Tuyết cứ nhè nhẹ rơi, từ lúc vào đông đến nay đều không ngừng rơi, phải chăng là để báo hiệu một năm mới với nhiều thành công ?, đây là một điềm lành !.
Chiếc Bentley chạy giữa hai chiếc việt dã, khi chạy trên đường quốc lộ hướng về phía thành phố mới phát hiện có một xe tải lớn đụng phải một xe tải khác ở phía đối diện, nhích từng bánh xe một, hai chiếc xe này làm tắc nghẽn cả con đường.
Bích Tú Hinh quay về thành phố sớm là để phối hợp hành động đêm nay, lúc này khách sạn Lô Hồ vẫn tiếp tục phái đội trong đêm.
Khi rời khỏi khách sạn, Đường Sinh dành cho cô một cái nhìn an ủi, nhưng Bích Tú Hinh vẫn lo lắng không yên.
Hắn, có thể tin tưởng ở hắn không?
Nhưng nước đã đến chân rồi, không tin cũng không được, cứ đánh cược một lần xem sao, nếu thất bại thì cứ coi như đi cướp gặp vận đen vậy.
Xuyên qua vệt sáng ở cửa chắn gió phía trước chiếc xe Bentley, Bích Tú Hinh đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang đứng phía trên sau xe hàng, gã ta dường như đã lẫn vào bóng tối, chỉ là ánh mắt gã rất sáng, lúc đó bỗng có hai vệt sáng sắc lạnh rọi qua nơi đó, là người !
- Đó, đó là người sao?
Bích Tú Hinh kinh ngạc chỉ tay về phía mình nhìn thấy và hỏi phụ xe Đại Liên Ni lúc đó đang ngồi trên ghế phụ, người ở phía sau cũng gật gật.
- Có lẽ đến cùng chủ nhân thôi, nhưng không phải lo lắng quá như thế, không có vấn đề nào mà chúng ta không giải quyết nổi.
Câu trả lời của Đại Liên Ni vô cùng tự tin, hai chiếc xe việt dã và chiếc Bentley đều dừng lại, sau mấy giây Đại Liên Ni cùng năm đại vệ sĩ do cô dẫn tới cùng xuống xe.
Đây là một vụ cùng mưu cướp, Đại Liên Ni cười thầm trong lòng, có một số kẻ chẳng biết lượng sức mình cứ thích nhảy ra làm thằng hề mua vui.
Người trên xe hàng là ai? Đoan Mộc Chân, gã ta mặc một bộ đồ đen bó sát từ đầu đến chân, làm nổi bật ánh mắt sắc bén của gã.
Trên con đường tĩnh mịch trong đêm, không còn chiếc xe nào qua lại nữa, không cần quá nhiều thời gian, chỉ cần nhiều nhất mười phút thì có thể giải quyết toàn bộ trận đấu.
Đoan Mộc Chân cứ đứng ở đó thu hút ánh nhìn của sáu người bọn Đại Liên Ni, gã bất động, chỉ chằm chằm nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng.
Ở Trung Quốc, súng ống không dễ kiếm được, bọn người Đại Liên Ni cũng hết sức tự phụ, bọn họ tự khoe khoang, khoác lác rằng bản lĩnh mình còn mạnh hơn cả súng ống.
- Trước đây đã có hai người đánh bại hắn.
Đại Liên Ni nói hết câu liền quay sang bên trái, trên cánh đồng hoang dưới con đường cũng xuất hiện một nam một nữ, nhờ ánh trăng rọi xuống nên có thể đoán được đó là nam hay nữ.
- Áo Lai, cậu ở lại bảo vệ chủ nhân.
Nói xong, Đại Liên Ni liền vẩy tay dẫn theo hai đại về sĩ khác lao xuống cánh đồng hoang, đã lâu rồi cô không giết người, rất ngứa ngáy tay chân.
Gã được gọi là Áo Lai không hề nhúc nhích, hai nhóm người đều chiếm được ưu thế, hai đấu với một và ba đấu với hai, đối phương liệu còn người nữa không? Ý nghĩ này vội lóe lên làm ánh mắt của Đại Liên Ni hơi hoảng loạn một chút.
Với sự cảnh giác theo bản năng, gã tránh nhanh sang trái, nhưng vẫn không tránh khỏi đòn tấn công bất ngờ vừa rồi, hình như đối phương đã đoán được ý định tránh sang trái của gã, bị đột kích một đòn gã kêu lên một tiếng thảm thiết, khi nhìn rõ được đối phương thì bộ phận yếu ớt ở phía dưới cũng phát ra một âm thanh kỳ lạ.
Ninh Hân như bóng ma lướt nhanh trước mặt Áo Lai
- Tôi cứ cho rằng những kẻ mang trong mình dòng máu lai sẽ rất dũng mãnh, hóa ra cũng rất yếu đuối.
Cùng lúc bàn tay trắng muốt mang vẻ mềm yếu nhanh như chớp bổ vào gáy gã một chưởng, thân hình cao hơn 1m80 với cân nặng hơn 95 kg ngã lăn xuống đất, tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của Áo Lai làm Đại Liên Ni vội nghoảnh đầu lại khi đang xông lên phía trước.
Trong năm đại vệ sĩ thì Áo Lai là kẻ yếu nhất, thứ nhất gã ta không được trang bị áo giáp, thứ hai gã thường hay nương tay.
Ninh Hân dùng toàn lực xuất chiêu, một chân giẫm lên người gã, khiến gã té nhào ra như cục bột, còn một tay thì bẻ gãy đốt sống cổ của hắn.
Đại Liên Ni vẫn là đối thủ dũng mãnh nhất, tốc độ khi cô ta xông đến khiến Ninh Hân giật mình, phản ứng của Áo Lai đúng là thua xa ả.
- Đàn bà Trung Quốc, cô tìm sai đối tượng rồi đó? Giết người của ta, ta sẽ chôn ngươi cùng.
Đại Liên Ni vừa dứt lời thì tay chân cũng ra đòn nhanh như chớp tấn công lại.
Ninh Hân không dám sơ suất, dùng toàn lực để nghênh đón đòn công kích dũng mãnh khác thường của mỹ nữ tóc vàng.
Âm thanh đấm đánhau khiến không gian xung quanh trở nên ồn ào khác lạ, giao đấu hơn mười chưởng trong giây lát liền hậm hực lùi về sau.
Ninh Hân thăm dò khạc máu miệng, trong đáy mắt xuất hiện sự sợ hãi, ả mạnh hơn mình tưởng.
- Cô, cũng cao thủ đấy chứ, nhưng vẫn còn thua xa gen đột biến của ta, sức mạnh của ta phải gấp 97 lần người bình thường đó, cô cũng là người chân yếu tay mềm , nếu như không phải là kẻ thù thì tôi tin rằng chúng ta rất có thể sẽ trở thành những người bạn tình khác giới của nhau, bây giờ đầu hàng chứ?
Mụ đàn bà này quả quá biến thái, Ninh Hân không thể không xem xét lại tình thế, hai chiến trường khác cũng đang xảy ra như nước với lửa, Đoan Mộc Chân đấu với hai gã, trong đó có một gã yếu hơn một chút, không trang bị áo giáp, sức tấn công chỉ bằng một nửa so với gã còn lại, Lý Vân Phong và Cổ Kim Tú mỗi người đối phó một vệ sĩ đột biến gen có trang bị áo giáp, trong một lúc khó phân cao thấp, chiến cục đang diễn ra rất quyết liệt.
Đột nhiên Đại Liên Ni lại cởi áo khoác da trên người ra, bên trong trống trơn không có gì cả, chỉ có một cặp… da to lớn đang run rẩy.
Trong cơn gió lạnh ả ta nói với giọng điệu lạnh lùng:
- Cô, có súng không? Có thể thử với tôi được chứ?
Quả là đối thủ đáng sợ, ả không sợ súng sao? ả ta đưa lưỡi liếm lên môi của mình, đưa ánh mắt khinh thường liếc nhìn Ninh Hân đang chùi máu ở khóe môi, bàn tay nhỏ dài của ả vuốt nhẹ lên hai “đỉnh đồi” của mình.
- Làm người đàn bà của ta đi, ta sẽ chia sẽ đại đan với ngươi, tình cảm của con người không thể so sánh được với loài vật, đại đan được ta tiêm gen đột biến rồi, nó sẽ làm hài lòng bất kỳ con đàn bà nào.
Ninh Hân biết đại đan mà ả nói chính là con chó của Bích Tú Hinh, Đường Sinh từng nói cho mình biết Đại Liên Ni có tình cảm bí mật với con chó đó.
Mụ đàn bà này quá biến thái, quá ác độc, bên cạnh Bích Tú Hinh sao lại có loại người biến thái đến cỡ này chứ, quả là đáng sợ.
Thực sự ngay cả Bích Tú Hinh cũng không biết được Đại Liên Ni biến thái đến mức độ nào, cái mà cô hiểu cũng chỉ là một chút mà thôi, Lý Trọng Hiền đã chết mới thực sự hiểu rõ sáu người bọn họ, nhưng có một điểm mà Bích Tú Hinh hoàn toàn đồng ý đó là sáu người này cực kỳ biến thái, không thuộc vào loại người bình thường.
Đoan Mộc Chân quả thật rất mạnh, sau mấy lượt giao đấu đã nhanh chóng đánh bại mấy kẻ tương đối yếu, ‘phá huyệtthủ”- bí kíp gia truyền của gã cực kỳ lợi hại, cao siêu hơn người, nhũng kẻ bị đả trúng đều bị ngã sụp và dẫn đến hiện tượng phản ứng dây chuyền, rồi dần mất khả năng phản kháng.
Khi anh tấn công vệ sĩ đột biến gen đó, Đại Liên Ni không còn phí lời với Ninh Hân nữa, ra đòn tấn công thứ hai mãnh liệt hơn, Ninh Hân tương đối mạnh, nhưng cũng chỉ là người thôi, so với Đại Liên Ni đột biến không còn là người nữa thì còn kém xa.
Thái cực miên lực cũng làm cho gân cốt của Đại Liên Ni đau nhức không kém, nhưng thể chất của cô ta quả rất mạnh, trong nhịp thở có thể điều chỉnh được cả trạng thái.
Lý Vân Phong xuất chiêu tấn công dũng mãnh nhất, liên tục ra chưởng Bát cực ảo, vệ sĩ biến dị đang làm gã vướng víu thất thủ liên tục lùi về sau.
Ngược lại, Cổ Kim Tú vợ gã lại để cho vệ sĩ biến dị bức ép rất nguy bách.
Ba chiến trường là ba tình hình khác nhau, Ninh Hân mạnh nhất trong bốn người lại đang gặp nguy hiểm nhất, vì cô phải đối phó với Đại Liên Ni biến thái nhất và còn mạnh hơn cả mấy người kia cộng lại.
Nhưng Đại Liên Ni không hề quan tâm đến sự sống chết của đồng bọn, chỉ lo lao tới ra tay với Ninh Hân, cuối cùng cô ta cũng ra một cước, trực tiếp nhấc bổng Ninh Hân ném lên nắp động cơ phía sau xe việt dã, làm nắp xe lõm xuống, xương cốt toàn thân Ninh Hân như vụn tan ra.
Trời ạ, Đại Liên Ni không biến thái tới mức đó chứ? Lúc này Ninh Hân đã bị nội thương, cũng bắt đầu có hiện tượng mất sức; tay chân và cơ toàn thân co giật lên, đây là triệu chứng đầu của hiện tượng mất sức, năm ngoái nghe thông tin mật từ trên Bộ có nhắc đến trên thế giới tồn tại loại người biến dị, xuất hiện đầu tiên ở Pháp, sau đó đã lan ra rất nhanh, điều tra nguồn gốc của loại gen này bắt nguồn từ cơ thể sống đột biến Thái không, thất bại sau khi thử nghiệm trên thân thể người, chuyên gia về gen đột biến đó biến mất một cách thần bí, xem ra Đại Liên Ni chính là một trong những sản phẩm thử nghiệm.
“Phá huyệt thủ của Đoan Mộc Chân nhanh chóng dành được thắng lợi, độ mạnh của vệ sĩ biến dị đó còn thua xa so với Đại Liên Ni, khoảng mười huyệt vị trên thân gã sau khi bị tấn công thì lăn đùng ra, khi Ninh Hân bị đánh ngã trên nắp xe việt dã thì Đoan Mộc Chân đã cắt đứt cổ gã vệ sĩ kia.
Có thể nói “Phá huyệt thủ’của Đoan Mộc Chân đúng là khắc tinh của gen biến dị, huyệt đạo là điểm yếu nhất trong cơ thể người, có biến dị như thế nào đi nữa cũng không chịu nổi những công kích như thế, khi Đại Liên Ni đang đưa tay hướng về phía Ninh Hân không còn chút phản kháng nào nữa thì Đoan Mộc Chân liền lao tới.
Đại Liên Ni vốn coi thường gã, nhìn bộ dáng của ả vô cùng chướng mắt mắt, Đoan Mộc Chân không thèm để ý, liền xuất chiêu “Phá huyệt thủ” thần kỳ của mình, gen biến dị hình như gần đây có tăng cường thêm sức mạnh cơ thể người, nhưng huyệt vị vẫn là yếu điểm chí mạng; không giống với Bát cực, Thái cực việc tăng cường huyệt vị sẽ tăng thêm nhiều sức mạnh, chủ yếu vẫn là sự khác biệt trong chiêu pháp, Đại Liên Ni dường như chẳng hiểu gì là chiêu pháp, cô ta đều dựa vào chữ “nhanh”, đây là ưu thế tuyệt đối mà cơ thể siêu mạnh ban cho cô ta, Đoan Mộc Chân ngã xuống bờ ruộng sau một cú của cô ta, trong lòng thầm kêu cô ta quả quá lợi hại, chả trách ngay cả Ninh Hân mà cũng không đánh nổi ả, quá lợi hại.
Cuối cùng Lý Vân Phong cũng giải quyết được đối thủ, luôn tiện giúp vợ giải quyết nốt tên còn lại, đến bây giờ thì năm gã vệ sĩ đều xong đời.
Nhưng sau khi họ gia nhập lại một chỗ nhanh chóng bị Đại Liên Ni dẹp thành một đống sang hai bên, Ninh Hân nhân lúc này cũng hồi phục ít nhiều, lấy hết sức kêu to:
- Tấn công huyệt chí mạng của ả.
Bốn người cùng vây lấy Đại Liên Ni nhưng mỹ nữ tóc vàng lại quá lợi hại, cả bốn người lại nhanh chóng bị ả đánh quật.
- Các người không phải là đối thủ của ta, những gã đàn ông thì đi chết đi, ngươi đánh ta rất đau, ta cho ngươi chết trước.
Đại Liên Ni bước đến một lần nữa, đạp lên người Lý Vân Phong mà bước qua, Lý Vân Phong phun máu ra, cùng lúc lấy hết sức công kích ả đòn cuối cùng, chưởng này đánh mạnh từ dưới lên, mục tiêu là huyệt chí mạng, từ trước đến nay chưa ai đụng đến điểm này của Đại Liên Ni.
- Ôi …
Chưởng này coi như đã tấn công đúng điểm chí mạng của ả, lúc đó ả hung dữ nhào lên người Đoan Mộc Chân, gió lạnh đêm tuyết rơi thổi nhẹ thớ tóc vàng của ả, ả nghênh mặt lên cười với vẻ rất sảng khoái.
- Cố lên, cố lên, dùng thêm tí sức nữa.
Lý Vân Phong trừng mắt nhìn, tàn nhẫn như thế sao? Ninh Hân phản ứng:
- Chỗ đó là điểm chí mạng của ả, dùng sức đánh mạnh vào.
Khi nói những lời này, Ninh Hân đã ghì chặt chân trái của ả, còn Cổ Kim Tú ngã ở bên trái thì ôm chặt lấy chân trái, hai chân bị giữ chặt, lúc này Lý Vân Phong cũng không để ý đến cái gì là bắt ép phụ nữ nữa, cắn răng dùng hai tay liên tục đánh vào hai bên, như đang luyện công vậy.
Bát cực ảo càng ra đòn càng mạnh, khi dùng hết sức tấn công huyệt vị, sức công phá còn mạnh hơn so với phá huyệt thủ của Đoan Mộc Chân.
Đại Liên Ni muốn kêu lên cũng không được, Đoan Mộc Chân ôm nghẹt lấy ả, cứ như thế cả bốn người hợp lại dùng cách đánh chưa ai từng thấy đánh ngất một gen biến dị siêu mạnh, cho đến khi ả phun nước lên đầy người Đoan Mộc Chân, họ mới phát hiện cô ta đã ngất đi, cô ta quả rất mạnh, bị đánh đến như thế mà chỉ ngất thôi.
- Làm thế nào đây, mụ đàn bà này quả quá biến thái.
- Muốn để sống thì rút gân, gân tay gân chân rút hết.
Ả ta có dũng mãnh hơn nữa thì cũng chỉ còn một vỏ bọc không chút sức lực tấn công mà thôi.
Ninh Hân và Cổ Kim Tú đỡ nhau đứng dậy.
- Những chuyện tàn nhẫn giao hết cho các anh, nhân tiện xử lý luôn hiện trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...