Viên Phi Dương đã giấu những lời này trong lòng từ lâu, trong thời khắc quan trọng này mới nói ra, tức là muốn giáng cho Đường Sinh một đòn trí mạng.
Đường Sinh cậu người bản lĩnh à, cậu mang sự tồi tệ để hạ thấp uy tín của Cổ Bảo Ngọc, yếu đuối không có năng lực khiến cậu căm hận, cậu là kẻ không ra gì, dốt nát, bạc tình, được thôi, tôi muốn xem xem cậu có gan thừa nhận việc cậu và Đường Cẩn đã yêu nhau từ trước không, vấn đề là hiện nay không còn giống xã hội phong kiến trước kia, không thể làm trái lời cha mẹ, trước mặt học sinh cả lớp và thầy giáo cậu hãy cho mọi người một câu trả lời, cậu không phải người bạc tình thì nhìn nhận đi!
Không thể phủ nhận sự độc địa của Viên Phi Dương trong vấn đề này, cả hai mặt đều rất sắc bén, đây không phải là vấn đề dám hay không dám nhận lỗi, hành động này đồng nghĩa với việc buộc Đường Sinh trước mặt tất cả mọi người thừa nhận hắn và Đường Cẩn trước đó đã yêu nhau, có lẽ cuộc họp này khiến hai người bọn họ rối bời, nếu Đường Sinh phủ nhận, thì rõ ràng hắn ta cũng có thể dùng mọi cách áp bức để hướng tới thực hiện thỏa hiệp, vậy thì hắn đã thừa hưởng sự bất tài của Cổ Bảo Ngọc.
Ngược lại, nếu như thừa nhận thì sao?
Ừ, thừa nhận là tốt, vậy thì không phải là tin đồn thất thiệt rồi, người liên quan đã thừa nhận, ngươi hãy chờ thầy giáo xử lý.
Thầy giáo lịch sử cau mày, Ninh Manh và các nữ sinh đều nhìn về phía Đường Cẩn, sắc mặt Đường Cẩn trắng bệch, hơi thở không còn bình tĩnh nữa, cô hi vọng Đường Sinh đừng bị kích động, đừng làm việc gì thiếu suy nghĩ, nhưng trong lòng cô lại có một niềm hi vọng khác, cô hi vọng Đường Sinh sẽ thừa nhận.
Mâu thuẫn trong lòng của Đường Sinh ngay đến bản thân cô cũng không thể nói rõ, từ trước đến giờ chưa từng trải qua, bàng hoàng, lúng túng, hoảng hốt…
Khi ánh mắt của tất cả mọi người từ Đường Cẩn chuyển hướng tới gương mặt của Đường Sinh, phát hiện vẻ mặt của lớp phó Đường đã ung dung trở lại.
- Ừ, vấn đề này hỏi tốt hơn rồi đấy… Hôm nay nhân lúc có mặt thầy giáo lịch sử ở đây, tôi giải thích một chút, để tránh tin đồn loan truyền cái gì mà “Nhị Đường luyến”, làm cho mọi người hoang mang.
Đầu tiên, mọi người cần hiểu rõ hành vi yêu sớm định nghĩa như thế nào, có được định nghĩa rồi mới có thể rút ra kết luận, có phải khi một người con trai và con gái nào đó đi gần nhau một chút, có nghĩa là yêu sớm không? Hay là nắm tay gì đó cũng được xem là yêu sớm chăng? Hiển nhiên không phải việc này rồi, cho dù tôi bằng lòng nghĩ vậy, sợ Đường Cẩn không hẳn đã nghĩ như vậy nhỉ?
Có một vài học sinh đã bắt đầu cười, một đề tài nghiêm túc như vậy, nghe Đường Sinh nói sao có vẻ như đã thay đổi hương vị rồi?
Từ lúc đó không khí cũng lắng xuống, Đường Sinh nói tiếp:
- Dù là về mặt pháp luật, cũng không có định nghĩa chính xác đối với “yêu sớm”, bất kì một người nào bao gồm cả giáo viên, không thể sử dụng từ yêu sớm này nhắm tới một học sinh nào, một là không cẩn thận có thể tạo ra sự hủy hoại nghiêm trọng trên cả hai phương diện tâm lý và tinh thần đối với con người, ngược lại tôi muốn cảnh cáo bạn đã phỉ báng, tình cảm giữa bạn học với nhau rất trong sáng, chúng ta không thể dùng ánh mắt quá màu mè để nhìn nhận sự việc, ví như hôm kia trời đổ mưa, Viên Phi Dương anh muốn đưa Ninh Manh về nhà, có phải anh yêu sớm lớp trưởng không?
Viên Phi Dương quá bất ngờ không kịp đề phòng, gặp phải sự phản kích này, ngay lập tức mặt đỏ bừng lên, đến Ninh Manh cũng được một phen trợn tròn mắt.
- Có thật không, tất cả cần có chứng cứ, không thể nói linh tinh vô căn cứ, quan hệ giữa tôi và Đường Cẩn rất tốt, bởi vì chúng tôi đều sống trong ngõ Lão Đường, đi học cùng nhau, cũng có thể coi là đôi bạn, một cô gái xinh đẹp như Đường Cẩn thế này, khó tránh được sự dòm ngó của một vài hạt sạn trong xã hội, cha mẹ đều phải lo lắng, cha mẹ Đường Cẩn đã biết chuyện tôi và cô ấy là bạn bè, việc này có gì sao? Có đáng để ngạc nhiên không?
Uông Triệu Quân đột ngột lên tiếng:
- Bạn Đường, bạn tránh việc khó tìm việc dễ sao? Chẳng lẽ đứng trước một cô gái xinh đẹp như Đường Cẩn đây mà bạn không cảm thấy động lòng sao?
Còn về phần thầy giáo lịch sử lúc này đã hoàn toàn đã hiểu mọi chuyện, ông hứng thú tiếp tục nghe, không hề có ý định dừng câu chuyện lại.
Nghe Uông Triệu Quân nói vậy, học sinh trong lớp có không ít tiếng bàn tán, điều có nghĩa là họ Uông kia không một chút động lòng sao?
Đường Sinh lại cười nói:
- Đã là người ai cũng yêu cái đẹp, tôi thưởng thức nét đẹp của Đường Cẩn như khi tôi thưởng thức một bức tranh phong cảnh vô cùng tráng lệ, cô ấy có thể là một dòng suối tinh khiết trong khe núi, cũng có thể như là một bông hồng chốn rừng hoang, trong mắt tôi không hề có ý nghĩ xấu nào, tôi không biết bạn Uông nói là “động lòng” ở đây cụ thể là chỉ cái gì? Bạn có thể định nghĩa lại rõ ràng một chút không, tôi cũng giải thích dễ hiểu hơn cho bạn…
Lần này tới lượt Uông Triệu Quân xấu hổ, hắn ta có thể nói ra cái loại động lòng xấu xa đó sao? Điều đó không phải đã thừa nhận bản thân cũng nghĩ như vậy rồi sao? Như thế, Uông Triệu Quân thất bại rồi, hắn ta không nói một lời tối sầm mặt lại ngồi xuống, xấu hổ không dám nhìn về phía Đường Cẩn nữa.
Lúc này rất nhiều nữ sinh che miệng lại nói cười, cực kỳ ngưỡng mộ Đường Cẩn, “một dòng suối trong nơi khe núi”, “một bông hồng chốn rừng hoang”, Đường Sinh cũng lợi hại thật, trong hoàn cảnh tệ hại như vậy vẫn có thể ca tụng rất đúng mực với người yêu Đường Cẩn của mình, hắn rất lợi hại!
Nỗi sợ hãi vừa rồi của Đường Cẩn lúc này đã được một câu nói của Đường Sinh làm cho tan biến hết, từng lời nói của hắn đã khắc sâu trong lòng cô, lo lắng ban đầu hắn có thể sẽ lúng túng không kịp ứng phó, đâu biết “anh Sinh” vẫn rất xuất sắc, dùng cách đơn giản đã hóa giải được mọi sự công kích, ngôn từ trí tuệ và khi tức giận tột đỉnh của hắn đều mang khí thế vô cùng lớn, khiến mọi người không cách nào chống đỡ nổi.
- Không có lửa sao có khói.
Bạn Đường, anh thực sự tránh việc khó tìm việc dễ giống như lời bạn Uông, có thật là anh không thừa nhận chuyện anh đã từng yêu rồi không?
Nào ai ngờ được, Quan Thế Âm xinh đẹp mới chuyển tới chưa được bao lâu này lại có thể nói những lời sắc bén đến như thế, lúc này cũng lên tiếng để làm khó Đường Sinh.
Điều này khiến người ngồi cùng cô là Đường Cẩn càng không ngờ tới,cô ấy đang làm gì vậy? Mình và Đường Sinh đã đắc tội với cô ấy sao?
Lúc này, Ninh Manh đã sớm nhận ra, Đường Sinh rõ ràng rất thích Đường Cẩn, càng rõ ràng hơn như suối trong với hoa hồng, cô cảm thấy không khỏi chua xót:
- Tôi cũng tán thành quan điểm của bạn Quan, quan hệ giữa bạn học với nhau là tình bạn hữu, nhưng những thiếu niên mười bảy tuổi bây giờ đều hiểu được cái gì gọi là yêu đương, trường học cũng đàm luận về vấn đề yêu sớm, rất nhiều lần nhắc nhở chúng ta, hiện tượng này thực sự vẫn luôn tồn tại, cho dù bạn và bạn Đường Cẩn đều sống trong ngõ Lão Đường, nhưng lại có rất nhiều người đi qua nhìn thấy bạn nắm tay cô ấy ở cầu thang, điều này có vẻ hơi quá đáng thì phải?
Ninh Manh có vẻ như uống nhầm thuốc rồi, lúc này lại tiếp tục chuyện của Quan Thế Âm, cũng chuyển hướng sang lớp trưởng Đường Nhị, cô rất ghen tị với Đường Cẩn.
Bàn Tử Hà cũng không chịu thua kém, nói thêm vào:
- Bạn Đường bạn ca ngợi Đường Cẩn như thế, tôi có thể lý giải là vì bạn đang yêu không?
Tất cả thay đổi rồi, thầy giáo lịch sử há hốc mồm, ông dường như không muốn điều khiển tiết học ngày hôm nay nữa, tiếp tục thôi…
- Không dám thừa nhận rồi, sợ trường xử lý bạn đó!
- Nhưng không phải, yêu sớm à, hay là phải phân bạn sang lớp 1?
- Ban đầu là hắn và Đường Cẩn mười phần thân mật, không oan uổng hắn chứ…
Bàn luận mồm năm miệng mười xôn xao, làm lòng Đường Cẩn vừa yên ổn một chút lại rối loạn cả lên, mấy người này muốn làm gì đây?
Đường Sinh giơ cả hai tay lên, ra hiệu mọi người trật tự.
Sau đó gật gật đầu, nói:
- Hôm nay tôi không so đo nữa, mọi người không cần nghe cách giải thích đơn giản nhất, tôi sẽ cho mọi người thỏa mãn, bạn Quan Thế Âm, bạn là thủy tiên, bạn Ninh Manh, bạn là tuyết liên, bạn Bàn Tử Hà, bạn là mẫu đơn, bất kì vị trí nào của các bạn đều không thua kém Đường Cẩn, trước mặt thầy giáo và mọi người, tôi mạn phép nói thẳng một câu, tôi nằm mơ cũng muốn lấy các bạn về nhà làm vợ, tôi căm thù cái chế độ một vợ một chồng.
Nhưng điều này không thể cản trở tôi nói với các chị em rằng “tôi yêu mọi người”.
Đột nhiên lớp 11-1 lại được một trận cười vỡ bụng, sau đó rõ ràng nhất là tiếng của Chu Tiểu Thường.
- Bạn Sinh, bạn thực sự là thần tượng của tôi đấy!
Các hoa khôi của lớp được một trận cười đùa vỡ bụng, thầy giáo lịch sử cũng dở khóc dở cười, nhưng đối với Đường Sinh cũng có ấn tượng sâu sắc.
- … Cái gì rối tung thế này, cho tôi ngồi xuống một chút, hôm nay trong tiết học này nhiều em biểu hiện rất tốt, nhất là Đường Sinh, đã thể hiện tư duy và tài hùng biện rất nhanh nhạy, đối với phái nữ cũng có sự hiểu biết sâu sắc, rất tốt, nhưng có điều này tôi cần nói, hiện giờ các em vẫn chỉ là học sinh, khi lên lớp cần chú ý kỷ luật, giáo viên giảng bài các em ở bên dưới nói chuyện riêng, như vậy là không tôn trọng đối với giáo viên.
- Thưa thầy, em thực sự xin lỗi thầy, em bảo đảm lần sau sẽ không xảy ra sự việc như thế này nữa.
- Ừ, ngồi xuống đi, sắp hết tiết rồi, các em tự xem sách…
Dặn dò xong, thầy giáo lịch sử gấp sách rồi ra khỏi lớp, tính tình của thầy rộng lượng, không hổ là giáo viên dạy lịch sử, có tấm lòng bao dung con người, đối với thầy Đường Sinh cũng có cái nhìn mới, quên cả họ của thầy là gì rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...