Đối với Uông Sở Tình và Bích Tú Hinh mà nói, sự uy phong của Đường Thiên Tú cũng đã làm người ta sợ rồi, thế nhưng vào viện Thanh Trúc Biệt, các cô mới biết đến cái gì là cảnh tượng đẹp.
Bãi đỗ xe bên ngoài sân trước rừng trúc có vài chiếc xe trang nghiêm mang biển số xe nhà nước, đỗ cùng nhau rất chỉnh tề.
Trong sân có một một số nhân viên làm việc rải rác ở đó, một người ánh mắt sắc bén, tất cả đều không nói lời nào, quần áo mặc chỉnh tề, vẻ rất nghiêm túc.
Chính diện hiên lớn đón khách, cổng chính mở rộng, bên trong có tiếng nói chuyện rõ rệt, có một ông già uy nghiêm, thân hình cao lớn ngồi ngay ghế đầu.
Hai bên có vài ông lớn mặt rất quen thuộc, Uông Sở Tình và Bích Tú Hinh xa xa thoáng nhìn về đằng sau đều nuốt nước bọt, đây là nơi nào?
Cũng sốc giống như lần Ninh Hân và Sắc Sắc đến đây, lúc này có bảo vệ liền xuất hiện bên cạnh hai cô, và dẫn đoàn người bọn họ từ cửa chính vào trong viện, bên trong viện chính là Thanh Trúc Hiên, trước hiên có hai tràng các, sau hiên có hai sườn các.
Phong cách cổ xưa đập vào mắt, từng ngọn cây ngọn cỏ, từng cái gác trên tầng, từng viên gạch, viên ngói đều thể hiện một cấu trúc giản dị mà sang trọng.
Chỉ đơn giản vậy thôi, không có gì là xa hoa cả nhưng những tảng đá xanh đướng kính lớn làm cho ta có cảm giác như lạc vào thế kỷ xưa.
Nhà gỗ nhỏ màu đỏ thắm mờ mờ ảo ảo xuất hiện như một loại khí thế áp bức người ta, ở chính giữa là cái biển lớn phía trên có ba chữ: Thanh Trúc Hiên.
Đột nhiên nhìn thấy những nhân viên mặc bộ quần áo đậm màu kia thì đều nói năng thận trọng, sẽ không dễ dàng bắt chuyện với người khác, bọn họ nhìn rất cẩn thận.
Dẫn bọn họ vào bên trong là đại quản gia của Thanh Trúc Hiên Từ Định Khôn, cũng là đội trưởng đội bảo vệ của Thanh Trúc Biệt viện.
Chị Trần là người lâu năm ở đây, không có ai là không biết chị, hôm nay được gặp chị lại càng thấy kính trọng hơn, chị ta chăm sóc Thái Tử Gia.
Lúc nghe điện thoại của Đinh Hải Dung, bọn họ đúng lúc vào tới giữa hiên để ngồi xuống, Đường Sinh ừ hai tiếng, sau đó nhìn về phía chị Trần.
Chị Trần và hắn thần giao cách cảm, chị liền đi tới bên cạnh hắn, cúi lưng, để tai vào bên cạnh tiểu thủ trưởng, Đường Sinh liền áp vào bên tai có mùi hương phấn thơm thoang thoảng nói nhỏ:
- Tối nay đi một chuyến, nghĩ cách để xe đến, nơi này chắc không bắt được taxi.
Chị Trần hiểu ý, xoay người đi, đi ra sau nói nhỏ với Từ Đình Khôn gì đó, Từ Đình Khôn liền đi làm.
Trưởng phòng Liễu thoáng nhìn đứa con của mình cũng không biết nó đang làm cái trò gì nữa, tám phần là có chuyện.
- Thế nào? Lại đi sao?
Sở Tình và Tú Hinh liền ngồi đối diện với mẹ con họ, hai cặp mắt đẹp kia đều nhìn về phía Đường Sinh, ai mà biết được trong lòng họ nghĩ gì?
Đường Sinh cười gượng một tiếng:
- Con, việc ấy…mẹ, không phải có một người bạn biết con đi Bắc Kinh rồi mà, con đi…
- Con ngay đến bữa cơm cũng không ăn cùng với ông? Mẹ thấy con là chỉ nhanh chóng…
Nhanh chóng cái gì không nói ra, trưởng phòng Liễu liếc nhìn hắn một cái.
Đường Sinh sờ sờ cái mũi:
- Đương nhiên là phải ăn cơm tối rồi, con ăn cơm tối xong mới đi, có một chút việc quan trọng…
Hắn nói có việc quan trọng, trưởng phòng Liễu cũng không có gì để nói, con trai bây giờ thì không giống như ngày xưa nữa rồi, tất cả những việc quan trọng mà nó nói là việc quan trọng thật rồi.
Tâm tư của Sở Tình và Tú Hinh đều đặt ở người yêu mình rồi, lúc này trong lòng cũng không yên, rất rung động, không ngờ nhìn thấy vài ông lớn của quốc gia trước mặt, bọn họ ngồi ở trong đó hình như nói gì đó với ông cụ, nhìn thái độ ung dung của ông cụ và thái độ cung kính của bọn họ thì biết ngay rằng ông cụ tay cầm cây gậy kia vốn là một nguyên cán bộ cấp cao uy tín trong Đảng, hơn nữa cảm thấy có chút gì quen quen nhưng nghĩ không ra.
Chủ yếu con gái thì ít quan tâm đến việc lớn của quốc gia, ông cụ Đường đã về hưu dược hơn mười năm rồi, trong trí nhớ người dân sớm cũng đã bị phai nhạt rất nhiều rồi.
Dù vậy, hai cô cũng chỉ là suy đoán trong lòng, đều là cách nghĩ của các cô, Đường Sinh rốt cuộc đến từ đâu? Bất luận là Sở Tình hay Tú Hinh đều có chút thay đổi quan niệm đối với trưởng phòng Liễu vào lúc này, trước mặt bà ấy là một thiếu tướng nghiêm khắc nhưng cũng tốt, điều này không phải một người bình thường cũng có thể có thái độ ung dung như vậy được, không ở một vị trí nhất định, bạn không có tội là giả tạo, vị thiếu tướng này bao nhiêu tuổi rồi?
Hắn gọi trưởng phòng Liễu là chị dâu, điều này có thể nói rằng hắn cũng là người nhà họ Đường, hình như cũng đã nghe nói qua là ngày trước hắn trong họ Đường.
Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào, nơi phía xa ngoài sân có tiếng động cơ xe ô tô khởi động, xem ra người ở trước hiên đã đi rồi.
Lão Đường trang chống gậy bên tay phải, Đường Thiên Tứ đỡ một bên đang đi tới hướng này, trưởng phòng Liễu và Đường Sinh đứng dậy đón.
Sở Tình và Tú Hinh ngồi không yên, như là có đinh ở dưới mông vậy, vội đứng dậy, đứng tránh sang bên phải nghênh đón.
- Vân Huệ à, Đường Sinh, hành trình của các con theo dự định đến sớm hơn một ngày là muốn cha gìa đi hay sao? Ha ha..
Tiếng cười của ông cụ vẫn vang vọng, dáng người cũng không bị còng một chút nào, rắn rỏi mà dũng cảm như rồng hổ, lại còn có phí phách nữa .
- Ba, một năm gặp ba không nổi hai lần, ba không nghĩ mới là lạ.
Liễu Vân Huệ bước ra khỏi cửa, nâng một cánh tay của ông cụ.
- Ông nội, cháu ước gì một ngày được ở Thanh Trúc sơn chơi cờ cùng ông, nhưng bài vở nhiều quá, thật phiền não…
Đường Sinh cũng qua đỡ ông nội, Đường Sinh Tư liền chủ động lùi xuống một bước nhường chỗ cho hắn, vị thiếu tướng cười rất khiêm tốn.
Chính là câu nói xằng này của Đường Sinh, thiếu chút nữa là gọi trưởng phòng Liễu, Sở Tình và Tú Hinh cũng đứng lên, ngay cả chị Trần đứng ngoài hiên cũng phải nhanh chóng cúi đầu.
Bài vở nhiều thì liên quan gì đến hắn chứ? Hắn đi học được mấy ngày? Giờ lại còn phiền não? Da mặt của hắn cũng dày như vậy đấy?
- Ừ, tốt, sống đến già, học đến già mà.
Cháu giới thiệu với ông hai cô gái này đi.
Ông cụ đã nhìn thấy hai cô gái đó rồi.
Hai cô gái đi lên lúng túng đồng loạt chào ông, các cô đâu dám gọi là ông nội chứ? Sợ là quá liều lĩnh thôi.
- Hừ, ông nội, hai cô gái đó là chị của cháu, cũng là những Chủ tịch doanh nghiệp tư nhân rất giỏi, Bích Tú Hinh và Uông Sở Tình.
Ông cụ kêu mọi người ngồi xuống, Đường Sinh đỡ ông cụ ngồi xuống ngay chính diện, hắn cũng trở về ngồi bên cạnh mẹ hắn.
Đường Thiên Tứ liền ngồi ngay cạnh Đường Sinh, y chủ động ngồi, đó là một vị trí khiêm tốn, cũng khá phù hợp với thái độ của y.
- Ừ, doanh nghiệp tư nhân tốt đấy, phải phát triển mạnh, quốc lui dân tiến chính là biện pháp cần thiết phá vỡ độc quyền, giai đoạn hiện giờ vẫn không dám đi quá nhanh, tình hình kinh tế của đất nước tương đối ổn định, mỗi kế hoạch năm năm đều phải tuần tự mà làm, ổn định là điều kiện trước tiên để áp đảo tất cả.
Sinh nhi à, cuộc trò chuyện lần trước của ông cháu mình không may đã bị cháu nói ra rồi.
Xem xu hướng kinh tế từ tháng tư đến bây giờ, tác dụng việc ức chế lạm phát biểu hiện khá rõ ràng, sự điều tiết vĩ mô để bảo đảm cân bằng tổng sản lượng kinh tế, không thể phủ nhận rằng các doanh nghiệp tư nhân bây giờ thì bị doanh nghiệp quốc doanh quy mô lớn theo sát, nhưng như vậy là làm thành các doanh nghiệp tư nhân của bộ phận bổ sung kinh tế quốc dân nên không thể xem nhẹ.
Chính phủ đã nắm chắc chính sách, nắm chắc quy tắc trò chơi, là hạn chế đối với sự phát triển doanh nghiệp tư nhân, nhưng hướng dẫn chính xác đối với phương hướng phát triển của doanh nghiệp tư nhân.
Từ tổng thể có thể thấy, đó là để bảo đảm sự tăng trưởng ổn định của kinh tế quốc gia.
Có thể nghe được người lớn ngồi đây nói đến giá trị của doanh nghiệp tư nhân cũng cảm thấy là một việc vinh hạnh, hai cô gái rất cảm động.
Ông cụ lại một lần nữa cười thân thiện với hai cô gái, chuyển hướng sang Đường Sinh nói:
- Cháu à, cố học tập tốt đi, Trung Quốc phải phát triển cường thịnh hơn nữa, không thiếu những người tài giỏi của quốc gia trong tương lai để mà phấn đấu.
Sau khi bước vào thế kỷ mới, sự phát triển của nước ta nhanh chóng ổn định, nhưng không tránh khỏi tồn tại những vấn đề như thế này, ông rất hy vọng ở thế hệ các cháu, các cơ quan của quốc gia chúng ta trong tương lai sẽ trao đến tận tay các cháu.
Là con cháu nhà họ Đường chắc không dám để vẻ mặt đen nhuốc cống hiến cho nhân dân đất nước.
Trung Quốc là quốc gia lớn ở Phương Đông, là một quốc gia khiến toàn bộ thế giới phải thận trọng khi nghe tới tiếng của quốc gia lớn này, thế nhưng điều ấy làm sao có thể duy trì được? Thế hệ các cháu phải tự đi tìm hiểu, chúng ta sẽ có trách nhiệm như thế nào đối với thế giới.
Áp lực của những người tầm cỡ quốc gia ngồi ở đây quá lớn, chính những vấn đề này trong chúng ta đã có ai từng nghĩ qua chưa? Bạn học của Đường Sinh đã từng nghĩ tới chưa?
Đường Sinh gượng cười nói:
- Ông nội, thực ra, cháu đang suy nghĩ vấn đề này, thế nhưng bây giờ vẫn chưa có kết luận.
Có người cuối cùng cũng không nhịn nổi cười, đó là trưởng phòng Liễu, bà ta xì một cái, noi:
- Thôi, con thì chỉ khoác lác, làm sao nói chuyện với ông nội được.
- Ha ha.
Ông cụ trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm chút, đứng thẳng người, gật đầu nói:
- Ừ, ông thích sự thẳng thắn và chân thật của đứa cháu nội của ông, Vân Huệ à, con trai của con thật giỏi, thật là không tồi chút nào, Thiên Tứ…
Ông cụ quay đầu nhìn về phía Đường Thiên Tứ, hắn cũng đứng lên
- Chuyện thuê phòng của chị dâu, con đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Anh hai ở Quốc Khánh cũng muốn trở về, phải nhớ là khiêm tốn một chút !
- Ba yên tâm, con đều đã sắp xếp thỏa đáng hết rồi, ngay ngày mai con sẽ dẫn chị dâu đi xem phòng trước.
- Ừ, con đi làm việc đi, đến Quân ủy nói cho họ biết, Ngày mùng một tháng tám là ngày thành lập Quân đội ba phải đi xem không quân, còn muốn đi Đông Hải xem đoàn tàu chiến nữa.
- Tốt quá, ba à, con đi luôn đây.
Đường Thiên Tứ lại hướng về phía Liễu Vân Huệ mấy người, bọn họ chào nhau mới vội vàng rời đi.
Chỉ đợi Đường ThiênTứ rời đi, ông cụ lại chỉ bảo Từ Định Khôn, bảo hắn buổi chiều ăn cơm sớm một chút, hôm nay vui, phải ăn sớm thôi.
- Vân Huệ à, suy nghĩ của con, bố hiểu được, để con là Phó vụ trưởng bộ tài chính cũng là ý kiến của bố, con muốn trách thì trách bố, tất nhiên cũng khiến cho một số người chú ý, bố sắp xếp như vậy là cũng có nỗi khổ tâm.
- Ba, xem ba nói kìa, con thì muốn ba sắp xếp cho con ở Thanh Trúc Sơn, ba tuổi cũng cao rồi, con muốn làm thư kí hàng ngày cho ba.
- Ha ha, con có thể thông cảm cho ba là được rồi, cơ thể này của ba còn khỏe mạnh mà, con à, đi thôi, cùng ba đi ra sau núi...
Ngay lúc hoàng hôn, Thanh Trúc hiên mở yến tiệc, rau nhiều hơn cả thịt, rất đơn giản, ông cụ nói:
- Tôi ở nơi này rau nhiều hơn thịt, hai cô gái xinh đẹp đại diện doanh nghiệp tư nhân xinh đẹp nên thông cảm, có thể ăn được những món ăn do chính tay người nhà tôi làm là một điều hạnh phúc, thật không dễ dàng gì!
Sở Tình và Tú Hinh vừa nghe, lại ăn nhiều hơn, sau khi trở về nhà thì có thể khoe khoang, Đường Sinh nói:
- Ông nội, lúc cháu mang theo một ít có được không?
- Ừ, tùy cháu lấy ở trong vườn ấy, cháu a, trong kí ức của ông mười năm trước, gọi cháu cuốc đất hộ ông, nhưng cháu thật nghịch ngợm đã chặt hết những cây rau mới lớn trong vườn đi...!ha ha , mười năm rồi, cháu của ông đã lớn rồi
Ông cụ bùi ngùi.
Trưởng phòng Liễu lặng lẽ gạt nước mắt, ông cụ cũng thỉnh thoảng gắp rau cho cô và Đường Sinh, ngẫu nhiên cũng gắp cho Sở Tình và Tú Hinh một gắp....
Đêm đến, đúng chín giờ, Đường Sinh mới từ Thanh Trúc Hiên xuống dưới, chào chị Trần rồi lại đây, bên ngoài sớm đã có chiếc xe quân sự chờ.
Không có cách nào, không để ông nội mệt mỏi thêm, mẹ và Sở Tình, Tú Hinh mọi người đều sớm lên lầu nghỉ ngơi.
Gọi điện thoại cho Đinh Hải Dung, chỉ có thể chuẩn bị ăn khuya.
Hải Dung nói còn có một người em Đinh Hải Quân, các anh gặp mặt đi.
Đường Sinh cũng không có ý kiến, đối với sự ương ngạnh công khai của Đinh Hải Quân, thì hắn không mong đợi gặp, thế nhưng người nhà ông cụ thì đích thật là rất vênh váo.
Bắc Kinh rất lớn, chỗ chơi nhiều, chị em Đinh Thị ngồi trong một hội quán thương mại thoạt nhìn bề ngoài thì không có gì bắt mắt đợi Đường Sinh.
Đường Sinh đến thì đã mười giờ rồi, lúc vào cửa gặp được đối thủ, chính là đôi nam nữ ở trên máy bay hồi sáng.
…Nhanh như vậy mà đã gặp mặt rồi à? Cô gái này đỏ mặt lên, cười xấu hổ liền nhanh chóng đi trước…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...