Cực Phẩm Thái Tử Gia


Nhìn đồng hồ trên tường sắp đến chín giờ mà Đường Cẩn vẫn chưa về.

Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân có phần ngồi không yên
Lúc này, Đường Vĩ từ bên ngoài chạy vào
- Mẹ, phòng của anh Sinh cũng tắt đèn, có lẽ ở cùng với chị con.
Lý Quế Trân xoa xoa tay, con gái nếu ở cùng Đường Sinh thì mình cũng còn yên tâm, chỉ sợ nó không ở cùng Đường Sinh.

Việc xảy ra mấy ngày hôm nay đều có liên quan đến gia đình mình, mỗi lần đều là Đường Sinh xử lý công bằng.

Hơn nữa mấy hôm trước hắn đẩy tường đập xe Đường Binh rồi lại đánh gã.

Sau đó còn gọi một cuộc điện thoại đến cảnh sát, đứa trẻ này không biết có bao nhiêu bản lĩnh đây?
Đường Dục là người mạnh mẽ như vậy mà đứng trước cậu thanh niên nhỏ này cũng phải mềm mỏng, quả thực làm người ta khó có thể tin.
- Tiểu Vĩ, cậu Sinh không phải có di động sao? Con biết số không?
- Biết ạ, ba gọi điện cho anh Sinh hỏi xem.
Đường Vĩ theo sau đọc số cho Đường Vọng Bình.
Đường Vọng Bình rút ra chiếc nokia đời cũ bấm số.

Đây cũng là do thường xuyên ông sớm đi tối về, ở nhà không yên tâm nên Lý Quế Trân mới sắm cho ông phương tiện liên lạc.

Theo tình hình kinh tế nhà họ, trang bị di động hiển nhiên là rất xa xỉ, dùng không nổi.
Hai vợ chồng đều thất nghiệp đi làm công, phải nuôi một gia đình, phải gánh vác tất cả chi tiêu của hai đứa con, quả thật rất khó khăn.
Lý Quế Trân đưa tay lấy máy điện thoại

- Đưa em nói, anh ăn nói vụng về lắm.
Bà sợ chồng không biết nói, làm mất lòng hắn.

Bây giờ Đường Sinh trong mắt Lý Quế Trân là người chiếm vị trí rất quan trọng.

Bà cũng nhìn ra được Đường Sinh tuyệt đối có gia thế không tầm thường, nếu không Đường Dục có thể khép nép với hắn như thế sao? Hắn cũng không phải có tật xấu, nói cách khác là Đường Sinh có thế mạnh mà thôi.
- Này, này...là cậu Sinh phải không?Tôi là cô Lý, mẹ của Đường Cẩn...Ồ, ồ, tốt, tốt...
Sau vài câu nói chuyện rất đơn giản, Lý Quế Trân cúp máy, kêu đứa con lên phòng nghỉ ngơi mới nói với chồng
- Tiểu Cẩn ở cùng cậu Sinh, không phải lo lắng nữa.

Vọng Bình, anh cảm thấy cậu Sinh đối với Tiểu Cẩn nhà ta rất tốt, phải không?
Đường Vọng Bình lấy ra một điếu thuốc.
- Những việc xảy ra trong thời gian này, thật là, em nói hai đứa nó có thể hay không...
Lý Quế Trân chợt trầm mặt, đấm chồng một cái.
-Anh muốn nghĩ cái gì? Tiểu Cẩn là đứa con hư thế sao? Cậu Sinh cũng không tồi, cũng không phải là người không hiểu biết? Anh xem cậu ra làm mấy chuyện này đều rất bài bản, Đường Dục cũng phải nghe theo.
- Ý của anh muốn nói là cậu Sinh có không tôn trọng Tiểu Cần nhà ta hay không?
Lý Quế Trân thở dài một hơi:
- Em hi vọng là ngược lại, chỉ sợ là hai đứa trẻ đùa giỡn.

Đàn ông các anh không có gì tốt, ăn trong bát còn ngóng trong nồi.

Trước kia hai chị em, ồ, chính là nữ cảnh sát mang kính râm kia, dường như là “Ninh sư tử” của cục công an thành phố? Cảnh sát của đội đặc công và cậu Sinh có quan hệ với nhau.

Ôi, em thấy cũng buồn!

- Buồn cái gì, Tiểu Cẩn nhà ta không phải cũng rất tốt sao? Ai lấy được nó là phúc phận cả đời đấy.
- Chỉ sợ là gia thế không bằng nhau.

Đừng xem bây giờ cậu Sinh đối với Tiểu Cẩn tốt nhưng tương lai về sau ai biết đây?
Đường Vọng Bình cũng nhíu mày:
- Còn nói chúng ta ngồi nghĩ vớ vẩn nữa? Chúng nó mới học cấp ba, vẫn còn sớm mà.
Lý Quế Trân lườm một cái
- Sớm cái gì mà sớm, con gái của nhà họ Lý phía đông ngõ Lão đường mới làm đám cưới hồi tháng ba, bây giờ bụng đã to rồi.

Thanh niên ngày nay việc gì mà không làm được? Kích động lên thì sẽ làm nhiều việc đây.

Em xem cậu Sinh này không xấu, lại biết điều, có dáng vẻ người lớn, không đến mức làm chuyện sai trái với Tiểu Cẩn nhà ta.

Tiểu Cẩn cũng sẽ không đồng ý, con gái em em hiểu mà.
Hai vợ chồng nói chuyện hơn hai mươi phút, đến lúc Đường Cẩn vào sân, bọn họ nghe thấy động cùng nhau đi ra.

Đường Sinh đi theo sau, vừa nhìn thấy vợ chồng Đường Vọng Bình bộ dạng thân thiết vội vàng hỏi:
- Hôm nay không phải trời mưa sao, vừa lúc Ninh chính ủy đến học viện đón em cô ấy, liền đưa cháu và Cẩn tỷ đi luôn, rồi cùng nhau đi ăn cái gì cay cay, quên không nói với cô chú một tiếng.
- Không sao, không sao, cậu Sinh, cậu cũng nghỉ sớm đi.

Đường Cẩn chưa về nhà muộn thế bao giờ nên cô và chú Vọng Bình lo lắng thôi, biết là ở cùng cháu nên cũng yên tâm rồi
Lý Quế Trân biểu hiện thái độ rất thông cảm khiến Đường Sinh cảm thấy nhẹ nhõm.
Lại nói vài câu hắn liền quay ra sân đối diện.


Lý Quế Trân kéo Đường Cẩn vào phòng phía đông, tỉ mỉ quan sát cô vài lần.
- Không, không xảy ra chuyện gì chứ, con gái?
- Mẹ, mẹ nói gì vậy?
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Cẩn đỏ lên, vẻ mặt oán trách không kìm nổi dậm chân.
Lý Quế Trân kéo tay con gái, lộ ra vẻ cười gượng
- Mẹ là sợ con tâm tính đơn thuần, để người ta ức hiếp.

Phải nói cậu Sinh cũng là người tốt, nhưng chúng mày bây giờ vẫn còn nhỏ, có những suy nghĩ không chín chắn.

Nghe lời mẹ nói ngàn vạn lần không phạm sai lầm đâu.
Đường Cẩn trợn tròn mắt, đỏ mặt cả giận:
- Mẹ, về sau con không gặp cậu ấy nữa được không?
- Đừng, mẹ vừa nói như vậy cũng là vì tốt cho con.

Cậu Sinh có ơn với gia đình ta, chúng ta cũng không thể vong ơn phụ nghĩa.

Con nên giúp cậu ấy học thêm thì hơn.

Mẹ chỉ là lo chúng mày...được rồi...không nói nữa...không nói nữa.
- ...Con không quan tâm mẹ nói gì.
Đường Cẩn xấu hổ không còn mặt mũi nào, xoay người bỏ chạy.
Đường Vọng Bình lúc này khóa cổng trở vào, gặp con gái chạy lên phòng, vào nhà liền hỏi vợ đã xảy ra chuyện gì.
- Xem tình hình thì không xảy ra chuyện gì.

Ôi, con gái lớn rồi, chúng ta lo nghĩ cũng nhiều.
Nói Đường Cẩn mới chạy vào phòng phía tây của mình, chưa khóa xong cửa thì em trai Đường Vĩ liền bước vào.
- Chị, làm sao vậy? Đang bực mình à? Có phải được vừa được mẹ giáo huấn một trận không?

Đôi mắt đẹp của Đường Cẩn nhíu lại, ra tay nhanh như chớp véo tai Đường Vĩ:
- Có phải trước mặt mẹ em nói gì không?
- Ôi, ôi, bà chị, oan em rồi, em không nói gì cả.
- Em ít giả bộ thôi, có phải em đã nhìn thấy gì không?
- Cũng không có gì ạ, chính là...chính là đêm hôm đó em thấy chị và anh Sinh ôm nhau.
- A?
Đường Cẩn có hơi giật mình.

Chẳng lẽ việc này em trai mình đã nhìn thấy rồi? Tay cô vặn mạnh hơn:
- Em, em nói với mẹ rồi?
- Không không không, em có thể tố giác bí mật của bà chị sao? Em không nói gì cả, thật sự, em thề.
Đường Cẩn lúc này mới buông tai cậu ta ra, chỉ vào chóp mũi cậu ta thấp giọng nói:
- Dám nói nửa chữ, chị sẽ lột da em.
Đường Vĩ co rụt cổ lại, le lưỡi
- Không nói không nói, việc ấy...chị, em, em mượn của bạn học mười tệ.
Câu sau cậu ta ngượng ngùng nói, ý tứ chính là “chị cho em mười tệ, tính là “tiền bịt mồm” được không?
Mắt Đường Cẩn lại nheo lại, Đường Vĩ trong lòng nhảy dựng, xoay người bỏ chạy, nhưng đã chậm một bước, để chị cậu ta bay đến đá một phát vào mông, thiếu chút nữa thì ngã sấp:
- Em không cần được không? Mẹ ơi...
Đường Sinh về gian phòng dưới phía Nam, vừa vào nhà liền nghe tiếng tí tách, bật đèn lên vừa nhìn thì thiếu chút nữa chóng mặt.
Nóc nhà phía Nam có vài chỗ bị dột, cũng may là bây giờ mưa tạnh rồi, chỉ là dột vài giọt vài giọt, đoán chừng lúc nãy mưa to dột cũng tương đối.

Ôi, phòng này còn có thể ở không? Hắn tìm cái khăn mặt lau khô, thảm thương nhất là lúc trải chăn đệm thì phát hiện đệm và chăn đều ướt một vùng lớn.

Không phải chứ? Ngủ cũng không được à? Đường Sinh thở dài, buồn bực một đêm.
Sáng sớm, trước khi ra ngoài, Đường Cẩn đưa cho em trai mười tệ, xem như là tiền bịt miệng.
Đường Vĩ vui mừng nhưng cậu ta không biết mười tệ này sẽ dẫn đến một tai họa cho cậu ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui