Cực Phẩm Thái Tử Gia


Hội nghị chiến lược phát triển lần thứ nhất của tập đoàn Cẩn Sinh, số người tham dự ít, nội dung phát biểu ngắn, là lần họp hiếm gặp trên đời.

Sau khi Đường Sinh và La Sắc Sắc rời đi, Sở Tú Vân và Lạc Minh Quang cũng rơi vào trầm tư, có lẽ phải đợi ở đây lâu một chút.

Trên xe, Đường Sinh nhận được điện thoại của Ninh Hân gọi tới, quả nhiên giống như họ đã phân tích tối qua, Trần Quỳnh tự sát lần này có mưu kế trong đó, bác sĩ La liệt ra các loại chứng cứ và suy luận y học, chỉ ra việc tự sát của Trần Quỳnh có mưu kế tỉ mỉ, bất kể lượng thuốc cô ta dùng, hay thời gian Trần Tú gọi điện thoại gọi xe cứu thương, đều vô cùng vừa vặn, cho dù trễ một chút cũng không thể mất mạng, bởi vì lượng thuốc không đủ lấy mạng, nghe đến kết quả như vậy, Đường Sinh trong lòng thầm thở phào một tiếng, người phụ nữ đáng thương.

Có lẽ Trần Quỳnh chỉ muốn tiếp tục sinh tồn, mới nghĩ ra chiêu như vậy, có lẽ bên trong còn có ẩn chưa âm mưu lớn hơn.

-Chị Hân, vậy chiều nay nhé, tôi muốn gặp người phụ nữa này, chị giúp cho sắp xếp vào một lúc nào đó, được không ?
-Ừ, chiều tôi đi cùng cậu, chúng ta … gặp nhau ở bệnh viện nhé, cậu hôm nay lại trốn học sao? Gã nhóc khốn.

-Tôi thường trốn học đấy được không? tôi một ngày không lười học thì khó chịu đấy được không? Ừ, cứ như vậy, chiều nay gặp …
La Sắc Sắc không còn lời bình luận về tâm trạng của Nhị Thế Tổ lúc này, người giám hộ như mình cực kì thất bại, tương lai không biết ăn nói sao với Trưởng phòng Liễu đây, dường như ngày nào cũng có điện thoại của Trưởng phòng Liễu gọi đến hỏi tình hình học tập của Nhị Thế Tổ, mình cứ nói dối Trưởng phòng Liễu , dù sao cuối cùng cũng có Nhị Thế Tổ bảo vệ cho mình, Trưởng phòng Liễu có thể làm gì mình nhỉ? cứ như vậy đi.

Hai người trên đường nói đến việc tài chính ngân hàng, Đường Sinh đã chỉ rõ chủ đề ,
-Năm ngân hàng lớn của thành phố Giang Lăng được tính là kênh tài chính số 1, nhưng, chúng ta lấy cái gì để thế chấp? Chúng ta là đám quỷ nghèo đúng không? Cho nên, nhất định phải lấy lại quyền sở hữu ‘khách sạn Lô Hồ’ trước, những lời này không được nói với Sở Tú Vân, Lạc Minh Quang nghe, nói cho họ biết cũng không có ý nghĩa gì.

-Mặt khác, chúng ta còn có Trưởng phòng Liễu có thể lợi dụng được, chị chưa thể quên chứ? mẹ tôi là em gái của tổng giám đốc ngân hàng Nam Hối thần tài Liễu, bà lại là Trưởng phòng xét duyệt hạng mục của phòng tài vụ tỉnh, quyền trong tay không nhỏ đâu, chị liên lạc với Trưởng phòng Liễu, kêu ngân hàng Nam Hối cho một người đang là trưởng chi nhánh ngân hang mà chúng ta có thể lợi dụng đến làm chủ chi nhánh ở Giang Lăng, thì đối với việc tài chính của chúng ta, có lợi đến mức có mơ cũng không nghĩ tới, theo tôi được biết, có không ít quản lí cao cấp của tổng cục ngân hàng Nam Hối muốn đặt quan hệ gần gũi với mẹ của tôi, phải lợi dung mới được.

Cách nghĩ của La Sắc Sắc chưa đi theo hướng này, nghe những lời của Nhị Thế Tổ, đôi mắt đẹp lại sáng ngời lên ,
-Lợi hại thật, Đường Sinh.

-Lợi hại không chưa biết, áp dụng vào thực tế còn phải dựa vào thủ đoạn của chị, còn tôi, hiện giờ chỉ có thể chỉ ra 1 phương hướng chiến lược.


-Cậu nói vậy, tôi cảm giác có rất nhiều việc phải làm rồi, lấy quyền sở hữu khách sạn Lô Hồ là việc quan trọng trước mắt.

-Ừ, phải, mau chóng bàn bạc việc này với Lý Trọng Phong, tạo cho hắn thêm áp lực, gã này phải dùng roi quất mới được.

La Sắc Sắc cười mỉm ,
-Chỉ cậu là hư nhất, mò đúng điểm yếu của người ta, thì truy cùng đánh mạnh, ai mà độc ác bằng cậu ?
-Đương nhiên là chị Sắc Sắc rồi, Lý Trọng Phong nếu muốn trách hắn mệnh không tốt, nhưng hắn đồng ý thay tôi làm việc, tương lai tôi lo việc tế lễ cho.

Lời nói khiến La Sắc Sắc hốt hoảng, sao lại thế? Hắn không nghe lời cậu muốn làm hắn chết à? Cậu thật ghê gớm, nhớ lúc Đường Sinh quyên góp cho cô bé, vung tiền như rác, mắt không thèm chớp, giờ lại là tâm trạng thế nào đây ?
Tóm lại gã nhóc khốn này thật khiến người ta nhìn không ra, lúc trước hắn thật hư đốn, hư khiến người ta đau đớn, rồi cái hư biến chất dần, hư khiến người ta ngứa răng mà không nỡ cắn hắn một cái, từ lúc ngõ Lão Đường bắt đầu giải tỏa, nhiều việc đều hư hỏng, nhưng nhiều người đang ca tụng.

Đúng là tất cả những thứ này, hoàn toàn làm thay đổi hình tượng Nhị Thế tổ trong tim của La Sắc Sắc, cho nên hiện giờ lúc ở cùng với Nhị Thế Tổ, toàn thân và hồn La Sắc Sắc đều nhập vào, hơn nữa càng điều càng vui sướng, càng có cảm giác, lại nghĩ đến hình ảnh tối qua hắn đè lên tay vịn sô pha, dương vật đang phẫn nộ kia thực sự nguy cấp, tự mình về đến phòng mới phát hiện, giữa khe có chút nhơn nhớt.

Tình cảnh khiến người ta xấu hổ như vậy người thứ 2 không thể hiểu được, La Sắc Sắc đem nó chôn sâu trong lòng, ấm áp trong tim.

-Chị Sắc Sắc, tôi rất muốn hút thuốc, chị dừng vào bên đường một chút, tôi vào siêu thị kia mua hộp thuốc.

Đường Sinh đột nhiên nói.

La Sắc Sắc ngẩn ra một hồi, vẫn dừng xe lại, vài phút sau Đường Sinh lại lên xe, mở hộp thuốc lá Nhuyễn Trung Hoa …
-Cậu xa xỉ thật Nhuyễn Trung Hoa cơ à, đến hơn 70 tệ 1 hộp nhỉ?
La Sắc Sắc chớp chớp đôi mắt xinh nói.


-Chị Sắc Sắc, tiền là cái gì? Tiền là thứ khốn nạn, kiếm được nhiều thì phải xài mau mau, ai biết được ngày nào đột nhiên đi đời, cái gì cũng chưa được hưởng thụ, có phải là uổng phí đến cái thế gian này không? Để lại tiền tài tích tụ như núi, ai sống sung sướng đây? Người như tôi không có chí hướng quá lớn, tiền đủ xài, ngủ đủ giấc, lòng đủ thoải mái là được rồi, có thể cống hiến cho xã hội được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, việc khác, không sao cả.

Những lời này khiến đôi mắt quyến rũ Đường Cẩn trở nên sôi nổi ,
-Vậy đại thiếu gia, cậu có phải cho tôi lương tăng thêm một bậc không ?
-Vậy thì đáng gì? Không đáng một việc cỏn con, làm quan hệ giữa hai ta thăng hoa thêm một bậc nữa cũng được, La Sắc Sắc, chị biết mà, tôi yêu trộm chị rất lâu rồi, rất nhiều lần nằm mơ đều thấy nằm áp vào ngực chị, rất nhiều lần nữ nhân vật chính trong mộng đẹp chính là chị …
-A a a … gã nhóc khốn, cậu câm miệng, cậu có tin tôi đem chiếc Audi của cậu đâm vào cột điện không ?
-Chị Sắc Sắc thân yêu của tôi, chị có dám độc ác thêm chút nữa không? Tôi đảm bảo hôm nay trước lúc mặt trời xuống núi sẽ đè chị ra ghế sau của một chiếc Audi khác mà cưỡng bức? Chị Sắc Sắc, nói cho chị biết một bí mật rất riêng tư, dương vật to béo của tôi, chị là của tôi, chạy không khỏi đâu.

-Trời ạ, cứu tôi với, cứu La Sắc Sắc đáng thương với, sao tôi lại có thể gặp phải gã tiểu nhân cặn bã khốn kiếp này …
-Chị Sắc Sắc, mệnh của chị, tôi định đoạt, từ ngày chị quen biết tôi, chị đã là họ Đường rồi, cả đời này chị phải họ Đường.

Hồn La Sắc Sắc run rẩy, lời điên cuồng khí phách bá vương này đi vào lỗ tai, khiến cô trong nháy mắt dậy nên một cảm giác không thể chống cự lại.

Trong trường, khi tan học, Đường Cẩn và Mai Chước cùng bước ra, từ khi quyết định ở với Đường Cẩn ở Giang Lăng Gia Viên, Mai Chước cũng quyết định ngày ngày ăn cơm ở ngoài, không về nhà nữa, đỡ phải bị mẹ làm mình khó xử, cho gã Sử Nghĩa Xương đi gặp quỷ đi, tôi thà dễ dãi cho gã nhóc khốn Đường Sinh cũng không thèm ở cùng ngươi, kiếp này ngươi đừng vọng tưởng, tuyệt đối không thể.

A … sao lại nhắc đến gã nhóc khốn rồi? luôn nhớ đến hắn lúc lơ đãng? Rốt cục tôi làm sao vậy ?
Mai Chước tự mình cũng không khống chế nổi suy nghĩ của mình, càng muốn đem gã nhóc khốn vứt khỏi đầu, lại càng thêm ấn tượng sâu đậm về hắn, việc này, bi kịch quá nhỉ? Sáng nay, sau khi Đường Cẩn bị cô Trương mắng khóc, mình cũng hỏi cô ấy nguyên do, lúc đầu cô sống chết không nói, sau mới bị mình bức ra chân tướng, hóa ra sáng sớm lúc cô ấy vào phòng gọi Đường Sinh, không ngờ thấy cảnh hiện tượng sinh lí nam thiếu niên kia.

Ồ … chúa ơi, gã nhóc khốn ngủ không mặc quần lót sao? Thói quen xấu này không tốt, đúng là tên nhóc xấu xa.

Hai người đi khỏi khuôn viên trường, đi dọc con đường về hướng Giang Lăng Gia Viên, điện thoại Đường Sinh gọi Đường Cẩn.


-Cẩn Cẩn, tôi sắp tới trường rồi, bạn bây giờ đi ra nhé ?
Đường Sinh vẫn rất đúng giờ.

-Ra cái lỗ đít, khốn kiếp, khỏi cần lại đón tôi, tôi với chị Chước sắp về tới nhà rồi, bạn về thẳng nhà đi.

Đường Cẩn xấu hổ cúp máy, đối với người trong mộng vừa yêu vừa hận, hôm nay lại xấu mặt tới nhà, may mà cô Trương và cả lớp không biết mình với Quan Quan thảo luận gì, chắc Quan Quan cũng không nói với bất cứ ai, thực ra thì không dám nói với ai.

Chị Chước thì không giống, trong lòng Đường Cẩn, coi cô như chị ruột, cho nên bí mật gì cũng nói được, lại bị cô bức bách, mới nói ra chân tướng, Mai Chước cũng dở khóc dở cười, xem ra thiếu niên nam nữ ở độ tuổi này khó mà không gặp những phiền phức như thế này.

-Chị Chước, về nhà chị giúp tôi cùng đánh Đường Sinh nhé, tôi ghét hắn chết được, từ tiểu học tới cấp 3, người ta chưa bị thầy cô phê bình qua lần nào, lần này coi như phá kỉ lục rồi, không đánh hắn một trận sao thể cam tâm được? Một mình tôi lại đánh không lại hắn, được không ?
Mặt Mai Chước hơi đỏ, -
-Nhiều nhất tôi chỉ có thể giúp em đè hắn xuống thôi, đánh người thì em tự mình ra tay, như vậy được không ?
-Ừ, cũng được, tôi còn muốn liên lạc với chị Sắc Sắc, cô ấy thích nhất là kiếm Đường Sinh gây sự, lần này gã khốn gặp nạn rồi.

Đường Sinh căn bản không biết mình gặp nạn, lại còn có tâm trạng muốn giúp Đường Cẩn báo thù, sau khi về nhà thì vội vàng ăn cơm, cơm của Lý Quế Trân cơ bản là bày xong khi họ về đến nhà.

Một đám phụ nữ vây quanh Nhị Thế Tổ, hắn ăn rất nhiều, là người đầu tiên động đũa, lại là người cuối cùng đứng lên, đợi lúc hắn ăn uống no nê về đến phòng mình ở đối diện bếp, Đường Cẩn đã sớm liên lạc với La Sắc Sắc đến trận địa.

Đường Sinh không đợi được đành hỏi Đường Cẩn có chuyện gì? Ai chọc giận cô, ngón tay nhỏ nhắn của Đường Cẩn chỉ vào cái mũi nhọn của hắn ,
-Là bạn.

-Á, tôi? Sao có thể thế được ?
Mắt Đường Sinh có chút ngẩn ra, lại bị Đường Cẩn kéo vào phòng ngủ, còn gọi chị Sắc Sắc và Mai Chước.

Nói rằng đừng chọc giận nhiều người, gã nhóc khốn sớm đã bị Mai Chước và La Sắc Sắc bọn họ muốn trút cơn thịnh nộ cho hả giận, lúc này một người hô trăm người theo, hưởng ứng kêu gọi của Đường Cẩn, vừa ôm vừa đè Đường Sinh đẩy vào phòng, Đường Sinh phát hiện điều gì không đúng,
-Tôi nói các người làm cái gì vậy ?
-Đánh cậu một trận cho hả giận, chị Chước, chị Sắc Sắc, các chị giúp tôi đè chặt hắn, tôi đánh hắn thật hăng cho hả giận.


La Sắc Sắc vội hỏi :
-Cũng có phần à, một mình em ra tay sẽ mệt đấy, chị giúp em, khốn kiếp, đè sấp xuống, đánh vào mông.

.

-Đợi đã, cuối cùng là có chuyện gì? Tóm lại phải cho tôi lí do để bị đánh chứ? Cẩn Cẩn, không phải lấy tôi làm chỗ trút giận chứ ?
-Khỏi nói nhảm, đánh rồi nói, chúng tôi ủng hộ Đường Cẩn, mau đè sấp xuống.

La Sắc Sắc lúc này trơ Chu vi ngược, quyết đẩy Đường Sinh vào cạnh giường,
-Chị Chước chị sang bên trái đè cánh tay hắn xuống, dám phản kháng thì không khách khí với hắn, phải ngắt sườn hắn mềm nhũn ra.

La Sắc Sắc dọn dẹp người khác có chiêu thức đàng hoàng, Đường Cẩn ra tay đầu tiên, nắm tay trắng hồng đấm vào sau eo của Đường Sinh.

-Đều tại cậu, hại người ta bị cô dạy toán mắng cho 10 phút, thể diện gì cũng mất hết, không đánh cậu thì đánh ai ?
-Tôi bị oan mà? Tôi cũng không đi học, Sao tôi lại hại bạn được? Mông tôi bị thương, không được đánh.

La Sắc Sắc nhắc nhở :
-Bị bên phải , bên trái tùy cậu, tôi đánh trước, có thù báo thù, có oán báo oán.

Cô thật sự không khách khí, giang tay rất có lực đánh trước 1 cái rồi nói, phát ra tiếng bốp.

Một tiếng kêu, Đường Sinh chán nản, cái này là tam nương dạy trẻ sao ?
Mai Chước cũng cười nghẹn, nhưng từ đầu tới cuối cô xấu hổ không ra tay, Đường Sinh với La Sắc Sắc cứ đánh vào nửa mông bên trái Đường Sinh, kết quả khiến Mai Chước cũng động thủ, giang tay đánh như tượng trưng, khỏi nói, cảm giác thật thoải mái, đồng thời phát hiện phải nhập vào hội này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui