mọi người nghe, thời cấp hai được goi là ca khúc tình yêu trung niên, đã là tập 3, 4 hết cả rồi, ai ai cũng có kinh nghiệm phong phú rồi.
Còn tiểu học thì thuộc thời kỳ phát dục muộn, hôn nhân muộn rồi, bình thường mà qua nhà chơi nói chuyện người lớn hay gì đó, ôm cổ hôn môi là chuyện bình thường mà thôi!
Đúng là không nhịn được nữa, cả 10 người đều cười ầm lên, thật đúng là, trẻ con mà qua nhà chơi nói chuyện người lớn là cái trò gì vậy, đúng là cách nói trong truyền thuyết.
Đường Sinh vẫn tiếp tục:
- Tình yêu thật sự bắt nguồn từ thời mẫu giáo, vậy ai…
Hắn chỉ vào Trần Chính Phóng nói:
- Năm đó tôi và Huyên tỷ học chung mẫu giáo, chị ấy học mẫu giáo lớn, tôi mẫu giáo bé, có một ngày chị ấy cho tôi một viên kẹo, đẩy tôi đến góc tường, tôi vẫn đang ngoan ngoãn ngậm kẹo, tới lúc định thần lại thì thấy quần đã bị Huyên tỷ lột ra, cái đó bị sờ vào, lúc đó chúng tôi đã yêu rồi!
Hả? Trần Chính Phóng văng hết cơm ra ngoài, Phương Huyên tức đến nỗi suýt nữa thì ngất, trong người cảm thấy mềm nhũn ra, cậu là tên lưu manh đáng chết mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...