Không ít tướng lĩnh cao cấp của bắc doanh nhận ra Vương Tích, đều đứng ngây ra đó như trời trồng.
Vương Tích phóng ngựa tới cách Lữ Phương ba trượng mới dừng lại, nói lớn:
- Một năm không gặp, Lữ tướng quân vẫn khỏe chứ?
- Đúng, đúng là Vương tướng quân về rồi.
Lữ Phương vẫn thấy khó tin, đầu óc trở nên chậm chạp:
Vương Tích không muốn rề rà với Lữ Phương, đặt ngang trường thương trên lưng ngựa:
- Vương mỗ đã về cách đây nhiều tháng, sớm đã liên hệ với hoàng thượng,
hôm nay tới đây là nhận thánh chí thuyết phục tây doanh đầu hàng.
- Á, tướng quân về từ mấy tháng trước, sao mạt tướng không hề biết?
- Vương mỗ chỉ ngầm liên hệ với hoàng thượng, Lữ tướng quân tất nhiên là không biết rồi.
Vương Tích nói xong, có một viên tướng cao to đen thui như trâu mộng, lấy một đạo thánh chỉ vàng rực ra ném về phía một quân sĩ.
Viên tướng đó không phải ai khác chính là Tần Tranh, được Hoàng thái hậu phái tới trông nhà cho Đường Kính Chi.
Quân sĩ kia nhận thánh chỉ, không dám có thái độ như Tần Tranh, mà cẩn thận
dùng cả hai tay, dâng lên cho Lữ Phương, Lữ Phương thấy quả nhiên là
thánh chỉ thật, lệnh quân sĩ tránh đường, cười vang:
- Vậy thì tốt
rồi, mạt tướng đang lo tây doanh sức chiến đấu quá mạnh, còn quyết chiến chỉ khiến vương triều tổn thương nguyên khí. Có Vương tướng quân xuất
mã, nhất định có thể không đánh mà thắng.
Trước kia Vương Tích
suất lĩnh cấm quân tây doanh giải vây cho biên quan, sau lại liên tiếp
đánh thắng nhiều trận lớn, được coi là người kế tục xứng đáng của Vương
lão tướng quân, nên danh vọng không chỉ ở tây doanh mà ở quân đội phương bắc đều cực cao, Quan Thành cũng không sánh được.
Sau khi Vương Tích "chết", Quan Thành là người có tư lịch cao nhất ở tây doanh nên được ủy thác trọng trách.
- Vương mỗ cũng không muốn thấy bộ hạ năm xưa đổ máu ở nơi này.
Vương Tích phóng ngựa tới bên giao chiến, Lữ Phương bám sát đằng sau.
Quân đội hoàng đế dừng tay, lùi lại đằng sau, còn phía Thuận vương cũng muốn tranh thủ thời gian ổn định lại thế trận và lòng quân, tất nhiên không
phản công. Tới khi Vương Tích cưỡi ngựa vượt lên xuất hiện trước trận,
Thuận vương và Quan Thành đều biết sắc.
- Quan Thành, năm xưa bất kể gia phụ hay ta đều trị quân nghiêm ngặt, luôn đề cao chức phận của
một quân nhân! Sao ngươi dám đại nghịch bất đạo, dẫn quân quy thuận
Thuận vương, phát động binh biến, vọng tưởng lật đổ triều đình.
Quan Thành lúc này còn đang không tin nổi chuyện gì xảy ra trước mặt, sao còn nói được lên lời.
Vương Tích vừa lên tiếng hỏi, đám tướng lĩnh xung quanh Thuận Vương đều cúi
đầu xuống, tướng lĩnh không có tâm tư phản kháng, sĩ khí quân sĩ tây
doanh tức thì sa sút cực nhanh.
Thuận vương sao dễ dàng chịu thua, vung roi ngựa chỉ mặt Vương Tích quát:
- Ngươi bớt nói những lời mê hoặc lòng người đi! Thế nào gọi là đại
nghịch bất đạo? Nếu chẳng phải hoàng thượng khiến tiên đế tức giận mà
chết, hoàng vị kia do ai ngồi chưa biết đâu. Hơn nữa đương kim ngu xuẩn
mê muội, tin dùng hoạn quan, làm triều đình tăm tối hỗn loạn. Bản vương
dẫn quân diệt gian hoạn, là thuận ý trời.
Vương Tích uy vọng cao
đến mấy cũng không thể bức bách, nếu không nói được đạo lý khiến bọn họ
tâm phục khẩu phục, bọn họ sẽ không hạ vũ khí đầu hàng:
- Sao lại nói hoàng thượng ngu xuẩn mê muội, hoàn toàn là lời bịa đặt. Nếu hoàng
thượng như lời ngài nói, năm ngoái phương bắc thiên tai đã khiến vô số
nạn dân phải chết, nhưng điều Vương mỗ thấy triều đình liên tục vận
lương cứu tế, nạn dân chẳng những ít người chết đói, ngược lại mùa xuân
năm nay còn được ăn nô về nhà cày cấy. Còn tin dùng hoạn quan càng vô
căn cứ, xin mời Thuận vương chỉ ra ví dụ, có thái giám nào mưu hại trung lương, hoặc khiến triều đình tăm tối, bách tính khổ nạn mà không nơi
kêu than?
Mặc dù đám Tề Đức Thịnh được sủng tín tột độ, từng có
thời nắm hết binh quyền, nhưng dù sao hoàng đế lên ngôi chưa lâu, bọn
chúng đa phần tập trung củng cố thế lực, chưa kịp làm chuyện gì tồi tệ
quá mức khiến xú danh vang vọng thiên hạ.
Tất nhiên bọn chúng có tham ô, có giết người, song chưa đáng kể.
Thuận vương nghe phản bác bất giác nhớ tới Đường Kính Chi, nếu chẳng phải kẻ
này liên tiếp ra sách lược hay giúp hoàng huynh ngu xuẩn của hắn sửa
chữa sai lầm, thì hắn đâu tới mức bị động thế này.
Hắn dù tài trí hơn người, nhưng có câu sự thực hơn vạn lời hùng biện, nhất thời không nói được gì.
Một gia tướng bên cạnh thấy Thuận vương không đáp được thì lớn tiếng nói:
- Hừ, cho dù hoàng thượng có làm được vài chuyện tốt chẳng qua chỉ là sửa chữa sai lầm trước đó mà thôi, đâu phải thánh quân anh minh. Hơn nữa
khi tiên đế bệnh nặng, hoàng thượng khiến tiên đế tức hộc máu mà giá
băng, còn có mối tình trái nhân luân với Cửu công chúa, một người như
thế, sao xứng làm thiên tử.
- Câm mồm! Cuồng đồ ở đâu dám bôi nhọ thánh thượng? Ai nhìn thấy hoàng thượng khiến tiên đế tức hộc máu giá
băng, các ngươi đừng hòng dựa vào cái lưỡi không xương mà tùy ý đặt điều vu khống. Còn chuyện Cửu công chúa, hoàng thượng đã ban hôn, chuyện này vài ngày nữa sẽ công bố thiên hạ. Tất cả chỉ là lời bịa đặt của kẻ mang mưu đồ bất chính, hoàn toàn không phải sự thực.
Vương Tích thấy sĩ
khí tây doanh đi xuống, người của Thuận vương không có đủ lý lẽ cãi lại, thúc ngựa đi tới gần hơn, giơ cao một cái bình trong tay:
- Các ngươi đã được chứng kiến uy lực thứ vũ khí này, nếu không đầu hàng sẽ chết không có đất chôn.
Nói xong đốt dây cháy chậm, ném về phía xa.
Vương Tích ném bình lên rất cao, bình còn chưa rơi xuống, dây cháy chậm xì xì khói đã cháy vào tận bên trong, dưới ánh mắt chắm chú vạn quân hai bên, chỉ thấy giữa không trung nổ uỳnh một tiếng, lửa bắn tứ tung, không
khác gì sấm nổ.
Tới tận lúc này Thuận vương và đám Quan Thành mới hiểu là sấm sét nổ đùng đúng lúc nãy là cái gì, binh sĩ mới biết đó
chẳng phải là ông trời giáng sấm sét trừng phạt.
Có điều hiểu rõ
nguyên nhân rồi cũng chẳng làm bọn họ vui mừng hơn chút nào, cũng chẳng
hề hưng phấn, ngược lại lòng càng trầm xuống.
Thứ vũ khí mới này uy lực mạnh như thế, làm sao kháng cự nổi?
Dù sao bọn họ mới là lần đầu tiên thấy nó, không hiểu cấu tạo và phương
pháp hoạt động của nó, chỉ thấy kinh hãi không biết thực ra không biết
thứ này chế tạo khó khăn, bảo quản có rất nhiều vấn đề, sử dụng không có tầm xa như cung nỏ ...
Khuôn mặt khó khăn lắm mới khôi phục được đấu chí của Thuận vương lúc này tái đi, không giữ được uy nghiêm trấn
định như thường ngày. Quan Thành cắn răng cúi đầu xuống.
Thấy thời cơ đã tới, Vương Tích một tay giơ cao thánh chỉ, vận khí hét vang:
- Hoàng thượng có chỉ, chỉ cần các ngươi hạ vũ khí đầu hàng, binh sĩ phổ
thông không truy cứu trách nhiệm, tất cả tướng lĩnh tham gia binh biến
hạ một bậc, giữ nguyên chức vụ. Còn Thuận vương, hoàng thượng nói sẽ để
cho ngài một con đường sống, biết điều thì đầu hàng đi.
Đám quân
sĩ nghe lời này nối nhau ném vũ khí đầu hàng, tung hô vạn tế. Các tướng
lĩnh bên cạnh nhìn nhau, rồi im lặng rời ngựa, không nói một lời.
Thuận vương nhìn cảnh tượng đó, mặt hiện lên bi ai vô tận, gần trăm thân binh gia tướng của hắn vẫn tay cầm vũ khí, ngồi trên mình ngựa, một đội
trưởng nói:
- Điện hạ, chúng tôi đưa người rời khỏi đây, người tây
doanh nhất định không ngăn cản. Với tài trí của điện hạ, sau này còn cơ
hội làm lại.
Tới lúc này còn có người liều chết trung thành với hắn, đủ thấy Thuận vương thường ngày rất được lòng người.
Nhưng thuận vương chỉ khẽ lắc đầu, vỗ vai tên đội trưởng đó, chỉ kiếm lên trời ngửa mặt cười bi sảng:
- Ha ha ha, đại ca của ta thật nhân nghĩa, còn cho bản vương một con
đường sống. Có điều hắn muốn lấy tiếng nhân nghĩa, song bản vương không
để cho hắn toại nguyện đâu, ha ha ha, cho bản vương một con đường sống,
hắn là cái thá gì mà ban ơn cho bản vương chứ, hắn nghĩ bản vương là ai?
Rồi nhìn chằm chằm Vương Tích kinh bỉ nói:
- Ngươi là cái thá gì mà dám lớn lối bảo bản vương đầu hàng, hạng se sẻ như ngươi sao hiểu được chí của đại bảng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...