Cực Phẩm Thái Tử Gia


Phụ nữ mà bị một nhóm đàn ông vây quanh sẽ rất sợ hãi, còn đàn ông mà bị một nhóm phụ nữ vây quanh cũng sẽ chột dạ, Đường Sinh cũng không phải là ngoại lệ.

Hắn thực sự không sợ bị những tiếp viên hàng không xinh đẹp này vô lễ, chỉ có điều bị trêu chọc cũng đủ xấu hổ lắm rồi, đây là địa bàn của bọn họ, bọn họ lại người đông thế mạnh, bản thân mình thì tuổi nhỏ, chưa mới mười tám tuổi, chỉ được cái hình dáng cao to, bọn họ căn bản chẳng sợ mình.

- Để cậu ta ở chỗ nào bây giờ? Chúng ta dù sao cũng phải ngủ? Nhỡ nửa đêm cậu ta chạy mất thì sao? Cho vào phòng vệ sinh khóa lại nhé?
Trần Khiết đề nghị.

Đường Sinh vẻ mặt bi ai, vuốt mũi, chỉ vì 21.

200 đồng mà đem mình chỉnh thê thảm như vậy sao? Giá trị bản thân tôi rất lớn, cô có biết không hả?
- Phòng vệ sinh thì không được, chả lẽ nửa đêm không đi vệ sinh sao? Nhét vào phòng chứa đồ đi? Tuy rằng thông gió không được tốt lắm, nhưng so ra vẫn tốt hơn.

Đường Sinh mặt tối sầm, quay đầu nhìn về phía Cam Tịnh, cô từ nãy đến giờ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.

- Đúng, đúng, đúng, nhét vào phòng chứa đồ đi, phòng đó nhỏ, độ an toàn cao.

Những mạch máu đen nổi lên trên mặt Đường Sinh, trong lòng đau khổ gượng cười, vẫn nhìn Cam Tịnh, ý hỏi cô cứ thế mặc kệ tôi sao?
Cam Tịnh bị hắn nhìn chăm chú thì ngượng ngùng, lại thấy hắn bộ dạng đáng thương, cũng cảm thấy không đành lòng:
- Phòng chứa đồ bẩn như vậy, không thể ngủ được, hay là cho cậu ta ở trong phòng tôi, tôi, tôi cùng Trần Khiết ngủ chung cũng được.

- Này, này, này, ai cho chị ở phòng em chứ? Chị muốn để cậu ta ở cùng phòng với chị, thì cùng hắn ngủ luôn đi, trông cậu ta cũng đẹp trai, ôm một đêm cũng được đấy, chúng tôi sẽ không trêu chị đâu, hơn nữa, cậu bỏ ra hơn hai mươi nghìn, nửa tháng còn lại phải sống khổ cực, cậu ta rẻ như vậy thì để cậu ta phục vụ một lúc coi như là lợi tức là được rồi, này, nhóc con, nghe thấy không? Không muốn gãy chân thì thành thật chút!.

Cái cô Trần Khiết này chỉ gây sức ép cho người khác thôi, cho rằng lúc nhỏ tôi chưa từng gặp qua tình huống này hay sao? Làm sao có thể hù dọa tôi được chứ?
- Đi, đi, đi….

đi ngủ hết đi, đùa vớ vẩn cái gì thế? Em thích trêu chị lắm có phải hay không?
Cam Tịnh cười, trừng mắt nói với các cô:

- Bình thường đâu thấy các cô lả lơi thế đâu, thấy người ta nhỏ tuổi nên định bắt nạt à? Cậu ta mới 18 tuổi, tư tưởng của các cậu đều hỏng hết rồi à.

Cam Tịnh chỉ vào Đường Sinh:
- Cậu, theo tôi vào phòng.

Cô dẫn Đường Sinh đi rồi, những người khác ở phía sau đều cười ầm lên.

Vào đến phòng Cam Tịnh, có một mùi hương thấm vào tận đáy lòng, đúng là phòng con gái có khác, Đường Sinh vào phòng con gái rất nhiều lần rồi, hắn hiện tại còn không có phòng của chính mình, toàn đến phòng của các cô gái và qua lại thường xuyên.

Tuy ấn tượng của Đường Sinh về Cam Tịnh không phải là xấu, nhưng hắn không có ý tưởng muốn gây hại người ta, ừ, ít nhất là bây giờ.

- Cậu nghỉ tại phòng này đi, tôi sang phòng khác nghỉ, thời gian cũng không còn sớm,cậu ngủ đi.

Cam Tịnh đối rất khách sáo với cậu.

- Vâng, cảm ơn chị Cam.

Đường Sinh gật gật đầu, mắt liếc xem xét giường của cô, sạch sẽ như vậy không nỡ ngồi lên.

Cam Tịnh trong lòng có rất nhiều nỗi băn khoăn, với hai mươi nghìn kia thực lòng cũng không phải cô quá tiếc, nói như thế nào nhỉ, đầu tiên trực giác mách bảo cô nên làm như vậy, tiếp đó cô thấy có thiện cảm không thể lý giải được đối với tiểu Đường Sinh này.

Sau khi Cam Tịnh vào phòng Trần Khiết, hai người thì thầm thảo luận ngày hôm nay quả là xui xèo, Trần Khiết mắng cô không đầu óc, nói đầu óc cô để đi đâu mất rồi, Cam Tịnh không hề phản bác lại, trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt Đường Sinh ngây thơ, chân thành, tuấn tú.

- Này, còn chuyện công tử Đại La kia, chị thật không nghĩ đến sao? Đổi lại là em thì em sẽ phải suy nghĩ, cậu nghĩ xem chúng tra còn tính toán cái gì nữa chứ? Gia đình y rất gia thế, y tuy lăng nhăng, nhưng trong xã hội này thì có công tử quyền quý nào không lăng nhăng? Cái gì bỏ qua được thì nên bỏ qua, đến khi không chịu đựng thêm được thì ly hôn, còn có thể phân chia một nửa gia sản của y, đúng không?
Cam Tịnh trừng mắt xem thường:
- Cá nhân chị lại không cho là vậy, cái quan trọng là phải có tình cảm, cảm giác với nhau….

- Thôi đi, đừng nói chuyện cảm giác với em, nghèo rớt mà còn nói đến cái cảm giác đó, đó chỉ là cảm giác tội lỗi mà thôi.


Lý tưởng gì chứ? Chỉ là giấc mộng viển vông.

Hàng ngày vì kế sinh nhai mà phải sầu lo, thì còn đâu mà lý tưởng với giấc mộng chứ, đầu năm nay cái gì cũng cần đến tiền, một tháng vất vả lắm mới kiếm được hơn mười nghìn, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu? Lần trước đi Paris em cắn răng mua một cái túi Hermes, thật xót ruột, đây chính là số phận của người nghèo đấy, chị xem, chúng ta cùng đẳng cấp với bọn người dùng Hermes sao, vì sĩ diện, giả làm người giàu, khổ thân thế đấy.

- Chị đã bảo em đừng có mua, đồ xa xỉ đối với chúng ta vô dụng, kẻ lắm tiền thực sẽ cười nhạo chúng ta.

- Cười nhạo cái khỉ gì chứ, em thèm vào quan tâm, em đeo Hermes, đi xe đạp, em thấy vui vẻ, em hài lòng, được chứ?
- Được, chị mặc kệ em, ngủ đi.

Hai người chen chúc trên một cái giường đơn, chật chội không tả.

- Chị thế mà cũng ngủ được à? Giường của mình để cho một người đàn ông xa lạ nằm, mùi của hắn còn lưu lại, sự trong sạch của chị không xong rồi.

- Vậy em bảo chị phải làm sao? Cho cậu ta ngủ một đêm, giường cũng chả sụp, em nghĩ cái gì vậy hả?
Trần Khiết cười nói:
- Bản thân em rất thấu đáo điều này, trinh tiết của người con gái rất quý báu phải không? Cho nên phải đòi cậu ta phí tổn thất chứ!
- Em đúng thật là, nằm ngủ có một tý mà đòi thu phí tổn thất gì chứ? Vậy sẽ làm người ta có ấn tượng không tốt về mình?
Cam Tịnh nói.

- Emlàm kẻ tiểu nhân, vậy chị và cậu ta thì sao? Bọn họ ba kẻ lừa đảo đùa giỡn chúng ta, chị cả, chị nhầm lẫn rồi sao? Mẹ kiếp, không phải chị với gã công tử bột kia có cảm tình đấy chứ? Xã hội bây giờ thực dụng lắm, cái gì mà yêu với chả không yêu, toàn là nói linh tinh, thực tế chút đi, ai cho em mười triệu, em nguyện lấy thân báo đáp, cả ngày khuôn mặt tươi cười hầu hạ người ta, tôi chịu khổ đủ lắm rồi, chịu bao nhiêu uất ức và nước mắt nhưng không có người đàn ông nào yêu thương em, em không xinh đẹp ư? Ngực nhỏ ư? Hay là do cặp mông không quyến rũ?
Cam Tịnh phì cười:
- Là tại em quá kén chọn thôi? Nhìn ai cũng thấy có khuyết điểm, người tốt hơn một chút thì cũng có điểm này điểm nọ, tuy nhiên đừng lo lắng quá chuyện kết hôn làm gì.

- Em thèm vào lo, làm bồ nhí của Tiểu Tam so ra cũng chẳng kém ai, có đôi khi muốn như thế mãi, nhưng lại không cam lòng, chẳng lẽ không có người đàn ông nào yêu thích em sao? Toàn bộ đàn ông trên đời mắt mù hết rồi sao? Em sống cuộc sống thanh tao cũng đã hai mươi tư năm rồi, đau lòng quá….

Hai người tán gẫu chút chuyện riêng tư, trong lòng Cam Tịnh nghĩ, tiểu Đường hiện tại chắc ngủ rồi:

- Chị đi xem cậu ta một chút đã?
- Xem làm cái gì? Hắn mà dám chạy sao? Em đi theo chị, chúng ta ôm quần áo cậu ta cởi ra lại đây, để cậu ta trần truồng chạy.

Hai người mặc váy ngủ đi đến, Trần Khiết tính táo bạo, đẩy cửa bước vào luôn, không sợ bên trong có chuyện gì không.

Trong phòng khá tối, đèn đã tắt, rèm cửa sổ không kéo nên ánh trăng chiếu vào, trên giường trống không, không có gì, các cô vừa tiến vào mắt đã nhìn lên giường, trời, không có ai? Hắn trốn mất rồi? Cam Tịnh vội vàng sờ cái công tắc ở bên cạnh cửa và bật đèn lên.

Sau đó các cô nhìn thấy Đường Sinh đang ngồi ngủ trên chiếc ghế dựa đối diện giường, hình như hắn chưa từng nằm lên giường.

Trong nháy mắt, hai người tự nhiên có chút thiện cảm đối với Đường Sinh, mặc kệ hắn vì lý do gì mà không nằm lên giường, đây đúng là tôn trọng Cam Tịnh, chẳng sợ hắn có tư tưởng muốn chạy trốn, còn tư tưởng của những tên xấu xa khác thì khi hắn ở trong phòng đầy mùi hương của một người đẹp, hắn có thể không hưởng thụ một chút các loại hương thơm đó sao? Nằm trên giường nằm nằm, ngửi ngửi mùi con gái, sờ vào cái chăn mà cô ta từng đắp hay những vật dụng khác mà cô ấy đã dùng…
Đây là phòng riêng của người đẹp, người bình thường có thể bảo bạn vào sao? Cho nên cho hắn ta tiến vào đúng là một hiện thực xa xỉ.

Nhìn thấy Đường Sinh lẳng lặng ngồi ở ghế dựa, ánh mắt bình thản, nhưng trên mặt vẫn còn lộ một nét mỉm cười.

- Trời… Tưởng cậu trốn mất rồi? Sao không lên giường ngủ? Có phải định chờ chúng tôi ngủ say thì trốn mất không?
Trần Khiết rất không khách khí hỏi.

Cam Tịnh mở miệng muốn nói rồi lại thôi, Đường Sinh nhìn cái giường sạch sẽ không một hạt bụi trước sau đó mới gượng cười nói:
- Chạy trốn thì tôi không dám, như vậy sẽ khẳng định bản thân tôi giá trị chưa đến hai mươi nghìn sao, giường của chị Cam sạch sẽ thơm tho quá, tôi không dám làm ố bẩn danh tiết!
Lời nói bình thản, nhưng hàm chứa sự tôn trọng, Cam Tịnh và Trần Khiết đều giật mình, trong lòng khẽ xao động.

- Yên tâm đi, tôi không chạy mất đâu, sức khỏe của tôi rất tốt, ở trên ghế nghỉ nghơi một đêm không thành vấn đề, các chị đi ngủ đi.

- Được, cậu em Tiểu Đường, là chị xem thường cậu, cậu đúng là đàn ông chân chính.

Trần Khiết cắn răng, nói ra một câu đứng đắn nhất đêm nay.

Cam Tịnh tuy không nói câu nào, nhưng ánh mắt cô nhìn Đường Sinh đã khác rất nhiều, mới chỉ là cậu con trai mười tám tuổi tuổi, thật đúng không thể hiểu hết về cậu.

Đêm đó, Cam Tịnh mất ngủ, cô luôn nghĩ về câu nói kia của Đường Sinh:
- Tôi không dám làm ố bẩn danh tiết.


- Dậy, dậy, dậy, nhanh lên, không hay rồi, chủ nhiệm Lưu đến kiểm tra phòng, mẹ nó, tai nạn chết người rồi.

Một tiếng kêu báo động vang lên, toàn bộ các tiếp viên hàng không xinh đẹp trong ký túc xá đều bừng tỉnh, trời ơi, thu dọn nhanh lên.

- Không phải đâu? Chủ nhiệm Lưu chả lẽ lại tự dưng nổi cơn điên à? Muốn đi kiểm tra phòng sao? Rõ ràng là muốn kiểm tra chúng ta, Cam Cam, bà Lưu này nhất định là nghe lệnh của tên công tử Đại La đến dọa nạt cậu, bà già này sao không đi kích thích cậu nhỏ của công tử Đại La đi nhỉ? Lại gì thế này?
- Chị làm sao mà biết mụ ta đã từng kích thích chưa hay không? Nhưng mà mụ ấy là phụ nữ luống tuổi có chồng, Đại La còn cần mụ ta sao? Nằm mơ đi…
Cũng không biết chủ nhiệm Lưu đã làm cái gì mà bị các tiếp viên hàng không này hận như vậy, rủa độc ác như thế, xem ra bình thường các cô bị điều chỉnh thê thảm lắm.

Rầm, cửa phòng bật mở, một phụ nữ trung niên hùng hổ xông vào, sáu người các cô không kịp thay sang quần áo thường, đều xếp thành hàng ở phòng khách đợi chủ nhiệm Lưu tới kiểm tra:
- Nhìn các cô xem, ăn ở lôi thôi, bình thường có chịu lau dọn không hả?
Nhóm tiếp viên hàng không không dám cãi câu nào, chủ nhiệm Lưu là Phó chủ nhiệm bộ phận giám sát nhân sự của các cô, quyền thế ngập trời, có thể dọa chết người.

Cam Tịnh sắc mặt rất khó coi, trong phòng cô có đàn ông, nếu bị bắt được thì đây chính là trái điều lệ quản lý của công ty, trộm nhìn Trần Khiết và Tần Hiểu, ngầm ý muốn nói tôi toi rồi, Trần Khiết và Tần Hiểu cũng trộm liếc cô, cùng nhau nín thở.

Chủ nhiệm Lưu đẩy từng gian phòng ra xem, xem phòng nào cũng nói:
- Không đạt yêu cầu,
Trợ lý ở phía sau nhất nhất ghi chép lại, kiểm tra bất ngờ phòng ở ký túc xá có ảnh hưởng đến mức độ tiền thưởng xã hội, cả đám tiếp viên hàng không ai nấy mắt trợn cả lên.

- A…, cậu, cậu là ai?
Đẩy cửa phòng Cam Tịnh ra, nhìn thấy Đường Sinh, chủ nhiệm Lưu tức giận kêu lên.

Trong lòng sáu cô đều rên lên xong đời rồi, Cam Tịnh sắc mặt hơi tái, Đường Sinh còn không rõ tình huống này, đây là làm cái gì vậy? Kiểm tra gì?
- Đây là phòng của ai?
Chủ nhiệm Lưu đi bình bịch về phòng khách, ánh mắt sắc bén nhìn sáu cô tiếp viên hàng không.

Cam Tịnh còn chưa nói gì, Trần Khiết đã tiến lên một bước:
- Báo cáo chủ nhiệm Lưu, tôi và Cam Tịnh đổi phòng, người đàn ông kia là đối tượng hôm qua đến xem mắt tôi, sau lại không có chỗ nào để đi, tôi liền đưa cậu ta về nghỉ tạm ở đây, chuyện là như vậy, chị cứ xử phạt tôi là được rồi.

Trần Khiết là người có cá tính như vậy, cô đối với chị em tốt của mình đều là thật lòng thật dạ, có những chuyện xấu gì thì cô đều đưa lưng chịu tội thay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui