Cực Phẩm Thái Tử Gia


Bác sĩ gật gật đầu, lấy một bộ ống chích từ hộp đựng thuốc y tế mang theo.

- Được rồi, mọi người có thể lui đi, tình hình ở đây phải được tuyệt mật, mấy ngày gần đây bộ Công an sẽ phái người xuống, mọi người cứ coi như không biết gì về chuyện này, rõ hết chưa?
Ninh Hân dặn dò những cảnh sát đặc nhiệm mà Lý Vân Phong mang đến, mấy người đó gật đầu rồi rời khỏi đó.

Lý Vân Phong cũng hiểu đôi chút ý của Ninh Hân, khi đi xuống Ninh Hân đã cho anh biết về các con đường lây nhiễm gen biến dị.

Cho đến khi đội cảnh sát đặc nhiệm đều rời khỏi thì Lý Vân Phong vẫn chưa đi, gã nói nhỏ với Ninh Hân:
- Tôi hiểu rõ ý của cô, suy nghĩ kỹ chưa?
- Ừ, ngoài cách này ra thì không còn cách nào nữa đâu, chúng tôi cũng không đánh nổi Đại Liên Ni, về căn bản không đánh chết ả được, trừ khi cắt ả thành 8 mảnh, nhưng tình riêng của ả với Bích Tú Hinh mọi người cũng thấy đấy, Bích Tú Hinh không muốn làm hại đến tính mạng của ả, hơn nữa tối qua Đường Sinh đã bị ả lây nhiễm gen biến dị do tối qua hắn bị ả cắn, trên thực tế không chỉ một mình tôi có được gen của ả, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, thậm chí vượt qua ả, bất luận có nói như thế nào đi nữa thì ả đều là một nhân tố không ổn định, không thể mang ưu thế tuyệt đối áp đảo được ả, chỉ có thể giết chết ả.

Lý Vân Phong mỉm cười, để lộ ra hàng răng trắng:
- Thế thì còn nói được gì nữa, Ninh Hân hãy để tôi bị lây nhiễm đi, tôi cũng muốn trở nên mạnh hơn.

Ninh Hân gật gật đầu:
- Không riêng gì anh, vợ anh cũng muốn, Đoan Mộc Chân cũng muốn, tất cả chúng ta, tôi không tin không đánh nổi ả.

Khi cửa mở ra Bích Tú Hinh kêu Ninh Hân và Đường Sinh vào, còn Lý Vân Phong và Đoan Mộc Chân ở ngoài đợi, xem ra tình hình phải đàm phán rồi, bây giờ Ninh Hân là người nắm giữ vận mệnh của Đại Liên Ni, nếu cô đưa bí mật này tiết lộ cho bộ Công an thì Đại Liên Ni coi như xong đời.

- Đường Sinh, tôi và Đại Liên Ni thỏa hiệp rồi, về căn bản cô ta đều đồng ý với những điều kiện của tôi, chúng ta nhượng bộ nhau một chút, có thể tha cho cô ta được rồi chứ?
Bích Tú Hinh cũng biết bây giờ sinh mệnh của Đại Liên Ni đang nằm trong tay của Ninh Hân, những lời này ngoài mặt là nói với Đường Sinh, nhưng thực chất là đang nói cho Ninh Hân nghe, cô biết quan hệ của Đường Sinh và Ninh Hân cực kỳ sâu đậm, nếu không Đường Sinh sao có thể kêu cô ra mặt giúp chuyện này?
Không đợi đến khi Đường Sinh mở lời, Ninh Hân đã nói trước:
- Chuyện về gen biến dị tôi đã mật báo lên bộ Công an, tuy có thể chỉ dùng năm thi thể kia giao lên trên, nhưng Đại Liên Ni là nhân vật vô cùng nguy hiểm, tạm thời sẽ không thả ả ra, trừ khi tôi khống chế được ả.

Bích Tú Hinh cũng chẳng biết nên nói gì, sự tín nhiệm của mình với Đại Liên Ni không giống như sự tín nhiệm của Ninh Hân và Đường Sinh với cô ta:
- Thế thì phải làm như thế nào?
Ninh Hân giơ ống chích trong tay lên:
- Tôi hút máu của ả, sau đó gây nhiễm gen biến dị, những cách khác còn chưa nghĩ đến.

Trong thực tế, chính vì Đường Sinh đã lây nhiễm gen biến dị nên Ninh Hân mới quyết định làm như thế, nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện gì thì bản thân cô cùng đi theo.


Bích Tú Hinh không nói gì, quay đầu dành cho Đại Liên Ni cái nhìn nghi hoặc, cô nhún vai với điệu bộ rất phóng khoáng:
- Tùy thôi, nhưng tôi cho cô biết, con gái Trung Quốc, cho dù cô nhiễm gen biến dị thì sức mạnh của cô cũng chỉ đạt được 30% của tôi là nhiều nhất, cô chưa phải là đối thủ của tôi đâu, cái chính là gen biến dị có một điểm yếu rất lớn, nó sẽ làm cho cơ quan cảm biến trong cơ thể cô vô cùng nhạy cảm, cũng sẽ khiến cô có những nhu cầu sinh lý mạnh mẽ vô biên, thật may gã kia cũng bị lây nhiễm giống cô, hắn ta có thể thỏa mãn cô đó.

Đều là những lời nói chế giễu, mấu chốt là sợ theo vết thích chó của Đại Liên Ni, thế thì *** không cách nào sống nổi nữa.

Đường Sinh nói nhỏ với Bích Tú Hinh thảo luận về vấn đề này, Bích Tú Hinh giải thích:
- Lo bò trắng răng, giới tính của Đại Liên Ni là do sau này Lý Trọng Hiền đào tạo mà ra, cô ta có xu hướng đồng tính, thiên bẩm đã ghét đàn ông, nhưng khổ nỗi không có chỗ nào để phát tiết, mới quan hệ yêu đương với Đại Đan, cậu không phải lo vấn đề này.

Như thế Đường Sinh mới yên tâm, nhưng hắn lo về hiệp nghị giữa họ.

Vì thế đã hỏi nhỏ Bích Tú Hinh đã đạt được thỏa thuận gì, Bích Tú Hinh nhẹ nhàng nói cho hắn biết, không thể đem tư duy của người thường đi đo lường giá trị nhân sinh của Đại Liên Ni, cô ta mặc kệ tất cả ngay cả sinh mệnh, cô ta chỉ để ý đến cô ta với Đại Đan và hưởng thụ tình yêu.

Bích Tú Hinh không nói rõ, bởi vì còn nghĩ đến tạo con cái với Đường Sinh nữa, cho nên cô không có cách nào nói rõ hơn.

Ninh Hân đã chích lấy máu của Đại Liên Ni, khi rời khỏi đó họ đã cởi xích trói cho Đại Liên Ni, ả ta yên lặng, ôm lấy Đại Đan còn cười ha ha, khi cánh cửa dày cộp khép lại cô ả còn vẫy tay chào mấy người nữa, quả thật không có cách nào hiểu nổi người đàn bà này, mấy người chỉ biết cười một cách đau khổ.

100 cc máu mang gen biến dị, chia làm bốn phần cho Ninh Hân, Lý Vân Phong, Đoan Mộc Chân và Cổ Kim Tú, theo cách nói của Đại Liên Ni thì họ chỉ có được sức mạnh bằng 30% của ả, thế thì cộng thêm việc tu luyện của bản thân họ, bốn người sẽ trở nên mạnh như thế nào đây?
Đương nhiên còn có Đường Sinh, cái cắn đó không uổng chút nào, là việc tốt, chỉ là điểm tốt sau khi biến dị đến bây giờ vẫn chưa thể hiện rõ ra thôi.

Việc này đến đây coi như đã kết thúc, người khác đều không biết đã xảy ra chuyện gì, họ cũng không cảm nhận được sự thay đổi của một số người.

Tất cả trong hiện thực vẫn đang tiếp tục theo quỹ đạo đã được định sẵn, cuộc sống của mỗi người vẫn đang diễn ra, sự nghiệp vẫn là sự nghiệp.

Mấy ngày sau, Bích Tú Hinh có mời Đường Sinh đến phòng của cô uống rượu:
- Báo cho cậu một tin tốt lành, 5.

1 tỉ đô la Mỹ đã đến tay rồi, nhưng việc sử dụng tiền đều có chế độ nghiêm ngặt, phải thông qua quản lý nước ngoài xét duyệt mới được, muốn đưa vào trong nước cũng không dễ dàng gì.

- Ồ, như thế à, đúng rồi, tôi cũng là đồng mưu, chia chút lợi lộc, một phần mười được chứ?

Đường Sinh liếm môi nói.

- Dựa vào cái gì ? Nhưng ở đây có một thỏa thuận tuyệt mật, cậu có thể xem một chút, nếu cậu chịu ký, cậu cũng sẽ phát tài.

Bích Tú Hinh đẩy hiệp nghị tiếng Anh lên trên bàn trà, Đường Sinh có thể đọc hiểu, xem xong hắn giương mắt nhìn:
- Không phải chứ? Chỉ mới một năm mà phải đổi cái này, ngoài ra em không cần tiền, chỉ cần thay đổi thời hạn em không cần một xu nào, còn có một số điều khoản khác tương đối đau lòng, em cảm thấy mình chẳng có chút chủ động nào, hơn nữa khi gì gì đó còn phải bịt mắt, cái này em không cách nào chấp nhận được, nếu như Đại Liên Ni thích em thì sao? Em chẳng phải là đồng loại với Đại Đan rồi sao? Không được!
“ Hiệp nghị thần anh tá chủng”? Mẹ kiếp, hơi quá đáng rồi đấy, nhưng xem xét các điều khoản trong bản hiệp nghị này cho thấy Bích Tú Hinh không phải là người ngược đãi, mượn giống là mượn giống, kinh doanh vẫn là kinh doanh, đừng mơ tưởng có được mối quan hệ đó thì có thể động đến tài sản của chị.

Giá phải trả về mượn giống là cơ hội cho cậu mượn tạm tiền vốn, nhưng cũng cần phải xem xét các hạng mục mà cậu xác lập, số tiền cao nhất là một trăm triệu, điều khoản kèm theo là 60% số tiền được chuyển thành cổ phần, 40% dùng phương thức vay khoản trả tiền lãi theo tháng, giống như lãi với ngân hàng.

Chính vì có những điều khoản này, Đường Sinh mới coi trọng hiệp nghị này, trong lòng cũng khâm phục nguyên tắc và nhân cách của Bích Tú Hinh.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bích Tú Hinh đỏ lên, cô lắc rượu trong ly chân cao và nhẹ nhàng nói:
- Có một số điều khoản nhỏ trong các hạng mục có thể sửa đổi, nhưng cậu không có quyền chủ động, địa bàn của tôi thì tôi làm chủ, thời hạn sửa đổi phải được sự đồng ý của Đại Liên Ni, sự trung thành của cô ta đối với tôi, tôi không cách nào từ bỏ, trên thực tế mấy năm nay đã quen có cô ta ở bên mình lo liệu mọi việc rồi, cho nên phải nhận được sự tha thứ của cô ta.

- Được thôi, chị Hinh, đưa em một cây bút, em phải ghi ý kiến của mình vào chỗ cần sửa đổi, chị đi thương lượng với Đại Liên Ni đi.

Sau mười phút Đường Sinh đã ghi xong, đưa bản hiệp nghị cho Bích Tú Hinh, Bích Tú Hinh xem xong với con mắt ngơ ngác, chịu không nổi chất vấn.

- Cậu sửa thành thứ gì thế này, tám mươi năm? Quá đáng quá rồi đó? Cho dù có làm vợ thì cũng không thể làm được đến tám mươi năm? Khuôn mặt Bích Tú Hinh đỏ bừng, thời hạn một năm trong “hiệp nghị thần anh tá chủng” phải sửa thành tám mươi năm, trách gì cô mắt tròn mắt dẹt.

Đường Sinh nói một cách thẳng thắn:
- Làm một năm thì tính làm gì? Em còn chưa chết chị đã đi tìm người khác thay em rồi? Cho dù là người tình thì cũng phải giữ bổn phận của người tình có được không? Cho nên nhất định phải đưa ra tám mươi năm, cái này không phải thương lượng, không được thì chị Hinh đổi người khác đi nhé.

Bích Tú Hinh răng cắn mắt giương:
- Cậu cho rằng trên trời dưới đất chỉ còn mình cậu là đàn ông hay sao? Tôi sẽ không để cho ai ức hiếp cả đời mình đâu.

- Không đúng sao? Bản hiệp nghị này rõ ràng là chị ức hiếp em? Ngoài điều khoản bịt mắt đó em không tán thành, còn những khoản khác có thể không cần sửa đổi, nếu không phải em tương đối hiểu chị, thì sao có thể bị chị dùng cách này để ép buộc? nhưng rất kích thích.


- Được rồi, vấn đề này tôi sẽ thương lương với Đại Liên Ni, nếu cô ta không đồng ý thì phải làm thế nào? Bích Tú Hinh hỏi.

- Thì cố gắng hết sức khuyên cô ta, Chị Hinh phải có cách chứ, bởi vì những chỗ em sửa là mức độ em có thể tiếp nhận.

Sau khi Đường Sinh rời khỏi đó, con tim lỗi nhịp của Bích Tú Hinh mới dần dần bình thường lại, vì một loạt hành động của Đường Sinh, thêm vào đó hành vi ở thành Phượng của hắn cũng bị cô phát hiện, cơ bản đã đoán được thân phận của hắn, cuối cùng chọn hắn làm người ý, nguyên nhân thứ nhất là do hoàn cảnh thân thế hắn, một mặt là quả thực mình rất thích gã đàn ông này, bây giờ hắn còn nhỏ , nhưng có thể thấy dăm ba năm nữa hắn sẽ trở thành một người đàn ông chân chính, từ bây giờ bắt đầu tiếp xúc hắn, nhìn hắn dăm ba năm nay đã dần thay đổi, sẽ có hứng thú đặc biệt? Nghĩ đến cái này Bích Tú Hinh thấy nóng ran cả người, mình có được không?
Uống hết rượu còn lại trong cốc, Bích Tú Hinh vẫn không cách nào bình tâm được, vấn đề giữa nam nữ rất thần bí đối với mình, căn bản mình không nắm bắt gì về kỹ xảo và chừng mực, đúng rồi, có thể hỏi Đại Liên Ni, để tránh phải xấu hổ khi chơi với hắn.

Bích Tú Hinh đi xuống phòng dưới hầm, có mượn vệ sĩ Đoan Mộc Chân của Đường Sinh đi cùng, sau khi vào phòng mật đó thuyết phục ngay Đại Liên Ni đồng ý hiệp nghị mới sửa, vì thế Đại Liên Ni gào rít cả lên, nhưng cuối cùng vẫn bị Bích Tú Hinh thuyết phục, cái chính là ả ta quá để ý đến chủ nhân mình.

Nói xong chuyện chính, Bích Tú Hinh liền hỏi ả:
- Đại Liên Ni, cô biết đó, tôi không có kinh nghiệm về mặt đó, cô phải dạy tôi chơi.

Câu trả lời của Đại Liên Ni càng dứt khoát:
- Rất xin lỗi chủ nhân thân yêu của tôi, tôi không dạy nổi chủ nhân, tôi chỉ biết chơi với chó không biết chơi với đàn ông.

Bích Tú Hinh phun cả nước ra, ôi, trời ạ! Thế thì phải làm thế nào? Đúng rồi, có thể kiếm người đàn bà tên Bích Nguyệt Hoa.

Đại Liên Ni không có ý nghĩ muốn thoát ra ngoài, lời hứa của ả đã bị Bích Tú Hinh thuyết phục, cũng khiến cho ả mất đi tình cảm lưu luyến đối với nhân gian, có Đại Đan bên cạnh thì ả đã vui lắm rồi, trong mắt ả ngoài chủ nhân ra, Đại Đan chính là tất cả.

Khi Bích Tú Hinh đang khổ não vì không biết chơi với đàn ông muốn đi tìm Bích Nguyệt Hoa, Đường Sinh cũng đang bàn đại sự với Sắc Sắc và Mai Chước.

Nghe Đường Sinh kể về hiệp nghị hoang đường đó xong, La Sắc Sắc và Mai Chước nhìn nhau, sau đó chẳng nói gì, một người lên tiếng trước:
- Woa, đúng là đàn bà có tiền biết sống, mượn cớ như thế để chơi, mấy năm nữa chúng ta có tiền rồi, cũng có thể…
Còn chưa nói xong, liền lấy mông đẩy đà thưởng Đường Sinh một cái ẩy, làm cho cô bổ nhào lên trên bàn.

Mai Chước bịt miệng tủm tỉm, đường chân mày mảnh mai cười theo:
- Nói đến cái cao độ đó của Bích Tú Hinh, chúng ta còn phải ngẩng cao đầu mà nhìn, vừa tăng thêm số tài sản 5,1 tỉ đô la Mỹ, trời ạ, cho dù muốn lựa hết đàn ông xuất sắc trên thế gian này cũng được ấy chứ, không tài nào nghĩ ra tại sao cô ta lại nhắm trúng tiểu tử thối này nữa.

La Sắc Sắcvừa xoa xoa mông đang đau vừa nói:
- Đúng vậy, mỹ nam của Bích tóc vàng đó rất nhiều, tại sao còn cướp tiểu tử thối này của chúng ta? Hắn có gì tốt chứ? Ngoài chơi lưu manh cũng chỉ có lưu manh, ôi chao, dừng tay đi tiểu lưu manh.

Mối quan hệ hiện nay của Sắc Sắc và Mai Chước vô cùng thân thiết, nếu nói ai có thể làm thịt Đường Sinh với Tường Tường thì Mai Chước chính là sự lựa chọn hàng đầu.

- Dừng tay, chết tiệt, không được giở trò lưu manh trong phòng làm việc của tôi, Mai Chước đứng dậy, giúp La Sắc Sắc ép Đường Sinh ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, ba người cười phá lên, một lúc sau Mai Chước mới nói:

- Chuyện mượn giống này tôi cho rằng phải đi hỏi Đường Cẩn.

La Sắc Sắc cười đồng ý với dáng vẻ kiêu ngạo, giơ ngón cái lên khen Mai Chước anh minh, Đường Sinh cười miễn cưỡng:
- Nếu để Đường Cẩn biết được việc này, thì cô và cô đều sẽ bị mất đi đóa hoa cúc của mình đó, không ai được tha đâu, được rồi, tôi phải đi gặp Đường Dục, bye bye!.

Lại bị nhãi ranh này uy hiếp rồi, nhưng nói đến việc đi gặp Đường Dục, La Sắc Sắc lại phụng phịu, ngồi ngay lên đùi của Đường Sinh:
- Đại Thiếu gia, thiếu gia đừng mơ việc đi chơi với cô ca sĩ nhỏ bé, chơi với em và Mai Chước đều được mà, chúng em sẽ không để cậu đi đâu, cậu đừng tưởng bở nhé.

Bửa tiệc đêm đó, La Sắc Sắc đều nhìn thấy hết, sau đó còn âm thầm hỏi anh Mắt kính một số chuyện, cho nên cô biết rất rõ.

Việc cô biết thì Mai Chước cũng biết, cho nên Mai Chước móc điện thoại ra:
- Tôi gọi điện cho Đường Dục, ông ta có chuyện cần nói có thể đến đây ngay.

- Ấy ấy, thôi bỏ đi, em, em không đi nữa là được chứ gì? Thực ra em cũng chỉ lao vào hố lửa để cứu một thiếu nữ trong trắng thôi mà.

- Ôi, cậu muốn chơi với thiếu nữ trong trắng để chị kiếm giúp cậu, bên cạnh Đường Dục có thiếu nữ trong trắng sao? Chị đã thăm giò rồi, đó là cô ca sĩ nhỏ bé tên Miêu Tiểu Thiến, tuy chưa có hư tổn gì, nhưng cô ta đã bị Đường Dục đánh vài tát, cậu không ngại bẩn ạ? Đúng là.

- A?
Đường Sinh thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, mắt ngơ ngác:
- Chết tiệt, tin tức từ đâu vậy? Lão tiểu tử này để tôi tóm được? Khì, ồ… không phải, về căn bản em chẳng có suy nghĩ gì với Miêu Tiểu Thiến đó cả, thật đó, các chị đừng kéo em mà.

- Ngay cả bản thân cũng thừa nhận là đi quẹt nồi cho người ta, còn giảo biện gì nữa? Vào trong, nhốt hai ngày, giao điện thoại ra.

Mai Chước và La Sắc Sắc chẳng chút ngần ngại nhốt Đường Sinh ở phòng nghĩ trong phòng làm việc của cô:
- Cởi đồ ra, chỉ để lại một cái quần thôi.

Hai người dứt khoát cởi sạch đồ của Đường Sinh, Đường Sinh đuối lý đành thuận theo họ, hôm nay phải thất hẹn.

- Hừm, Chị Chước, để lại điện thoại đi, em còn có thể bàn chuyện làm ăn qua điện thoại, yêu cầu này không quá đáng chứ?
- Bàn chuyện làm ăn? Tổng giám đốc như tôi đây làm cái gì ? Đắp chăn lại ngủ đi, nói nữa cái quần còn lại cũng chẳng còn nữa đâu.

Chú thích :
“Tá chủng” ( âm Hán Việt) có nghĩa là “mượn giống”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui