Mùa đông lạnh lẽo, tại khu suối nước nóng Giang Lăng, ba người đàn ông đang ngâm mình ở trong làn nước sôi bốc khói.
Nói thực, nước nóng không quen lắm, nhưng cảm giác rất thư thái.
Bên cạnh hồ, ba thiếu nữ xinh đẹp hầu hạ gần ba giờ.
Đường Sinh cũng không có cách nào từ chối, vừa tiến vào, cậu ta đã bị kéo tuột xuống nước.
Anh mắt kính vẻ mặt rất phấn khởi, mặc dù trong lòng anh ta biết, ba cô gái bên cạnh hồ là loại con gái giả bộ thuần khiết, nhưng giả bộ lại rất giống.
Đường Sinh ra sức chịu đựng không để cậu nhỏ của mình cương lên.
“Không thể em trai nhỏ à, cho ta chút thể diện, cho bọn hắn chút thể diện”.
Hắn muốn kìm hãm cái “cây cột” trong làn nước, nhưng đành bất lực.
Hắn còn rất trẻ nên hỏa khí rất thịnh.
Liễu Chính Lâm và anh mắt kính sớm nhìn thấy tình trạng Đường Sinh, cũng cảm thấy dở khóc dở cười, trong lòng đồng loạt thán phục sự trẻ tuổi và hỏa vượng của hắn.
Khụ hai tiếng, Đường Sinh lấy lý do đi ra ngoài:
- Em đi gọi điện thoại cái đã, các anh cứ hưởng thụ trước.
Anh mắt kính, khách của Em giao cho anh tiếp đãi.
Em còn quá non, em, em đi ra ngoài trước một chút.
Hắn chật vật chạy ra ngoài.
Liễu Chính Lâm và anh mắt kính cười ha hả đứng lên.
Bên cạnh ba thiếu nữ nhìn Đường Sinh chật vật chạy trốn cũng đều che miệng cười.
Nơi đâu cũng thấy đều là ánh sáng luân chuyển, em trai non đáng yêu nha, cậu làm sao lại bỏ chạy như vậy? Chúng ta mặc cho cậu khinh bạc, sẽ hết mình tiếp đãi cậu.
Cậu mau đến đây đi.
Đến nhà vệ sinh à, Đường Sinh nhanh như chớp chợt lóe lên việc đi ra ngoài.
Vốn là quay về phòng thay quần áo, nhưng thấy cảm giác không quen, tìm mãi không thấy gian thay quần áo đâu? Quái đường đi nào chứ? Lúc này cả người bốc hỏa, trong nhất thời thật đúng là muốn giải tỏa.
Quái, nơi này cũng không đúng, này… Ở đâu đây?
Vốn trước kia cũng là quen thuộc rồi, thế nào mà hôm nay lại lạc đường? Lại vòng vo một chút, thấy cửa liền tiến vào, sau đó thấy trước mặt đối diện ba người.
Đường Sinh kêu lên một tiếng thảm thiết.
Đen đủi thật, làm sao lại đụng phải các cô gái này?
Chính xác mà nói, không chỉ ba người mà còn có một chú chó nữa, ai vậy? Bích Tú Hinh, Đại Liên Ny, Bích Nguyệt Hoa, trời ơi!
Đường Sinh nhanh chóng quay đầu ôm hạ bộ chật vật chạy trốn.
Ba thiếu nữ nhìn thấy hắn đều trợn tròn mắt.
Một thiếu niên thân hình cường tráng và cái “hung khí” cao ngất như dọa người.
Ba người cùng một động tác, miệng tròn vo, con ngươi như lồi ra kinh ngạc, khó có thể tin nổi.
Con chó sủa lên một tiếng liền chạy nhanh ra ngoài.
“Bắt lấy tên lưu manh”.
Lấy lại tinh thần, khuôn mặt xinh đẹp Bích Tú Hinh ửng đỏ dần lên.
Đại Liên Ny với đôi mi thanh tú xì một tiếng khinh miệt.
“Giết hắn!” Con mắt xanh thẳm của cô trào ra một sát khí, một sát khí lạnh lẽo.
- Nguyệt Hoa, cô đi xem đi, Đan Đan biết hắn sẽ không cắn hắn.
Sao lại không mặc gì lủi đến nơi này nhỉ?
Bích Nguyệt Hoa lúc này cũng bình tĩnh lại, thiếu chút nữa không cười nổi.
- Giám đốc Bích, cửa bên hông kia thông, cho nên thoát ra sẽ không quay lại, em đi xem đây
Bích Nguyệt Hoa sau khi giải thích liền vội vàng tiến đến.
Bích Tú Hinh lúc này mới quay đầu trừng mắt Đại Liên Ny nói:
- Nơi này là Trung Quốc, giết người là phải đền mạng đó, hơn nữa cậu ấy cũng không mạo phạm chúng ta.
- Như vậy còn không phải là mạo phạm sao? Cô chủ, đây chính là việc coi thường nghiêm trọng nhất.
Ta có quyền xử gã thanh niên này.
- Cô tốt nhất không nên động đến hắn.
Cô chẳng qua là đánh giá chủ quan, cậu ấy không hề cố ý, cô đừng ép tôi, hừ.
Bích Tú Hinh quay đầu bước đi, trong đầu hiện ra cảnh Đường Sinh che “hung khí” vô cùng chật vật mà chạy đi.
Tiểu tử kia thật đáng yêu.
Bị Đại Đan truy đuổi, Đường Sinh hoảng sợ chạy như điên, ba chân bốn cẳng, lại chạy vào nơi bể tắm vừa thoát ra.
Hắn vừa tiến vào, gặp phải Đại Đan nhào đến.
Trong bể tắm Liễu Chính Lâm, anh mắt kính và ba thiếu nữ xinh đẹp đồng loạt kinh hô.
Trình diễn vậy vẫn chưa đủ sao? Con chó đen sao mà ác vậy? Sao lại đuổi theo cậu thanh niên trần truồng vậy?
Mười phút sau Đường Sinh dẫn Đại Đan đến trước mặt Bích Nguyệt Hoa, vẻ mặt còn chút xấu hổ.
Người phụ nữ này trong trí nhớ Đường Sinh rất rõ.
Kiếp trước ở trung tâm “Người Giang Lăng” tìm khoái lạc cũng không biết đã mua vui với cô ả bao nhiêu lần, cho nên hiện tại thấy cô ta liền chột dạ.
Nhưng Bích Nguyệt Hoa đã khắc sâu hình ảnh chàng thiếu niên uy mãnh vào trong lòng.
Con trâu nhỏ hung hãn à, cậu thấy chị xinh đẹp không? Cậu có thể tùy ý vô lễ được hay không? Đôi mắt đẹp của cô không ngừng hướng vào hạ bộ của Đường Sinh, không ngừng liếm môi.
Đường Sinh biết rõ tính của cô ả này, càng biết cô ta là công cụ tình dục của Bích Tông Nguyên, lại âm thầm lén lút với anh mắt kính.
Như thế là đồ vứt đi, làm sao có thể hứng thú chứ? Như thế, có mà cả đời bị mù mắt à? Không ngờ tôi có thể đi guốc trong bụng của cô.
- Là Tiểu Đường tiên sinh à? Vừa mới nhận được mệnh lệnh của Tổng giám đốc Bích.
Chị ấy nói ở chỗ cũ chờ cậu.
Đan Đan sẽ dẫn cậu đi.
Bích Nguyệt Hoa tiến lên một bước, hạ giọng nói:
- Cậu Tiểu Đường có thân hình thật cường tráng, chị tôi rất thích cậu.
Đường Sinh cố nén cảm giác nôn khan trong dạ dày, cười gượng nói:
- Thật có lỗi, Giám đốc Bích, tôi còn là cậu con trai thuần khiết.
- Ồ chưa quan hệ à? Vậy để chị đây bao cậu nha.
Tôi biết cậu có quan hệ tốt với một vài cô gái xinh đẹp, tôi cũng không quá kém so với các cô đó chứ?
Bích Nguyệt bắt đầu cầm lấy tay, còn đứng lên ưỡn ngực, không ngừng đưa ánh mắt quyến rũ nhìn Đường Sinh :
- Sao ạ?
Đường Sinh rốt cuộc không kìm nổi bộc phát
- Củ chuối thật, cô tùy tiện như vậy phải không? Bích Tông Nguyên và anh mắt kính bọn họ đã dùng qua tôi có thể dùng lại sao? Cô muốn xoa chân tôi, tôi gọi Đan Đan làm cho cô thì xứng hơn.
Mau đi đi, ghê tởm quá, thực mất hứng.
- Cậu…!
Bích Nguyệt không ngờ Đường Sinh phản ứng kịch liệt như vậy, lúc ấy thẹn quá thành giận.
- Cậu là đồ khốn…
Đường Sinh thực sự muốn cho cô ả một cái tát, nhưng cắn môi dưới cố nhịn.
- Đan Đan, có muốn dùng người phụ nữ này không?
Đan Đan như là hiểu tiếng người, kêu một tiếng tức giận, nhe nanh, vù một cái chạy lại.
Người Đan Đan dựng lên, cũng gần ngang bằng với Bích Nguyệt Hoa, hai chân trước khoát lên bờ vai cô thăm dò, lưỡi duỗi dài ra liếm vào mặt cô ta.
Bích Nguyệt Hoa thét lên chói tai, không chịu nổi con chó Đại Đan gần bảy mươi cân, chân liền khuỵu ngã trên mặt đất, kêu lên thảm thiết.
- Ha…ha!
Đường Sinh cười to, nhìn người và chó lăn thành một đống.
Bích Nguyệt Hoa hoảng quá muốn thoát ra, lại bị Đại Đan làm ngã lần nữa.
Cô ta phải bật khóc, quỳ gối chạy trốn.
Đại Đan theo sau mông lủi tới, làm ra “động tác” cực kỳ khó coi.
Ồ, Đường Sinh ngây ra một lúc.
“Không phải đâu anh cẩu à.
Anh làm quá rồi đấy”.
- Ai ai ai, Đan Đan, không thể xằng bậy như vậy!
Bích Nguyệt khóc to lên:
- Cầm thú, cậu là đồ gia súc, tôi sẽ không tha cho cậu, cậu đừng tưởng rằng … A, cứu mạng.
Đường Sinh cười khổ lắc đầu, gọi Đan Đan hai tiếng, Đại Đan kia mới nhảy tới, ngoáy tít cái đuôi, còn lấy đầu dụi vào người hắn, tỏ vẻ vô cùng thân thiết, cùng Đường Sinh một trận nô đùa.
“Mày mau tránh ra một chút, làm tao giật mình à”.
Bích Nguyệt Hoa đứng lên, nhìn chằm chằm Đường Sinh một cách thù hằn.
- Chờ đấy, họ Đường kia, bà già này sẽ tính sổ với cậu.
- Ừ, tôi đợi cô đấy.
Đan Đan, mau dẫn tao đi tìm chủ nhân của mày.
Đường Sinh mặc kệ cô ả, xoay mình bước đi.
Vài phút sau, Bích Nguyệt Hoa tìm Bích Tông Nguyên khóc lóc kể lể.
Nhận được điện thoại của cô ả, Bích Tông Nguyên bốc hỏa, lông mày nhướng lên:
- Em sao không kêu bảo vệ đánh gãy chân nó à? Nó tính toán cái gì? Em là đồ đê tiện, không phải thông đồng với nó chứ?
- Em, em không thông đồng với hắn.
Thật sự không có, hắn và chị anh cùng nhau ngồi ở quán rượu, gọi bảo vệ đi làm cái gì?
- Mẹ kiếp.
Tôi về bắt hắn, đồ cầm thú, đồ con rùa.
Bích Tông Nguyên thiếu chút nữa cầm điện thoại ném đi.
Quán rượu Giang Lăng, Đường Sinh cũng đang nói Đại Đan hung hãn với Bích Nguyệt Hoa cho Bích Tú Hinh nghe.
Bích Tú Hinh nhíu mày lại.
Con chó này có tật xấu của mình, chủ yếu nó bị Đại Liên Ny làm hỏng rồi.
Đúng là cực kỳ nhạy cảm! Nghe xong Đường Sinh cũng cười khổ.
- Cậu cũng thật là, khiến Đan Đan làm cái gì cô ta? Cho dù cô ta đối với cậu như thế nào, cậu trực tiếp từ chối không được sao?
Đường Sinh bĩu môi khinh thường:
- Em không biết con cẩu cẩu của chị Hinh lại như vậy.
Em bảo nó hù dọa, ai ngờ…
- Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Có một số việc tôi cần giải thích cho cậu nghe.
Hiện tại nói cũng không tiện.
Cậu đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi có thể nói cho cậu biết, tôi bây giờ vẫn còn là phụ nữ thuần khiết, lần này tha thứ cho cậu, lần sau sẽ ăn tát đấy.
Cô nhìn ánh mắt Đường Sinh đọc được thần sắc này, biết hắn hiểu sai, cho nên biểu lộ chính mình trong sạch, trừng mắt nhìn hắn.
Đường Sinh rụt cổ lại, liếc mắt nhìn Đại Liên Ny ngồi xa xa ở cửa quán rượu, thấy hai mắt sâu thẳm của cô đang nhìn chằm chằm vào Đại Đan, khi lại chuyển lên người mình, cảm thấy có một vài ý nghĩ:
- Chị Hinh, em muốn hỏi một chút, Đại Liên Ny dường như đối với Đan Đan…
- Câm miệng cậu lại.
Bích Tú Hinh đưa mắt ra hiệu cho hắn:
- Chúng ta đang nói chuyện chính sự.
Theo tin đồn tôi nghe được, trước mắt Cẩn Sinh và Giang Xỉ qua lại với nhau, bắt đầu thông báo tuyển dụng nhân viên, tôi nói có đúng không?
Đường Sinh cũng không phủ nhận, gật gật đầu:
- Ừ, có chuyện như vậy, chị Hinh như thế nào lại cảm thấy có hứng thú với việc chế tạo máy móc Giang Xỉ?
- Hễ là nghề kiếm tiền, tôi đều có hứng thú.
Nền công nghiệp bánh răng ô tô là một khâu quan trọng.
Đường Sinh, tôi là người hợp tác không tồi đâu.
Tôi có thể giúp cậu phát triển ra thị trường quốc tế, cậu cũng biết giá trị của tôi đúng không? Việc mua bán này không suy nghĩ đến tôi sao?
Đường Sinh tim đập thình thịch, hai mắt sáng ngời, lúc này mới quyết đoán nói:
- Nói việc kinh doanh với chị Hinh em rất khoái.
Em trực tiếp bỏ qua nguyên tắc của Cẩn Sinh với chị, khống chế cổ phần của Giang Xỉ là Cẩn Sinh, để lại cho chị Hinh khoảng trên dưới 20% .
Đôi mắt đẹp của Bích Tú Hinh dừng lại ở hắn:
- Không đúng, 51% cổ phần do cậu nắm giữ, còn lại 49% kia đâu, sao lại cho tôi có 20%?
- Không có cách nào, Giang Xỉ vẫn đang mắc nợ, chị vẫn muốn nó à? Vậy chi chi tiền có thể lấy hơn.
Với sự khôn khéo của chị, chị sẽ biết thiệt hơn như thế nào? Hơn nữa, chị cho rằng việc kinh doanh bánh răng chế tạo trong nước chắc chắn có thể đưa ra thị trường quốc tế sao?
Bích Tú Hinh nhíu mày lắc đầu:
- Không thể cam đoan, nếu chất lượng đảm bảo, có thể cố gắng thử trên thị trường quốc tế xem, nếu không thì không bàn nữa.
Việc Giang Xỉ mắc nợ mấy ngày nay TV cũng đưa tin tức, lại thêm vụ tinh hỏa thế kỷ cũng ảnh hưởng tới Giang Xỉ.
Việc này cũng rất phức tạp, lúc này thật sự tôi không thể nghĩ một mình.
Tuy nhiên tôi biết cậu đang thừa cơ, chẳng lẽ không cho chị được chén canh sao?
- Phân chia như thế nào làm sao quên được chị Hinh.
Điều kiện của em rất đơn giản.
Chị mượn tạm cho em ba trăm triệu, em sẽ chiết khấu cho chị 20% cổ phiếu, còn lại chị tính cho em mượn.
Hai người chúng ta có thể nắm bắt 70% cổ phần Giang Xỉ, đương nhiên, nếu chị từ chối, em cũng vẫn khống chế cổ phần Giang Xỉ.
- Đồ khốn khiếp, tôi phát hiện ra cậu ngoại trừ tuổi còn nhỏ, còn cái gì cũng lớn
Bích Tú Hinh nói một câu hai nghĩa, trong đầu xuất hiện thân hình của Đường Sinh với “hung khí”.
Hai mắt cô như đang cười, lại không có ý khinh miệt.
Đường Sinh xấu hổ, cúi đầu vuốt cái mũi cười gượng.
Đúng lúc này, Bích Tông Nguyên gào thét đòi vào:
- Chị của tôi đâu?
Hắn hùng hổ nhìn Đại Liên Ny rống lên.
Đi theo sau Bích Tông Nguyên là Bích Nguyệt Hoa.
Người phụ nữ ác độc nhìn chằm chằm Đường Sinh, theo sau còn có năm sáu bảo vệ cùng đi.
Đường Sinh biết người phụ nữ kia đã kể tội hắn với Bích Tông Nguyên, liền nhìn Bích Tú Hinh khẽ cười nói:
- Xem kìa, tiện nhân tìm người giúp đỡ kìa.
Bích Tú Hinh quay đầu lại nhìn chằm chằm em trai đang hướng về phía mình đi tới, hai mắt ngày càng lạnh, vẫn nhìn chăm chú Bích Tông Nguyên đang đi tới gần chị.
Anh ta cảm thấy hết hồn, chưa bao giờ anh ta thấy ánh mắt chị gái mình nhìn mình lạnh lùng như vậy, đột nhiên anh ta cảnh giác.
- Chị, việc này quá mức, em tìm đến là…
Anh ta chưa nói xong câu, tay đã chỉ về phía Đường Sinh
Nhưng Bích Tú Hinh dùng giọng điệu lạnh lùng cắt đứt câu nói của anh ta:
- Ra ngoài.
Cứng rắn, lạnh ngắt, một chữ giống như ngàn cân, hai chữ vượt quá một tấn, đè ngã khí thế của Bích Tông Nguyên.
Anh ta hơi giật mình, trừng mắt nhìn Đường Sinh.
Nhị Thế Tổ cũng không nhìn anh ta.
- Không hiểu chị nói cái gì sao?
Bích Tú Hinh nói sơ lược lại một câu, như vậy không thể nghi ngờ về sự uy nghiêm trên.
Ánh mắt lạnh lùng của cô đảo qua Bích Nguyệt, người phụ nữ kia toàn thân lạnh run.
Ả rất hiểu uy thế của Bích Tú Hinh như thế nào.
Bích Tông Nguyên oán hận trừng mắt nhìn Đường Sinh, kêu lên một tiếng đau đớn rồi xoay người bước đi.
Tất cả mọi người cũng theo anh ta đi ra.
- Được rồi, chúng ta cùng uống một ly.
Bích Tú Hinh giơ ly rượu lên và nhẹ nhàng huých Đường Sinh:
- Việc này cậu sẽ không để trong lòng chứ?
- Em quả thực bị Bích Nguyệt vô lễ, coi như nể mặt mũi chị Hinh, cũng phải nuốt vào bụng thôi, nào cụng ly.
Bích Tú Hinh bật cười
- Đồ khốn khiếp, cậu lợi dụng nhìn lén chúng tôi, hẳn tôi phải trách cậu chứ.
Bích Nguyệt vốn là một con điếm.
Cô ta chủ động thông đồng với cậu cũng là bình thường.
Người như thế không cần so đo từng bước.
Đúng rồi, điều kiện của cậu, tôi đồng ý.
“Ồ”.
Trong lòng Đường Sinh kêu lên, tối nay hành động ở trung tâm “Người Giang Lăng” rất có thu hoạch.
Ngân hàng ba trăm triệu, Bích Tú Hinh ba trăm triệu.
Người tu hành nói, vận mệnh người nếu đã đến, tường thành cũng không ngăn cản được.
- Chị Hinh, hôm nay có thể cho hếhay không?
- Cậu không sợ tôi vô lễ sao? Cũng là cậu có tâm tư không tốt đối với tôi? Đan Đan của tôi sẽ cắn cậu răng rắc.
Nói thật, đàn ông là phải có nha, giống như chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ, nếu đến ngày đó là phải đến, không đến, lại sẽ phiền.
Đường Sinh lắc đầu mỉm cười, lại liếc liếc mắt nhìn con chó lớn cách đó không xa:
- Chị Hinh cá tính đặc biệt, lòng em chỉ có sự kính trọng và yêu thương chị.
Mặt khác, em sợ Đan Đan của chị cắn mất của quý của em.
Nếu như bị nó xơi chắc em phải nhảy lầu mất.
Thờ phù, Bích Hinh Tú cười phun ra.
- Ừ, đừng chọc tức tôi nha.
Đến đây, giúp tôi khiêu vũ được không? Coi như chúc mừng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...