Đường Uy đi rồi, Đường Kính Chi còn ở lại ăn cơm trưa rồi mới rời tiểu
viện, dù trong lòng y lo lắng Lâm Úc Hương xử lý Lý Trung sẽ bị gây khó
dễ, nhưng Đường lão thái quân không muốn y xen vào chuyện hậu viện, y
không dám ngỗ nghịch.
Chẳng phải là Đường Kính Chi sợ Đường lão thái quân trách mắng, mà lo mình xen vào thì tất nhiên chẳng sao, nhưng Đường lão thái quân sẽ trút giận lên người mấy nữ nhân của y, nhất Lâm
Úc Hương càng làm y đau lòng.
- Thị Mặc, ngươi còn nhớ hai năm trước có người chủ trương truân điền khai hoang, họ Trương không?
Đi trên đường, Đường Kính chi hỏi:
Thị Mặc trí nhớ rất tốt, thoáng cái nhớ ra:
- Nô tài nhớ, năm xưa Trương đại nhân làm không ít chuyện tốt vì dân, nhưng năm ngoái ông ấy đã rời nhiệm rồi.
- Ài, quan tốt chẳng thể làm lâu được, ngươi còn nhớ chỗ ở của Trương đại nhân chứ?
Đường Kính Chi cảm khái nói:
- Bẩm Nhị gia, Trương đại nhân ở thành bắc, nơi đó hoàn cảnh không tốt
lắm, người ở đó gần như toàn là điền hộ. Nhị gia muốn đi tìm Trương đại
nhân sao?
Thị Mặc không hiểu sao chủ tử lại muốn đi gặp một quan
viên không còn tại chức nữa, năm xưa ông ta chẳng qua cũng chỉ là quan
nhỏ tòng cửu phẩm, phụ trách truân điền mà thôi.
Đường Kính Chi gật đầu, nói gọi:
- Dẫn đường.
Quan viên của vương triều Minh Hà chia ra thuộc về lục bộ, lần lượt là lại, hộ, lễ, binh, hình, công.
Trong đó công bộ chưởng quản công trình, truân điền, thủy lợi giao
thông. Trương Gia trước kia nhậm chức ở công bộ, phụ trách truân điền
tại Lạc Thành, là người thanh liêm, có tài, có điều năm ngoái bị người
ta hãm hại tố cáo tham ô với quan trên, cho nên mất mũ ô sa.
Đường Kính Chi theo Thị Mặc đi được hơn nửa canh giờ thì tới thành bắc,
nơi này nhà cửa rách nát, lại còn lộn xộn chằng chịt, không có chút quy
hoạch, chẳng có tí mỹ quan nào, đường ngõ vòng vèo nối liền nhau, không
cẩn thận một chút là lạc vào mê cung không lối thoát, dưới chân chẳng có lát đá, đi một lúc vạt áo Đường Kính Chi đã dính đầy bụi đất, còn may
là hôm nay không có mưa.
Người qua lại nơi này đều là bách tính bình dân, thấy Đường Kính Chi tướng mạo tuấn nhã, khí độ bất phàm, ăn mặc
sang trọng, người như thế chẳng bao giờ xuất hiện ở chỗ thế này, ngạc
nhiên ngoái đầu nhìn, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Làm Đường Kính
Chi dở khóc dở cười là vừa rồi có một tiểu cô nương chừng 14 - 15 tuổi
cầm làn tre đang nhảy lò cò chân sáo qua mấy cục đá từ phía đối diện đi
tới, nhìn thấy y la một tiếng, lấy hai tay che khuôn mặt đỏ bừng, quay
người chạy mất, chẳng biết là tiểu cô nương thẹn thò thấy nam nhân quá
tuấn dật đâm xấu hổ, hay là thấy y ăn mặc cao quý, sợ y là tên hoàn khồ, cướp nàng về nhà làm tiểu thiếp.
Nhìn theo bóng dáng mềm mại
phơi phới tuổi xuân của nàng ta lả lướt đi thật xa, rồi bất giác đưa tay sờ khuôn mặt anh tuần phi phàm này, Đường Kính Chi đoán khả năng trước
lớn hơn, hi vọng thiếu nữ đó đừng động xuân tình, vì y mà tương tư bỏ ăn bỏ uống, nếu không tội y lớn rồi.
Đang YY thì Đường Kính Chi
nghe thấy bên cạnh có tiếng cười, quay đầu lại nhịn, té ra Thị Mặc cũng
thấy chuyện vừa rồi buồn cười, nhịn mãi cuối cùng không nhịn nổi cười ra tiếng.
Đường Kính Chi nghiêm mặt vờ giận đá hắn một cái, quát:
- Con khỉ này cười cái gì, đã tới nhà Trương đại nhân chưa?
Thị Mặc nhảy sang bên né tránh, chẳng sợ hãi, cười hì hì trả lời:
- Nô tài cười gì đâu, chỉ là nghĩ không biết trên mặt Nhị gia có hoa
tươi hay không, sao lại khiến những nha đầu tiểu tức phụ kia ngoái đầu
nhìn liên tục, còn cả tiểu cô nương vừa rồi lại càng xuân tình nhộn
nhạo, má nở hoa đào.
- Cút, xuân tình nhộn nhạo, má nở hoa đào
cái gì, ta thấy ngươi muốn cưới tức phụ rồi thì có, hay là để mai ta tới nhà Tiểu Thúy, nói với nó cho ngươi nạp tiểu thiếp trước cho đỡ buồn tẻ nhé?
Đường Kính Chi cười rất bất lương:
Thị Mặc nghe thế
cuống lên, đổi sang nụ cười nịnh nọt, Tiểu Thúy là vị hôn thê của hắn,
năm nay còn chưa tới 14 tuổi, nếu không trong nhà đã sớm cưới về rồi, có điều nha đầu này đanh đá, nếu Đường Kính Chi đi nói chuyện nạp thiếp
thật, e nàng trở mặt ngay lập tức.
Nha đầu đó điên lên là không thèm biết đứng trước mặt là ai.
Nghĩ tới đó, Thị Mặc vội chạy tới trước mặt Đường Kinh Chi, phủi sạch sẽ bụi trên áo trên dày của y, cười nói:
- Nhị gia, vừa rồi nô tài lắm mồm, hiện biết sai rồi, Nhị gia thương tình tha cho nô tài đi mà.
Đường Kính Chi nhịn cười hừ một tiếng, tên Thị Mặc này tuy thông minh
nhanh nhạy, nhưng Tiểu Thúy là điểm yếu tuyệt đối của nó, cứ nhắc tới là trí không của nó chỉ còn một nửa.
Thị Mặc thấy chủ tử không nói, toát cả mồ hôi.
Thấy Thị Mặc chừng sắp khóc tới nơi, mặt Đường Kính Chi mới dãn mặt ra, trong lòng rất hiếu kỳ, Thị Mặc tuy chỉ là hạ nhân, nhưng làm việc bên
cạnh mình, thân phận cực cao, nếu nó muôn, tương lai cưới năm ba tiểu
thiếp tũng không là gì, sao lại sợ Tiểu Thúy như thế:
- Thị Mặc, ngươi là độc tử trong nhà, lấy vài tiểu thiếp cũng sao đâu, thế nào lại sợ Tiểu Thúy như vậy?
Thị Mặc mặt đỏ bừng bừng ngượng ngà ngượng ngịu không biết trả lời ra sao?
- Không nói à? Tốt, mai ta đi nói với Tiểu Thúy một tiếng, ừm, xem nào, trong tiểu viện của Sương di nương có mấy nha đầu được lắm, xinh xắn
này, ôn nhu này, biết thi từ nữa ... Hợp đây.
Vì moi thông tin, Đường Kính Chi giở trò bắt nạt trẻ con:
- Đừng, đừng, Nhị gia, xin người tha cho nô tài đi mà, kỳ thực, kỳ thực nô tài cũng không biết nguyên nhân là vì sao nữa, chỉ sợ nàng không
vui, không thèm để ý tới nô tài, không muốn thấy nàng giận, lòng nô tài
như xát muối vậy.
Thị Mặc cuống cuồng trả lời.
Yên sớm.
Nếu ở thế kỷ 21, đây tuyệt đối có thể gọi là yêu sớm.
Đường Kính Chi hiểu ra rồi, Thị Mặc thực sự yêu thích Tiểu Thúy, có
điều Thị Mặc vận khí không tệ, có thể đính thân với nữ tử mình yêu
thương.
Đương nhiên vận khí của y càng tốt hơn, chẳng những
cưới được Lâm Úc Hương còn có bốn tiểu thiếp, mỗi nàng một vẻ, có điều
nhắc tới tiểu thiếp, y lại nhớ tới Ngọc Nhi luôn thích đeo khăn che mặt, tới giờ y vẫn chưa biết dáng vẻ nàng ra sao.
Tấm khăn che mặt đó làm Ngọc Nhi tăng thêm một phần sắc thái thần bí.
- Được rồi, ta tha cho ngươi một lần, nhưng nhìn cái dáng vẻ kém cỏi của ngươi, sau này nhất định là một tên râu quặp.
Thị Mặc thở phào, rồi nghi hoặc hỏi:
- Nhị gia, râu quặp là sao?
- Khu, bỏ đi ... Không có gì hết, tới nhà Trương đại nhân chưa?
Quen mồm, Đường Kính Chi nói ra một từ ngữ hiện đại:
- Sắp tới rồi, nô tài đi kiếm người hỏi cho chính xác.
Thị Mặc biết chủ tử có chuyện phải làm cho nên không hỏi nhiều, chạy đi hỏi, không lâu sau từ một nông dân trung niên hỏi được vị trí chính
xác, đi trước dẫn đường, chừng 200 mét sau, dừng lại ở một tiểu viện.
Tiểu viện này rất nhỏ, tường đấp bằng đất thấp cắm qua loa mấy cành cây gai, nhìn từ ngoài vào thấy hết bên trong rồi, chỉ có năm gian phòng,
mái ngói rêu phong, tường loang lổ dấu vết nước mưa, cửa cũng chẳng biết từ thời nào, phát ra tiếng cót ca cót két theo gió.
Giao lễ vật trong tay cho Thị Mặc cầm, Đường Kính Chi đích thân đi tới gõ cửa ba tiếng, không nặng không nhẹ.
- Ai đó?
Trong viện tử có giọng nói già nua truyền ra.
- Xin hỏi Trương đại nhân có nhà không?
Để biểu đạt thành ý, Đường Kính Chi không để Thị Mặc trả lời.
Ông lão tóc trắng bạc phơ trong sân nghe thế mỉm cười, rất hài lòng
người khác gọi chủ tử của mình Trương đại nhân, bước chân nhanh hơn, rút then cài ra, mở cửa.
- Xin hỏi ngài là?
Ông già tóc trắng thấy một người trẻ tuổi ăn mặc sang trọng, biết lai lịch không nhỏ, thu lại nụ cười, thái độ cung kính hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...