Nhìn cơ thể gần như hoàn mỹ đó, hồn phách Đường Kính Chi như nổ tung,
khiến lửa dục trong y bừng cháy phừng phừng, hạ thể đã cứng lên như sắt.
Ực.
Khoái cảm thị giác dồn dập đổ tới như sóng vỗ làm Đường Kính Chi không kìm
nổi, nuốt một ngụm nước bọt rõ to, y phải dằn lòng lắm mới không đi tới
đè cơ thề tuyệt trần đó xuống giường dày vò, nhưng ánh mắt thì đã nhìn
khắp từng tấc da thịt trên người nàng, xâm phạm nàng nàng vô số lần.
Cảm thấy được ánh mắt tham lam nóng bỏng của Đường Kính Chi, chính đang
phóng túc xâm phạm lên toàn bộ thân thể mình, dù nàng còn yếm lót và
quần lót nhưng dưới ánh mắt đó Hoàng thái hậu cảm tưởng mình đang trần
truồng phơi bày cơ thể trước mắt y, làm nàng mặt ngọc ửng ráng đỏ, toàn
thân phát sốt, nhưng kiêu ngạo đắng ý đối mắt với y.
Hai người
bọn họ khiêu khích nhau, chỉ khổ cung nữ kia tay run rẩy, nàng là nữ
nhân bình thường, sao không có dục vọng, động tác càng luống cuống.
Phải mất một tuần trà sau, ngọc thể của Hoàng thái hậu mới lần nữa bị che đi dưới bộ cung trang màu trắng bình thường.
Có điều tuy cung nữ kia cao bằng Hoàng thái hậu, nhưng ít tuổi hơn nhiều,
còn là hoàng hoa khuê nữ, cơ thể chưa được nam nhân chăm sóc, không đầy
đặn bằng Hoàng thái hậu, cho nên Hoàng thái hậu mặc bộ cung trang đó
vào, khiến chỗ cong chỗ nở đều hiện ra rõ một một, làm người ta điên
đảo.
Đợi Hoàng thái hậu thay xong y phục, Đường Kính Chi mới đi
lại phía giường, cung nữ kia không đợi phải nói, vội vã đi hài vào, mặt
đỏ bừng chạy vội ra ngoài.
Hoàng thái hậu nhìn ánh mắt Đường Kính Chi chưa một giây rời khỏi người mình, mặt thẩn thờ cứ như đang đi trên mây, mỉm cười kéo y ngồi xuống giường, khẽ dựa vào lồng ngực y, thích
thú nghe tiếng tim đập mạnh mẽ như trống trận, nói nhỏ:
- Các hoàng tử binh biến tới nơi rồi, bên phía Từ Ninh cung này có cần bố trí gì không?
Đường Kính Chi hít hà nơi cổ nàng, mùi thơm của hoa không rõ tên vào cánh
mũi, dục vọng hừng hực, nhất là nghĩ chiếc giường lớn này là nơi tiên đế cùng nàng hoan ái, đầu óc càng sinh ra tưởng tượng cám dỗ, nhưng giờ
không phải là lúc, dằn lòng nói:
- Bốn cổng lớn của hoàng cung đã
giao cho Tề Đức Thịnh canh gác, có hơn vạn xưởng vệ và mấy nghìn cấm
quân tinh nhuệ, tuyệt đối đủ kháng cự quân các vị hoàng tử tấn công
nhiều ngày trước khi bọn họ có thể làm được công cụ công thành, đợi toàn bộ quân sĩ hai doanh vào kinh chúng ta sẽ đóng cửa đánh chó, bắt hết
một mẻ. Ở đây ta bố trí đầy đủ rồi, song nàng vẫn tới chỗ an toàn để nấp tránh thích khách.
Hoàng thái hậu "ưm" một tiếng, không biết là
đáp lời Đường Kính Chi hay đang hưởng thụ cảm xúc mỹ diệu khi đôi tay
của y không kìm chế được xoa nắn trên cơ thể mình, bờ eo mềm mại không
xương của nàng vặn vẹo trong vô thức, trên khuôn mặt xinh đẹp không che
lấp được vẻ khao khát.
Đường Kính Chi phải dùng nghị lực toàn thân mới kháng cự lại được âm thanh chết người đó:
- Trong Từ Ninh cung có địa đạo hoặc mật thất không?
Hoàng thái hậu ngước đôi mắt phủ sương lên nhìn Đường Kính Chi, khẽ lắc đầu:
- Nơi này không có, nhưng dưới cung Càn Thanh có địa đạo rất dài, có thể thông ra ngoài kinh.
Đường Kính Chi cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, nếu không bố trí có gì sơ sót để làm bị thương tới Hoàng thái hậu thì hối cũng không kịp:
- Vậy
thì nàng tập trung toàn bộ cung nữ tới đây đi, cho dù chẳng may có một
hai tên thích khách võ công cao cường xông vào cũng chẳng thể phân biệt
được đâu là nàng.
Hoàng thái hậu mở mắt ra khẽ gật đầu.
Hai người ôm ấp nhau một hồi, Đường Kính Chi mới rời giường phượng, đứng
dậy giúp Hoàng thái hậu đi hài, rồi gọi toàn bộ hơn ba chục cung nữ
trong Từ Ninh cung tới.
Y
đang an bài biện pháp an toàn thì một xưởng vệ vội vàng đi vào, hắn
không thấy có hoàng thái hậu ở đây cho nên tới thẳng bên Đường Kính Chi, khẽ thì thầm vào tai y vài câu.
Người này chính là Giang Cảnh, từng sát cánh bên Đường Kính Chi trong chuyến đi nam hạ bắt Điền Cơ.
Đường Kính Chi nghe xong mừng rỡ:
- Đúng thế, ta có một người bạn như vậy, mau dẫn ta đi gặp.
Nói rồi hướng về phía Hoàng thái hậu thi lễ, bước nhanh khỏi Từ Ninh cung.
Theo Giang Cảnh đi xuyên qua một khu rừng trúc, xung quanh vắng vẻ không
thấy có cấm quân đứng canh hay cung nữ thái giám qua lại, Đường Kính Chi cũng chẳng hiểu đây là nơi nào, đi thêm một lúc nữa thì thấy Tiêu Kiến
đang đi đi lại lại hết sức nóng ruột.
Thấy Đường Kính Chi đi tới, Tiêu Kiến chẳng có thời gian khách khí chào hỏi:
- Đường bá gia, ngài thực sự quen một nam tử tên Hồng Phong chứ?
- Đúng thế, người đâu?
- Theo cha gia.
Tiêu Kiến sắc mặt nghiêm trọng, nói xong câu đi ngay, tới một tiểu viện có
xưởng vệ canh phòng nghiêm ngặt, hắn không để ý tới người xung quanh thi lễ, đẩy cửa tới thẳng chính sảnh.
Đường Kính Chi bước theo sau,
chỉ thấy Hồng Phong mặc trang phục xưởng vệ, bị trói cả chân lẫn tay
ngồi trên ghế, vội chạy tới rút thanh đao của xưởng vệ bên cạnh cởi giây trói:
- Hồng huynh, huynh đi đâu lâu vậy, Ngọc Nhi lo cho huynh lắm đấy.
Giang Cảnh cũng tới giúp, chắp tay nói:
- Hồng huynh, trước kia ta không biết thân phận của huynh nên phải làm thế, xin thứ lỗi.
Tiêu công công cũng lên tiếng xin lỗi:
Vừa được tháo giẻ trong mồm ra, Hồng Phong nói:
- Đó là chức trách của các vị, hiện là thời kỳ đặc thù, cẩn thận chút là chuyện bình thường.
Tiếp đó Hồng Phong kể vắn tắt chuyện xảy ra với mình trong thời gian qua.
Thì ra Hồng Phong theo dõi Bùi Đạc tên bộ đầu của lục phiến môn là kẻ thù
giết người thân của Ngọc Nhi đồng thời cũng là thủ hạ của Thuận vương,
nhưng thời gian dài không phát hiện được gì đáng kể, vậy nên trong thời
gian Đường Chi rời kinh bà chuyện làm ăn, quyết định kết bẳng hữu với
hắn.
Bùi Đạc chẳng háo sắc, chẳng háo tiền, chỉ thích mỗi rượu,
Hông Phong cũng có tửu lượng không tệ, cố ý nhiều lần tới uống rượu ở
chỗ hắn hay tới, gặp mặt vài lần, rồi mời rượu qua lại, thế là thành
bằng hữu rượu thịt rồi.
Về sau Bùi Đạc thấy Hồng Phong võ nghệ cao cường, mà Thuận vương đang lúc dùng người, liền tiến cử hắn.
Hồng Phong và Thuận vương tính cách có vài phần tương tự, thế nên chẳng bao
lâu chiếm được lòng tin Thuận vương, sai người chải chuốt trên dưới, đưa Hồng Phong và Bùi Đạc vào nội xưởng.
Đường Kính Chi thầm hừ lạnh, tên Tề Đức Thịnh đó đúng là ăn hại, vào thời khắc thế này còn để có sơ hở lớn như thế.
Hồng Phong đứng dậy cử động chân tay bị trói lâu làm máu không lưu thong, sinh ra cảm giác tê dại:
- Hiền đệ, vi huynh nghe tiểu sư muội kể đệ và Tiêu công công quan hệ không tệ, cho nên mới chủ động tìm tới chỗ Tiêu công công.
Đường Kính Chi mỉm cười đáp:
- Đúng vậy, tiểu đệ và Tiêu công công từng kề vai sát cánh trải qua sinh tử nam hạ bắt Điền cơ mà mà.
- Ha ha ha, nên nếu chẳng phải Hồng huynh báo tên Trung Nghĩa bá, cha gia đã chẳng hao phí thời gian kiểm chứng làm gì ....
Ý Tiêu Kiến rất rõ, nếu là kẻ lai lịch bất minh khác hắn khẳng định đã quyết đoán hạ lệnh giết ngoéo đi cho an toàn rồi.
Hồng Phong nghiêm mặt nói:
- Thuận vương quản thúc thuộc hạ rất nghiêm, lại cẩn trọng, phân ra thành rất nhiều tiểu đội, cho nên vi huynh tốn thời gian tìm hiểu, cũng chỉ
biết năm gian tế trà trộn vào nội xưởng.
- A, là năm kẻ nào?
Tiêu Kiến vừa mừng rỡ vừa nóng ruột hỏi vội:
Hồng Phong còn chưa kịp nói ra danh tính của năm kẻ đó thì Đường Kính Chi đã nói xen vào:
- Tiêu công công, hiện diệt trừ năm kẻ này thì dễ thôi, nhưng những tên nội gián khác thì sao?
- Ý bá gia là??
Đường Kính Chi cười thần bí, ra hiệu cho mấy người bọn họ tới gần, thì thầm nói ra kế hoạch của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...