Mưa dầm liên tục, lại càng có chiều hướng càng ngày mưa càng lớn, tới hơn năm giờ chiều, mấy chiếc xe đã đi tới dưới lầu khách sạn, đầu tiên là một chiếc xe cảnh sát, ở giữa là bốn năm chiếc xe màu đen có rèm che, trong đó có xe của Chủ tịch thành phố Khánh Châu Vinh Quốc Hoa, phía sau cũng có một chiếc xe cảnh sát đi theo.
Rầm, cửa xe có tiếng động, có vài người đứng ở cửa khách sạn cầm ô đã chạy tới tiếp khách, cách phục vụ này cũng là sự tiếp đãi long trọng, vừa thấy là biết không phải khách bình thường, Khâu Côn Sơn sắp xếp tốt lắm, ông ta đã đi tìm Chủ tịch của khách sạn này để nói chuyện, đều là khách có thân phận tôn quý, các người phải cẩn thận tiếp đón, phải bảo vệ an toàn ở các tầng 24/24 giờ, phải bảo đảm an toàn cho khách.
Bắt đầu từ lúc ở trụ sở cục Khánh Châu quay về khách sạn thì đã gọi điện cho Chủ tịch khách sạn, nói bao nhiêu phút nữa đoàn xe sẽ đến, phải tiếp đãi như thế nào như thế nào.
Bên này đương nhiên liền chuẩn bị, có thể được Uỷ ban nhân dân thành phố đãi khách quý ở nơi này là vinh hạnh cho khách sạn của bọn họ, bọn họ cũng ước gì được chiêu đãi một số khách có thân phận như vậy, do việc mở rộng tầm ảnh hưởng của khách sạn, trước mắt, chính là Chủ tịch khách sạn cũng đã ở đại sảnh chờ.
Vinh Quốc Hoa, Trương Triệu Toàn dẫn đầu, còn có mấy vị quản lý ở cục Khánh Châu cùng Quan Cẩn Du trở lại khách sạn.
Xem ra còn có chuyện phải nói, liên quan đến tương lai tiền đồ vận mệnh của cục Khánh Châu.
Bọn họ có thể giành trước để tiếp xúc với Sở Đại, đây cũng là một loại ưu thế.
Một cái ô che xung quanh Quan Cẩn Du khí chất ung dung thanh nhã ưu tú, như các vì sao vây quanh mặt trăng đi về phía đại sảnh, đúng lúc đó di động của cô vang lên.
Bạch Vũ Sanh ngồi xe phía sau, tiếp anh ta là người quản lý cục Khánh Châu, hết sức khách sáo để anh ta đi trước, tiểu Bạch cũng có cảm giác vượt trội hơn, có một cảm giác thấy được sự coi trọng.
Mình ở Giang Lăng lăn lộn đã hai năm, cùng bọn Lý Thịnh cũng là những công tử đứng đầu thành phố, nhưng chưa bao giờ được hưởng thụ sự đãi ngộ như thế này, thế này ở bên ngoài không khác gì một sự tiếp đãi long trọng, là một sự đồng ý.
Đúng là có địa vị xã hội.
Vừa vào đại sảnh, một đám người đang chờ đợi, cả Chủ tịch của khách sạn và người quản lý cao cấp, bọn họ cũng kinh ngạc, người phụ nữ này là ai vậy? Thật là hoành tráng? Không riêng gì Chủ tịch thành phố Vinh tiếp, ngay cả gần đây nhân vật số một của Uỷ ban nhân dân thành phố Khánh Châu Trương Triệu Toàn tất cả cũng đi cùng, nhìn thấy tình hình này trong lòng bọn họ cũng có chút căng thẳng, nếu là nhân vật như vậy mà xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm được đây?
Gọi điện thoại cho Quan Cẩn Du chính là Phó chủ tịch tỉnh Hách Đông Minh, vào đại sảnh cô bắt đầu nghe điện:
-… Là Phó Chủ tịch tỉnh Đông Minh ạ, tôi vừa trở về khách sạn, vâng, đã gặp mặt Trương Tổng của cục Khánh Châu, cũng trao đổi một số ý kiến, Sở Đại khẳng định sẽ giúp Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh làm đầy đủ chỉ thị về việc điều chỉnh và hợp nhất công nghiệp than đá, chút nữa ở bên này khách sạn có một buổi tiệc nhỏ, sẽ tiến thêm một bước để bàn chút chuyện, được, ngài cứ đi đi, chúng tôi sẽ chờ Phó chủ tịch tỉnh Đông Minh tới đây mở lại buổi tiệc, vâng, Phó Chủ tịch tỉnh Đông Minh đang bận công việc, chúng tôi có thể hiểu được…
Mọi người vừa đi theo Cẩn Du vừa nghe rõ ràng, đúng là điện thoại của Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Hách Đông Minh, mọi người đều thấy chột dạ.
Nghe xong điện thoại của Phó chủ tịch tỉnh Đông Minh, Cẩn Du cười với Vinh Quốc Hoa và Trương Triệu Toàn nói:
- Để những người khác đi vào phòng họp bên kia của khách sạn nghỉ ngơi một chút, chúng ta lên lầu ngồi đi.
Đây là muốn tách một số người không quan trọng ra, một mình cấu kết với Trương Triệu Toàn.
Vinh Quốc Hoa kêu Khâu Côn Sơn tới, để ông ta bố trí tiếp đãi những người khác, phòng họp ở khách sạn được chuẩn bị xong, tiệc ở phòng ăn, một số khách ở các phòng đều được dàn xếp thoả đáng để chờ mọi người tới.
Đối với bọn họ mà nói lần này chính thức là một thử thách.
Đường Sinh và Sắc Sắc trước đó cũng nhận được điện thoại của bọn họ, chuẩn bị đợi Cam Tịnh và Trần Khiết hai người cùng đi, trước đó cô cũng gọi Sắc Sắc tới, đưa tài liệu này để các cô xem lại một lần, dựa theo dự đoán của Đường Sinh, nếu Cam Tịnh ở đây, trước tiên làm trợ thủ của Cẩn Du rất tốt, Bạch Vũ Sanh là nam giới, cũng không thể tiếp xúc quá sâu với Cẩn Du, bên cạnh Cẩn Du cũng chưa có thư ký, cá tính tác phong của Cam Nhu đều vô cùng được, điềm đạm, chắc chắn, hào phóng, hơn nữa lời nói được rèn luyện, có thể rat ay rất nhanh.
Dù sao không thể chỉ tới đây đưa tài liệu mà không có việc gì rồi đi sao? Đường Sinh cũng vậy, Sắc Sắc cũng thế, cũng sẽ không để các cô nhàn rỗi được.
Chờ Cẩn Du, Vinh Quốc Hoa, Trương Triệu Toàn, Bạch Vũ Sanh bọn họ cùng bước vào, bên này trà nước đều chuẩn bị sẵn sàng.
Mọi người sau khi giới thiệu rồi ngồi xuống, Trương Triệu Toàn cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn vào Đường Sinh, cậu thanh niên trẻ tuổi này vẻ mặt vô cùng ung dung, một dáng vẻ rất thản nhiên, không hề giống một nhân vật nhỏ.
Ngồi ở vị trí này cũng là có địa vị, xem chừng không phải là ngồi nhầm rồi, Cẩn Du đúng là cánh tay trái của hắn.
Bên phải là Sắc Sắc, vị này là Chủ tịch Tập đoàn Giang Lăng Cẩn Sinh, ở Giang Lăng khí thế ngất trời, có vài hạng mục lớn rất nổi tiếng, lại cùng liên kết với Tập đoàn Bích Thị thu mua Tập đoàn Phượng Khí, tiếp theo là lập ra Tập đoàn quản lý thông tin Cẩn Sinh ở thành phố, một loạt hành động này đều do Tập đoàn Cẩn Sinh chống đỡ sau lưng, Trương Triệu Toàn có thể nhận ra vị La Sắc Sắc này không phải là nhân vật đơn giản.
Hai người phụ nữ này thật không đơn giản, giống như cặp sao vây quanh ánh trăng, nắm Đường Sinh ở giữa, vừa thấy như vậy, biết là hắn không đơn giản?
Cho nên từ vị trí ngồi thì cũng có thể nhìn ra được, ngay cả Vinh Quốc Hoa cũng chỉ ngồi trên sô pha bên cạnh, không ngồi ở vị trí đối diện.
Trương Triệu Toàn cũng là người tinh ý, y cũng sẽ không ngồi vị trí ngay trước mặt Đường Sinh, mà là ngồi xuống bên cái sô pha đơn phía bên tay trái.
Còn lại hai cô Cam Tịnh, Trần Khiết bọn họ an nhàn ngồi phía sau Đường Sinh, không chú ý đến việc tiếp trà.
Nói chuyện rất nề nếp và cũng rất quan trọng, không gây nên sự chướng mắt trong khách sạn, toàn bộ đều là một người tiếp đón, còn Bạch Vũ Sanh chỉ đứng.
Không phải là không cho anh ta ngồi, là anh ta có cảm giác hôm nay mình không thích hợp để ngồi xuống, Mình là cái gì chứ? Cứ đứng vậy đi.
- Nói một cách tương đối, quy mô cục Khánh Châu là ngành công nghiệp đứng thứ ba trong tám cục lớn ở Giang Trung.
Dường như còn kém hơn so với ba cục tây bộ một ít, nhưng không phải là Sở Đại không coi trọng công tác ở Khánh Châu, nghe nói có một số xí nghiệp lớn cũng muốn đến Giang Trung gây xáo trộn, phải đem ưu thế của chúng ta phân ra, việc này không phải là không thể được, nhưng là, nói tới toàn thể lợi ích của Giang Trung, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh có một số nguyên tắc gây cản trở không thể vượt qua, Giang Trung nhiều tài nguyên, để ngoài tỉnh lấy đi, như thế là chịu thiệt rồi, nếu Giang Trung chúng ta không có năng lực chỉnh đốn hợp nhất tình hình thì đừng nói, cục than đá phía dưới có khả năng tự tìm cách phát triển, nếu tỉnh có năng lực, hay là trước đó hướng vào trong thôi, cùng công nghiệp hợp tác đi đầu mới có lợi.
Sở Đại cũng là chuẩn bị tiếp xúc với Tập đoàn điện năng Trung Hoa hoặc Tập đoàn Năng lượng Than Trung Quốc.
Ngồi ở chỗ này Quan Cẩn Du mới làm rõ thái độ của Sở Đại, Trương Triệu Toàn nghe xong gật đầu.
Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, dáng người bình thường, ánh mắt nhanh nhạy, vẻ mặt khôn khéo:
- Đúng vậy, Chủ tịch Quan nói không sai, nước phù sa không nên chảy ngoài ruộng, Sở Đại ngang trời xuất thế, nên tám cục lớn ở Giang Trung chờ mong có được vận mệnh lớn, rốt cục cũng thấy được hy vọng chỉnh sửa hợp nhất.
Công nghiệp trong tỉnh cạnh tranh với nhau cũng khiến thị trường công nghiệp than đá trong tỉnh thành công, có thể tập trung cao độ thống nhất quản lý, có thể đem lợi ích tính toán phân phối hợp lý, có thể nâng cao tổng giá trị công nghiệp ở Giang Trung là mục tiêu cố gắng của tất cả chúng ta, bản thân tôi vẫn chờ mong sự hình thành tình hình mới trong tỉnh.
Vinh Quốc Hoa cũng mở lời:
- Tập đoàn than đá cũng có ý nghĩ giống như vậy, cũng chờ mong thống nhất chỉnh sửa hợp nhất, mọi người thu củi đốt lửa cao thôi.
Trước đó một ngày người được phân công quản lý than đá cục Khánh Châu Lưu Uyên Minh giành được chiến thắng, có thể thấy được vị này cũng là cánh tay đắc lực của Chủ tịch thành phố Vinh Quốc Hoa, suy nghĩ của Trương Triệu Toàn với ông ta có cùng cái nhìn mới.
Mượn chuyện hôm nay mà nói, Thành ủy tiếp đón ở sân bay ông ta không đi, Từ Định Tuyên nghĩ muốn cho ông ta một đòn, nào ngờ ở sân bay bị Hách Đông Minh làm mất thể diện, vào giữa trưa tin tức này liền truyền đến tai Trương Triệu Toàn, y liền suy nghĩ.
Xem ra lần này là Sở Đại đã xuống một đao đối với việc chỉnh sửa hợp nhất ở Khánh Châu, Quan Cẩn Du đến đây, Hách Đông Minh và Vương Hướng Sư cũng đến đây, đúng là coi trọng.
Thực ra cũng là muốn kiểm soát đối với An Lục Dân của Tập đoàn điện năng Trung Hoa, đừng nghĩ gây xáo trộn gì ở tám cục Giang Trung , cơ bản sẽ không làm gì được.
- A, Chủ tịch thành phố Vinh, thật ra tôi giống như Thành ủy Khánh Châu lần này quyết tâm lớn rồi, chống tham nhũng trước, mạnh yếu đều khiến người ta kinh sợ.
Đây là lệnh của Trương Triệu Toàn ở địa phương, y đến Khánh Châu đã hơn một năm, đương nhiên cũng biết việc phân công Lưu Uyên Minh quản lý than đá.
Thành ủy Khánh Châu có quyết tâm hạ người này xuống, thì phải đưa ra được quyết định chỉnh đốn công nghiệp than đá mới có thể hợp tác được.
Hai bên trò chuyện, Đường Sinh cười khanh khách nhìn, Vinh Quốc Hoa lấy thuốc lá cho Trương Triệu Toàn, đàn ông nói chuyện rất kính trọng nhau, không thể bỏ qua được những cái này, y còn mời Đường Sinh một điếu, không ngờ Đường Sinh nhận lấy, nhưng lúc châm lửa hắn lại từ chối:
- Cái này, tôi chỉ ngửi là được rồi.
- Tiểu Đường, không phải chứ? Đừng nói với tôi là cậu không hút thuốc, hiện tại học sinh trung học hút thuốc không ít.
Vinh Quốc Hoa cười trêu ghẹo Đường Sinh, Cẩn Du và Sắc Sắc cũng liền cười, Sắc Sắc nói:
- Chủ tịch thành phố Quốc Hoa, hắn thật sự không hút đâu, mỗi lần cũng chỉ ngửi một chút.
Nếu thỉnh thoảng có hút cũng sẽ hút ở một góc tường, mới lớp 11 thôi, ngậm một điếu thuốc thật sự là phá hỏng hình ảnh phải không?
Trương Triệu Toàn có một chút bối rối, cái gì chứ? Mới học lớp 11, nhìn qua dường như cũng lớn rồi đấy chứ? Khí chất rất thành thục, chỉ là mặt còn non, mặt khác chính là có một suy nghĩ rất khác, một học sinh lớp 11, hắn ở đây làm chủ đạo việc gì? Chủ nhiệm cố ủy Sở Đại sao? Làm gì chứ?
Nhưng thật ra y biết “Uỷ ban cố vấn Trung ương” được thành lập vào phiên họp toàn thể thứ ba Uỷ ban Trung ương lần thứ 11, thật hoành tráng.
Tất cả các lãnh đạo đứng đầu đều đỏ rực một màu, có một vị đứng đầu đứng ra, nhưng sau khi bước sang thế kỷ mới, những vị lãnh đạo đứng đầu của uỷ ban cũng tan rã không ít.
Sao Cố vấn Sở Đại cũng có tác dụng như vậy sao? Trương Triệu Toàn thần sắc bất động quan sát Đường Sinh, không chừng hắn ỷ vào gia thế? Cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi mà? Cũng hay có sáng kiến, nhưng chuyện lớn hắn có thể làm chủ sao? Không phải sẽ làm trò đùa chứ?
Nửa giờ sau, Phó chủ tịch tỉnh Hách Đông Minh, Vương Hướng Sư đã đến đây, Khâu Côn Sơn đích thân dẫn bọn họ vào, Vệ Danh Phủ cũng chưa thấy tới.
Sau khi cùng ngồi xuống, Trương Triệu Toàn ngồi đối diện ở trước mặt Hách Đông Minh và Vương Hướng Sư, y còn rất non.
- Đồng chí Quốc Hoa, vấn đề đê đập phòng chống lụt bão ở Khánh Châu không nhỏ tí nào, tôi đã xem rồi, anh cũng đi xem qua đi, mưa liên tục, phải chống lụt.
Vinh Quốc Hoa liền đứng dậy:
- Đồng chí Phó Chủ tịch tỉnh Đông Minh cứ yên tâm, ngay đêm nay tôi sẽ tổ chức đắp đập, triệu tập tất cả các nhân sự có thể để làm.
- Ừ, việc này là cần thiết, Vệ Tư lệnh đã đi động viên bộ đội đóng quân ở đây, mọi người cùng kết hợp với bộ đội, không được sơ suất.
Sau khi Vinh Quốc Hoa rời khỏi, Hách Đông Minh mới nói với Đường Sinh:
- Thế nào rồi? Tiểu Đường, Cẩn Du và đồng chí Triệu Toàn cùng có chung ý kiến chứ?
Trong lòng Trương Triệu Toàn lại khẽ giật mình, Hách Đông Minh xưng hô đều dùng từ Tiểu Đường ở phía trước, người này tuổi còn trẻ mà ghê gớm thật?
Cẩn Du cười cười, khiêm tốn nói:
- Tôi gọi Trương Tổng tới đây cũng là muốn để Chủ nhiệm tiểu Đường nhờ ông ấy một chút.
Hoá ra không phải là do đứa nhỏ này sắp xếp hả? Trương Triệu Toàn đang nghĩ ngợi gì đó, Cẩn Du lại nhận điện thoại, chưa nói tới hai câu đã đưa cho Đường Sinh, nói nhỏ giọng:
- Bí thư Đại Tân Ông, anh nghe đi,
Vừa nghe thấy Bí thư Đại Tân Ông Trương Triệu Toàn thấy đầu óc vang lên tiếng ong ong.
Y biết Bí thư Đại Tân Ông cùng với một số lãnh đạo cấp nhà nước, là uỷ viên chính trị, ông ta và người trẻ tuổi này nói chuyện với nhau sao?
Trương Triệu Toàn nuốt nước miếng, vốn nghĩ đến Quan Cẩn Du cùng Hách Đông Minh, Vương Hướng Sư những người này đã đủ mạnh, cứng rắn, nào biết…
Đường Sinh nhận điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, dường như đang nghe Ông Cát Nghĩa ở bên kia nói gì đó, càng lúc càng nhíu chặt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...