Nơi ở của Nghê gia vẫn là loại hình xưa cũ Tứ Hợp Viện, thế nhưng tòa nhà này là nhà cổ của những năm tám mươi, trông rất giản dị cổ xưa, không phải là cán bộ về hưu, bạn sẽ chẳng thể vào ở được, thêm vào nữa nếu Ngê lão mất, cái nhà này sẽ nộp cho thành phố, không dành cho bạn.
Hôm nay người tới ngôi nhà này quả không ít, số chiếc xe đỗ ngoài cửa khá nhiều, trong đó ba chiếc xe là biển nơi khác.
Ngày thứ hai sau khi Vinh Quốc Hoa bị mời tới nhà khách của Thành ủy, Nghê Yến đã bị tòa án trung cấp Trường Sơn đình chức, đồng thời bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tới Ủy ban kỷ luật thành phố phối hợp điều tra về Vinh Quốc Hoa, sổ tiết kiệm ngân hàng của hai người… đều bị ngân hàng cho đóng băng, một hào cũng không rút ra được.
Có người không chỉ muốn xử lí Vinh Quốc Hoa, mà muốn xử lý cả vợ hắn Nghê Yến, xem ra sự công kích khá là rộng lớn và mạnh mẽ..
Nghê Yến kể lại từng chuyện từng chuyện một với chị Vinh Lệ Hoa, cô biết chị anh ta cũng là người trong thể chế, chị có thể hiểu được:
- Chị à, em lo ngay cả em cũng không xong, bên ngoài nhiều lời đồn đãi, hơn nữa tài khoản ngân hàng của em và Quốc Hoa không biết tại sao lại có thêm một khoản tiền, có giải thích cũng không thể giải thích rõ, tổ kiểm tra kỷ luật của Tòa án nhân dân trung cấp đã tìm gặp em một lần, yêu cầu em khai rõ.
Ngụ ý rằng họ không bắt em là một đặc ân ngoại lệ rồi, thế nhưng xem tiến triển của tình hình này thì cũng nhanh thôi.
Đường Sinh vẫn đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, còn Trần tỷ cũng như Lưu Nữ thì ngay cả vào sân cũng không vào, bọn họ đều ngồi yên trên xe, Ninh Hân liếc nhìn tiểu tình lang, hắn đang dồn hết tâm trí lắng nghe lời của mợ ba, mắt không hề nháy.
Vinh Tử Tử đứng cùng với Ninh Manh cũng lo lắng, nhưng tính cô vẫn còn trẻ con, không nghĩ sâu xa, cũngkhông suy xét đến hậu quả nghiêm trọng hơn, vì thế lúc đó nói nhỏ với Ninh Manh:
- Anh chàng kia đẹp trai thật, là bạn trai của em à?
Ninh Manh đỏ mặt, trừng mắt nhìn người biểu tỷ hơn mình một tuổi, nói:
- Chị nhìn cái bộ dạng xấu xí kia, phù hợp làm bạn trai của em à? Hắn tên Đường Sinh, là đệ của chị em, cũng là bạn học của em, bà em qua đời, hắn xung phong nhận việc giúp đỡ lo việc tang ma.
- Hắn có thể làm được việc gì chứ?Chỉ thêm một miệng ăn thôi!
Vinh Tử Tử nào ngờ thẳng thắn, trực tiếp dám coi thường Đường Sinh.
- Em cũng thấy vậy, tên này quả thực có thể ăn nhiều, cái bánh bao to như vậy, một bữa ăn bốn năm cái, nói một cách nghiêm khắc, hắn là một con lợn.
Trong lúc hai cô gái thì thầm, Ninh Hân liền tới bên Đường Sinh, nhỏ giọng nói:
- Đông người như vậy, cũng không có chỗ để cậu ngồi.
- Không sao, đứng càng khỏe.
Hân, chị nói với mẹ chị, tạm thời không nên kể chuyện của Lưu Nữ cho mợ ba, lát nữa chị sắp xếp, tôi muốn nói chuyện với bà ấy một chút.
Không lâu sau, Nghê Yến cùng với Vinh Lệ Hoa tiến vào phòng ngủ, Vinh lão tứ và Ninh Hân cũng theo sau, người ở bên ngoài ít đi một chút.
Nghê lão thái cũng rất dễ gần, còn tiếp đãi, mời Đường Sinh ngồi, Đường Sinh khách sáo nói không cần, còn Ninh Manh đứng mỏi rồi, liền chạy lại uốn éo ngồi vào vị trí đó, còn lườm Đường Sinh một cái:
- Đàn ông đàn ang, có đứng thêm chút nữa cũng chẳng vấn đề gì.
Đường Sinh cũng chẳng trêu chọc gì cô, trong địa bàn của gia đình cô, trêu chọc con bé này người chịu thiệt sẽ là hắn:
- Ừ, cậu ngồi đi.
- Ai, Đường Sinh, cậu theo đuổi chị tôi như vậy, có phải cậu cũng si tình giống như đám nam sinh xấu xa trong trường?
Hả, Đường Sinh bất ngờ không kịp đề phòng, bị Ninh Manh nói đúng điểm yếu, Vinh Tử Tử đi tới cũng xem xét Đường Sinh thấy có vẻ thuận mắt, đôi mắt đẹp cứ đảo quanh trên thân hình hắn, giọng nói thanh thoát giống như mẹ cô là Nghê Yến, cùng phối hợp với Ninh Manh.
Không chờ Đường Sinh nói Vinh Tử Tử đã mở miệng:
- Đương thời không phải đang thịnh hành kiều tình yêu chị em à? Chắc chắn hắn đang yêu thầm chị Ninh Hân.
Vinh Tử Tử dám trêu chọc Đường Sinh là bởi trong lòng cô có tâm lý bề trên, bởi vì hắn chỉ là bạn học của Ninh Manh, nhỏ tuổi so với cô, trong tiềm thức của cô, trêu chọc nam sinh nhỏ tuổi hơn mình chẳng là cái gì, nói ra thì cô gái nào tìm người yêu lại không tìm người có thể đem lại cho mình cảm giác an toàn? Tên tiểu tử mười bảy tuổi mặc dù đã mang vóc dáng của một người đàn ông trưởng thành nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, tính cách vẫn còn trẻ con non nớt, nhìn được nhưng không dùng được.
Đương nhiên Vinh Tử Tử không biết mình đang trêu chọc một con sói, thế nhưng con sói này quả thực là hiên ngang hùng dũng, khiến cho cô bất giác càng ưỡn ngực cao trước mặt hắn, sợ rằng còn thấp so với Ninh Manh, thực tế Vinh Tử Tử có sự tự tin, ngực mình khá là nhọn.
Đường Sinh lặng lẽ liếm môi, hắn đã quen với việc to mắt to gan rồi, liền liếc mắt nhìn theo bộ ngực thanh tú của Vinh Tử Tử, qui mô quả thực không nhỏ, ít nhất cũng phải lớn hơn Ninh Manh một chút, nếu ở Giang Lăng, hẳn là chỉ đứng dưới Đoan Mộc Yên? Không tệ.
Chủ yếu là hai cô gái quá chú ý tới cậu chàng đẹp trai này, cho nên ánh mắt xấu xa của hắn liền bị hai cô đồng thời bắt gặp, Vinh Tử Tử vừa giận vừa xấu hổ, đôi lông mày thanh tú hơi chau lại, thế nhưng không thân quen với hắn, nên cũng không thể mắng hắn ở đây, Ninh Manh không chịu được, trừng mắt nhìn Đường Sinh, đứng lên lôi cánh tay hắn chạy đi:
- Đi, ra ngoài nói chuyện một lát.
Chỉ nhìn sự hung hăng trong mắt cô, là có thể biết cô gái nhỏ này định chỉnh người khác.
Đường Sinh không muốn ra ngoài, thế nhưng Vinh Tử Tử cũng hùa theo ồn ào, hai cô gái đuổi hắn ra ngoài, còn đẩy ra, ra thì ra vậy.
Mới ra đến sân, Vinh Tử Tử vừa mới mở cổng, ánh mắt của Đường Sinh lại nhìn Ninh Manh:
- Ngươi, tên háo sắc xấu xa nhìn ở bên ngoài chưa đủ sao? Còn phải đến nhà chúng tôi nhìn? Ngươi tin không ta móc hai con mắt của ngươi ra?
- Ôi, tôi nhìn cái gì nào? Chỉ là sự tò mò giới tính thôi mà, nhìn một cái thì có cái gì là căng thẳng? Cậu muốn xử lí tôi thì cũng không nên dùng cái lí do này.
- Đúng vậy, Đường Sinh, tôi muốn xử lí cậu không phải một ngày hai ngày rồi, sớm đã không nhìn thuận mắt cậu rồi, qua bên kia đi.
Đường Sinh trợn mắt, hắn biết cô muốn xử lí hắn lâu rồi, trách hắn đùa giỡn với Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu mà không chọc cô chăng? Là cô ghen tị rồi, trách hắn không quan tâm tới cô, chỉ là so với hai người họ thì bánh nhân đậu của cô quả thực là to hơn, thế nhưng trước tiên hắn phải xơi bánh nhân đậu của chị cô trước.
Đây là một vấn đề rất rối rắm, hoa thơm đánh cả cụm à? Vấn đề của hắn thực sự rất lớn, thế nhưng chị của cô ta sẽ không để yên, đau đầu thật.
Trong góc chết phía bên kia của tứ hợp viện, chất đống một vài tạp phẩm, dựa vào góc tường có một chiếc chổi quét vườn, dựa vào góc tường ngoài là chiếc xe đạp dành cho nữ, Ninhh Manh đẩy Đường Sinh tới:
- Tay giữ chiếc xe đạp, thân hình uốn éo, mông đưa ra.
- Ai, lớp trưởng Ninh, đừng ức hiếp người khác như vậy có được không? Quân tử động khầu, tiểu nhân động thủ, có gì từ từ nói nào.
Ninh Manh nói:
- Cậu thì tính gì là quân tử? Tiểu lưu manh thì đúng hơn? Tôi là tiểu nhân, tôi cần phải động tay, món nợ lần trước của cậu tôi còn ghi nhớ, không bảo chị tôi đập gãy hai chân cậu đi là đã may cho cậu, đã nể mặt cậu lắm rồi, biểu tỉ Tử, chị giúp em giữ hắn, em đi lấy cái chổi lại.
Vinh Tử Tử cũng thật khéo phối hợp, đi tới nắm cổ tay phải Đường Sinh vặn ra đằng sau, còn ấn vai hắn xuống kêu hắn nằm sấp ra:
- Ai da, có khom lưng xuống không? Bị người ta đánh mông, có khi lại đánh rắm
Cô bật cười, có thể nhìn thấy tên đẹp trai này bị xử lí cũng là một trò thú vị.
Ninh Manh nhặt một chiếc chổi lên mang tới, tay cầm của chổi to hơn so với ngón cái, cô còn vung lên mấy cái:
- Rất vừa tay.
Đường Sinh không dám phản kháng lại một cách cứng rắn với lực ấn giữ của Vinh Tử Tử, nửa người cong cong lại nằm úp trên chiếc xe đạp, Ninh Manh tiến lại gần rồi đánh mông hắn một cái không nặng cũng chẳng nhẹ, trong miệng căm hờn nói:
- Dạy cho ngươi một bài học, lần sau con mắt ngươi còn ngó lung tung thì đánh chết ngươi, còn cái chuyện ngươi chọc tức ta, hôm nay coi như tính sổ luôn.
Cái tên hay cúp học nhà ngươi, chỉ vì không bắt được ngươi, nếu không thì ta đã sớm trừng trị ngươi thê thảm rồi.
Cô mắng một hồi, Đường Sinh phối hợp hừ hừ hai tiếng:
- Oa, đau quá, lớp trưởng à, hết giận rồi chứ?
Hi hi, Vinh Tử Tử phì cười, đây là xử lí người khác à? Rõ ràng là liếc mắt đưa tình mà!
- Ninh Manh, chẳng nhẽ em chỉ dùng chút sức vậy sao?
Ninh Manh cũng biết mình không dùng mấy sức, thầm nghĩ, em…em không nỡ, đánh hắn chị không đau lòng, nhưng em thầm yêu hắn mà! Miệng cũng không thừa nhận không dùng sức, giả bộ nói:
- Nào có? Đã dùng nhiều sức lực rồi chứ, chị không nghe hắn kêu đau sao?
Vinh Tử Tử là người nóng tính, đưa tay ra cướp luôn chổi, sau đó dùng sức đánh Đường Sinh một cái:
- Phải đánh như vậy nè!
Mông đau rát, mặc dù so với người bình thường thì thể chất của hắn cường tráng hơn nhiều, thế nhưng cảm giác đau là do thần kinh khống chế, vì thế nên chẳng thể giảm bớt được cảm giác đau, thậm chí còn mẫn cảm hơn so với trước đây, hắn ôm mông bật dậy:
- Ai da, Tử biểu tỷ ra tay thật độc ác, tôi sợ các người rồi được chưa?
Hắn quay đầu bỏ chạy, ba chân bốn cẳng chui vào trong nhà.
Ninh Manh há hốc mồm, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đường Sinh trong lòng cô không biết vì sao thấy đau nhói, không phải chứ? Không phải là đánh cô, đau cái gì chứ?
Lúc này Vinh Tử Tử mới nhìn ra vấn đề, tiện tay ném cái chổi vào góc tường, cô ta đánh Đường Sinh thật đau chỉ vì muốn nhìn phản ứng của Ninh Manh.
Quả nhiên, con bé kia nhe răng trợn mắt:
- Tử biểu tỷ, làm gì mà phải đánh hắn độc ác như vậy?
Còn oán giận nữa chứ.
Vinh Tử Tử có chút ghen tị:
- Ninh Manh, yêu rồi chăng? Chị thấy em và hắn đùa giỡn kinh đó, đúng không?
- Cái gì cơ?
Ninh Manh không thừa nhận:
- Chị xem tính tình hắn ra sao? Làm sao có thể xứng với bổn tiểu thư? Rửa chân cho em cũng không xứng!.
- Chà chà, càng nói em càng lớn giọng? Còn không thừa nhận? Miệng nói là xử lí người ta, động tác lại chẳng có sức lực gì?
Ninh Manh hơi nóng mặt, vẫn nguỵ biện:
- Ra sức? Sáng nay đi vội, vẫn chưa kịp ăn sáng, vì thế nên không có sức mấy.
Sau khi giải thích xong lời này, mặt lại càng nóng hơn, thật ra dạo này hay nghĩ đến Đường Sinh, kết quả học tập giảm sút.
- Ôi!
Vinh Tử Tử đi tới nâng cánh tay của Ninh Manh:
- Chúng ta là chị em tốt mà, đúng không? Yêu sớm cũng chẳng sao, có gã đẹp trai như vậy chọc ghẹo chị, không chừng chị cũng đùa giỡn lại với hắn, trước mắt chuyện của ba chị đã làm chị phiền chết rồi, chị chẳng còn tâm tư gì.
- Không sao đâu, Tử Tử, cậu ba là người tốt, từ trước tới giờ trời phật vẫn luôn phù hộ cho cậu, nào, chúng ta cùng nhau cầu nguyện nào.
Hai cô thiếu nữ xinh đep đứng trong vườn chắp tay lại thành chữ thập, dáng vẻ thành kính cầu nguyện cho người thân của họ bình an vô sự.
Lúc Đường Sinh tiến vào, vừa hay Ninh Hân từ phòng ngủ bước ra, liền vẫy tay gọi hắn lại, sau đó Đường Sinh liền tiến vào căn phòng đó.
Nghê Yến và Vinh lão tứ có chút kinh ngạc, không biết vì sao Ninh Hân lại gọi Đường Sinh, Vinh Lệ Hoa nói nhỏ một câu:
- Bố của tên tiểu Đường Sinh này là Bí thư thành ủy Giang Lăng.
Câu nói này khiến cho Nghê Yến và Vinh lão tứ giật mình, thế nhưng vẫn không rõ hắn có tác dụng gì? Rõ ràng quan chức ở thành phố Giang Lăng không quản được chuyện ở Trường Sơn, cán bộ cấp tỉnh thì còn chưa đủ tầm.
- Bố của cậu ấy quen biết với quan lớn trong tỉnh à?
- Quen biết nhất định là quen biết rồi, thế nhưng trước đây tôi nghe anh rể của cô nói, Bí thư Đường cũng là mập mờ mà bị “biếm” tới Giang Lăng.
Câu nói này khiến cho trái tim còn chưa kịp được hâm nóng của Nghê Yến lại lạnh ngắt, Vinh lão tứ cũng ồ lên một tiếng.
Sau khi Ninh Hân dẫn tiểu tình lang vào liền giới thiệu cho mợ ba và cậu tư:
- Đường Sinh, là bạn học của Ninh Manh, cũng là em nuôi của cháu.
Mợ ba, mợ đừng coi Đường Sinh như một đứa trẻ là được rồi, mẹ cháu biết, cậu ta khá lợi hại.
Vinh Lệ Hoa biết rõ Đường Sinh, lúc ở nhà Ninh Thiên Hữu chồng bà không ít lần nhắc tới chuyện của Đường Sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...