Đã nói Đường Sinh không muốn tiếp xúc với giới nghệ sỹ, nhưng vị đạo diễn xinh đẹp này lại tiếp cận mình, chuyện này không biết là thế nào nữa?
Nhưng mà vị đạo diễn này đã hơn ba mươi tuổi, tuy rằng trang điểm không tồi, nhưng cũng không che phủ được nếp nhăn nơi khóe mắt cô.
Phụ nữ hơn ba mươi tuổi, có chăm sóc thế nào cũng khó mà không xuất hiện nếp nhăn như đuôi cá, đây là tình trạng của cơ thể đã lão hóa.
Đối với Đường Sinh mà nói, phụ nữ qua ba mươi lăm tuổi, hắn cơ bản không nảy sinh ý nghĩ bất chính, cho dù người ta có hào hoa phong nhã đi nữa.
Quan Cẩn Du bước vào tuổi ba mươi bốn, cô có thể nói là đây là mức tối đa của Đường Sinh, hắn không sợ cô già.
Hắn có thừa sức lực, đủ để thay đổi tình trạng lão hóa của Cẩn Du.
Cho nên thế mới nói được Nhị Thế Tổ của chúng ta xem xét làm chuyện đó với người nào thì là phúc phận.
Bách Thu Vũ có danh tiếng rất lớn ở giới nghệ thuật trong nước, cô làm phim không nhiều lắm, tổng cộng mới có ba phim, nhưng phim nào cũng nổi tiếng.
Nói như vậy cô rất có địa vị ở trong giới nghệ thuật, trước hai mươi sáu tuổi cô là diễn viên, sau hai mươi sáu tuổi cô chuyển sang làm đạo diễn.
Trong khoảng thời gian gần mười năm, cô làm ba bộ phim, làm cho rất nhiều ngôi sao trở nên nổi tiếng, có thể nói ở giới này, cô được nhiều người ủng hộ.
Trong lòng Đường Sinh suy nghĩ, làm thế nào giờ? Đạo diễn Bách, không phải cô cũng muốn với tôi chứ? Được, tuy nhiên người phụ nữ này ánh mắt rất lợi hại, chứng minh cô là loại phụ nữ cứng rắn mạnh mẽ, loại phụ nữ này và Bích Tú Hinh đều có sự liều mạng, đều là chủ nghĩa phụ nữ, là một nữ vương.
Nói Đường Sinh đẹp trai nhưng không phải loại công tử bột, ngũ quan anh tuấn và dáng người mạnh mẽ rất đáng chú ý.
Nhìn bề ngoài kiểm tra tình trạng hắn không quá hai mươi tuổi, thậm chí là trẻ tuổi hơn.
Nhưng vẻ mặt hắn lại thâm trầm một chút, ngồi ở chỗ kia nhẹ nhàng thong dong tự nhiên, giơ tay nhấc chân hoặc một ánh mắt nhỏ bé đều toát ra cái gọi là thương yêu điềm tĩnh, hắn bất mãn vì mới có hai mươi tuổi sao?
Trong lòng Bách Thu Vũ tự hỏi chính mình, theo nghệ thuật mười mấy năm qua, thật sự không có người con trai nào khiến cô liếc mắt một cái liền coi trọng.
Cả khí chất, tướng mạo, dáng người, bao gồm cả trong ánh mắt làm thành một thể, rất hiếm thấy, chính là rất xuất sắc, nhưng không phải thiếu cái này thì thiếu cái khác.
Cho nên đạo diễn Bách di chuyển ý nghĩ, người này mà bước vào giới nghệ thuật, mài dũa thêm cùng với thời gian, tất thành Thiên hoàng siêu sao!
Ừ, cảm tạ đã đánh giá cao Nhị Thế Tổ của chúng ta, hắn nếu dám bước vào giới nghệ thuật, ông sẽ tức chết mất.
- Có thể nói cho cô biết, cháu còn đi học không?
Bách Thu Vũ có một cảm giác thân thiết, rất bình dị gần gũi.
Trên thực tế cô chính là hóa trang trở nên ung dung cao quý, tự nhận một chút là không có thân phận địa vị gì ở ngoài cả.
- Tôi hả?
Đường Sinh chỉ hạ cái mũi của mình,
- Hắc, đang học lớp 11, tuy nhiên một học kỳ bỏ học ba tháng.
Phù, Trần tỷ đã phun cả ra, tiểu thủ trưởng, cậu không cần đem những lời nói thật nói ra như vậy, hại mọi người bật cười không nói, cậu thật là mất mặt quá?
Bách Thu Vũ cũng cười, vị trợ lý xinh đẹp của cô cũng cười, nói về dung mạo, vẫn là Bách Thu Vũ tốt hơn.
Vị trợ lý kia mặc dù cách ăn mặc rất có địa vị, nhưng trời sinh mức độ đoan trang còn thiếu mấy phần, chỗ thiếu hụt, sau này không bù đắp được.
- Thật ra cháu rất hài hước, nói thẳng nhé, nếu cô đưa cháu tới trung tâm điện ảnh Thu Vũ, cháu có thể suy nghĩ không?
Ừ, phong cách tốt lắm, lòng ngay dạ thẳng, không nói vặn vẹo, Đường Sinh cũng trả lời thẳng,
- Tôi, không có hứng thú.
Bách Thu Vũ liền ngã cằm đối với câu trả lời như vậy, hắn biết mình là Bách Thu Vũ, hắn sẽ có giấc mộng trở thành Thiên vương minh tinh điện ảnh? Như vậy không tốt, không có lý tưởng, vị trợ lý xinh đẹp lúc này ngửa đầu coi thường,
- Ai, vị này chính là đạo diễn Bách Thu Vũ.
Người ta có tấm lòng như vậy cậu rõ rảng không hiểu được? Không ngờ cậu có thể từ chối đạo diễn Bách? Chưa từng thấy ai không có suy nghĩ như cậu, cậu đúng là con trâu.
- Ừ, tôi biết, đạo diễn Bách mà, trước hai mươi sáu tuổi là ngôi sao có tên tuổi, sau lại chuyển sang làm đạo diễn, đạo diễn Bách làm ba bộ phim, sinh năm 1970, hiện nay 34 tuổi, chiều cao 176cm, đúng không? Từng là thần tượng của tôi.
Ách, những cái này cũng biết sao? Vậy chứng minh là cậu biết đạo diễn Bách, vị trợ lý xinh đẹp kia lại nói:
- Vậy không thể hiểu nổi cậu, cậu biết không? Đóng phim kiếm được rất nhiều tiền, cũng có thể trở thành người của công chúng, càng có thể được vô số các thiếu nữ xinh đẹp hâm mộ, cậu không nghĩ tới sao?
- Việc này thực sự tôi vẫn chưa nghĩ tới, mẹ tôi nói, làm người phải khiêm tốn, không được khoe khoang khoác lác gây nên sấm sét gì.…
Vị trợ lý xinh đẹp liền xem thường, nói một tiếng,
- Đạo diễn Bách, đứa nhỏ này tư tưởng khá, mà như là đùa cợt, chúng ta đi thôi…
Nhưng Bách Thu Vũ lại cảm thấy Đường Sinh dễ thương, khoát tay nhìn hắn nói:
- Nhìn quần áo cháu cũng biết là con cháu nhà giàu.
Đường Sinh cười gượng,
- Đâu có, đâu có, giàu có chưa nói tới, chưa vào được bảng xếp hạng Forbes, về phần quần áo, hiện tại cũng không nhìn ra gì cả, có một câu nói thế này, nghèo thì mặc đồ Nike, giàu mặc Adi, lưu manh đều mặc Armani, tôi chính là giả bộ lưu manh..
Thở phào một cái, các cô đều mỉm cười, Đường Sinh vừa ăn vừa tán gẫu với Bách Thu Vũ, muốn đưa tôi tới trung tâm điện ảnh Thu Vũ? Cô đưa nổi không?
- Cháu thật ra rất khôi hài, có thể nói cho cô cháu tên gì không? Gia đình cháu làm về ngành nghề gì?
Đạo diễn Bách chưa từ bỏ ý định.
- Tôi hả, họ Đường tên Sinh, tự Thế Tổ, không phải Đường Tăng, là Sinh trong từ sinh mệnh, cho nên không có quan hệ với Tây Du Ký.
Bách Thu Vũ lại mỉm cười, rất ít khi ngay từ đầu cùng người xa lạ tán gẫu hợp ý như vậy,
- Vậy gọi Đường Sinh hay là Đường thế tổ?
- Hả, nói thế nào đây, tên thứ nhất của tôi là Đường Sinh, tên thứ hai là Đường Thế Tổ, những người không ưa tôi đều gọi tôi là Nhị Thế Tổ.
Phù, ba người mỉm cười, rất sung sướng, Bách Thu Vũ che miệng,
- Nhị Thế Tổ, rất hùng mạnh, cha mẹ cháu bọn họ…
- Việc này, chúng ta cũng mới quen biết, là con cái kiêng nói đến cha mẹ.
Đạo diễn Bách biết tôi là Nhị Thế Tổ là được rồi, đồng thời tôi cũng là một khắc tinh, hễ tôi đến chỗ nào là chỗ đó lại xảy ra chuyện.
Tôi không tới trung tâm điện ảnh Thu Vũ đâu ngộ nhỡ lại làm sập trung tâm của cô.
Bách Thu Vũ cũng nghe ra, người ta thật là không xem làm diễn viên là một lý tưởng, xem ra đứa nhỏ này gia cảnh không tầm thường.
- Ừ, được rồi, gặp nhau cũng là duyên phận, về sau chúng ta coi như là bạn bè, có muốn cô ký tên cho cháu không?
- Được ạ, nào cô ký ở trên áo phông của tôi đi,
Đường Sinh tới đây rất thích thú, được một đạo diễn lớn ký tên.
Trợ lý thấy đạo diễn Bách giơ tay phải muốn lấy bút, có chút không thích cầm cọ vẽ đưa cho cô, Bách Thu Vũ ở trước ngực Đường Sinh ký tên.
- Đạo diễn Bách, đưa bút cho tôi, tôi cũng quay lại ký cho cô một cái, trên cánh tay đi,
Đường Sinh thật không khách khí, cầm lấy tay của Bách Thu Vũ liền viết năm chữ lên sườn cánh tay của cô, Nhị Thế Tổ Đường Sinh, thiết họa ngân câu, rồng bay phượng múa, rất mạnh mẽ.
- Tiểu Đường, cháu cũng được đấy, lần đầu tiên cô được hưởng thụ việc người khác ký tên cho cô đấy, cảm giác thật mới lạ.
- Haha… đạo diễn Bách cũng vừa mới nói, gặp nhau cũng là duyên phận, chúng ta đều là bạn bè, ký tên là đúng mà.
Cũng đừng coi thường tên tôi, tôi là rắn địa phương, ở thành phố Nam Phong, hai bên trắng đen chắc chắn đều biết.
Chỉ bằng năm chữ này, đi ra ngoài qua đèn đỏ, mắng quản lý đô thị và vân vân, bọn họ cũng không dám làm gì… Không tiễn đạo diễn Bách, có cơ hội sẽ gặp lại.
Hai bên còn trao đổi số điện thoại di động, Bách Thu Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, nói là nếu chẳng may cháu hồi tâm chuyển ý, trực tiếp gọi di động cho cô là OK rồi.
Cứ như vậy, đạo diễn Bách đi ra ngoài, bọn họ đi ra khỏi sảnh, nhìn phía bên kia có có vài cô gái xinh đẹp tiếp đón, mọi người đều chào hỏi đạo diễn Bách.
Nhìn trên cánh tay cô có chữ như vậy, khiến một đám người không ngừng ngạc nhiên, sao lại có kẻ làm như vậy với đạo diễn Bách?
Sau khi đi ra, vị trợ lý xinh đẹp liền mở miệng,
- Đạo diễn Bách, hay là vào toilet lau những chữ này đi trước, kẻo người khác chê cười.
- Không sao, cứ để đó đi, tôi dự định tiếp xúc với cậu ta chút nữa.
Bách Thu Vũ chính là có tính cách riêng, không đạt được mục đích không dừng lại.
- Ồ… Vậy chúng ta về hay là tiếp tục chơi cùng mọi người?
Cảm động việc các cô tới đây bao nhiêu người, chẳng qua là các cô chuồn ra đây ăn khuya, Bách Thu Vũ nói:
- Nếu ra đây chơi rồi, thì cứ thoải mái đi, lần này chủ yếu là đến tìm nhân tài, không có chuyện gì khác.
Mau chóng trở lại phòng hát lớn mà mọi người đến trước đi, lại phát hiện ra là có chút không thích hợp, sao ở trong này lại có nhiều người nổi tiếng như vậy chứ?
Caesar lần này đã đắc tội với một nhân vật không nhỏ, bị các nhóm quấy nhiễu là bình thường, đêm rồi vẫn bị điều tra.
Là Mã Tái Hưng tự mình dẫn đội tới, không tin tìm không ra người ở Caesar kinh doanh bí mật, tìm ra được sòng bạc, lục soát một gian phòng khách, bắt được lũ bán thịt là được.
Kết quả là đã vào hết tất cả các phòng hát, tối nay đây là một việc chấn động, phải gõ vào Caesar, không phải Trần Kỳ đã nói xã hội phải có pháp luật sao? Nói rất đúng, rất có pháp luật, trước hết thực hiện pháp luật với Caesar nhà họ Trần đã, xem các ngươi còn dám nói gì nữa không?
- Đạo diễn Bách, đạo diễn Bách… cứu cứu chúng tôi, chúng tôi không làm gì cả, chỉ là đồng nghiệp tới để ca hát thôi.
Chúng tôi là diễn viên của trung tâm điện ảnh Thu Vũ, tôi đang tìm diễn viên phụ để đóng phim… Anh nhận ra tôi không? Chúng tôi đều là người có danh tiếng, sao có thể làm bậy được?
- Thật ngại quá, hôm nay là làm theo phép công, cho nên tất cả những người liên quan đều phải đưa đi, khi chúng tôi tiến vào thì cậu đang ôm cô gái kia hôn môi có đúng vậy không? Các người lại không lấy ra được giấy đăng ký kết hôn, đành phải mời các người tới cục cảnh sát để điều tra rõ ràng.
Nhóm cảnh sát này thực lạnh lùng, gì mà diễn viên hay không diễn viên? Làm loạn thì đều giống nhau là phải bắt, có gây thương tích bại hoại cho xã hội, thì thành ra cái thể thống gì?
Nhóm cảnh sát đưa hơn mười người cả trai lẫn gái đi ra, tất cả đều là ngôi sao của điện ảnh Thu Vũ, nếu có lời nào truyền ra ngoài, thì danh tiếng của trung tâm điện ảnh Thu Vũ sẽ bị phá hủy mất? Mặt Bách Thu Vũ cũng tái đi, cuống quýt ngăn đón,
- Anh cảnh sát, tôi là Bách Thu Vũ…
- Thực xin lỗi, đạo diễn Bách, quý danh của cô bọn họ vừa rồi cũng có báo qua, nhưng cục trưởng của chúng tôi hôm nay cũng đến đây, không thể nể mặt mũi của ai cả, tới đây, đưa tất cả tới đại sảnh đi,
Người cảnh sát dẫn đầu rất uy nghiêm phát lệnh, nhóm diễn viên ngày thường rất kiêu ngạo, nhưng hôm nay tất cả đều im.
Bách Thu Vũ cũng đuổi theo xuống dưới đại sảnh, đi sát theo, nắm lấy chóp mũ, tình hình đã như vậy, đằng đằng sát khi, lòng người đã hoảng.
Có viên cảnh sát trung niên nghe viên cảnh sát kia báo cáo, tới đây xem xét những người ở trung tâm điện ảnh Thu Vũ, còn cùng Bách Thu Vũ nói mấy câu.
Bách Thu Vũ biết hôm nay là xong rồi, sáng mai nhất định sẽ sáng tỏ, sẽ có bài bình luận mặt trái của trung tâm điện ảnh Thu Vũ , là một đả kích lớn với công ty?
Viên cảnh sát trung niên xoay người quay đi, lại thoáng nhìn thấy trên cánh tay Bách Thu Vũ có năm chữ, tầm mắt y đã vặn trở lại.
- Thật ngại quá, đạo diễn Bách, tôi hỏi một câu, trên cánh tay cô viết cái tên này có ý nghĩa gì?
- Ồ, là một người bạn của tôi, vừa rồi cùng nhau ăn cơm khuya, cậu ấy muốn làm vậy, muốn ký tên cho tôi, đùa giỡn một chút.
Viên cảnh sát trung niên nghe thấy da đầu chột dạ, không phải chứ? Cô biết cậu ấy hả?
- Ách, đạo diễn Bách, cô, cô biết Đường công tử?
- Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè!
Bách Thu Vũ thấy thái độ của viên cảnh sát trung niên, trong đầu nói, chẳng lẽ Đường Sinh thật có thể khiến thông suốt?
Viên cảnh sát kia ồ một tiếng, bước nhanh tới bên kia và thì thầm với một vị cảnh sát uy nghiêm, là Mã Tái Hưng, ông ta liền đi tới.
- Là đạo diễn Bách? Những người này đều là ở trung tâm điện ảnh sao? Thật ngại quá, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, trưởng phòng Ngô, thả đoàn người của đạo diễn Bách đi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...