Thật ra hôm đó đến tiễn Đường Sinh không chỉ có những vị lãnh đạo đó, chỉ có điều những người khác không dám ra mặt.
Cha mẹ Sắc Sắc cũng đến tiễn, nhưng không dám xuất hiện.
Ngoài bọn họ ra còn có Sở Đại Cương, y cũng nghe Hồ Quốc Cường nói hôm nay Đường Sinh phải đi, lại nghĩ đến chuyện người ta có quan hệ với Phó Chủ tịch thành phố Viên, người như vậy nên kết giao thì hơn, cũng không thể đắc tội phải không? Trước khi cậu đi, tôi cũng nên đến tiễn thôi.
Đáng tiếc Sở Đại Cương không thể xuất hiện dù chỉ một chút, mấy chiếc xe cảnh sát gần như cách ly nơi đó.
Xa xa y nhìn thấy cả xe số một của Thành ủy và xe số một của phân khu quân sự đều ở trong đó.
Y cũng trông thấy từ xa cảnh Lục Như Hành và Đường Sinh bắt tay, Sở Đại Cương liền run rẩy.
Ông trời ơi, tôi có mắt không nhìn thấy kim trong ngọc, tròng mắt tôi vứt vào bãi *** chó rồi hay sao? Đường Sinh này giấu tài không để lộ nha.
Sở Đại Cương hồn bay phách lạc chạy về nhà, ngay ngày hôm đó liền nói với cha về chuyện này, Sở Hùng Đông liền mắng y là ‘Khốn kiếp!’
So với suy nghĩ của cha, Sở Đại Cương còn có điểm ngu ngốc.
Sở Hùng Đông cẩn thận cân nhắc một hồi, rồi nói với con trai:
- Mày, lập tức đến Giang Lăng cho tao, đem những mối quan hệ với các vị lãnh đạo này báo lên trên.
Cha mày có thể đổi đời hay không, trông chờ vào mày đó, hiểu không hả?
- Cha à, cha yên tâm, cho dù con có phải quỳ lạy cũng phải đưa hắn quay lại.
Nhưng chuyện hợp tác với Giang Xỉ, con sợ rằng…
- Mày không phải nói, không phải bọn họ đưa kết quả kiểm tra tốc độ rất khả quan sao? Cần gì phải lo lắng nhiều như vậy, miễn là có thể đảm bảo chất lượng, sẽ cùng đàm phán với Giang Xỉ cũng không phải là vấn đề gì.
Hiện giờ cái cha mày thiếu chính là sự ủng hộ của các vị lãnh đạo ở thành phố, nếu không sao Trương Quý Sinh có thể chèn ép được tao?
Sau khi đuổi con trai đi, Sở Hùng Đông vẫn còn suy tính hơn thiệt, dường như có chút rắc rối đây.
Toàn buôn lậu cho người ta, chưa chắc người ta biết mặt chúng ta.
Mình có thể dẫn một đoàn khảo sát đến Giang Xỉ quan sát không? Nghe nói Giang Xỉ đã được Cẩn Sinh mua lại, đang trong quá trình chỉnh đốn.
Trong lòng nảy ra ý tưởng đó, mới cảm thấy chắc chắn một chút, nhưng nhất định không thể để sinh mạng nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành do Giang Xỉ khống chế.
Nếu chất lượng của bọn họ không đảm bảo, chính mình cũng không thể nói đến chuyện hợp tác, nếu chất lượng có thể đảm bảo thì lại khác.
Nghĩ vậy, ông ta liền gọi điện thoại cho con trai Sở Đại Cương:
- Đại Cương à, tạm hoãn đi, mấy hôm nữa cha cùng đi với con!
Sau khi trở về, buổi chiều cùng ngày, Đường Sinh liền đến Chi đội đặc công tìm Ninh Hân, nếu về nhà sợ rằng Đường Cẩn sẽ quấn lấy, không thoát ra được.
Vì vậy, buổi chiều, Chính ủy Ninh liền biến mất, cô và Đường Sinh lặng lẽ quay về ngôi nhà của cô.
Sau khi hai người quấn lấy nhau không biết mệt mỏi ba giờ liền, tâm tình rất lâu.
Phụ nữ nếu có đàn ông yêu quý, chắc chắn sẽ quấn quýt si mê, tình cảm nồng nhiệt phải liên tục duy trì ít nhất một hai năm.
- Tên xấu xa này, mới đi ra ngoài đã không muốn trở về nhà sao? Cậu nói thật đi, lúc ở ngoài có bóng hồng nào không vậy?
- Sao có chuyện đó được? Trong lòng em chỉ nghĩ xem Hân nhi sẽ vui mừng như thế nào, mặc dù có muốn tìm hoa đi nữa, cũng sẽ không khỏi tự nhiên so sánh cô ấy với Hân nhi.
Nhưng sau khi so sánh thì chẳng còn tâm tư gì nữa cả.
Hỏi trên đời này, có mấy ai hơn được Hân nhi của em chứ?
Mặc dù biết người này đang lừa gạt, nhưng trong lòng Ninh Hân cũng thấy ngọt như mật vậy.
Hai người giằng co một lúc không chịu buông đối phương ra, lúc này Đường Sinh cũng chỉ có thể tìm được trên người Ninh Hân cảm giác tràn đầy vui vẻ sảng khoái.
Trong lúc ở Phượng Thành hắn cũng đã làm chuyện này lần thứ hai với La Sắc Sắc, kết quả người đẹp Sắc Sắc lại chảy máu.
Hắn còn lén lút đem cả Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ cùng làm một lần, nhưng cũng không sảng khoái bằng khi ở bên cạnh Ninh Hân.
Ninh Hân có cơ thể khỏe mạnh, sức chịu đựng rất dẻo dai, rất phù hợp với Đường Sinh.
- Mỗi lần làm chuyện đó với Hân nhi, em luôn thoải mái đến tận lúc về nhà.
Sau đó em nghĩ hay là ôm lấy chị ngủ đến sáng, lần này chị đừng phá em!
- Còn giả bộ làm người tốt, lần này đi Phượng Thành nếu cậu không ức hiếp La Sắc Sắc, quỷ cũng không tin được.
Chỉ có điều sức khỏe Sắc Sắc hơi yếu phải không?
Ninh Hân cũng không tin La Sắc Sắc có thể chịu đựng đến ba giờ khi làm chuyện đó, ngay cả chính mình có bản lĩnh Thái Cực chắc chắn như vậy mà còn có cảm giác bất lực.
Chập tối, Đường Sinh mới chịu về nhà, Ninh Hân gọi điện thoại cho Vương Tĩnh, giả bộ nói hắn đi cùng cô.
Trên đường đến chỗ Vương Tĩnh, cô mới châm chọc hắn:
- Cậu còn nói a không giả bộ nữa ư? Vẻ mặt lẳng lơ như vậy, vừa mới lén lút thỏa mãn chuyện đó xong, liền lộ rõ bản chất kìa!
- Tôi không quan tâm, nhưng hôm nay tôi nên về nhà, để tránh bị mấy người Sắc Sắc, Mai Chước cười…
Quả nhiên Ninh Hân chột dạ.
- Chột dạ rồi phải không? Đường Sinh vừa về tới nhà đã biến mất cả buổi chiều, buổi tối cậu ấy lại không tới.
Chị nghĩ xem các cô ấy sẽ cho rằng, tám phần Ninh Hân đã khiến cậu ấy bị tê liệt.
Nếu chị không lộ mặt ra thì các cô ấy sẽ nhìn em bằng con mắt thiện cảm hơn.
Dọc đường đi Ninh Hân gọi điện cho Vương Tĩnh, đối với cô ấy, cái miệng dẻo này thực sự không thể đối phó.
Trước khi ra khỏi thang máy, cô nói:
- Xứng đáng làm cái miệng của cậu!
Đêm tiệc ăn ở khách sạn, trong khoảng thời gian này Đường Cẩn và Quan Quan luôn đi cùng nhau, dính chặt lấy nhau, cứ như là cùng một người vậy.
Hai người vốn là bạn cùng lứa tuổi, lại yêu quý nhau, hơn nữa đều có ‘gì đó’ với Đường Sinh, các cô thường xuyên qua lại nên tình cảm càng lúc càng sâu đậm.
Với Quan Quan, cô và Đường Sinh không thể cho ai biết cảnh hôn chân.
Trong lòng cô cũng cực kỳ mâu thuẫn, né tránh hắn nhưng trong lòng cô lại rất nhớ.
Lại nói trong khoảng thời gian này, hơn hai mươi ngày không gặp Đường Sinh, trong lòng thật sự rất nhớ.
Mỗi ngày cô và Đường Cẩn ăn ngủ cùng nhau, lại nghe cô ấy khen Đường Sinh rất tốt, tự giác cô cũng nghĩ rằng tên xấu xa đó cũng tốt, sau đó cô liền để tâm đến những chuyện vặt vãnh.
Không nói quả nhiên vẫn tốt.
Mọi người đều nói thiếu nữ ngốc, thiếu nữ si mê, thiếu nữ cũng dễ bị dụ dỗ, nhất là đụng đến chuyện tình cảm.
Lời nói có thể tác động sâu sắc đến một tâm hồn thiếu nữ, sau đó khiến trái tim đập loạn nhịp.
Bắt trước nói sau, cho đến lúc sự nồng nhiệt tiêu tan, hai bên bình tĩnh, tình cảm chín muồi, khi đối mặt với sự thật, lại cảm thấy những hành động trước đó rất vô trách nhiệm, rất buồn cười, sau đó có khả năng chia tay…, rồi mới đi tìm một người đích thực dành cho mình.
Nhưng Đường Sinh lại có sức hấp dẫn, hơn nữa sức hấp dẫn này lại kéo dài.
Mặc dù hắn giả bộ khiêm tốn nhưng cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác.
La Tiểu Hổ là thành viên mới, vì hôm nay gã xuất hiện, nên Đường Vĩ cũng được gọi tới.
Hai người này đều là ‘em vợ’ của Đường Sinh, nhưng so với La Tiểu Hổ thô lỗ bừa bãi, và nhất là so với gã, Đường Vĩ lại càng có vẻ thanh tú.
Chủ yếu bạn học Tiểu Hổ rất thẳng thắn.
Sau bữa cơm, Tiểu Hổ lặng lẽ nói với Đường Sinh:
- Em nói anh nghe, bên cạnh anh có rất nhiều gái đẹp, đều là các chị lớn, anh đừng cho rằng em thô lỗ, đôi mắt của em rất tinh tường đó.
Kể cả chị gái của em trong đám con gái đó, anh đều đã bắt được? Ha ha, anh đừng ngại, bắt thì nhận, anh là người tốt, em nhận ra được.
Chị gái em cũng không phải hạng con gái tùy tiện, chị ấy làm gì em đều ủng hộ.
Chúng ta đều là đàn ông, lúc cần phá hoại thì phá hoại, hỏng rồi mới có tình cảm.
Em cũng muốn xây dựng một hậu cung lớn!
Đường Sinh cười vang, bạn Tiểu Hổ rất có chí khí.
- Tiểu Hổ, đừng cho rằng anh làm càn, làm người làm việc gì cũng phải khiêm tốn.
Con gái có rất nhiều, nhưng không thể ai cũng ngủ cùng, có phải vậy không? Tìm hoa phải biết thưởng thức, những người này ái mộ hư vinh, nhưng không thật tâm yêu cậu, cậu có qua lại nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Có nhiều điều anh đã học được, phải biết luyện tập khả năng thưởng thức của bản thân, cậu đừng có ai cũng theo đuổi.
Sau này cậu đừng đi cùng anh, anh là người rất sĩ diện, cậu làm mất hết mặt mũi anh rồi, sau này làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác đây?
- Hay hay hay, anh, em sẽ luyện tập khả năng thưởng thức.
Tuy nhiên tố chất của em thấp, tạm thời trong chốc lát cũng không thể luyện thành khả năng thưởng thức cao được!
-
Tiểu Hổ ngay thẳng như vậy, gã cũng biết tố chất của mình rất thấp, nhưng gã không sợ người khác biết, thấp thì nhận thấp, cũng không hề giả bộ cao.
- Thưa các chị, tối nay khá vui vẻ, Em xin uống một chén…Em là một con chim nhỏ thô lỗ.
Cả căn phòng vang lên tiếng cười, một đám người cười vui vẻ, rất phấn khích.
Cứ như vậy, Tiểu Hổ hòa nhập với mọi người.
Mặt khác nếu nói gã là em trai La Sắc Sắc, thân phận hai người cũng không giống nhau nhưng mọi người cũng không xem nhẹ gã.
Sắc Sắc cũng không có biện pháp đối với cậu em quý tử này.
Tuy nhiên cái Đường Sinh yêu thích không phải là nam tính.
La Tiểu Hổ và Đường Vĩ nằm chung một giường, về sau hai người sống cùng nhau.
Chuyển đến trường Giang Cao cũng không phải là chuyện gì lớn, Lý Trọng Phong đi làm, chỉ trong một buổi sáng sẽ xong.
Buổi chiều, La Tiểu Hổ đã có thể đến trường.
Đường Sinh cũng đã lâu không xuất hiện ở trường, hôm nay cũng tới.
Nghe nói giáo sư Trương có chuyện muốn nói với hắn.
Hơi khách khí, cô tự mình gọi hắn lên văn phòng nói chuyện tâm sự.
Đường Sinh biết vị giáo sư Trương này rất ‘Dễ dàng tha thứ’, nhưng chính hắn cũng không để cô gặp rắc rối.
- Giáo sư Trương cứ yên tâm, em còn phải tham gia cuộc thi, hơn nữa cuộc thi toàn quốc cũng không quá kém.
Mặc dù em ở nhà dưỡng bệnh, nhưng cũng không chậm trễ chuyện học tập, lại có học sinh giỏi như Đường Cẩn và Quan Quan phụ đạo thì sao có thể kém được? Người gặp khó khăn nhất định không phải là em!
Đường Sinh rất có tự tin, học bù lại một chút từ cuộc thi trước chắc chắn có thể ứng phó được, không dám nói đi trước mười, đi trước hai mươi cũng không thành vấn đề!
Sau khi tan học, Đường Sinh, Chu Tiểu Thương, Dật Phong, Tiểu Hổ bốn người tụ tập một chỗ, Tiểu Hổ là thành viên mới, nghe Đường Sinh nói Dật Phong có bàn tay bát cực rất lợi hại, gã liền quấn lấy Dật Phong, nhờ Dật Phong dạy gã.
Vì thế Dật Phong nhân cơ hội nhắc đến chuyện mở Bát cực quán ở Giang Lăng, sự thật là muốn lôi kéo đầu tư, nếu không đã không đem chuyện nói ra ở tiệm ăn.
Đường Sinh đang cân nhắc thuê một chỗ ở trung tâm thương mại để mở Bát cực quán.
- Dật Phong, hôm nào gọi chị dâu bạn đi cùng đến trụ sở Cẩn Sinh, bảo Tiểu Hổ dẫn hai người đi tìm Tổng giám đốc Mai, cô ấy có thể giúp bạn giải quyết chuyện này.
- Ha ha, người anh em, tôi chờ câu này của cậu.
Tiểu Hổ thể chất cốt cách rất mạnh mẽ, bàn tay bát cực điên cuồng, rất thích hợp luyện cái này.
Tôi cam đoan không đến hai năm sẽ huấn luyện Tiểu Hổ thành cao thủ, học công pháp bát cực cấp tốc, sẽ trở nên rất mạnh, có thể bù lại niềm tiếc nuối khi không có khả năng hiện giờ.
La Tiểu Hổ rất sung sướng:
- Thích quá! Đứa vô dụng như tôi sớm tưởng không luyện tập được, không ngờ sau này vẫn có thể luyện tập được!
Đường Sinh liếc gã một cái:
- Cậu đừng đắc ý, luyện võ công chứ không phải làm ruộng hoang, đây là xã hội gì? Kinh tế xã hội hiểu không? Phương pháp đánh gục người ta trực tiếp nhất chính là dùng súng, chứ không phải dùng tay chân.
Rất nhiều người có quyền thế, không cần động tay vẫn có thể xử lý cậu!
- Ha, anh, em hiểu ý anh, em gặp được nên học cũng không được sao? Chỉ là học không tốt lắm, anh đừng để tâm.
Từ đó La Tiểu Hổ bắt đầu đi theo Dật Phong, gã không hề quan tâm đến trường học, ngoài việc luyện võ chỉ là ngắm gái.
Chu Tiểu Thường và Dật Phong hai người này bị xúi giục, họ nhanh chóng lấy trên mạng trường hình ảnh của mười bông hoa trong trường, mang đến cho Tiểu Hổ chọn.
Đường Cẩn, Quan Quan, Ninh Manh, Bàn Tử Hà, Đoan Mộc Xa đều không chọn, đừng nói tên nhóc này có ánh mắt khác thường, gã chọn trúng một người có tên là Bạch Vi.
Nói đến Bạch Vi, cô là người lớn tuổi nhất trong số các cô gái, mùa hè sang năm cô sẽ tốt nghiệp.
Những ngày gần đây trên mạng trường đang bầu cô gái này làm hoa hậu giảng đường.
Nghe nói trong cuộc họp Tết Nguyên Đán, cô ấy đã trổ tài múa bụng Ấn Độ, bọn con trai rất thích thú.
Không ngờ La Tiểu Hổ cũng quan tâm đến cô.
Mới ngày đầu đến trường, không làm gì cũng không được, Chu Tiểu Thường nói cho Tiểu Hổ biết, bạn trai Bạch Vi chính là công tử nổi tiếng trong giới cấp ba Vương Khánh, nghe nói cũng là con trai Cục trưởng nào đó ở thành phố.
Người ta được tên tiểu tử thối tha đó quan tâm, bình thường cũng không quan tâm đến cậu.
Vấn đề là tính nết La Tiểu Hổ rất lanh chanh, cậu không quan tâm gã, gã sẽ tới quan tâm cậu.
Thứ hai, khi học sinh năm nhất tan học, La Tiểu Hổ chạy thẳng đến khu cấp ba, nói tên bảo họ gọi Vương Khánh, sau đó đánh ngã cả Vương Khánh và mấy học sinh khác.
Tên của La Tiểu Hổ ngay ngày hôm sau liền nổi tiếng khắp trường Giang Cao, khi giáo viên hỏi gã vì sao lại đánh người, gã nói Vương Khánh trêu chọc chị hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...