Đường Dục biết, bản thân mình ở Giang Lăng có thể tùy tiện tung ra nhiều mánh khóe, nhưng trong xe của thằng con ông bị lục soát quả thật có chứa heroin, lại xui xẻo rơi vào tay của sư tử Ninh, thằng con mình bây giờ nắm chắc chín phần chết mà không có nổi một phần sống, có tìm ai cứu cũng vô ích, chỉ có thể nhờ tới Đường Sinh, người là do hắn gọi tới mà.
Không sai, lấy ba triệu để đổi lấy tính mạng con trai thì thật sự không đắt chút nào, nhưng rõ ràng biết nó là một cái bẫy mà vẫn phải nhảy vào.
Đường Sinh này nổi tiếng lưu manh mà.
Hắn đẩy người ta vào chỗ chết, từ lúc Đường Cẩn lộ diện thì dường như kế hoạch đã được bắt đầu.
Nghĩ đến đây tự nhiên trong người Đường Dục cảm thấy lạnh toát mồ hôi, ông nhìn về phía Đường Sinh lần nữa với một chút nể sợ, hắn có thật chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi không? Thật khó mà tin được.
Lúc này, ông luống cuống nhìn về phía Ninh Hân đang thì thầm gì đó với Đường Sinh, lồng ngực ông cũng đập thình thịch, Ninh Hân bất chợt trừng mắt nhìn về phía Đường Dục với nét mặt lạnh lùng, cho người ta cảm giác giống như một con dao sắc bén đang muốn lấy mạngngười, khiến ông ta thấy cổ họng khô khốc.
Sau mấy phút, Đường Sinh mới chạy lại, chỉ có điều hắn nhíu mày lại, điệu bộ này của hắn khiến cổ họng của ông càng thêm khô khốc.
- Thế nào? Cậu Sinh...?
- Người ta đồng ý cho Đường Binh đi điều trị vết thương nhưng phải dẫn về Sở cảnh sát, hiện trường ở đây phải được giữ đúng vị trí, sáng sớm ngày mai mới điều tra lại.
Cô ấy cũng đã nói rõ với cháu rồi, chính là nhắm vào xe của Đường Binh, nghi ngờ anh ta cất giấu heroin, ngày mai bác chuẩn bị tiền đi.
Đường Dục tái cả mặt, nuốt nước bọt:
- Tiền không thành vấn đề, cậu cứ cho tôi biết tài khoản là được, sáng mai tôi sẽ chuyển cho cậu ba triệu.
- Đừng mà, bác Dục, cháu chỉ là một thằng nhóc thì có tài khoản gì chứ? Như vậy phiền phức lắm, chi bằng đưa tiền mặt sẽ nhanh hơn, sáng mai bác hãy chuẩn bị một chiếc xe, tiền cứ để trong cốp xe, còn những việc khác cứ để cháu lo, trước khi điều tra lại cháu sẽ tranh thủ nói chuyệnvới cô ta.
Đường Dục ngẩn người, hả, tiền mặt sao? Cậu lấy tiền mặt thì tôi đây lấy gì làm bằng chứng? Nếu cậu không nhận tiền qua tài khoản thì không phải tôi đã mất trắng ba triệu sao?
- Thế nào? Bác Dục, không tin cháu à?
- Ồ, không, không phải, cứ quyết định vậy đi, sáng mai bác sẽ đích thân lái xe qua, cháu cứ quyết định thời gian đi.
- Bảy giờ rưỡi đi, đúng bảy giờ rưỡi đợi cháu ở đầu phố bên ngoài.
Bên kia Ninh Hân đang chỉ huy hai đồng chí cảnh sát
- Các anh dẫn y đi theo luôn đi, đi bệnh viện băng bó vết thương trước rồi mới dẫn về.
- Ba, ba ơi, ba không thương con nữa rồi…
Đường Binh toàn thân run rẩy khóc thét lên, y sớm đã quên là trước đó mình đã oai phong lẫm liệt thế nào trong nhà Đường Cẩn, lúc này thì lại thảm hại giống một con chó sắp chết.
Đường Dục chỉ trừng mắt nhìn y một cái, sau đó lại gửi gắm cho y một cái nhìn đầy an ủi, lúc này Đường Binh mới không la hét nữa.
Còn Đường Dục không phải là không có quan hệ gì với Uỷ Ban thành phố,mà ông hiểu rất rõ tầm quan trọng của Ninh Hân trong Đội cảnh sát đặc nhiệm.Tính cô thẳng thắn kiên trực, không biết nhận hối lộ là gì, nếu tìm đến Uỷ Ban thành phố để nói chuyện với cô ta thì chỉ làm cho cô ta tức giận thôi, vậy nghĩa là tự tay mình đẩy con xuống vực thẳm rồi.
- Phong tỏa hiện trường ở đây, sáng sớm mai dẫn người tới tiến hành điều tra lại.
Ninh Hân lạnh lùng dặn dò, đây đều là chủ ý của Đường Sinh, cũng không biết hắn đưa ra chủ ý chết tiệt này để bày ra âm mưu gì nữa.
Đường Sinh cười thầm trong lòng, hắn đã dàn dựng một vở kịch, nói là Ninh Hân đã để mắt tới chiếc xe của Đường Binh, dọa cho Đường Dục lạnh toát cả mồ hôi.Thật ra ngay chính bản thân Ninh Hân cũng không hiểu tại sao mình lại nghe lời tên nhóc này như vậy, theo lý mà nói, chuyện này không cần đến cảnh sát đặc nhiệm lo liệu, nhưng đã lỡ miệng khoác lác với hắn rồi, chẳng lẽ lại không làm gì sao? Giả vờ cũng phải giả vờ cho bài bảnthôi, đúng là bị thằng nhóc chết tiệt này hại chết rồi.
Nhưng tên “ Tiểu Binh” này cũng đích thật là nhân vật mà đội cảnh sát đặc nhiệm nhắm tới, ra tay với y cũng được, quan trọng vẫn là lý do.
Đường Sinh làm ra những chuyện này đều là dựa vào những kí ức kiếp trước của hắn, hắn biết Đường Binh đang giấu ba mẹ y lén hút thuốc phiện, nên hắn đoán trên xe y nhất định cất giấu heroin, quả nhiên không sai, nên màn kịch lúc này giúp hắn có được ba triệu một cách êm đẹp.
Ninh Hân cũng không biết mình bị Đường Sinh chơi xỏ, cô chỉ biết Đường Dục và cha cô không phải là kẻ thù, cô cũng không thể nổi giận trước mặt ông ta, nếu như vậy sẽ khiến ông ta xem thường cha cô, càng làm mất mặt nhà họ Ninh, nên Đường Sinh đã nói như vậy thì Ninh Hân cũng không ngại nhúng tay vào chuyện này.
Điều khiến Ninh Hân khó xử nhất chính là việc Đường Sinh đề nghị cô cho bốn viên cảnh sát ở lại thay phiên nhau bảo vệ hiện trường, nhằm hù dọa Đường Dục, quả nhiên khiến sắc mặt Đường Dục tái mét, trong lòng Ninh Hân cũng có chút thích thú.
Cô cũng là người thông minh, loáng thoáng đoán được Đường Sinh đang dùng một số lời nói để hù dọa” Đường nhất vạn” này, nhưng dựa vào sự điềm tĩnh thường ngày của ông ta thì cũng khó lòng có thể khiến ông ta sợ tới như vậy, hiện trường có gì khác thường sao? Hay là trong chiếc xe?
Nghĩ một hồi thì Ninh Hân rốt cuộc cũng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra , thầm khen Đường Sinh biết lợi dụng tình thế ở hiện trường để tạo ra lợi thế cho hắn.
Lúc mọi chuyện xảy ra ở ngõ Lão Đường ngày hôm nay kết thúc thì cũng đã hơn tám giờ, những người hiếu kỳ chen chân đứng chật kín trong ngõcứ như vừa tỉnh mộng, lúc này mới lần lượt rời khỏi.
Đường Sinh ăn tối ở nhà Đường Cẩn, lúc ăn cơm, Đường Cẩnkhông dám nhìn hắn, Đường Sinh một mạch vùi đầu ăn, trong lòng cảm thấy sung sướng vô cùng, thầm khen mình thật là giỏi khi đã gây sức ép cho Đường Binh , chỉ gây chút sức ép mà đã có ba triệu vào túi, ôi, đúng là thằng ngu.
- Cô Lý à, tiện thể mời cơm mấy chú cảnh sát bên ngoài luôn, thể hiện một chút tình làng xóm ấy mà.
- Được rồi, cậu Sinh, tôi đã làm xong hết rồi chỉ sợ người ta chê cơm này không đáng ăn thôi.
- Cô Lý, đây là chút tấm lòng của dân, họ sẽ thấy cảm động thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Sinh nói phải về nhà, Lý Quế Trân đánh mắt ra hiệu với con gái, ý muốn nó tiễn Đường Sinh, Đường Cẩn ngại ngùng theo Đường Sinh ra ngoài, sắp ra đến cửa thì cô chịu không nổi hỏi một câu
- Cậu… ngày mai cậu thật sự không đi học sao?
- Muốn đi cũng không được, mình sẽ viết giấy xin phép , cậu giúp mình chuyển cho cô Mai, ngày mai còn một đống việc đang chờ mình giải quyết đấy.
Đường Cẩn biết mình sẽ không thuyết phục được Đường Sinh, một hồi lâu mới nói được một câu
- Chuyện hôm nay… cám ơn cậu.
Trăng lên, ánh sao lấp lánh, có chút mát mẻ, Đường Sinh hướng về người con gái xinh đẹp khiến mình phải đau lòng trong kiếp trước, trong lòng dâng trào một cảm xúc ấm áp và ngọt ngào khôn tả, hắn thấp giọng nói:
- Cẩn, cả đời này mình sẽ bảo vệ cậu, không để cho bất cứ ai ức hiếp cậu.
Câu nói này xuyên thẳng vào tận sau thẳm trái tim của Đường Cẩn, cô nước mắt lưng tròng.
Đường Sinh vươn hai cánh tay ra, Đường Cẩn do dự một chút mới ôm chầm lấy hắn, cứ thế, hai thiếu niên thiếu nữ mười bảy tuổi lần đầu tiên ôm chặt lấy nhau, càng làm tăng thêm tình yêu đầu đời đang nảy nở trong họ.
- Cẩn, em là của anh, không ai có thể cướp em trong tay anh, ai dám làm vậy, anh sẽ làm thịt người đó.
Đường Cẩn ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên, ngạc nhiên nhìn người thiếu niên đẹp trai, trong lòng cảm thấy xao xuyến, tình yêu đầu đời như một đợt sóng đang dâng trào trong lòng cô.
Đường Sinh giơ tay ra lau nước mắt chảy trên cằm cô
- Cẩn, em nói đi, em nói em sẽ làm vợ anh đi.
Nghe thấy những lời này, Đường Cẩn thấy ù ù cả hai tai, ngẩn người khoảng năm giây, cô đẩy mạnh Đường Sinh ra, chạy đi, xấu hổ chết được.
Hai người họ tưởng rằng cảnh tượng này sẽ không ai thấy, nhưng đáng tiếc là Đường Vỹ ở trong phòng đã chứng kiến hết, tên nhóc này che miệng xém chút nữa cười phá lên.
Wao, chị mình và anh Sinh ôm chầm lấy nhau, nhưng anh Sinh rất giỏi, làm anh rể của mình càng tốt, thích quá đi.
Đêm đó, Đường Sinh mơ thấy giấc mơ đẹp, bỗng Đường Vỹ gõ cửa làm hỏng giấc mơ đẹp của hắn
- Ai vậy, còn sớm thế này mà…?
- Anh Sinh mở cửa đi, em là Tiểu Vỹ đây, chị em kêu em tới để lấy đơn xin phép của anh.
- Ờ
Đường Sinh chui ra khỏi chăn, mặc cái quần trong đi chân đất nhảy xuống giường mở cửa cho Đường Vỹ, sau khi cho y vào rồi mới nói
- Em lấy một tờ giấy trong cặp em cho anh, để anh viết…
Sau mấy phút ghi ghi chép chép, cuối cùng cũng ghi được một đơn xin phép, Đường Vỹ cầm đi.
Đường Sinh nhìn điện thoại, hơn bảy giờ rồi, không ngủ tiếp nữa mà mặc quần áo vào, vệ sinh, chải đầu rồi xuất phát…
Hôm nay sẽ có ba triệu vào túi, nghĩ thôi cũng đủ sung sướng rồi, a, không ngờ nhờcái thằng “ Tiểu Binh” mình có thể bỏ túi được khoản tiền này, ha ha ha..!
Lúc hắn ra tới đầu phố thì cũng vừa đúng bảy giờ rưỡi còn Đường Dục đã sớm đứng đó đợi hắn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...