Suốt đường đi, Đường Sinh không bỏ phí cơ hội trò chuyện cùng Đường Cẩn, nói hết chuyện này sang chuyện khác.
Đến khi Đường Cẩn nhắc đến việc với thành tích của bản thân thì nên ngồi tại lớp 11-1 với vẻ hơi bất đắc dĩ,trong lòng Đường Sinh rất rõ,đây là qui định ngầm của trường học này, có một vài người đành chịu chết.
Gần đến trường, Đường Cẩn bảo hắn dừng xe
Để tôi tự đạp xevào được rồi, để các bạn nhìn thấy thì không hay cho lắm…
Đường Sinh ừ một tiếng, dừng lại trả xe cho cô, nhìn theo Đường Cẩn đưa đôi chân thon dài lên xe,trong lòng co thắt, vừa hay Đường Cẩn có lời muốn nói với hắn,cô quay đầu lại,thấy ánh mắt của hắn đặt không đúng chỗ, ngượngngùng Đường Cẩn đỏ mặt, xì một tiếng rồi đạp xe chạy mất.
Đường Sinh vỗ trán, ách, tôi dù gì đã nhìn thấy gì đâu, Cẩn tỷ, oan uổng cho tôi quá.
Ngày 1 tháng 9 đưa tin,mùng 2 chính thức ôn tập, tuy nhiên cũng đã là thứ năm rồi,hai ngày nay chỉ để chuẩn bị cho bài tập của lớp 10, bởi lẽ tuần sau phải kiểm tra nội bộ tiến hành phân ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, phân ban rồi, có vài môn được cắt giảm, mục đích của cuộc kiểm tra nội bộ này là lập một “lớp trọng điểm”, rõ ràng đối với qui định của trường nhiều bậc phụ huynh cũng tỏ ra chán ngán,bởi lẽ hiện tại trường cũng đã thuộc loại thương mại hóa lắm rồi.
Đường Sinh bước vào lớp cũng là lúc chuông đổ, Mai Chước đã đứng ở cửa lớp, cảnh tượng hôm qua ở ngõ Lão Đường đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong cô.
Lúc đó hiện trường hỗn loạn, người lại đông, diễn viên chính Đường Sinh căn bản lại không phát hiện ra rằng đứng ở vòng ngoài quan sát là cô giáo Mai, nhưng vai diễn viên chính đã khiến cho Mai Chước nhìn thấy tâm huyết của tuổi trẻ cũng như sự thù ghét cái ác của hắn, làm thay đổi quan điểm của cô về hắn.
Ông ngoại của Mai Chước lại là lão Đường Nhị, sửa xe đạp ở ngõ Lão Đường, hiện hơn bảy mươi tuổi, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn lắm.
Có điều, Mai Chước do công việc bộn bề, một năm chẳng sang nhà bà được vài lần, nếu đến thì cũng may mắn lắm mới gặp Đường Sinh, sự thật thì Đường Sinh đến ngõ Lão Đường chưa lâu,vì vậy hắn vẫn chưa quen hầu hết mọi người nơi đây lắm, trong kí ức của kiếp trước cũng không có ấn tượng gì về Mai Chước là cháu ngoại của Đường Nhị lão, vì vậy hắn căn bản không biết Mai Chước có quan hệ thân thuộc với mỗi nhà nơi đây.
Mai Chước hôm qua lại vừa mới nghe từ miệng của ông bà về tình hình của Đường Sinh, Đường lão Nhị cũng không biết nhiều về Đường Sinh, chỉ biết hắn là bà con xa của cụ Đường, được gửi trọ học ở Giang Lăng, tình cảnh gia đình ra sao cũng như cha mẹ là ai cũng chẳng ai rõ.
Thế nhưng việc Đường Sinh bộc phát với hành vi đập xe, thực sự khiến cho mọi người nơi ngõ Lão Đường bắt đầu suy đoán về thân phận của hắn.
Cả những người trong gia đình bên ngoại của Mai Chước ở ngõ Lão Đường cũng đang phỏng đoán về thân phận của Đường Sinh, đập xe Mercedes – Benz của Đường Dục, mà hắn không hề gặp chút phiền toái nào, cứ thế mà đi, bên trong ắt hẳn còn ẩn chứa bí mật không muốn người khác biết, mọi người không ai có thể nghĩ ra nguyên nhân, Mai Chước cũng vậy.
Nhưng trong lòng cô biết rõ, chắc chắn Đường Sinh có lai lịch không nhỏ, nếu không, vì sao hắn đập chiếc xe Mercedes – Benz mấytriệu tệ, mà Đường Dục không dám làm gì hắn?
Lúc này, trong ánh mắt hướng về Đường Sinh của Mai Chước bao hàm biết bao điều, cô muốn biết về hắn, ai là người đã bắt hắn một mình theo học nơi này đây?
- Là ngưởi cuối cùng vào lớp, lại vừa là lúc đổ chuông, lần này cảnh cáo, lần sau không được viện lí do nữa, a, em không đem cặp sách à?
- Đâu có? Em sớm đã đến rồi, vừa rồi là đi nhà vệ sinh đó!
Đường Sinh nói dối vốn dĩ không cần kịch bản, mở miệng là lời tuôn ra.
- Tại sao tôi không nhìn thấy em nhỉ?
Mai Chước có chút mơ hồ, bản thân từ sớm đã đến sao không thấy hắn,
- Được rồi, trước hết hãy vào lớp đi…
Cho đến khi Đường Sinh lướt qua va chạm vào Mai Chước, trong lòng Mai Chước vẫn còn nghĩ tới chuyện hôm qua, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ đến, nhân cơ hội dùng lí do sai lệch của hắn để mà đi ngang người cô, tên xấu xa này không ngờ dùng khủy tay chạm vào phần trước ngực của cô.
Trong chốc lát cảm giác tê dại nảy sinh khiến cô Mai thiếu chút nữa rên lên thành tiếng, đôi chân thon dài vì thế mà run lên, thế nhưng Đường Sinh giả bộ không có chuyện gì cứ thế đi nhanh vào lớp.
Trong lòng Mai Chước tức giận lắm, tên xấu xa, ngươi giỏi lắm… Em hãy chờ xem, chờ xem sau này tôi sẽ giải quyết em như thế nào.
Cảnh tượng tinh tế này có vẻ như không ai phát hiện, khuôn mặt xinh đẹp củaMai Chước không khỏi đỏ bừng, hoảng hốt, cô xoay người nhanh chóng rời khỏi cửa lớp.
Đường Sinh coi như không có việc gì, cửa chật như vậy, sao cô nhất định ưỡn ngực đứng đó làm chi, tôi tuyệt đối không phải cố ý.
Đi vào chỗ ngồi, phát hiện Ninh Manh cố ý không nhìn mình, nhưng thật ra thì nhóm bốn người Sử Nghĩa Quốc suốt đường đi cũng chỉ dùng ánh mắt để thay lời, phần lớn học sinh trong lớp đều nhìn trộm gã bảnh trai nhất lớp, thực sự mà nói thì Đường Sinh không hẳn là người tuấn tú nhất lớp, nhưng vóc dáng cũng như ánh mắt của hắn thật khiến người ta bị mê hoặc.
Cũng như Sử Nghĩa Quốc, Uông Triệu Quân cũng được xưng là gã bảnh bao, nhưng cái tên gọi Sử Nghĩa Quốc chẳng lấy gì làm hay, từ sau lần Đường Sinh“giải thích” ý nghĩa của nó, hễ người nào nhìn thấy hắn ta đều muốn cười, hơn nữa là rất khó nhịn cười, vì lẽ đó hầu hết những người nhìn thấy hắn đều cúi đầu mà đi qua.
-Thật ra việc phân ban không nhất thiết cần phải thi cử, mục đích của cuộc thi là sàng lọc những học sinh tốt nhất cho “Lớp trọng điểm”, cậu biết không?
- Thật sao? Bạn quan tâm tới mình như vậy, có phải là sợ mình không vào được “Lớp trọng điểm”.
Sau khi ngồi xuống, Đường Sinh có thể ngửi thấy mùi thơm từ Ninh Manh, hắn đến mục đích không phải để học cho giỏi, kiến thức của kiếp trước đủ để hắn dương oai ở trường này rồi.
Hiện tại phải giả làm học sinh ngồi đây lên lớp, thực là sự nhàn nhã của trứng hỏng, trêu đùa Ninh Manh cũng là một việc không tồi.
Ninh Manh không biết hắn đang trêu chọc mình, bằng không nhất định làm thịt hắn, tuy nhiên đối với việc hắn trêu chọc mình, trong lòng cô cũng không mấy phản cảm, mình làm sao vậy? Sao lại không tức giận cơ chứ? Nghĩ thầm trong lòng như vậy, còn vẻ ngoài lại làm mặt lạnh:
- Mình đang nghĩ tại sao không gọi tên cậu là Trư Bát Giới?
- Mình làm sao có thể giống hắn được? Mở to đôi mắt đẹp ra mà nhìn kĩ đi, tôi là Tôn Ngộ… Ai, trời ơi, tôi là Đường Tăng.
Nghe hắn nói vậy, Ninh Manh bật cười, lại sợ nụ cười của bản thân khiến hắn phát hiện thì sẽ được thế lấn tới, liền quay đầu đi, thế nhưng nụ cười vẫn chưa thu lại trên khuôn mặt của cô lại để hắn nhìn thấy mất rồi:
- Cậulà Đường Tăng ư? Đường Tăng đâu có mặt dày như cậu chứ?
- Đây là một vấn đề đáng để thảo luận, tôi cho rằng da mặt dày chẳng qua là do dinh dưỡng tốt, còn da mặt mỏng là do dinh dưỡng không được đảm bảo…
Ninh Manh không kìm nổi lại bật cười, nhưng nhanh chóng cố nén lại, khuôn mặt đẹp giả bộ lạnh lùng:
- Ngoan ngoãn ôn bài của cậu đi, tránh ảnh hưởng tới mình.
- Ôi, ôn tập cái gì chứ? Chính thức khai giảng rồi… cô nói xem còn phải thi cái phân ban gì nữa chứ, buồn chết được!
- Trước cuộc thi nội bộ phân ban sẽ không chính thức nhập học, tất cả phải chờ tuần tới có kết quả của cuộc thi…Lớp 11-1 phân ban xong thì mới là lớp chuyên văn , phân ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội là một quyết định quan trọng trong đời người.
- …Ồ, coi như là quyết định đi, cậu chọn tự nhiên hay xã hội?
- Còn cậu? Ninh Manh hỏi lại, không biết tại sao, đột nhiên lại thốt ra.
- Văn học và lịch sử là hai môn tôi học khá nhất, không có khả năng lăn lộn với ban khoa học tự nhiên.
Lúc này, trong lòng Đường Sinh lại nghĩ đến Đường Cẩn, cô cũng chọn văn khoa, với thành tích của cô thì việc vào lớp 11-1 không thành vấn đề.
Tính khẩn trương của cuộc thi, của sự phân ban, khẩn trương để Đường Cẩn đến lớp 11 Một, nghĩ đến mà muốn phát điên.
Ninh Manh nghe hắn chọn khoa văn, cũng cúi đầu:
- Mình cũng chọn khoa văn.
Đường Sinh mỉm cười, nhìn theo tiểu mĩ nữ này lại nghĩ đến cuộc gặp mặt tối qua của hắn và cô chị Ninh Hân, hay làgọi“ Đại Ninh” đi cho thú vị, sự ngọt ngào và quyến rũ đâu chỉ là vạn loại (1)? Phải nói là trăm triệu loại cũng không quá lời, trêu chọc cô ta thật cũng là một việc rất thú vị.
- Đúng rồi, Lớp trưởng Ninh, có thể giúp mình được không?
- Làm cái gì?
Ninh Manh nghe hắn nói đến việc muốn giúp đỡ, trong lòng căng thẳng, cô ít nhiều hiểu sai, cũng đề phòng gã bảnh bao này.
- Đừng căng thẳng, nghe nói ba bạn là Chủ tịch quận, mình chỉ là muốn mời bạn và cha bạn đến nói chuyện, cuối tuần nếu có thời gian thì đi thăm thú ngõ Lão Đường.
Nính Manh ngây ra một lúc, đầu óc cô cũng phản ứng nhanh:
- Làm sao vậy? Ngõ Lão Đường có oan tình gì à?
May mà cô có thể nghĩ ra được.
“Thông minh, ba của cô nhất định là một quan chức tốt, đi thăm thú sẽ biết thôi.
” Đường Sinh nói thầm, trước hết phải tâng bốc là quan chức tốt thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...