Đường Sinh cứ ỳ ra đấy không vào.
Mai Chước và Vương Tĩnh cũng không thật sự muốn kéo hắn.
Mà là La Sắc Sắc người rất muốn xử lý Nhị Thế Tổ.
Nhưng một bàn tay thì sao vỗ thành tiếng? Ninh Hân như vậy thôi rồi cũng chẳng làm gì.
Cô cầm cái điện thoại của Đường Sinh đi ra chỗ ghế sôfa ngồi.
Dù là vậy, Đường Sinh vẫn vặn lấy hai tay của ai đó sau lưng mình.
Chắc hẳn trong đó một bàn tay là của Mai Chước chăng?
- Em đói lắm rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.
Không đợi Đường Cẩn nữa.
Cô ấy về thì đi thẳng ra ngoài đó là được rồi.
Đường Sinh là lo họ nói gì lỡ miệng, lại phải đi giải thích thêm với Đường Cẩn nữa.
Vì thế hắn mới dẫn dụ mọi người đi.
May mà cũng chẳng ai phản đối, đều cùng đứng dậy.
Năm người tùy ý chọn một bàn ăn rồi cùng nhau gọi món.
Lúc đó không có ai truy hỏi Đường Sinh tối qua có làm chuyện gì mờ ám hay không.
Ai chẳng rõ trước mặt bao nhiêu người như thế thì sao mà giải thích được.
Hỏi riêng hắn thì chắc chắn sẽ có câu trả lời thôi mà.
Bây giờ cứ ăn cơm đã.
Đường Sinh quả thực là đói.
Tối qua hắn mất nhiều sức.
Cũng là tại mấy cái viên thuốc đó.
Có điều so với kẻ bị hại Sử Nghĩa Xương kia thì hắn vẫn còn may mắn chán.
Tên kia phá mất hai chỗ thì không nói, đã thế lại còn động chạm đến một nhóm có thế lực mạnh nữa chứ.
Trong bữa ăn hắn nói với Mai Chước, La Sắc Sắc:
- Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ của tập đoàn Cao Lâm, các chị chắc đã từng nghe nói đến rồi chứ? Hôm qua Hoa Anh Hùng giới thiệu họ cho em.
Chúng tôi có nói một số chuyện.
Em lại có suy nghĩ muốn kéo họ về.
Đội vận tải của Giang Xỉ về cơ bản thì đang ở trạng thái tê liệt rồi.
Chúng ta nếu như muốn dựng lại một đội xe thì cần có dự toán khá lớn.
Chi bằng rủ thêm người hợp tác.
Dù sao thì trên tuyến đường vận chuyển đường sắt thì họ cũng có một mạng lưới liên hệ rất tốt.
Tổng giám đốc Mai, chủ tịch La hai cô thấy thế nào?
- Cậu đều nói hết rồi, chúng tôi còn nói gì nữa đây? Cậu cứ đánh nhịp là được rồi.
Ồ, mà làm sao hợp tác với cậu lại toàn là phụ nữ vậy?
Đường Sinh như mắc nghẹn, giật mình.
Mai Chước, Vương Tĩnh, Ninh Hân đều cười.
Nghĩ cũng đúng, nhìn những người xung quanh hắn, Bích Tú Hinh, Vương Tĩnh đều coi như là người hợp tác.
Phụ tá đắc lực bên phải bên trái hắn là La Sắc Sắc và Mai Chước.
Chẳng phải toàn là phụ nữ cả sao?
- Đâu có? Đường trăm tỷ Đường Dục kia chẳng phải cũng là một đại gia sao? Cái này làm sao mà trách em được chứ? Là vì phụ nữ bây giờ giỏi quá mà thôi.
Ninh Hân đáp lại:
- Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ tôi khá là biết về họ.
Họ là một cặp khá nổi tiếng ở cái sới đó, có rất nhiều điều tiếng.
Trước khi Bích Tú Hinh còn chưa trở về Giang Lăng, phải nói Cao Ngọc Mỹ là mỹ nữ giàu có bậc nhất của Giang Lăng.
Cô ta dựa vào tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực quân đội của cha mình bao trọn cả thị trường đồ dùng quân sự của thành phố Giang Lăng và hai ba thành phố lân cận.
Lại còn thêm cả đội vận chuyển quặng sắt của Giang Lăng nữa.
- Ôi, Ninh Hân, không ngờ chị lại hiểu biết về họ như vậy.
Có phải là họ có chuôi nào bị đội cảnh sát đặc nhiệm các chị nắm được rồi không?
Ninh Hân không trả lời.
Cô cười nhưng không nói gì.
Thế có nghĩa là đồng ý rồi.
Đường Sinh cũng đoán thế.
Nếu không phải thì Ninh Hân làm sao biết nhiều như thế được? Nhưng nói đi nói lại, Cao Ngọc Mỹ là quân nhân nên dù là có vấn đề gì thì cũng chỉ có thể giải quyết ở tòa án quân sự mà thôi.
Với uy tín về quân sự của cô ta thì chuyện tày đình cũng có thể hóa giải như không.
Còn các cơ quan luật pháp ở địa phương thì căn bản chẳng làm gì được người ta.
Sau khi ăn xong đi ra, năm người chia ra thành hai phe.
Ninh Hân nhờ Đường Sinh chạy xe X5 để tiễn cô.
Thực chất là có chuyện muốn nói với hắn.
La Sắc Sắc lái xe Audi chở Mai Chước, Vương Tĩnh về nhà trước.
Trên xe, Ninh Hân và Đường Sinh mới nói chuyện với nhau về tình hình của Cao Ngọc Mỹ.
Hóa ra là năm trước có xảy ra một vụ án mạng.
Manh mối trực tiếp có liên quan đến Cao Ngọc Mỹ nhưng khi tiếp tục điều tra thêm thì phát hiện có liên quan đến Hòa Quân Phương.
Cơ quan luật pháp của địa phương cũng chẳng biết làm thế nào.
Mà lãnh đạo cấp thành phố xin chỉ thị của thành ủy thì lại bị treo ở đó và như thế đã lâu chẳng có thông tin gì.
Người chết trong vụ án là một đại gia có máu mặt trong giang hồ.
Nói theo cách dân gian thì cái chết của hắn ta làm cho mọi người ai nấy vui vẻ, xem như diệt bạo cho dân.
Nhưng lại có một số người chẳng có quyền lực luật pháp gì, thương lấy tính mạng của bản thân mình.
Họ sẽ không bao giờ quy cho cái hành động đó là hành động trừ hại cho dân trước luật pháp nghiêm minh.
Phạm tội là phạm tội.
Tóm lại, bên trong nội bộ cảnh sát cũng có nhiều ý kiến trái chiều.
Đã là ở trên ép xuống, thì tạm thời chẳng có ai nhắc đến nữa.
- Chuyện này nếu như không có sự giải thích rõ ràng tốt thì sớm muộn cũng sẽ bị lôi ra.
Đây thực sự là một rắc rối.
Ninh Hân cười nói.
Đợi khi Ninh Hân đến văn phòng, Đường Sinh mới suy đi nghĩ lại và hắn vẫn quyết định sẽ thay Cao Ngọc Mỹ xử lý cái vụ việc rắc rối này.
- Ừ, em hiểu rồi.
Gửi cho em một bản các tài liệu có liên quan được không? Chính ủy Ninh à, em đây chắc sẽ đi cửa phía sau chị rồi.
Ninh Hân quay ra nhìn hắn một cái:
- Có phải cậu đang muốn nói tối hôm qua cậu ở cùng với Cao Ngọc Mỹ không đấy?
Do cửa của văn phòng đã bị đẩy ra từ bên trong, bên ngoài không đẩy được.
Đường Sinh cũng không sợ có ai đó sẽ tiến vào nên hắn liền ôm lấy vòng eo mảnh mai của Ninh Hân, nở nụ cười gượng gạo:
- Ở với nhau là ở với nhau, nhưng em là người bị hại.
Họ cho em uống thuốc mà.
Ninh Hân trợn tròn con mắt, nghiến răng.
- Họ á? Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ á? Bọn họ quả nhiên là hai cô gái lưu manh.
Đường Sinh lắc đầu :
- Em là mới tiếp xúc với bọn họ.
Họ từng làm những việc gì ở Giang Lăng này thì em không rõ, không biết nên không biết nhận xét thế nào về họ.
Nhưng có một điểm cẩn xác định là đêm qua Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ đó vô phép với em lại đều là trinh nữ cả đấy.
Thế có buồn không cơ chứ?
- Đồ khốn kiếp nhà cậu.
Ninh Hân giơ cánh tay lên, chỉ tiếc là khi cô do dự có nên đập vào hắn hay không thì đã bị Đường Sinh giữ lại.
- Chị làm sao nỡ đánh em cơ chứ?
Đường Sinh trơ mặt ra cười:
- Em thê thảm lắm ấy.
Đáng lẽ chị phải an ủi em mới phải.
Em cũng có muốn thế đâu.
- Cậu không chừng còn đang vui mừng đấy?
Ninh Hân tức giận, lại nói:
- Danh tiếng của họ rất xấu, họ có thể là gái trinh sao?
- Thật 100 %.
Trên cái ga giường đó toàn là máu thôi.
Thật sự là không đành lòng.
Chị biết đấy, em bị bỏ thuốc mà.
Đầu óc lơ mơ chỉ muốn giải phóng hết ra thôi chứ có quan tâm gì đến sống chết của họ được nữa.
Uống thuốc xong thì đã trở thành súc sinh rồi.
Bây giờ họ vẫn đang nằm đó kìa.
Hân à, em cần tư liệu về Cao Ngọc Mỹ là muốn giúp cảnh sát xử lý xong vụ này đi.
Như thế thì sẽ không còn rắc rối nữa.
- Cậu thật là đa tình.
Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm rồi?
Ninh Hân đã ghen rồi.
Cái tên khốn kiếp này, không ngờ lại đã bị hai cô gái còn trinh đó thất lễ.
Đường Sinh lại cười gượng :
- Hân à, chị không hiểu cái ngọn nguồn của gia đình họ Cao này rồi.
Ông của cô ta ở thủ đô có tầm ảnh hưởng vô cùng.
Thập niên 70, 80 bước chân của ông ta ai cũng phải run sợ.
Đến năm 90 thì về hưu rồi nhưng uy danh thì vẫn vang lừng.
- Nguyên lão của nước cộng hòa? Thế hệ vàng son?
Ninh Hân đổi màu mắt, cô hít một hơi.
- Đúng là như vậy, ai làm gì được Cao Ngọc Mỹ đây? Mà sao cậu biết những điều này?
Cô suy nghĩ.
Đường Sinh mới chỉ tiếp xúc lần đầu với Cao Ngọc Mỹ.
Cô ta sẽ nói với hắn những điều này hay sao?
- Em á?
Đường Sinh nhăn mũi tinh nghịch, lấy đầu đập nhẹ vào cái trán của Ninh Hân.
- Em từng đánh cờ với ông cô ấy mà.
- Hả ?
Ninh Hân đặt bàn tay lên cổ hắn.
Hai đôi môi như gần sát nhau, không ngăn nổi chạm vào nhau.
- Tôi họ Đường em Hân à.
Đường Sinh nheo mày.
Tự tin nói xong câu nói đó, tay trượt xuống dưới.
Khi ôm lấy Ninh Hân hắn không ngăn được chuyện vuốt ve phần dưới eo của cô.
Cô ấy có thân thủ siêu phàm.
Cơ thể đàn hồi một cách kỳ diệu.
Trong mấy lần tiếp xúc với Đường Sinh, cơ thể của cô có những tư thế mà không người phụ nữ nào làm được để quyến rũ Đường Sinh.
Mỗi lần được Đường Sinh âu yếm, Ninh Hân đều không chịu được việc xảy ra chuyện đó.
Cô thấy xấu hổ khi bản thân không chịu được sự mẫn cảm về cơ thể .
- Ngoan nào, Đường Sinh.
Tôi sợ cậu rồi đấy.
Ăn nói lịch sự chút đi.
Cao Ngọc Mỹ còn nhiều tuổi hơn tôi đấy, rất nóng phải không?
Đường Sinh cũng biết cô ấy không chịu được liền buông cô ấy ra và đi ra chỗ ghế sofa ngồi.
- Em cũng không hiểu suy nghĩ của cô ta.
Hai nhà có mối quan hệ từ xưa.
Ông đó mà biết em đã quan hệ với đứa cháu gái của ông thì chẳng phải sẽ gọi ông em ra để tính nợ hay sao? Chỉ có điều bây giờ gạo đã thành cơm rồi.
- Cậu, ông của cậu có phải là Đường Lão không?
Tim của Ninh Hân đập thình thình.
Người mà có thể ngang hàng nói chuyện với ông Cao kia chắc cả nước này chỉ có một? Ngoài ông ta ra còn có ai nữa không? Đường Sinh nói thế chẳng phải đã thừa nhận thân phận của mình rồi sao?
-Ừ, Hân à.
Chị biết là được rồi.
Chuyện này đứng nói cho ai biết nha, cả bố mẹ chị cũng không được nói đấy nha.
Được không?
- Ôi trời ơi, hóa ra người yêu của tôi là là một thái tử.
Ninh Hân cảm thấy bị sốc.
Thân phận của Đường Sinh ẩn hiện giống như một góc của núi băng vậy.
- Ôi, muốn nói thái tử, thì phải là cha em cơ.
Hơn nữa khi mà chưa đạt được đỉnh cao như bố em thì em làm sao mà được coi là thái tử cơ chứ?
Ninh Hân giấu nụ cười:
-Khiêm tốn à? Cha cậu năm nay mới 42 tuổi.
Phấn đấu thêm 20 năm nữa là 62 tuổi.
Đến lúc đó cậu chắc cũng lên đến mức như cha cậu rồi? Cậu chẳng phải chính danh là thái tử sao? Bây giờ tôi xưng thần thiếp được rồi chứ?
Phù.
Đường Sinh không nhịn nổi cười, lôi tay kéo cô ta, lại muốn mó máy chân tay.
- Hân à, đùa với chị trên sofa có được không?
- Như thế thì chẳng thú vị gì.
Tôi nằm lúp ên bệ cửa sổ nha.
Chúng ta sẽ mở cửa sổ ra.
Tôi đảm bảo nghe tiếng kêu của tôi là toàn bộ người của cảnh sát đặc nhiệm sẽ đều đứng ở dưới để quan sát uy phong của hồng thái tử.
Sau đó tôi sẽ gọi : Anh yêu ơi, anh mạnh lên chút đi.
Như vậy có được không?
Bị Ninh Hân giễu cho một hồi.
Đường Sinh lập tức tỉnh người.
Hắn ngượng ngùng sờ lên mặt :
-Vậy thì nói chuyện chính sự đi.
Thấy vẻ mặt đáng thương của hắn, Ninh Hân lại thấy xót.
Cô chủ động hôn hắn rồi nói:
- Tôi đây là của cậu rồi.
Sao lại phải bắt nạt tôi ở chốn công sở này chứ? Đồ xấu xa ngoan ngoãn ngồi xuống đây đi.
Tôi lấy trà ngon cho cậu uống.
Tiện thể gọi luôn cả Lý Phong Vân sang nói chuyện đó luôn.
Khi Lý Vân Phong sang, Đường Sinh đã ngồi đó thưởng thức trà rồi.
Chân bắt chữ ngũ ung dung tự tại.
Ba người nói chuyện khoảng 10 phút, Lý Vân Phong tuân mệnh đi luôn.
Ninh Hân mới nói:
- Vân Phong rất là khá, cậu thấy sao?
Câu nói của cô là có ý cả rồi.
Đường Sinh cười gật đầu:
-Ừ, đại chính ủy Ninh, chị có chỉ thị thần mã thì cứ dặn dò, em đâu dám không theo?
Ninh Hân cười rồi nói :
-Bản thân tôi thì cho rằng năng lực của Vân Phong là đủ để gánh vác chức vụ chi đội phó.
- Xong, em sẽ cố gắng nghĩ cách.
Còn cái ông trưởng phòng Mã kia.
Có phải là cũng khá gần gũi đúng không?
Đường Sinh chủ động hỏi.
-Ừ, không phải gần mà là tương đối gần.
Hôm qua quả nhiên gã ta đến nhà tôi thăm hỏi Bí thư Quận ủy Ninh Thiên Hữu.
Đúng là có suy nghĩ.
- Ồ, những đồng chí không có suy nghĩ thì không phải là đồng chí tốt.
Đặc biệt là người mà Ninh Hân nhà ta đã để ý thì hắn là tên tham quan ô lại rồi.
Em cũng đang nghĩ cách cho hắn một phen rồi cho hắn biến.
Đường Sinh vừa nói xong, Ninh Hân cười nghiêng ngả.
Cô vỗ tay đầy tình ý.
Khi Đường Sinh một lần nữa xuất hiện tại căn phòng mang máu ở cái câu lạc bộ đó, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hắn đưa xấp tài liệu mà Lý Vân Phong đã mất mấy tiếng đồng hồ để chỉnh lý kia đưa cho Cao Ngọc Mỹ.
Cô ta nhíu mày, không phải là lo mình bị làm sao.
Với uy thế quân nhân của cô thì đây chẳng là cái gì.
Nhưng nếu lôi ra thì khó tránh đưa chuôi cho đối thủ chính trị.
Ảnh hưởng của nó cũng là lớn.
- Đường Sinh, thế này là ý gì?
- Tìm ai đó để giải quyết đi.
Cái này dù sao vẫn cần có một cái kết nếu không vấn đề bùng ra thì sẽ ảnh hưởng đến nhà cô đấy.
Cao Ngọc Mỹ gật đầu.
Cô không hoài nghi việc Đường Sinh có năng lực làm được chuyện này.
Bởi hắn ta mới thực sự là đệ nhất công tử của Giang Lăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...