Cực Phẩm Thái Tử Gia


Lúc này, Đường Cẩn và Ninh Manh đều sợ hãi không dám nhúc nhích.

Các cô đều là những đóa hoa lớn lên trong gia đình yên ấm, chưa bao giờ gặp phải tình cảnh nguy hiểm đến mức này.
Ngay trong khi hai cô gái mặt trắng bệch, Ninh Hân vẫn ung dung rút điện thoại bấm một dãy số, đây chính là ám hiệu.

Sau đó tay phải cô rút ra khẩu súng đeo trên người, mấy tên vô lại đều không để ý, chúng rút dao bấm ra, sự hung ác không ngừng tăng lên.
Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy Ninh Hân rút súng ra, thì đều há hốc miệng, cánh tay cầm dao bắt đầu run rẩy, vẻ mặt dường như không thể tin được, đứng như chôn chân xuống đất.

Chỉ cách ba bước chân trước mặt, nhưng lại như cách xa ngàn dặm, hoàn toàn không thể với tới được.
Cùng lúc đó, trong khi trời bên ngoài đang mưa và tối, vang lên những tiếng còi xe cảnh sát rất lớn, nhóm những tên thuộc Thanh Bì Hội đã hiểu rằng đây là một cái bẫy.

Bốn năm tên khá thông minh, đồng loạt vứt con dao trên tay xuống, nhanh chóng ngồi xuống ôm đầu, đến rắm cũng không dám thả một cái.
Mới vừa rồi còn có vẻ mặt hung ác, dữ tợn dường như muốn ăn thịt người, trong nháy mắt đã biến thành một đám nhóc ngoan ngoãn cùng với vẻ mặt vô tội.
- Ồ…Chị của tao chỉ cầm súng giả thôi, chúng mày có còn là đàn ông hay không thế? Nếu còn thì mau cầm dao lên đi!
Đường Sinh đã lo sợ rằng sẽ xảy ra chống cự, nhưng lúc này, bọn Thanh Bì Hội còn không dám phô trương thanh thế nữa, nói thẳng ra còn không dám đứng dậy.
Bầu trời tối mịt bên ngoài lóe lên đủ loại ánh sáng, đỏ cam xen lẫn các màu khác, tiếng sủa của chó cảnh sát, kết hợp với tiếng quát của đội viên đội đặc công ‘Lão Thật Điểm’(Thành thật đi), bắt đầu công tác chỉnh đốn trật tự trị an, bà chủ quán cũng phải kính nể.
Lúc này bà mới phát hiện ra cái tên ‘xấu xa’ kia hóa ra chính là cảnh sát cải trang, đóng kịch giống y như thật vậy, tên nhóc này thật sự rất có triển vọng.
Vài người lính đặc công bình thường đầy đủ vũ trang chạy ào vào, đưa toàn bộ những tên bị thương trên mặt đất và cả những tên đang ngồi xổm ôm đầu đi.

Sau đó, ba bốn người dường như là đội trưởng, quân phục chỉnh tề bước vào.


Ninh Hân đứng dậy chào, ba bốn vị đội trưởng mặc quân phục kia cùng nhau cúi chào cô.
- Chính ủy Ninh, nhiệm vụ đã hoàn thành!
Bà chủ và mấy nhân viên phục vụ đang trốn sau quầy như bừng tỉnh.

A…Chính ủy Ninh? Đây chính là Ninh sư tử trong truyền thuyết ư?
- Tốt, có thu hoạch được gì không?
Vị sĩ quan đứng giữa khoảng ba mươi mấy tuổi, mặt đen, nở một nụ cười, thấp giọng nói:
- Sếp Ninh ra tay sao có thể không có thu hoạch được? Lần này chỉ một mẻ lưới đã tóm hết bọn chúng.

Trước đây chúng ta vẫn không tìm thấy ‘Thanh ca’, không ngờ hôm nay hắn lại ngồi trong một chiếc xe tải để chúng ta tóm được.

Lần này ‘Thanh Bì Hội’ tặng cho chúng ta toàn bộ.

Sếp Ninh, có tin tức cũng không thông báo trước cho chúng tôi ư? Quá vội đó!
Đôi mắt đẹp của Ninh Hân lóe sáng, lòng thầm nghĩ, khéo như vậy sao? Thanh Bì Hội vẫn không bị tiêu diệt, chính là vì không tìm thấy đại ca của chúng, hóa ra gã vẫn ở trong thành phố ư? Hôm nay chỉ định bắt bừa vài tên, lại vừa vặn bắt được gã.

Nghe thấy trong giọng nói của trung đội trưởng trung đội một có chút trách móc, cô liền cười nói:
- Tin tức của tôi cũng không chính xác lắm, là do hắn xui xẻo thôi.


Tuy nhiên lần này hành động của các vị cũng rất đáng được tuyên dương! Đại ca của Thanh Bì Hội sẽ do tôi thẩm vấn tối nay, nên bắt thì cứ bắt, phải diệt cỏ tận gốc! Bát mỳ của tôi còn chưa ăn xong, những chuyện khác giao cho các vị xử lý nhé…Được chứ?
Bốn vị sĩ quan cảnh sát quyền thế hô to ‘Vâng!’ rồi đồng loạt cúi chào.

Vị đội trưởng trung đội một nói:
- Không quấy rầy sếp Ninh ăn nữa!
Ninh Hân đuổi đi mấy người cấp dưới với vẻ mặt vui vẻ, cô cũng biết Đường Sinh ‘vô ý’ chỉ hành động một lần mà đã có kết quả hơn cả mạng lưới điều tra của cảnh sát.

Thật không biết nên nói hắn tốt như thế nào đây, hắn có phúc tướng ư? Mới năm phút trước mình còn đang buồn đến mức nào vì lời dặn dò của Đội trưởng Chi, nhưng cũng thật đúng lý hợp tình, mình đã bắt được tên đại ca của Thanh Bì Hội, nghĩ lại bây giờ đã có thể cười ồ rồi.
Sau khi cô và Đường Sinh ngồi xuống, hắn với cái cổ về phía cô:
- Cười gì vậy? Gặp may nên bắt được cá lớn ư? Phần em có được thưởng gì không thế?
Lấy tay gõ đầu hắn một cái, Ninh Hân bĩu môi cười nói:
- Em có tận năm sai lầm nhưng chị vẫn chưa trừng phạt em, như vậy vẫn chưa đủ ư?
Đường Sinh xoa đầu, quay về phía Đường Cẩn và Ninh Manh đang muốn phì cười, trừng mắt nhìn.
- Không có tiền thưởng cũng được, nhưng ít nhất cũng nên khen ngợi người tuổi trẻ như em đã dũng cảm đối đầu với bọn côn đồ một chút chứ? Nếu có thời gian em sẽ gửi thư về nhà để mẹ em cũng được vui lây.
Ha ha ha, ba cô gái đều cười vang, mặc dù ở trong thời điểm nguy hiểm nhất, nhưng ở bên cạnh Đường Sinh cũng vẫn cảm thấy sung sướng, đây chính là cảm giác rõ ràng nhất của Đường Cẩn.

Ninh Hân cũng có cảm giác như vậy, còn với Ninh Manh, đây là lần đầu tiên, nhưng chuyện hôm nay lại khiến cho sự thích thú của cô đối với Đường Sinh càng tăng lên.
Đến lúc tính tiền, Đường Sinh đi tới quầy, hạ thấp giọng nói với bà chủ:
- Bà chủ à, thật ra tôi chính là lính đặc công, giữ bí mật nhé!

Bà chủ cẩn thận gật đầu, Đường Sinh lại nói:
- Bát đũa bị vỡ cùng những thứ khác, tổng cộng là bao nhiêu tiền, cả tiền ăn của chúng tôi nữa?
- Không cần, không cần, cậu cảnh sát, cũng không tốn bao nhiêu tiền, các cậu trừ hại cho dân, dân chúng như chúng tôi đã cảm động lắm rồi…
Ba cô gái đứng bên cạnh Đường Sinh nghe hắn bốc phét, đều cố nhịn cười, lại nghe thấy bà chủ gọi hắn là cậu cảnh sát, đều không thể nhịn được cười.
Đường Sinh lại nghiêm mặt nói:
- Chị à, cũng không thể phá hỏng hình tượng cảnh sát của chúng tôi, tiền vẫn phải đưa, tổng cộng là hết bao nhiêu, mau nói đi?
- Vậy, xin cậu một trăm đồng gọi là tấm lòng thôi.
Quả thật không phải là nhiều, mấy chiếc bàn, mấy chiếc ghế tựa bị đập nát, tổn thất cũng phải mấy trăm đồng, ngoài ra còn chưa tính đến bát đĩa.
Đường Sinh mở cái ví có vài đồng tiền lẻ, giơ trước mặt nhìn trộm, vừa thấy chỉ còn khoảng tám chín đồng, vội vàng quay lại nhìn Ninh Hân.

Ba cô gái đều nhìn thấy hắn mở ví, cũng nhìn thấy mấy đồng tiền lẻ của hắn, đồng loạt mắt trợn trắng, như vậy mà còn khoác lác nói để tôi mời ư? Mời cái con khỉ mốc!
- Này…Chị à, tôi giới thiệu cho chị biết, đây chính là sếp của chúng tôi, vừa rồi chị cũng thấy đấy.

Đúng rồi, sếp à, bà chủ nói rằng chỗ bàn ghế bị đánh gãy, tổng cộng một trăm đồng, chị trả tiền đi…
Đường Sinh lại nhìn cô nháy mắt ra hiệu, vai Ninh Hân lại sụp xuống.
- Này…Sao mỗi lần em mời khách thì chị lại phải trả tiền?
- Chị không phải là lãnh đạo hay sao? Em đâu lớn gan đến mức dám nổi bật hơn chị chứ? Hơn nữa lại còn có thể bị tình nghi là hối lộ sếp, đúng không?
Đường Cẩn và Ninh Manh đứng phía sau đều cười ngặt nghẽo, bốn cánh tay trắng như phấn đồng loạt nện vào lưng hắn, Ninh Hân lấy chìa khóa xe ném cho hắn.
- Mau ra lái xe đi, tôi tức chết mất…!
Chiếc xe màu đen dần hòa mình vào trong bóng đêm, mưa đã tạnh, bầu trời dần dần hiện lên, những ngôi sao xuất hiện dày đặc, mặt trăng chiếu sáng.
Trong bóng đêm, ánh đèn neon khiến Giang Lăng trở nên đẹp vô cùng, rực rỡ nhiều vẻ, những dải đèn đường thật dài, dòng xe cộ rải rác, tất cả trở nên hài hòa như vậy.
Trên xe Đường Cẩn và Ninh Manh vẫn còn đang cười, Ninh Hân cũng vừa tức vừa cười.
- Các em đều thấy rồi đấy, có người da mặt dày như vậy hay sao?

- Đúng vậy, chị à, hôm nay em xem như được mở mang kiến thức, chưa từng nhìn thấy người mặt dày như vậy, có khi còn dày hơn cả một cái gì đó!
Ninh Manh ôm khuỷu tay Đường Cẩn, ngồi một chỗ cười duyên.

Đường Cẩn và Ninh Hân cũng đều nghe hiểu Ninh Manh đang so sánh ám chỉ cái gì.
Đường Sinh vững vàng ngồi ở ghế người lái:
- Lớp trưởng Ninh, mình biết bạn đang nói đến cái mông, được rồi, kể cho mấy người nghe chuyện về mặt và mông…Cho đến nay mọi người đều coi trọng mặt mà không coi trọng mông, tôi cho rằng mông còn tốt hơn mặt.

Đầu tiên, nó bóng loáng, nhẵn nhụi, không có mụn.

Tiếp đó, nó không giống mặt, không cần phải mua những thứ đắt tiền để chăm sóc.

Nó còn có thể chịu nhục, thường xuyên thay mặt chịu đánh.

Quan trọng nhất là: nó khiêm tốn, không nói toạc ra, giấu tài không để lộ, nhưng nó…có hàng chục ngàn kiểu phong tình!
Ha ha ha!
Toàn bộ ba cô gái ngồi trong xe cười vang, một đám bàn tay trắng như phấn nện hắn, kể cả Ninh Hân cũng không còn rụt rè nữa.
- Không được, không được, em cười chết mất…Chị à..
Ninh Manh ôm bụng, cười đến mức lưng cũng không đứng thẳng được.
Đường Cẩn cũng nghiêng người qua ghế sau, ngón tay trỏ nhỏ và dài đặt lên chóp mũi, cô vẫn còn cười hích hích.

Ninh Hân ngồi ở ghế phụ, với lấy chiếc bộ đàm công tác phía trước, cười không ra hơi:
- …Tôi cũng không chịu nổi, mau mau đưa tên bại hoại này về nhà đi, nếu không sẽ có tai nạn chết người mất…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui