Đường Lăng đưa Đường Dục xuống tầng dưới nên có cơ hội hàn huyên thêm vài câu, Đường Dục rất kiên quyết nói:
- Hắn yêu cầu gì chú đều phải đáp ứng, nếu không thì sẽ gặp rắc rối, nếu không hắn ta sẽ cho chúng ta khốn khổ, chú rõ chưa? Thằng nhóc này có chỗ dùng được.
- Vâng, vẫn là anh họ cao minh, em hiểu rồi, chuyện của hắn em sẽ lo ổn thỏa, Anh đi thong thả, có việc em sẽ gọi điện thoại.
Tiễn Đường Dục xong Đường Lăng nhanh chóng cho người đi làm giấy giám định thương tật cho Đường Vĩ.
Sau khi họ đi khỏi Đường Sinh cũng không đi đâu, ngồi trên sofa trong phòng viện trưởng gọi điện thoại cho Ninh Hân.
- Có người không nể mặt chị, bắt nạt anh chàng đẹp trai nhỏ tuổi, người tình nhỏ của chị, nghe em đây kể khổ chị có đau lòng không?
- Tôi đau lòng thế nào, cậu là cây đèn tiết kiệm dầu chắc? Cậu không bắt nạt người khác là mừng rồi, còn thế nào nữa?
Hai ngày nay Ninh Hân rất vui, sau khi dẹp được thanh bì hội cô lại có công lớn, Đảng ủy cũng khen, tuy Ninh Hân còn trẻ, nhưng lần này cô có biểu hiện xuất sắc, đáng được mọi người nể phục.
Cũng vì những việc này mà sinh ra quan hệ đặc biệt với thằng nhóc Đường Sinh, thậm chí hai ngày nay phải tự mình kiềm chế không nghĩ đến hắn, Ninh Hân đúng là không thể chấp nhận cảm giác này, tự hỏi mình làm sao vậy?
Cô thật sự không biết mình đang làm sao cả, cũng không trả lời được câu hỏi của mình.
Nhưng có một cảm nhận đặc biệt đó là mong được gặp Đường Sinh, mong được nghe giọng nói của hắn, mong được ở cùng với hắn!
Trong đầu cô luôn không ngừng xuất hiện gương mặt thiếu niên của thằng nhóc đó.
Thấy dãy số di động của Đường Sinh, Ninh Hân rất ngạc nhiên, sau đó thì giả vờ như bình thường nói chuyện.
Cô kiên quyết loại bỏ những suy nghĩ không đúng về thằng nhóc này.
Tuyệt đối không thể thừa nhận, mất mặt quá, hắn mới mười bảy tuổi, là học sinh lớp 11, thật sự không thể tin nổi.
Ninh Hân tự đưa tay vỗ vỗ lên hai má mình, thấy tim mình đang đập loạn nhịp, lắng nghe Đường Sinh nói chuyện.
- Chị Hân, em biết chị thương em, chỉ là chị không nói thật ra mà thôi, lần này em bị người ta bắt nạt tệ hại, bây giờ em đang ở bệnh viện Giang Lăng.
Khi đứng trước cái chết, em chỉ muốn nói với chị, trò chơi của chúng ta kết thúc rồi, chị Hân, chúng ta mới biết nhau, có tình cảm, trong giây lát đã thành việc đã qua, chị à, em muốn khóc!
Những câu nói này làm trái tim Ninh Hân run rẩy, dù mình và hắn có thế nào, cô đều khó mà chấp nhận được sự thật như vậy, thật đấy?
- Cậu đừng hồ đồ được không? Rốt cuộc thì cậu đang ở đâu?
- Bệnh viện Giang Lang, chị, thôi không nói nữa, bác sĩ đến đẩy em đi rồi, chị, giữ gìn sức khỏe.
Không phải sự thật, đây tuyệt đối không phải sự thật, là thằng nhóc này nói hươu nói vượn thôi, hắn lại lừa mình.
Ninh Hân tự trấn an mình như vậy, nhưng cô cũng ngay lập tức đứng lên, Đường Sinh đã vào viện, cô bước nhanh khỏi văn phòng, vừa đi vừa khoác áo, vẻ mặt đầy lo lắng.
- Thủ trưởng Ninh, có chuyện gì vậy?
Thấy Ninh Hân hấp tấp lao ra khỏi văn phòng, vài lính đặc công không hiểu gì.
Trung đội trưởng Lý Vân Phong đang nói gì đó cũng quay lại nhìn Ninh Hân đang vội vàng đi, nghĩ là có việc gì, vội vàng hỏi với theo một câu.
Ninh Hân quay đầu lại, vẫn không dừng bước
- Không có việc gì, tôi đến bệnh viện chút.
Nói xong bước vội đi.
Lý Vân Phong ngẩn người, mấy đặc công đứng cạnh anh ta đều khó hiểu
- Đổi trưởng Lý, thủ trưởng Ninh vẻ mặt có vẻ rất nghiêm trọng.
- Ừ
Lý Vân Phong quay đầu lại nhìn bọn họ
- Dù sao hôm nay không có việc gì, các anh đi theo xem sao.
- Được
Bốn năm chiến sĩ nghiêm túc trả lời, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
!
Khi Đường Sinh đi rồi, Đường Cẩn và Lệ Phạm mới quay về phòng bệnh, trong lòng rất khó chịu, cô biết Đường Sinh tính tình vội vàng, tự mình không gọi là muốn tự mình lo liệu, và sợ hắn gây phiền toái, cho dù Đường Dục đồng ý tha cho hắn, có lẽ vì quan hệ thân thích, nhưng người ngoài có thể dễ dàng tha thứ cho hắn sao? Người ta cũng có thể gọi tới đồn cảnh sát, nên không thể để hắn gây chuyện.
Đường Sinh nói làm Đường Cẩn rất đau lòng, hắn thật sự đi rồi, hắn thật sự mặc kệ mình?
Trong một giây, nước mắt như vỡ ào, tuôn chảy.
Những việc xảy ra vài ngày trước như đang hiện ra trước mắt, hắn đánh Đại Hà Mễ, hắn đánh vệ sĩ của Đường Dục và đập xe của ông ta, hắn trừng phạt Đường Binh đều là vì mình, cảm giác có hắn bên cạnh đúng là rất ấm áp, cùng hắn ngồi phương tiện công cộng, mặc dù hắn và cô, hai cơ thể có xảy ra phản ứng sinh lý do đụng chạm vào nhau cô cũng không vì thế mà giận hắn, còn cùng đèo nhau trên chiếc xe leo núi đi đến trường, trong lòng có cảm giác rất vui, cái cảm giác là lạ rất khó tả, ở trường học hắn cãi nhau với bạn học, cũng vì mình! tất cả đều hiện ra trước mắt, Đường Sinh, cậu giận tớ sao?
Trở lại phòng bệnh hai mắt Đường Cẩn đỏ hoe, Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân nhìn con hỏi
- Con, cậu Sinh đâu?
Đường Cẩn cố gắng để không khóc, không dám nhìn mẹ, nói nhỏ:
- Cậu ấy đi rồi!
Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân cảm thấy lạnh sống lưng, không biết vì sao họ có cảm giác rất lạ, Đường Vĩ nằm trên giường bệnh cũng giật mình.
- Sao? Đi thế nào? Con bảo cậu ấy đi rồi à?
Đường Cẩn yên lặng gật đầu,
- Mẹ, một trăm ngàn là do Đường Sinh mang đến, không biết cậu ấy lấy đâu ra tiền.
Trên giường bệnh còn có một bọc to, mọi người đều quay lại nhìn, tự hỏi Đường Sinh hắn rốt cuộc là ai.
- Tiền này xử lý thế nào?
Đường Vọng Bình nhìn bà xã hỏi.
Lý Quế Trân nói:
- Giữ lại trả cho người ta, người ta đưa cho, ông dám lấy không?
Đường Cẩn lúc này đã bình tĩnh trở lại, tuy vẫn rất buồn, nghĩ đến Đường Sinh càng buồn, nhưng hắn đi rồi, như vậy cũng tốt, hắn sẽ đỡ gây phiền toái để người ta gọi đến đồn công an, lúc đó lại mệt.
- Mẹ, buổi chiều con xin nghỉ, ở trong viện chăm sóc Tiểu Vĩ, còn ở đồn công an phải giải quyết thế nào?
Lý Quế Trân thở dài,
- Ông Mã chắc chắn đã đến bệnh viện, khai ra một ít thương tật của con ông ta, so với em con thì còn nặng hơn, đồn công an nói, hai bên đều bị thương, trước tiên cứ chữa bệnh đã, việc chữa trị của Tiểu Vĩ họ bỏ tiền, của họ chúng ta bỏ tiền, mẹ nhìn mấy giấy xác nhận của bệnh viện, nào là chấn thương sọ não, nào xuất huyết bên trong, bị thương rất nặng.
Đường Vĩ giận:
- Mẹ, con không hề đánh bọn họ, bọn họ bốn người đánh con, con không chịu nổi nên đánh trả.
- Đúng là bắt nạt người ta quá đáng.
Đường Vọng Bình đột nhiên đứng lên, hai mắt đỏ ngầu tức giận.
Lý Quế Trân hiểu rõ tính chồng mình, ông rất dễ tức giận, lúc tức giận thì không nể ai, không ai nói được, thấy vẻ mặt của ông ta lúc này liền ấn ông ấy ngồi xuống:
- Ông làm cái gì? Ông vặn lại được người ta? Ông nghĩ lại xem, cũng vì hai người con mà nghĩ lại? Nhà đang có chuyện như thế này, ba mẹ con tôi không thể không có ông, Vọng Bình, ông nhịn một chút, ông nghe tôi đi.
Đường Vọng Bình đang tức giận, thở dài một hơi ngồi xuống:
- Đều do tôi không có bản lính, đều do tôi vô dụng.
- Ba, đừng nói vậy, ba.
Đường Cẩn ôm lấy tay ông, nước mắt không ngừng rơi.
- Cộc cộc
Có người gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Là người đàn bà cao ngạo chanh chua, dẫn ba bốn người cứ thế bước vào.
Cô bên trái mang giày da, chừng ba mươi tuổi, trưa nay Lý Quế Trân đã gặp người này ở đồn công an, hình như cũng họ Mã, hay là phó đồn trưởng, những người khác cũng là công an.
Đường Cẩn rất căng thẳng, bám lấy tay cha, để ông không tức giận thêm.
Lý Quế Trân đứng lên, cười miễn cưỡng:
- Là đồn trưởng Mã đến đây sao? Có việc gì à?
- Đúng vậy, đồn công an đã làm việc, mấy người mau chóng đem tiền chữa bệnh ra đi.
Người phụ nữ kia nói:
- Mang báo cáo thương tật lên, tôi đến phòng thu phí của bệnh viện, bốn người bên này cũng giám định thương tật
Cô ta đắc ý đưa bốn tờ giám định thương tật cho Lý Quế Trân, cô đã xem qua ở đồn công an.
Nhìn thoáng qua, Lý Quế Trân cắn răng nói:
- Đường Vĩ vẫn chưa có giám định thương tật.
- Vậy thì các người hãy đi nộp viện phí cho bên tôi đi, chậm trễ bệnh tình không tốt bà không gánh nổi đâu.
Người phụ nữ kia lạnh lùng nói.
Đường Vĩ lúc này kêu lên:
- Bà nói bậy, tôi không hề đánh bọn họ, sao bọn họ bị thương được.
Người phụ nữ kia hừ một tiếng, trừng mặt nhìn Đường Vĩ nói:
- Ông đúng là thứ không ra gì, Sở trưởng Mã, đây là loại lưu manh, các anh nên cho vào đồn công an giáo dục một chút, hiện giờ mới đánh người, về sau thì giết người không chừng.
Sở trưởng Mã khẽ mỉm cười
- Đây là học sinh thôi, tuy nhiên phải điều tra rõ vụ án, hay là dẫn đi lấy khẩu cung.
- Cái gì
Đường Vọng Bình tức giận đứng lên,
- Đồng chí cảnh sát, con tôi chỉ mới là học sinh.
- Học sinh đánh người không phải vào đồn công an à? Xem ra bố mẹ cũng là người có vấn đề.
Lý Quế Trân vội đẩy chồng ngồi xuống, Đường Cẩn ngiến răng, những người này rõ ràng ức hiếp người quá đáng.
- Sở trưởng Mã, ông xem, con tôi bị thương không nhẹ, lấy khẩu cung ở đây không được sao?
- Không được, trình tự pháp luật là phải đi, nó là học sinh, cũng không khác, phải đi lấy khẩu cung.
Sở trưởng Mã không nể tình chút nào, ông ta trở mặt rất nhanh.
- Bảo Đường Vĩ mặc xong quần áo thì đi cùng chúng tôi thôi, không tính đến bị thương, nhanh lên, cho các người năm phút thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...