Cực Phẩm Thái Tử Gia


Trong màn mưa tiết thanh minh năm 2004.
Tại nghĩa trang thành phố Nam Phong.
Trước bia mộ của cha, Đường Sinh ngồi dưới mưa, tay cầm một ly rượu, nhìn tấm bia đá được khảm hình đen trắng của người cha, hai mắt hắn đầy lệ.

Những chuyện cũ trước kia lướt qua trong đầu như một thanh kiếm bén nhọn đâm vào trái tim của hắn.
Đường Sinh trước bia mộ dập đầu ba cái.

Khi ngước lên thì khuôn mặt hắn chỉ toàn là mưa và nước mắt.
Những lời người cha dặn dò trước lúc lâm chung vẫn dường như quanh quẩn bên tai hắn.

Trước khi mất, cha của hắn vẫn không hề oán giận hắn bất cứ điều gì, chỉ dặn dò hắn nhớ chăm sóc mẹ cho tốt mà thôi.

Cha của hắn đúng là một người cha vĩ đại, luôn tha thứ cho mọi lỗi lầm của con trai.

Khi chết cũng không hề quy tội lên đầu con mình.
- Ba ơi, có lẽ con được sinh ra trong một gia đình tốt nhất.

Có lẽ con năm đó vẫn còn quá nhỏ nên chưa hiểu được chuyện gì.

Nhưng con biết con không hề làm cho ba được tự hào, vinh dự một ngày nào.

Chưa từng khiến cho ba cảm thấy tự hào khi sanh ra con.

Ba ơi, con hối hận lắm rồi.

Con hối hận vì năm đó không nghe lời ba răn dạy.

Khi ba còn sống, con không chăm sóc được cho ba.

Khi ba chết rồi thì con mới biết được ba đã vĩnh viễn rời xa con.

Ba ơi, con thật sự rất đau lòng.

Ly rượu này con xin kính ba.
Đường Sinh mặc cho nước mắt tuôn rơi, hai tay run rẩy rót ly rượu đầy vào phía trước bia mộ.
Phía chân trời âm u lóe lên một tia chớp mãnh liệt chiếu sáng cả một vùng đen tối.
Hắn ngước lên mặc cho mưa rơi vào mặt, lẩm bẩm:
- Tất cả những lỗi lầm đều là do đứa con này tạo thành.

Ba ơi, ba có thể tha thứ cho con không?
Cảm thấy hối hận nên Đường Sinh khi thì bứt tóc khi thì đấm ngực, khi thì gạt lệ thống khổ.

Hắn biết công ơn của cha cả đời này hắn không thể báo đáp.

Hắn tự trách mình nếu năm đó hắn chịu nhường một chút thì đã không khiến cho cha của hắn phải tức giận mà đổ bệnh.

Con đường làm quan đang cực thịnh thì lại phát hiện được căn bệnh “Ung thư phổi thời kỳ cuối”.

Căn bệnh ung thư đó như một bản án phán quyết tử hình, sau bảy tháng chống chọi bệnh tật, cha của hắn đã vĩnh viễn ra đi.
- Ba ơi, ba cứ ngủ yên đi.

Con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ.

Ba ở dưới suối vàng cũng không cần lo nghĩ gì cả.
Tiếng khóc hối hận đứt quãng trong cơn mưa khiến cho không khí nghĩa trang càng thê lương hơn.
- Ba ơi, nếu ông trời cho con một cơ hội, con sẽ không để cho ba phải thất vọng lần nữa, sẽ không bao giờ ba ơi!
Đường Sinh lại kính cha mình thêm một ly rượu, rồi tự mình uống một ly.

Hai chai rượu hắn đã uống gần hết một chai rưỡi.
- Ba, con từ đầu đến cuối không thể tranh đấu gì được cho ba.

Từ trước đến nay, cô con gái nhà họ Phương gia vẫn luôn khinh thường.

Năm đó, trong bữa tiệc đính hôn, cô ấy đã tự xé bỏ hôn ước giữa con và cô ấy.

Điều này đã làm con bị đả kích rất lớn.

Từ đó về sau con cũng đã nỗ lực hết mình cho bằng mọi người, bắt xã hội phải thừa nhận con.

Con tuy không giỏi bằng cô ấy, cũng không xem cô ấy là hạng gái hư hỏng.

Nhưng cô ấy đối với con thành kiến quá sâu mà con thì không có cách nào làm thay đổi ấn tượng của cô ấy đối với mình.

Con làm người thật sự rất thất bại, rất vô dụng.
Nhắc lại chuyện cũ khiến cho trái tim Đường Sinh đau lên từng cơn khiến hắn hô hấp không được thoải mái.
Căn nguyên của tất cả những bi kịch đó đều bắt đầu từ buổi tiệc đính hôn.
Lần đó, nhà họ Phương đồng ý đính hôn, thật ra chỉ là muốn làm mất mặt nhà họ Đường mà thôi.

Khi Phương Huyên đến dự tiệc, không ngờ lại mang theo cả hành lý và vé máy bay.

Trong cái bữa tiệc được gọi là “bữa tiệc đính hôn”, cô dâu đã tuyên bố hủy hôn rồi từ khách sạn đi thẳng đến sân bay, bay sang nước ngoài du học.

Cô gái này quả thật rất độc.
Nhà họ Phương đồng ý đính hôn, hóa ra là đã có chuẩn bị hết thảy.

Bọn họ chỉ muốn dựa vào bữa tiệc đính hôn để nói rõ ràng hơn mà thôi.
Kỳ thật, lần đính hôn đó chỉ là kết quả của việc đùa giỡn giữa hắn và một vài người bạn ăn chơi của hắn mà thôi.

Bọn họ đánh cuộc rằng nếu như Đường Sinh có thể đính hôn cùng hoa hậu giảng đường Phương Huyên thì mới được công nhận là giỏi.

Chính vì điều này mà hắn đã khóc lóc cầu xin mẹ mau chóng thúc đẩy việc đính hôn.
Bởi vì chú hai Liễu Vân Cương vừa là “Liễu thần tài” của thành phố Nam Phong vừa có bối cảnh hùng mạnh.

Ông ta được điều tạm đến đảm nhận vị trí quản lý cao cấp tại ngân hàng trung tâm ở quận Nam Hối (1).

Trong tay ông ta nắm toàn bộ quyền luân chuyển tiền tệ.

Trong giới kinh doanh của thành phố Nam Phong, không ai là không biết đến ông ta.

Nhà họ Phương khẳng định là cũng muốn nịnh bợ ông ấy.
(1): Nam Hối (tiếng Trung: 南汇区, Hán Việt: Nam Hối khu) là một quận của thành phố trực thuộc trung ương Thượng Hải, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Đây là một quận ngoại thành của Thượng Hải.

Quận này có diện tích 687,66 km2, dân số năm theo điều tra dân số năm 2000 là 785.100 người.
Cha của Phương Huyên là một nhà doanh nghiệp tư nhân.

Khi nhà nước có sự cải cách lớn, ông ta cũng gia nhập vào doanh nghiệp nhà nước.

Tuy là nước sông không phạm nước giếng những ông ta cũng phải dè chừng sắc mặt của “Liễu thần tài”.

Vào lúc này Liễu Vân Huệ lại chủ động tìm đến kết thông gia với mình, ông ta liền cho rằng việc này cầu cũng không được nên lập tức đồng ý ngay.
Nhưng trong khi hai bên xem như đã cơ bản bàn bạc xong hôn sự thì cha hắn, Đường Sinh lại được điều đến thành phố Giang Lăng.
Sự thay đổi đột ngột này đã khiến Đường - Phương hai nhà nảy sinh ra những tư tưởng khác nhau.
Nhưng bữa tiệc đính hôn cũng không thể tùy tiện hủy bỏ.

Mẹ của Đường Sinh cũng sợ nhà họ Phương thay đổi ý kiến liền thúc giục nhà gái chọn ngày dạm ngõ.

Tuy việc này đã được định đoạt nhưng mẹ của Đường Sinh cũng vẫn không cảm thấy vui trong lòng vì thật lòng bà không muốn có con dâu thuộc nhà kinh doanh.

Nhưng con trai lại thích thì làm mẹ như bà cũng không còn cách nào khác.

Sau nhiều lần hắn làm loạn thì bà đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Trong bữa tiệc đính hôn, Phương Huyên tỏ thái độ kiêu ngạo, còn nói ra một loạt những lời nói giận dữ.

Mặc cho hắn cam đoan sau này sẽ đối xử tốt với cô như thế nào thì cô cũng vẫn không chút cảm kích, khiến cho thể diện của Liễu Vân Huệ bị hạ thấp.
Chủ yếu chỉ vì cha hắn đột nhiên thất thế, khiến cho địa vị của Liễu Vân Huệ ở nhà họ Liễu cũng không còn như trước.

Anh trai Liễu Vân Cương của bà cũng vừa mới có những hoạt động không trong sáng, nên phải phân rõ thái độ với nhà họ Đường.

Với tình huống như vậy, người của nhà họ Phương tự nhiên sẽ không chấp nhận vì Liễu Vân Huệ không còn giá trị lợi dụng nữa.
Mối quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Phương khẳng định là sẽ xa cách.

Trên thực tế, khoảng cách này kéo dài đến nhiều năm sau.

Sau vài năm, Phương Huyên về nước tiếp nhận xí nghiệp gia đình và trở thành đối thủ trên con đường chính trị với nhà họ Đường.

Cô không ngừng dùng nhiều biện pháp đế hạ bệ nhà họ Đường khiến cho ân oán đôi bên càng trở nên gay gắt, không thể hóa giải.

Cha hắn trong lòng cũng không yên, cảm thấy chán nản cho đến khi phát bệnh.

Kết quả là mất đi sau bảy tháng phát bệnh.
Đường Sinh ngồi bên cạnh mộ cha mình, vừa uống rượu vừa hồi tưởng lại những chuyện đã qua.
- Ba, ngay từ đầu con chính là người có lỗi.

Ba, nếu như ba tha thứ cho con, xin ba hãy cho con thêm một lần cơ hội nữa.
Đường Sinh lảo đảo từ nghĩa trang đi ra, mở cửa xe rồi tự mình chạy về nội thành thành phố.

Trên đường hắn lái xe với tốc độ rất nhanh.

Hôm nay trời mưa nên mặt đường trơn láng.

Khi gặp được tình huống khẩn cấp, hắn liền giẫm phanh nhưng kết quả là chiếc xe bị lật nhào.

Cha của hắn dường như đã chấp nhận lời cầu xin, cho con trai mình thêm một lần cơ hội.
Ngày hôm sau, giới truyền thông đã đưa tin:” Chủ tịch hội doanh nghiệp Nhà nước Đường Sinh của thành phố Nam Phong tỉnh Giang Trung đã bất hạnh qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ”.
- Tiểu Sinh, Tiểu Sinh mau dậy đi.

Đã hơn 11h rồi, ngày hôm qua con lại theo cái đám bạn phá gia chi tử kia đi quậy à? Nhìn bộ dạng của con xem có giống cái gì hay không? Không phải mẹ đã nói với con hôm nay là ngày đính hôn sao?
Mẹ hắn Liễu Vân Huệ lay lay Đường Sinh vẫn còn mơ mơ màng màng.
- Mau tỉnh dậy đi, không phải con năn nỉ mẹ đi nói chuyện đính hôn với nhà họ Phương? Mẹ đã mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng mới thuyết phục được Phương Huyên và cha mẹ cô ấy đến đây vào buổi trưa.

Con không đi phải không? Được rồi, để mẹ gọi điện thoại lại cho bọn họ.
Đường Sinh đột nhiên rùng mình một cái.

Cơn buồn ngủ hầu như biến mất.

Hắn mơ màng nhìn người mẹ vẫn còn trẻ của mình.
Đính hôn? Sao lại thế này?
Trái tim Đường Sinh đập liên hồi.

Một cảm giác sợ hãi ập đến.

Không phải mình đến mộ của cha sao? Sau đó là uống rượu, rồi trên đường lái xe về đã xảy ra sự cố.

Sau đó...!Chẳng lẽ mình...
Đường Sinh dụi mắt thật mạnh, nhìn người mẹ bằng xương bằng thịt đang đứng cạnh giường, rồi nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh trên tường.
Không hề sai chút nào, ngày tháng trên chiếc đồng hồ là ngày 8 tháng 8 năm 2004.
- Mẹ, đây là sự thật phải không? Mẹ tát con một cái mau.
- Thật chứ sao không? Nhà họ Phương đã đồng ý chuyện hôn sự.

Như thế nào, con có cảm thấy vui không?
- Không, không phải, mẹ ơi.

Mẹ tát con một cái đi, con van mẹ đấy.
Liễu Vân Huệ trừng mắt nhìn con trai, rồi nhéo vào bắp đùi hắn một cái:
- Đau không? Có tin là sự thật chưa?
Bị mẹ nhéo vào bắp đùi một cái, Đường Sinh cảm thấy đau nhói.

Quả nhiên là không nằm mơ rồi.

Trời cao ơi, con đã tái sinh lại rồi sao?
Tôi đã xuyên qua quá khứ sao?
Không, chính xác mà nói thì lần này cha của mình đã cho mình một cơ hội.

Bởi vì hắn đã không thể tha thứ cho bản thân mình.

Là cha đã bắt hắn phải quay trở về.
Trong nháy mắt, ánh mắt Đường Sinh ràn rụa nước.
Hắn đã hoàn toàn nhớ lại những sự việc xảy ra trước bữa tiệc.

Buổi tối trước bữa tiệc đính hôn một ngày, hắn còn cùng mấy đứa bạn phá gia chi tử uống rượu.

Không ngờ lại thần kỳ quay về đúng lúc này.
Ông trời ơi, ông đã mang lại cho tôi một vận mệnh cơ hội cả đời.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của con gái nhà họ Phương.

Phương Huyên, tôi đã quay trở lại đây.
Trên đường đi đến khách sạn năm sao cao cấp Khánh Phong, Đường Sinh vẫn luôn tự hỏi tại sao thình lình mình lại quay về đúng lúc này?
Những con đường, những tòa nhà, những quy hoạch và xây dựng thành phố của năm 2004 hết thảy đều hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.

Không phải là mình nằm mơ, thật sự là đã tái sinh sao? Chẳng lẽ mình đã khóc lóc, kể lể trước mặt cha để được đổi lấy một cơ hội mới?
Cô gái thanh lịch đang lái xe chính là thư ký của mẹ La Sắc Sắc.

Cô gái này tuy chưa kết hôn nhưng rất nhiều kinh nghiệm đạo lý đối nhân xử thế.
Mẹ của hắn là Trưởng phòng sở Tài chính tỉnh Giang Trung, cũng là một nhân vật rất có địa vị.
Cha của hắn đã bị luân chuyển đến một thành phố bình thường trong tỉnh là thành phố Giang Lăng.

Bề ngoài là “Thăng chức” nhưng thật chất là “Hạ bệ”.

Nhưng một số người chân chính thì biết đây chính là một thỏa hiệp trong đấu tranh chính trị.

Tạm thời nhượng bộ chứ không phải là vĩnh viễn nhượng bộ.

Tuy nhiên, không phải ai cũng biết điều này cả.
Đường Sinh trở nên yên lặng.

Bữa tiệc “đính hôn nhớ đời” kia như một bức tranh xuất hiện trong đầu hắn.
- Tiểu Sinh, làm sao vậy? Dường như không được vui.

Con và Phương Huyên đính hôn, không phải là điều mà con vẫn hằng tha thiết ước mơ sao?
Quay đầu sang nhìn mẹ, Đường Sinh trong lòng dâng lên một sự cảm động.

Hắn nắm chặt tay mẹ, dùng giọng điệu bình tĩnh nói chuyện:
- Mẹ, sự thật là con rất tùy hứng.

Việc đính hôn lần này với Phương Huyên thật sự là một hành động thiếu suy nghĩ.

Lần này ba bị chuyển đi, xem ra nhà họ Phương ít nhiều cũng có sự thay đổi.


Nói không chừng, trong bữa tiệc này sẽ làm khó chúng ta.

Mẹ, con muốn nói với mẹ rằng, việc này mẹ đừng để trong lòng nữa được không?
Liễu Vân Huệ nghe được những điều con trai nói, trong đôi mắt đẹp ánh lên sự kinh ngạc.

Đây không giống như đứa con được nuông chiều của mình.

Chuyện gì đã xảy ra khiến cho nó có được những suy xét sâu sắc đến như vậy? Cho nên, bà thật sự cảm thấy sợ hãi:
- Con thật sự nghĩ như vậy sao?
- Dạ, mẹ, ngày hôm qua con nằm mơ thấy con nói chuyện với ba, đột nhiên thông suốt ra rất nhiều điều.

Con mơ hồ cảm thấy bữa tiệc đính hôn sẽ phát sinh những tình huống nằm ngoài dự liệu của mẹ.

Cái gọi là “đính hôn” cũng sẽ xuất hiện tình trạng ngược lại.

Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của con mà thôi.
- Con của mẹ dường như đã trưởng thành sau một đêm.

Mẹ nghe con nói như vậy thì thật sự cảm thấy rất an ủi.
- Mẹ, mặc kệ hôm nay phát sinh tình huống gì thì mẹ cũng đều để con ứng phó, được không?
- Ừ, mẹ hôm nay chỉ làm người đứng xem mà thôi.
Lái xe La Sắc Sắc lúc này nhìn lướt qua Đường Sinh ở phía sau.

Dường như cậu thiếu gia chỉ có tài quậy phá này đã thay đổi?
Tại tầng giữa khách sạn Khánh Phong, khi ba người Liễu Vân Huệ, Đường Sinh và La Sắc Sắc bước vào thì bốn người nhà họ Phương đã ngồi đợi sẵn.
Mặc kệ nói như thế nào thì Liễu Vân Huệ bây giờ cũng vẫn còn là Trưởng phòng Sở tài chính tỉnh.

Bà cũng không phải là hạng người vô danh tiểu tốt.

Mặc dù chồng bà, Đường Thiên Thì, bị điều chuyển từ tỉnh Nam Phong xuống thành phố Giang Lăng nhưng dù sao ông vẫn là người có quyền chức nhất thành phố.

Lạc đà có gầy thì cũng nặng hơn ngựa què.

Không thể coi khinh người ta quá.
Hai bên chào hỏi nhau.

La Sắc Sắc ra dáng như một thư ký, cung kính rót nước trà cho hai bên.
Cũng mượn cơ hội này, Đường Sinh cẩn thận đánh giá bốn người nhà họ Phương một chút.
Phương Hoài Minh, cha của Phương Huyên, ở thành phố Nam Phong này coi như cũng có chút tiếng tăm.

Hơn nữa, gần một năm nay, thanh danh của ông ấy càng tăng lên vài phần.

Nguyên nhân cũng là do mối quan hệ giữa ông ta với Liễu thần tài.

Còn vợ của ông Lý Thục Viện cũng là bạn học thời đại học với Liễu Vân Huệ.
Phương Hoài Minh năm nay hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng rất thông minh tháo vát.

Lý Thục Viện là một người phụ nữ thành thục, luôn nở nụ cười tươi như hoa.

Phương Huyên thì dường như kế thừa nét đẹp của mẹ đến tám chín phần.

Nhưng lúc này vẻ mặt của cô lãnh đạm, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Em trai Phương Chấn thì đẹp trai hơn nhiều so với Đường Sinh và cũng giống chị mình, trong lòng luôn khinh miệt Đường Sinh.

Đường Sinh đơn giản chỉ cậy mình là Nhị Thế Tổ (con ông cháu cha), ngoài cái đó ra thì hắn còn có cái gì nữa?
Liễu Vân Huệ sau khi ngồi xuống thì cảm thấy không khí có vài phần không ổn.

Xem ra con trai đã phán đoán chính xác.

Nhưng bà cũng không cho hoàn toàn là đúng.

Vì nếu như nhà họ Phương lúc này có suy nghĩ như vậy thì chẳng khác nào khiến mình coi thường bọn họ.
Nếu như đúng theo những gì mà Đường Sinh đã phán đoán, bà có lẽ vì bữa tiệc đính hôn ngày hôm nay là để bụng.

Nhưng Đường Sinh chỉ sợ mẹ mình bị bẽ mặt, cho nên trên xe đã nhắc nhở mẹ trước, yêu cầu Liễu Vân Huệ đừng làm gì cả.
Liễu Vân Huệ thầm nghĩ, lúc trước tự mình đến tìm nhà họ Phương chủ động đề cập đến chuyện kết hôn, thật sự cũng có chút mất mặt.

Phương gia cũng hiểu rõ điều đó.

Tự nhiên, con trai đột nhiên thay đổi, điểm này làm cho người ta cảm thấy vui bất ngờ.
Lý Thục Viện và Liễu Vân Huệ thật sự rất quen thuộc.

Những năm gần đây thường xuyên kết giao.

Cho nên khi nói chuyện phiếm cũng thật là tự nhiên.
Phương Chấn và Đường Sinh cùng tuổi, đều là con trai độc nhất và nhỏ hơn Phương Huyên hai tuổi.

Tháng chín năm nay, Đường Sinh lên lớp 11, còn Phương Huyên thì lên đại học.

Liễu Vân Huệ không biết cô ấy học lên đại học, lại càng không biết cô ấy đi du học.
Phương Chấn cũng là một tiểu công tử trong trường học nhưng y không thể so sánh với Đường Sinh.

Ba của y cũng là một thương nhân giàu có nhưng không giống như cha của Đường Sinh làm quan được.

Cho nên bọn họ tuy là công tử nhưng thực chất lại khác nhau.

Nếu đứng cùng một chỗ thì Phương Chấn sẽ phải thua thiệt hơn.
Cũng bởi vì tâm lý thua kém như vậy, cho nên Phương Chấn nhìn Đường Sinh với ánh mắt ghen tỵ, thậm chí ẩn chứa sự thù hận.
Cuối cùng, người làm rõ chủ đề ngày hôm nay không phải là Phương Hoài Minh, cũng không phải Lý Thục Viện mà là “diễn viên chính” Phương Huyên.
- Cô Liễu, chiều nay cháu có chuyến bay.

Cháu muốn đi du học ở trường Cambridge ở Anh quốc.
Liễu Vân Huệ đầu tiên là ngẩn người ra nhưng sau đó cũng có chút thông hiểu.

Người ta là tự mình dùng năng lực của chính mình trúng tuyển vào trường Cambridge.

Thật sự là rất giỏi.

Nếu nói lúc trước Liễu Vân Huệ miễn cưỡng đồng ý giúp con trai cầu hôn Phương Huyên cũng bởi vì cô ấy rất giỏi về nhiều mặt.
- Chúc mừng Tiểu Phương, điều kiện học ở nước ngoài không tồi.

Cambridge lại là một trường đại học danh tiếng.

Cháu đúng là không chịu thua kém cha của mình.
Phương Hoài Minh và Lý Thục Viện khiêm tốn.

Phương Chấn lại nói:
- Cô Liễu à, Đường Sinh cũng vậy mà.

Tương lai đi Cambridge cũng không phải không trông cậy vào.
Lời nói y lộ ra một tia khinh thường.


Điều này rõ ràng là chế giễu Đường Sinh.

Nghe những lời này, cha mẹ y liền nhíu mày lại.
Phương Huyên lại không hề trách cứ em trai:
- Tại sao em lại nói những lời này? Đường Sinh vào trường đại học Cambridge không phải dễ như ăn một bữa sáng sao? Cái gì gọi là “cũng không phải không trông cậy vào”? Em hãy quan tâm đến bản thân mình đi.

Đúng rồi, cô Liễu, cháu còn có chuyện muốn nói với cô, cô nghe xong đừng giận.
- Ừ, cháu cứ nói đi.
Liễu Vân Huệ không phải không hiểu ý chế giễu của hai chị em họ, chỉ có điều bà không muốn so đo mà thôi.
- Cô và mẹ cháu đã bàn bạc việc đính hôn giữa cháu và Đường Sinh.

Bản thân cháu cũng phải có quyền phát biểu ý kiến của mình.

Cháu cảm thấy cô nên nghe cháu nói vài câu.
- Đương nhiên, Tiểu Huyên, cháu cứ nói đi, cô đang lắng nghe đây.
- Tốt lắm, cô Liễu.

Cháu nói xong thì cô đừng giận.
Nói xong, Phương Huyên liền chuyển hướng sang Đường Sinh.
- Đường Sinh, cậu học ở một trường nổi tiếng, thật sự tôi không dám trèo cao.

Đầu tiên, tôi không hề hy vọng mình lại phải sống cả đời với một tên tiểu tử thối tha bám váy mẹ.
Bám váy mẹ? Lời nói này khiến cho Liễu Vân Huệ khó có thể chấp nhận.

Sắc mặt bà lúc ấy liền có sự thay đổi.
La Sắc Sắc cũng biến đổi sắc mặt.

Có phải Phương Huyên hơi quá đáng không? Cô liền nhìn về phía Phương Huyên với ánh mắt đã có sự thay đổi.
Lý Thục Viện vội vàng nhìn con gái bằng ánh mắt trách móc.

Có muốn quở trách thì quở trách Đường Sinh thôi, kéo mẹ của hắn vào làm gì? Nói như thế nào thì Liễu Vân Huệ cũng một Trưởng phòng của sở Tài chính tỉnh, là cán bộ cấp Cục trưởng.

Đắc tội với bà ấy thật sự không phải là khôn ngoan.
Còn Phương Hoài Minh thì ngồi như Phật, không nhúc nhích.

Vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì.

Phương Chấn thấy chị phối hợp nhịp nhàng với mình, y nở nụ cười tràn đầy châm biếm.

Chị mình dùng từ thật lợi hại.

Bám váy mẹ! Hình dung rất chuẩn xác.
Đường Sinh cũng không vì vậy mà kích động, mỉm cười nói:
- Phương Huyên, cô cũng phải thừa nhận là cô ghen tỵ sắc đẹp, khí chất, sự kềm chế của mẹ tôi.

Nhưng đó là sự thật.

Tôi đối với bà xã tương lai của mình yêu cầu cũng không cần cao, lại càng không trông mong cô ấy phải tài giỏi như mẹ của mình.

Nhưng ít ra thì cũng phải được một nửa của mẹ tôi chứ.

Nếu không có học thức, không có tố chất, không bao dung, không biết kềm chế, cái gì cũng không có thì làm sao tôi dám dẫn cô ấy về nhà ra mắt mẹ mình chứ.

Nếu mà như vậy thì chẳng khác nào là một sự sỉ nhục đối với mẹ tôi.
Đường Sinh lên tiếng khiến cho tất cả mọi người đều thất thần.

Đúng là phản bác ngang tầm sức lực.
Liễu Vân Huệ không thể tưởng tượng được con mình lại có những lời nói sắc bén như vậy.

Bà hận mình không thể mở miệng khen con trai hoặc hôn lên má hắn ngay lúc này.
La Sắc Sắc hiểu được tiêu chuẩn của Nhị Thế Tổ như nào.

Tại sao hôm nay lại phát huy một cách thất thường và lợi hại như vậy?
Hai vợ chồng họ Phương trên mặt cũng không nén được giận.

Đường Sinh đây là cây dâu mắng cây hòe, ai nghe mà không hiểu chứ?
Phương Huyên bị Đường Sinh dùng miệng lưỡi lợi hại phản bác lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cắn môi dưới nói:
- Đường Sinh, tôi không phủ nhận cô Liễu rất xuất sắc, nhưng bản thân cậu có làm bất cứ cái gì cũng không làm tôi rung động được.

Cho dù gia thế của cậu có giàu có đi chăng nữa thì cũng không che lấp được sự vô tri và vô năng của cậu.

Cậu không thể cả đời cứ dựa vào sự giúp đỡ của bố mẹ được.

Cậu chính là điển hình của A Đẩu đấy.
Những lời nói này thật sự tẻ ngắt.

Lý Thục Viện nghe chịu không nổi nữa:
- Con bé này, con đang nói vớ vẩn gì thế nhỉ?
Liễu Vân Huệ cũng biết con trai của mình là đứa không chịu thua kém, ở trường học cũng không chịu học hành.

Phương Huyên nói những lời như vậy thì cũng không phải là quá đáng, nhưng lại quở trách Đường Sinh trước mặt mình, ý rằng mình không biết cách dạy con.

Cái đó và bẽ mặt có khác gì nhau.
Đường Sinh lại cười nói:
- Phương Huyên, cô đối với tôi hiểu biết vẫn còn nông cạn lắm.

Cô có biết vì sao hôm nay tôi lại theo mẹ đến bữa tiệc trưa nay không? Bởi vì mẹ của tôi không tin rằng cô nông cạn, vô tri, luôn ở trước mặt tôi mà nói cô ưu tú như thế nào.

Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy hết không? Đây là cô gái mà mẹ bảo là rất tốt đấy, nhưng con lại cảm thấy cô ấy không được rồi.
Hắn vừa ca ngợi mẹ mình vĩ đại, lại vừa chỉ ra Phương Huyên là người nông cạn, vô tri.

Thật sự là rất lợi hại!
Lúc này đây, Phương Hoài Minh ngồi không yên, sắc mặt trầm xuống.

Nhưng dù sao ông ta cũng là bề trên, làm sao có thể phản bác lại lời nói của một đứa nhỏ?
Lý Thục Viện cũng không nghĩ đến Đường Sinh này không học vấn, không nghề nghiệp lại có thể ứng đối linh hoạt và nói những lời sắc bén như vậy.
Đường Sinh tiếp tục nói:
- Phương Huyên, cô tự cho rằng mình có thể hiểu rõ hết thảy? Hay cô tự phụ rằng mình có thể nhìn thấy rõ bản chất của một số sự vật? Kỳ thật cô còn kém lắm.

Cô tự phụ bởi vì cô là người vô tri.

Cô tự kỷ là bởi vì cô cho rằng cả thế giới này chỉ có một mình cô là nữ.

Cô hãy mở to đôi mắt xinh đẹp của mình mà nhìn xem, ngoài mẹ tôi và cô Lý ra thì tôi còn cảm thấy Sắc tỷ so với cô càng xuất sắc hơn.
Nếu lời nói của Phương Huyên chỉ đủ làm Liễu Vân Huệ cảm thấy khó xử thì những lời nói của Đường Sinh cũng đủ làm cho người của nhà họ Phương xấu hổ vô cùng.
Phương Huyên cũng lấy làm kinh ngạc khi thấy Đường Sinh là loại công tử không trình độ, không học vấn lại có thể hùng biện một cách mạnh mẽ như vậy?
Hắn đúng là không phải là loại chuyên bám váy mẹ? Hay là hắn giả bộ?
Nhưng Phương Huyên chỉ mới 19 tuổi, cô hoàn toàn không thể chấp nhận sự phản kích linh hoạt, sắc bén của Đường Sinh được.

Cô cảm thấy không ngờ rằng đáng lẽ mình phải trước mặt cha mẹ làm cho hắn phải bẽ mặt, chờ cho hắn lộ ra sắc mặt đáng thương, phải cầu xin cô ở lại.

Cô sẽ cho hắn một bạt tai rồi ngang nhiên rời khỏi thành phố này, nhập học vào trường đại học Cambridge danh tiếng ở Anh, để không còn thấy cái tên đó nữa.
Nhưng suy nghĩ và thực tế lại hoàn toàn khác nhau.

Vì thế Phương Huyên phải trợn tròn mắt.
Đường Sinh không thể để cho lịch sử tái diễn được, không thể bởi vì sự việc này mà làm cho cha mình phải lâm trọng bệnh.
Thiếu gia tôi đã xuyên qua quá khứ mà trở về đây, thì sẽ không phạm lại sai lầm nữa, sẽ không làm cho người cha “đã từng qua đời” phải thất vọng.
- Đường Sinh, cậu cũng chỉ là dựa vào gia thế mà thôi.

Cậu có tư cách gì mà quở trách chị tôi?
- Phương Chấn, chị của cậu ít nhất còn có sự tự phụ kiêu ngạo, còn cậu thì cái gì cũng không có.

Chỉ có tự ti tự oán, hoàn toàn không có chí tiến thủ.
Những lời nói này giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim của Phương Chấn khiến hô hấp của y dồn dập, nhìn Đường Sinh bằng ánh mắt vô cùng oán độc.
Lúc này, Phương Huyên nghiến răng nghiến lợi mà kềm chế nước mắt.

Phương Hoài Minh thì sắc mặt xanh mét, Lý Thục Viện cũng cảm thấy xấu hổ.
Trái lại, Liễu Vân Huệ và La Sắc Sắc hướng về Đường Sinh giơ ngón tay cái lên.

Con trai, hôm nay biểu hiện của con thật xuất sắc.

La Sắc Sắc trước giờ vẫn luôn khinh thường Đường Sinh bây giờ lại cảm thấy kinh ngạc không hiểu được tại sao Nhị Thế Tổ lại lợi hại như vậy? Hôm nay cậu ta uống lộn thuốc à?
- Tiểu Sinh, trước mặt chú Phương và cô Lý, con đừng ăn nói vô lễ như vậy.

Con nói những lời này không sợ người ta chê cười à?
Liễu Vân Huệ mở miệng nói, không khí trong phòng liền dịu bớt vài phần.

Lý Thục Viện cũng cảm thấy bất lực liếc mắt nhìn chị em Phương Huyên và Phương Chấn.

- Các con cũng đều im miệng đi.

Vân Huệ, chị đừng để trong lòng những lời nói của bọn trẻ.

Chúng nói còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Tất cả đều chỉ là nói theo cảm tính, hoàn toàn không phải sự thật.
Đường Sinh nói tiếp:
- Cô Lý, cháu phải thừa nhận cháu không phải là học sinh xuất sắc tại trường.

Nhưng cháu tự hỏi mình không hề làm cho Phương Huyên phải thất vọng.

Chỉ có điều là cô ấy có thành kiến với cháu mà thôi.

Và cháu cũng không muốn so đo, tính toán làm chi.

Nếu có thể làm bạn thì làm bạn, không làm bạn được thì im lặng tránh ra.

Nếu quở trách nhau thì chỉ càng làm cho mẹ của cháu và cô Lý phải chịu nhục nhã.

Phương Huyên, tôi xin chúc cô học tập thật tốt trong bốn năm tại trường đại học Cambridge.
Lời nói của Đường Sinh lúc này quả thật đã làm cho Phương Hoài Minh và Lý Thục Viện kinh ngạc quá đỗi.

Kể cả Phương Huyên cũng không thể tưởng tượng được cái tên Nhị Thế Tổ này lại có thể nói ra được những lời nói đạo lý như thế.

Trong chốc lát, cô thật sự không biết nói những gì nữa.
Liễu Vân Huệ hào phóng nói:
- Ừ, cô cũng chúc Tiểu Phương mau chóng gặt hái được nhiều thành tích tốt.

Trong tương lai sẽ quay trở về nước làm nên chuyện lớn.
- Cám ơn cô Liễu.
Phương Huyên thủy chung không dám phản bác lại lời nói của Liễu Vân Huệ.

Hình tượng của bà có một sự uy hiếp mạnh mẽ đối với cô.
- Được rồi, Hoài Minh, Thục Viện, chiều nay tôi còn bận việc.

Mọi người nên nhanh chóng tiễn Tiểu Phương ra sân bay.

Hôm nay kết thúc ở đây thôi.
Từ trong khách sạn đi ra, Đường – Phương hai nhà đều hiểu rằng, mối quan hệ kết giao kể giờ phút này đã hoàn toàn rạn nứt.
Nhìn chiếc xe Audi rời khỏi khách sạn, Phương Hoài Minh cau cặp chân mày, liếc mắt nhìn Lý Thục Viện.

Chẳng lẽ lần này mình đã phán đoán sai lầm?
- Thục Viện, chuyện ngày hôm nay không biết là phúc hay là họa.

Anh cảm thấy quyết định của chúng ta có hơi khinh suất.
- Anh Phương, việc đã đến nước này thì đừng nói những lời hối hận.

Nhà họ Phương chúng ta và nhà họ Đường khẳng định là đã trở mặt với nhau.
Phương Huyên cũng nhìn theo chiếc Audi đang đi xa, đôi mắt quắc lên.
- Đường Sinh, cậu cứ chờ đấy.

Khi tôi quay trở về sẽ tìm cậu tính sổ.
Trên đường lái xe về nhà, La Sắc Sắc ít nhất cũng hơn mười lần nhìn trộm Đường Sinh từ kính chiếu hậu.

Lần đầu tiên, cô phát hiện gương mặt của Nhị Thế Tổ thật là tuấn tú.

Tuy rằng, hắn chưa đến mười bảy tuổi nhưng đã mơ hồ toát ra được khí thế và trí tuệ của người đàn ông.
Liễu Vân Huệ cũng không nói chuyện gì, chỉ liếc mắt nhìn hai bên đường, tự mình hỏi rằng đến bây giờ cũng vẫn chưa hiểu hết được con trai.
Nó luôn giả bộ ngu ngơ sao? Hay là lù khù vác lu mà chạy? Nó giống như ba của nó, nội tâm cực kỳ thâm sâu?
Sau khi về đến nhà, Đường Sinh vào thẳng nhà vệ sinh, chỉ nói với mẹ rằng hắn muốn đi tắm.
Hắn nhớ lại, sau khi trải qua việc đính hôn khôi hài kia, mẹ của hắn quyết định gửi hắn đến Giang Lăng.

Kỳ thật, ngay từ đầu đây chính là chủ trương của cha hắn.

Ông ấy muốn hắn tránh xa đám bạn hư hỏng để đến đó học.

Chỉ có điều là mẹ của hắn vẫn không đồng ý.

Bà sợ hắn phải chịu khổ.

Cho nên vì việc này mà bà và chồng xảy ra tranh cãi.

Tuy nhiên, lúc này bà đã tự chủ động đề xuất hắn đi.
Hắn phải ở lại Giang Lăng ít nhất hai năm.
Cha của hắn trong hai năm đó đã vì buồn bực trong lòng mà lơ đễnh đến nỗi phạm phải một ít sai lầm và sơ hở, dẫn đến những bất lợi trên con đường làm quan của mình.

Trong trí nhớ của hắn, sự việc rõ ràng nhất chính là việc giải phóng mặt bằng ngõ Lão Đường trong thành phố Giang Lăng cũ.
Khi sự việc này phát sinh, cha của hắn đã chôn sống một cặp vợ chồng ở ngõ Lão Đường.

Cũng chính vì sự việc này mà mọi rắc rối đã phát sinh.

Hắn phải tự mình ngăn cản việc này, tuyệt không để cho thảm kịch phát sinh thêm lần nữa, tuyệt không để cho cha của mình cảm thấy ấm ức ở trong lòng.
Ở ngõ Lão Đường còn có một cô gái thanh khiết, xinh đẹp đang chờ mình.

Cô ấy cả một đời đã bị mình đùa giỡn.

Thậm chí, hắn còn dựa vào sự giúp sức của đám bạn bè mà đến nhà cô ấy bức hôn mấy lần khiến cho cô ấy phải dùng cái chết để cự tuyệt.

Hắn còn nhớ rõ cái ngày cô gái ấy nhảy lầu tự tử là ngày sinh nhật cô tròn mười bảy tuổi.
Cảnh tượng ấy tái hiện lại trong đầu của hắn.

Nằm trong chiếc bồn tắm lớn, Đường Sinh cố nén nước mắt.

Hắn vĩnh viễn không thể quên cô gái Đường Cẩn đó, không thể quên được sự bất lực trên gương mặt thanh tú của cô.
Tất cả những sự việc này càng làm tăng thêm sự bế tắc trong lòng của cha.

Chậc, kiếp này mình còn để cho sự việc này phát sinh sao? Không, tuyệt đối không thể.

Tôi phải quang minh chính đại đến với cô.

Tôi phải khiến cho cô phải si mê tôi mà không cần dùng đến sức mạnh.
Cái tên Nhị Thế Tổ Đường Sinh kia đã chết.

Mặc dù trước khi chết hắn vẫn chưa lập gia đình, bởi vì hắn cảm thấy áy náy, bởi vì Đường Cẩn vẫn còn sống trong lòng của hắn.

Cô vĩnh viễn không có chết đi trong lòng hắn.

Đường Cẩn, hãy chờ tôi.

Tôi sẽ quay trở lại, và dùng cả đời này để đền bù sai lầm trước kia.
Trong hai năm ở Giang Lăng, hắn đã lưu lại nhiều tiếc nuối.
Đường Cẩn là một trong những người quan trọng nhất đối với hắn.

Mặt trời trước mặt cô ấy cũng phải trở nên ảm đạm mà thôi.
Cẩn, hãy chờ anh.

Chúng ta sẽ nhanh chóng thấy mặt nhau.

Người mà che chở cho em sẽ đến mau thôi.
Trong cuộc đời của Đường Sinh cũng có không ít bạn bè.

Nhưng bọn họ từng người từng người một cũng đều xa rời hắn.

Nếu không phải bởi vì hắn vô tri thì bọn họ cũng sẽ không gặp phải vận mệnh buồn bã.

Nếu như không phải hắn ích kỷ và không có gan đảm đương thì bọn họ sẽ không mất đi sinh mạng quý báu của mình.
Kiếp trước của hắn đã phát sinh rất nhiều sự việc.

Tất cả đều là căn nguyên dẫn đến căn bệnh nan y cho cha của mình.

Khi việc giải phóng mặt bằng của ngõ Lão Đường bắt đầu, nếu không phải hắn tự mình tham gia vào, cũng không dựa vào gia thế thì hắn hoàn toàn có thể giúp cha của mình tránh đi nhiều rắc rối.
Thiếu gia của ngày nào đã quay trở về nhưng thiếu gia đã thay đổi.

Thiếu gia phải thay đổi hết tất cả mọi việc.

Thiếu gia khi vấp ngã thì phải biết đứng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui