Suy nghĩ như thế, Hồ các lão càng tuyệt đối không cho phép mấy vị hoàng tử thành công, thiên hạ không thể loạn được:
- Đông đại doanh và tây đại doanh không phù hợp thì hãy để Mã tướng quân của nam đại doanh đi bình phản tặc.
Ngũ hoàng tử Minh Chiêm hơi nhướng mày lên một cái rồi thôi, mẹ đẻ của hắn
khá có thế lực, có điều những người này tựa hồ không đánh giá cao Minh
Chiêm cho nên thường ngày không có hành động gì rõ rệt, lúc này cậu hắn
là Chu Du nói:
- Vi thần tán thành.
Nhưng hoàng đế trẻ và rất
nhiều hoàng tử đều không đồng ý, hắn muốn điều thế lực thuộc Thuận vương và những hoàng tử kia đi phương nam, như vậy mới có thể ép bọn họ phải
phát động binh biến trong thời gian sớm nhất, sau đó quét sạch một mẻ
lưới.
Còn các hoàng tử muốn muốn điều lực lượng của hoàng đế đi để soán ngôi, thời gian cho bọn họ không còn nhiều nữa.
Thế là cãi nhau mãi chưa quyết định được, một quan viên từ phẩm bước ra khỏi hàng cất tiếng mạnh mẽ:
- Khởi bẩm hoàng thượng, Mã tướng quân mặc dù kiêu dũng, võ nghệ bất
phàm, nhưng lại chưa từng ra chiến trường, cho nên thần nghĩ Mã tướng
quân không phải nhân tuyển phù hợp?
- Đúng thế, quân Hải Châu còn có một Trí Võ vương không thể xem thường, Mã tướng quân chưa từng đơn
độc chỉ huy một chiến dịch, chỉ e là không thể địch lại được.
- Thần nghĩ Lữ tướng quân là thích hợp nhất.
- Không thể, người tây đại doanh nhất định có thể dẹp yên cuộc phản loạn này.
....
Nhìn bách quan phía dưới cãi nhau náo loạn viện dẫn đủ mọi lý do nghe có vẻ
rất đường hoàng hợp lý, Đường Kính Chi thì chỉ cảm thấy như đang xem một vở kịch rẻ tiền vậy, dù y là kẻ đầu tiên nghĩ ra kế hoạch này song bất
giác thấy mình lạc lõng ở đây.
Mình chung quy không hợp với nơi này, nên nhanh chóng xử lý mọi chuyện, tìm cách chuồn về Lạc thành mới là thượng sách.
Thực ra tình trạng này không hiếm, là do tiên đế hiền hòa song lười nhác có
phần yêu mỹ nữ hơn yêu giang sơn, không trọng dụng được nhân tài cá
tính, toàn dùng quan viên "thuần tính", tài hoa bình thường, lại càng ưa lão thần hành sự trầm ổn, nhưng như thế không có ai đủ tài phục ai, đâm ra thành hệ phái chằng chịt, triều đình gặp chuyện lớn có khi cãi nhau
nửa năm mới ra quyết định.
Chu Du lại làn nữa lên tiếng:
-
Khởi bẩm hoàng thượng, nếu như chư vị đại nhân thấy Mã tướng quân không
thích hợp, nhất thời lại không có nhân tuyển nào thích hợp, không bằng
phái ông ấy đi tiên phong. Như thế ít nhất để cho quan viên thấy triều
đình không khoanh tay nhìn kẻ phản thần tặc tử làm càn.
Mã Thiên
mặt dù xuất thân quân ngũ, nhưng hắn lên làm được tướng quân nam đại
danh không phải vì am hiểu binh pháp, lập chiến công sa trường, mà vì
trong quân tranh đấu phái hệ, vị hoàng tử nào cũng thèm thuồng nam đại
doanh, cãi nhau mãi không song, cho nên mới lùi bước phái một người
không theo phe phái nào tới nhậm chức.
Nói tới võ nghệ thì người
này có chút thân thủ, nhưng mà dễ bùi tai, hay thay đổi, lại chẳng có
phương pháp trị quân hiệu quả nào.
Trong tứ đại doanh, sức chiến đấu của nam đại doanh là kém nhất.
- Vi thần thấy lời Chu đại nhân nói rất phải, nên phái Mã tướng quân dẫn binh làm tiên phong.
Một quan viên nhận được ám hiệu của Nhị hoàng tử, đi ra nói:
Mã Thiên là kẻ không đáng tin cậy, lập trường bất địch, ai cũng có thể lôi kéo, nhưng lại sợ mắc bẫy kẻ khác, cho nên đều vui vẻ điều hắn khỏi
kinh thành, giảm bớt biến số.
Hoàng đế thấy đa phần các vị đại thần tán thành bèn lên tiếng:
- Các ái khanh nói đúng lắm, trẫm cần phái quân sĩ nam hạ, ổn định lòng
quan viên địa phương. Truyền chỉ của trẫm, Mã tướng quân lập tức dẫn
quân sĩ bản bộ lên đường, tới phương nam dẹp loạn.
- Hoàng thượng anh minh.
Đám quan viên phía dưới đồng thanh tung hô:
Cùng lúc đó Tề Đức Thịnh sai người đi soạn chiếu thư, lấy ngọc tỳ ấn tới cho hoàng đế đóng dấu, có dấu là thánh chỉ đã thành, thái giám giơ cao
thánh chỉ vội vàng tới nam đại doanh.
Thực ra điều động mười mấy
vạn quân sĩ cần chuẩn bị trước nhiều ngày, thảo luận kế hoạch chi tiết,
chuẩn bị quân lương, tiếp ứng đầy đủ mới được.
Nhưng lúc này cả hoàng đế lẫn các vị hoàng tử đều chỉ mong đẩy Mã Thiên đi xa, rảnh tay bên
này đánh nhau, cho nên không ai nói gì cả, thành ra chuyện lớn mà xử lý
cực kỳ tùy tiện.
Đường Kính Chi thở dài, đấu đá đúng là tai hại,
mười vạn quân mà làm như trò hề, song y cũng muốn chuyện này kết thúc
cho sớm để còn điều Mã Thiên về, nếu không chỉ nạp mạng cho Minh Húc mà
thôi.
Tiếp đó các đại thần trong triều vẫn cãi nhau xem ai đi
bình loạn, Hoàng thái hậu thân là nữ tử, không tiện trực tiếp can dự
triều chính trước mặt bách quan, cho nên chẳng thể làm gì ngoài cắn răng nhẫn nại.
Cuối cùng cãi nhau không có kết quả, lễ quan tới, bọn họ đi khóc tang cho thái hoàng thái hậu.
Đường Kính Chi cũng phải ở lại, quỳ tới khi trời tối được một tiểu thái giám đỡ tay đứng lên.
Đầu giờ dậu phía nam đại doanh truyền tin về đã bắt đầu khởi hành rồi.
Đường Kính Chi hôm nay quỳ trên sàn đá cứng nửa ngày, đầu gối tim hế cả, lại
còn đói mềm ruột, Hoàng thái hậu phái cung nữ tâm phúc tới truyền lời,
muốn y tới điện bên, thay y phục thái giám, ở lại trong cung, nhưng
Đường Kính Chi từ chối.
Chưa nói y không biết tình cảm Hoàng thái hậu ra sao, không muốn thành trò chơi cho nàng, mà thế cục hiện giờ hỗn loạn như vậ chẳng tâm trạng nào chơi trò ái tình với nàng.
Ba
ngày sau đó bách quan cứ lên triều là cãi nhau, chủ đề có một, lý lẽ vẫn chừng đó câu, Đường Kính Chi không lên triều, chỉ nghe một chút trước
linh cữu thái hoàng thái hậu sau tan triều cũng vừa thấy đau đầu vừa
buồn ngủ.
Phần lớn thời gian y dành để thảo luận với Mộc công công làm sao dùng tạc đạn một cách hiệu quả nhất.
Sang ngày thứ tư, không khí có thay đổi rõ rệt, mơ hồ như có mây đen bao phủ khắp bầu trời Ni Lạc Thần, ai nấy đều nóng nảy bất an, ngày mai là ngày hạn táng thái hoàng thái hậu theo chỉ định của các đạo sĩ, chuyện cần
xảy ra sắp xảy ra, các vị hoàng tử càng lúc càng khó giữ bình tĩnh,
hoàng đế lúc không có người ngoài cũng hết đứng lại ngồi, lẩm bẩm gì đó
không rõ.
Thái hoàng thái hậu vào hoàng lăng, các vị hoàng tử
không có lý do ở lại kinh nữa, như vậy chỉ còn hoặc là dấy binh tạo
phản, hoặc là rời kinh tới đất phong thôi.
Mà bọn họ trong suốt
quá trình tranh dành hoàng vị đã đắc tội với hoàng đế, đợi hoàng đế diệt trừ thế lực trung thành với bọn họ ở kinh, cũng sẽ là lúc tính nợ cũ.
Tình cảm huynh đệ ư, chỉ có kẻ ngây thơ mới tin vào cái đó.
Ngày hôm đó tảo triều bách quan càng tranh cãi dữ dội, tới trước linh cữu
thái hoàng thái hậu rồi vẫn chẳng thèm để ý trường hợp, cãi nhau đỏ mặt
tía tai, nước bọt tung tóe.
- Khởi bẩm hoàng thượng, thần có chuyện muốn tấu.
Đường Kính Chi nhận được ánh mắt của hoàng đế, bước ra lớn tiếng nói:
Vì giọng y rất lớn, cho nên tất cả các quan viên đang hùng hổ cãi nhau đều dừng lại, nhìn sang vị Trung Nghĩa bá đang cực kỳ được thánh sủng này.
Tới lúc phân thắng bại, hoàng đế trẻ cố kìm nén kích động, song giọng bất giác vẫn lớn hơn thường lệ:
- Chuẩn.
Đường Kính Chi lấy ra một tờ giấy trắng, đọc nội dung trên đó:
- Bẩm hoàng thượng, Phúc Thọ vương đã tạo phản được một thời gian, nhưng ở kinh mãi chưa chọn ra được nguyên soái nam chinh, làm vi thần rất lo
lắng. Mấy ngày vừa qua thần đã hỏi han rất nhiều quan viên trong kinh
cùng với bách tích, nên soạn được một danh sách tướng lĩnh có uy vọng
trong quân. Vi thần cho rằng nếu để những tướng quân này đi tới phương
nam bình loạn, ắt mau chóng ca khúc khải hoàn.
- Mau mau đọc ra cho trấm nghe nào.
Hoàng đế thúc giục:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...