Ánh nắng vàng ánh lên từ phía chân trời xa, một ngày mới đến.
Đối với một cô gái tình cảm lận đận như Đinh Hải Dung mà nói, tất cả đều tràn đầy sinh khí.
Thế giới trong mắt cô thật bao la thế nên khi cô rảo bước tiến vào văn phòng Giám đốc cũng tràn đầy hy vọng và khát khao.
Người con trai mà mình yêu thương càng ngày càng gần hơn, trong lòng cô không ngăn nổi những suy nghĩ về hắn.
Tình cảm thương nhớ một người là một sự dày vò, cũng là một sự suy xét, dần dần thấm sâu vào tận trong xương tủy.
Sự trải nghiệm cuộc tình với Khánh Châu kia đã đi vào cuộc đời của Đinh Hải Dung, tất cả đã tan theo mây khói.
Mình là một cô gái dám yêu dám hận, trái tim mình vẫn thuần khiết như nước vậy.
Người yêu mình thì mình yêu tha thiết, người bỏ rơi mình thì mình cũng phỉ nhổ.
Trong cuộc sống, có thể đơn giản hơn một chút!
Cố Hải Minh hiểu rất rõ cô gái họ Đinh này.
Nói một cách lịch sự, là cô gái nhà danh thế ở thành phố, bất luận là khí chất hay trình độ thì bạn cũng có thể thấy rõ.
Sau khi bắt tay, mời Đinh Hải Dung ngồi xuống:
- Đồng chí Hải Dung à, cô có hài lòng với công việc mới không?
- Tôi nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, hoàn toàn tuân theo chỉ thị của các lãnh đạo.
Ngoài ra, cũng cần cảm ơn sự xem trọng của Giám đốc sở đối với Hải Dung tôi.
- Ha ha.
Hải Dung à, cô đừng khách sáo thế.
Vụ án băng nhóm Khánh Châu cô làm tốt lắm.
Chỉ một lần thôi mà quét sạch được cả một băng nhóm tội ác hoành hành bao năm nay ở Khánh Châu.
Sở tỉnh ghi nhớ công lớn này của cô.
Lần này hưởng ứng với chỉ thị của Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh, cho nên chú trọng xây dựng đội ngũ cán bộ Tỉnh cục và lực lượng cảnh sát ưu tú, đặc biệt chọn ra mấy người xuất sắc và cô chính là một trong số đó đấy.
Sau khi nói chuyện xong Cố Hải Minh đích thân dẫn Đinh Hải Dung sang văn phòng của Trung Hoài Nhân.
Sở tỉnh và Ủy ban Chính trị Pháp luật đều ở cùng một tầng nhà.
Ở văn phòng đó, họ gặp một nữ anh tài khác đến từ Giang Lăng, Ninh Hân, cô ta hôm nay cũng mới đến.
Ninh Hân và Đinh Hải Dung trong lòng không để lộ ra điều gì, khi hai người bắt tay đều dùng một chút sức.
Dường như họ có cảm giác tiếc vì bây giờ mới được gặp nhau.
Ninh Hân là một trong những người thân yêu tin cậy nhất của Đường Sinh, không điều gì giấu được cô.
Việc cụ thể của Khánh Châu cũng đã báo cáo tỉ mỉ với cô ấy, bao gồm cả việc làm tình với Đinh Hải Dung.
Tuy rằng sẽ bị Ninh Hân phản ứng dữ dội một trận, nhưng Ninh Hân biết người yêu mình đa tình.
Những điều này thì cô đã sớm chấp nhận rồi.
Yêu không có lựa chọn, nhưng cuộc sống có thể lựa chọn.
Ninh Hân sẽ rời khỏi Đường Sinh và lại tìm một chàng trai mới bắt đầu một cuộc sống mới được sao?
Đương nhiên, điều này rất lung tung.
Đối với bản tính của Ninh Hân mà nói, cô thà cả đời không lấy chồng chứ cũng sẽ không phản bội người đàn ông mà mình yêu dù là người đàn ông đó trăng hoa như vậy.
Được thôi, cuộc đời này chỉ thế thôi.
Kiếp sau mình sẽ lựa chọn cẩn thận.
Thật là đáng sợ!
Đinh Hải Dung cũng là biết Ninh Hân.
Cô ấy là một trong những người Đường Sinh yêu vì thế nhìn thấy cô ta trong Sở tỉnh thì không hề thấy làm lạ.
Chung Hoài Nhân là một ngọn cờ của Giang Trung.
Ông ra tiếp đón Ninh Hân cũng là lẽ bình thường.
Có thể thấy Đường Sinh thực sự là có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Đường.
Cho đến hiện tại, Đinh Hải Dung cũng không rõ Đường Sinh có mối quan hệ như thế nào với nhà họ Đường, có phải là hậu duệ hay không? Chưa từng nghe nói đến hậu duệ nhà họ Đường bao giờ, hay là cùng họ nhưng khác chi?
Đường Sinh cũng không nói với cô ấy về việc đánh gãy xương mũi em trai của cô ấy ở Lương Thành.
Chuyện này về sau hãy nói.
Chung Hoài Nhân và Cố Hải Minh có vẻ cũng rất hợp nhau.
Cố Hải Minh rất chân thành với người khác, ông ta có cá tính cương nghị, tác phong cẩn thận, đối với người trên hay người dưới thì cũng đều rất mực thước, không bao giờ tự ti trước người cấp trên, mà cũng không kiêu ngạo đòi cấp dưới cung phụng.
Nguyên tắc lập thế của ông ta rất lạnh nhạt.
Chìm trong chốn quan trường vài chục năm, tự nhiên cũng phải tuân theo một quy tắc nào đó.
Nhưng nguyên tắc của ông ta là trên cơ sở không vị phạm nguyên tắc của chính bản thân mình.
- Giám đốc sở Hải Minh đến rồi! Đồng chí Hải Dung, đến đây đến đây.
Tôi giới thiệu với cô, đây là Ninh Hân đến từ Giang Lăng.
Chung Hoài Nhân cũng đã biết rõ về xuất thân của Đinh Hải Dung và càng rõ về chuyện đánh cuộc ở câu lạc bộ quý tộc Giang Lăng.
Các công tử gây loạn, kết quả là thiếu gia nhà họ Vương thua cuộc phải giao cô gái cho Đường Sinh, cái này gọi là chuyện gì chứ? Về sau báo cáo tình hình của Vương Ngạn Đôn, vẫn là sự giải thích của Chung Hoài Nhân với các bộ ngành Quốc gia.
Bởi vì thân phận của Vương Ngạn Đôn đặc biệt, vụ án tuy nhỏ nhưng ảnh hưởng sâu xa, không thể coi nhẹ được.
Về tư mà nói, sự khâm phục của Lão Chung đối với Đường Sinh như nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy không ngừng.
Tình hình giống như ngày hôm nay không ngờ lại như một trò chơi cạnh tranh trên bàn cá cược.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì dù là người nhà họ Đường thắng hay kẻ thua là nhà họ Vương cũng bị lên án.
Cho nên chuyện kiểu này hai bên không có ai vạch trần, chỉ có Vương Ngạn Đôn ngậm miệng chịu lấy hậu quả xấu thôi.
Lão Chung là một trong những cán bộ kiên trung của đời của nhà họ Đường.
Bước điều động sau thì sẽ phải đi vào Ủy ban Chính trị Pháp luật vì thế có một số chuyện ông ta biết.
Không cho ông ta biết không được.
Dù sao thì gừng càng già càng cay.
Ông ta giúp bạn đưa ra ý kiến thì chắc chắn là suy nghĩ chu đáo cặn kẽ rồi.
Sau sự kiện Tần Quang Viễn, Đường Thiên Tắc lên giọng bộc lộ ra thực lực của nhà họ Đường ở Giang Trung, ngay cả Đậu Vân Huy mới đến cũng là một thành viên của đời nhà họ Đường? Không ít cán bộ Tỉnh ủy nhìn nhận vẫn không rõ ràng nhưng trong lòng thì cơ bản đã có suy tính chứ không đến nỗi mù mờ.
Nhưng tình huống thực tế là Đậu Vân Huy không đại diện cho hậu duệ nhà họ Đường.
Tuy là vị trí của anh ta sáng sủa hơn của Chung Hoài Nhân nhưng đối với việc nắm quyền tiếp quản Giang Trung trong tay thì cũng là có thế lực.
Anh ta sợ thuộc cái kiểu ba phải thế nào cũng được, điểm mà bị người khác e dè rất ít thì đó là điều tuyệt vời.
- Giám đốc sở Hải Minh Giám anh hãy nhìn thử xem, là công văn fax đến của đồng chí Lâm Thì Đống - Cục trưởng thành phố Tây Kỳ, cũng là một số vẫn đề lớn còn tồn tại trong hai ba năm nay của Tây Kỳ và các vùng xung quanh.
Tôi thấy văn phòng sở cần phải ủng hộ địa phương tích cực, haha.
Cố Hải Minh khẽ gật đầu, xem một lượt các văn bản đó.
- Ừ, ý kiến của Hoài Nhân tôi đồng ý.
Hai nữ anh tài của văn phòng tỉnh, chúng ta có thể đến miền tây Giang Trung thử sức thì trong thiên hạ này tội ác không dễ lan tràn, thanh kiếm của đất nước chẳng lẽ chỉ là đồ trang trí thôi sao?
- Giám đốc sở Hải Minh đề nghị rất hay.
Phương thức cụ thể do anh quyết định, nghĩ dự án chương trình đi.
Tôi đi báo cáo lên Tỉnh ủy!
Hai nhân vật chính trị lớn của Giang Trung bàn bạc đến kế hoạch của hai cô gái Ninh, Đinh.
Họ cần phải bắt tay, tiến về phía Tây.
Ở Tây Kỳ, Đường Sinh và Sở Tình, Đại Vân có cuộc nói chuyện chính thức vào bữa tiệc trưa với Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lật Tử Bình, vén toàn bộ bức màn về tập đoàn than đá Tây Kỳ.
Lật Tử Bình chừng bốn mươi ba, bốn mươi tư tuổi, tầm tầm như Lâm Thì Đống.
Nhưng người này thì thâm trầm hơn nhiều.
Lâm Thì Đống là kiểu phải lộ ra cái sắc sảo.
Ông ta thực sự phù hợp với việc duy trì công tác chấp hành pháp luật.
Cái uy nghiêm đó liền hiện ngay trên mặt, giống như một thanh kiếm sắc rút ra khỏi vỏ vậy.
Còn Lật Tử Bình thì nói chuyện thong dong, phong cách nho nhã.
Cách nói năng cử chỉ đều làm thuyết phục người khác.
Lần đầu gặp người này Đường Sinh đã có ấn tượng rất tốt.
- Cũng không giấu gì Tiểu Đường và hai vị Tổng giám đốc.
Tập đoàn than đá Tây Kỳ dường như là năm bè bảy mảng làm theo ý mình, không có tính thống nhất cao.
Thậm chí sẽ xuất hiện tình hình lúng túng trong giá than.
Tôi đều có cảm giác như mình không có khả năng gì.
Nguyên nhân của nó là, các tập đoàn doanh nghiệp tư và bối cảnh chính phủ tồn tại một cái hào rộng không thể vượt qua, lợi ích không thể cùng hợp với nhau, không khỏi tranh giành lẫn nhau.
Nhưng chạm đến lợi ích căn bản các mặt thì ngay cả khả năng nói chuyện cũng không có chứ đừng nói là cái khác.
Tuy nhiên đều tập trung dưới ngọn cờ “Tập đoàn than đá” kỳ thực giống như là không có tác dụng gì.
Nói ra thì dễ nghe một chút chứ thực sự là Cục khai thác mỏ bên kia đã cười chế giễu bên than đá từ lâu.
Sau cuộc giao lưu vào buổi trưa, Đường Sinh cũng đã có những nhận thức mới về kết cấu của tập đoàn than đá Tây Kỳ.
Chung quy đều là vấn đề lợi ích.
Lợi ích được thừa nhận từ nhiều phía thì không có khả năng nào không kết hợp được với nhau.
Lợi ích tối đa hóa là ở đâu?
Buổi chiều, thư ký của Lật Tử Bình mang tài liệu liên quan đến Tập đoàn than đá Tây Kỳ đến khách sạn cho Đường Sinh tham khảo.
Ba người hắn, Sở Tình và Đại Vân cùng nhau nghiên cứu.
Sau đó Đường Sinh liền ngửa đầu ngả vào ghế sofa đăm chiêu suy nghĩ.
Hắn mượn đùi của Sở Tình làm gối.
Sở Tình cũng không thẹn thùng.
Cô dịu dàng mát xa huyệt thái dương cho Thiếu gia, giống như một người vợ hiền.
Đại Vân hơi nhướn mày nháy mắt.
Đường Sinh một mình chiếm quá nửa cái ghế sofa.
Hắn cởi giầy ra, gác chân lên một bên thành ghế sofa.
Bên này thì gác lên đùi của Sở Tình.
- Hay là anh ngủ để nằm mơ đến một phương án tuyệt vời nha.
Không được nhấc đùi ra đâu nhé, không là không mơ được đâu.
- Này, anh mơ đến đùi hay là mơ thấy phương án đây?
Sở Tình cười mắng hắn.
Đường Sinh đã quay người mặt áp vào đùi của Sở Tình, mũi gần như chạm vào bụng cô.
Sự tiếp xúc như thế là khá thân thiết nhưng cô cũng không ngượng ngùng.
Vừa lúc này thì có người đến gõ cửa.
Chị Trần ra mở cửa.
Là một cô bé mập mạp.
Là ai đây? Khủng long Trương Mỹ Lệ.
- Em tìm bạn Tiểu Đường.
Chúng em quen nhau ở trên máy bay.
Em biết là cậu ấy ở phòng này.
Chị đừng cản em.
Đường Sinh từ trên đùi của Sở Tình bật dậy, cái gì thế? Cái chị khủng long đó lại đến sao? Không phải thế chứ? Muốn làm gì đây?
Về chuyện trên máy bay, chị Trần đã sớm nghe Sở Tình và Tiểu Yên nói qua rồi, cười đến đau cả bụng.
Thật không ngờ cô gái này lại tìm đến đây thật.
Hơn nữa không phải chỉ có một mình Trương Mỹ Lệ, mà sau cô còn có một người đàn ông trung niên.
Lại còn có thêm năm, sáu người đàn ông phía sau nữa.
Không hề ít người.
Người đến thì đều là khách cả nhưng chị Trần vẫn phải hỏi tiểu thủ trưởng trước đã.
- Mọi người đợi một chút.
Tôi đi nói một tiếng với anh ta đã.
Đường Sinh biết đối phương không có ác ý.
Cha của Trương Mỹ Lệ lại là một ông chủ lớn trong ngành kinh doanh than đá.
Hắn cũng muốn làm quen một chút.
Nhưng hắn không biết Trương khủng long đó hôm nay lại dẫn cha mình đến luôn.
- Chị Trần, cho cô ấy vào đi.
Cũng là bạn bè cả mà.
Không sao đâu.
Đâu biết bảy, tám người liền đi vào.
Cái người đàn ông trung niên kia rất có hào khí.
Nhưng khi vào nhìn thấy Sở Tình và Tiểu Yên đang ngồi trên ghế sô fa thì sắc mặt thay đổi.
Trời, đây không phải là hai vị Chủ tịch Tập đoàn Sở Đại mà giới truyền thông Tây Kỳ tuyên truyền sao? Sao lại trùng hợp thế nhỉ?
Cụ thể tập đoàn Sở Đại muốn đầu tư cái gì ở Tây Kỳ thì báo đài truyền thông không nói đến.
Chỉ là khoa trương Sở Đại là tập đoàn lớn thế này thế nọ mà thôi.
Nhưng trong con mắt của ông chủ nhà đất này thì không tin tưởng lắm đến sự khuếch đại của truyền thông, dám đến Tây Kỳ xưng hô là tập đoàn lớn sao? Có rất nhiều tiền sao? Khoác lác gì thế không biết? Ở Tây Kỳ, xí nghiệp than đá tư nhân mà có vỗn dưới một tỷ thì không được cũng coi là tập đoàn lớn sao? Ai dám khoác lác thế chứ?
Vì thế nên ông chủ Trương này thực sự không hề để mắt gì đến cái gọi là Sở Đại.
Ông ta không tin nó có thực lực hùng hậu như vậy.
Chỉ nói miệng thôi thì chả có tác dụng gì.
Thái độ kiêu căng thể hiện ngay trên nét mặt của ông Trương.
Dù sao thì Chủ tịch của tập đoàn Sở Đại cũng đang ngồi ở đây cơ mà.
Trong lòng thực ra là kinh ngạc vì cái thằng tiểu tử mà con gái của mình coi trọng này lại có mối liên quan đến tập đoàn Sở Đại sao? Thực ra thì cũng môn đăng hộ đối đấy.
Đến đây, làm rể nhà ta đi.
- Cha, cha xem này.
Chính là anh ấy đấy.
Đẹp trai quá phải không cha? Con muốn anh ấy.
Trương Mỹ Lệ khi nhìn thấy Đường Sinh thì hai mắt sáng lên.
Cô nói với cha mình một câu rồi mới quay ra nói với Đường Sinh:
- Cậu hề, cậu làm rể nhà tôi đi.
Cha tôi cho cậu tiền.
Còn tôi sẽ nuôi cậu.
Hả.
Cô nói gì cơ? Cô nuôi được tôi sao?
Đường Sinh ngồi trên ghế sofa liền cười, mà còn cười rất lớn.
- Vào đây, ngồi xuống đi đã.
Hắn ra hiệu cho Trương Mỹ Lệ và cha cô ta ngồi xuống:
- Chị Trần, chị mang trà lên cho khách đi, đây là chị Mỹ Lệ đó, em đã nói rồi.
Em bây giờ không yêu đương gì cả.
Hơn nữa, em cũng có bạn gái rồi.
Nói làm rể thì thì mất hết sĩ diện phải không? Xin hãy giữ sĩ diện cho em.
- Chàng trai à, con gái tôi xem trọng cậu là phúc của cậu đấy.
Trương Thiện Đông tôi chỉ có con gái này.
Tài sản của tôi đều là của nó hết.
- Ôi, bác chính là ông chủ của xí nghiệp than đá Thiện Đông vốn ba tỉ đó sao? Muốn tôi làm rể bác sao? Không có năm tỉ đô thì đừng có mà nghĩ nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...