Hoàng đế trẻ không muốn ngày ngày đấu qua đấu lại với mấy đệ đệ của
mình, thiên hạ này là của hắn, điều đó không cần bàn cãi, không thể phát một đạo thánh chí bắt ngay lấy những đệ đệ dám thách thức quyền uy của
hắn là hắn đã thua một bậc rồi.
Đường Kính Chi dám lấy đầu y ra đán cược, hắn lại sợ sao?
- Được! Nếu khanh đã tự tin như thế thì lần này trẫm cũng nghe khanh hết. Nói đi khanh cần cái gì, trẫm sẽ tận lực thỏa mãn.
Hoàng đế trẻ hùng hồn nói:
Đường Kính Chi thấy hoàng đế trẻ đã đồng ý, chắp tay thưa:
- Hoàng thượng, thần cần có 30 người có thể tuyệt đối tin tưởng được giúp đỡ, đồng thời hoàng thượng hãy tranh thủ cho thần thêm hai ngày.
Hoàng đế trẻ hiểu Đường Kính Chi cần thời gian chế tạo thêm thứ gọi là tạc đạn gì đó, đồng ý không chút do dự:
- Chuẩn, khanh sẽ có ngay ba mươi ngày, còn về thời gian, trong vòng hai
ngày đám Thất đệ của trẫm sẽ không có hành động gì. Có điều hai ngày sau làm sao dụ chúng động thủ đây?
- Đơn giản lắm, tới lúc đó hoàng
thượng chỉ cần đem chuyện Phúc Thọ vương làm phản nói ra, rồi lệnh tướng lĩnh trung thành với bọn họ dẫn quân nam hạ dẹp loạn là được rồi.
Đường Kính Chi ung dung đáp:
Chỗ dựa lớn nhất của những hoàng tử là tướng sĩ ở cấm quân, nếu như họ đi
rồi, hoàng đế còn chẳng phải muốn làm gì thì làm sao, bọn họ khi ấy hoặc tạo phản không thì về nhà làm ruộng cho sớm.
Hoàng đế trẻ bị Đường Kính Chi khơi lên nhiệt huyết, nói tiếp:
- Còn trẫm sẽ điều tướng sĩ trung thành vào kinh, bảo vệ hoàng cung, sau
đó dùng tạc đạn của ái khanh ném bọn chúng chốn chạy như chuột?
Không nghĩ Đường Kính Chi lại lắc đầu:
- Không, nếu như chúng ta đem người thủ hoàng cung, như vậy tối đa chỉ có thể đánh lui quân đội các hoàng tử, không thể chiến thắng họ. Ý thần là chúng ta mai phục quân đội ở các vị trí trọng yếu trong kinh, quan
trọng nhất là giữ được bốn cổng chính của kinh thành, để bọn họ chỉ có
vào mà không có ra.
- Phải, làm như thế, trẫm sớm muốn tung một mẻ lưới quét sạch bọn họ rồi.
Hoàng đế trẻ vỗ tay, sau đó sai thái giám tóc trắng kia, đích thân chọn ba mươi người có thể tin tưởng.
Vị thái giám đó là Mộc công công, là lão nhân từ thời tiên đế, cực kỳ trung thành.
Vì hoàng thái hậu và hoàng đế còn phải ở bên thái hoàng thái hậu, cho nên Đường Kính Chi bàn bạc một lúc rồi cáo từ ra về.
Còn nhiều việc phải chuẩn bị, Đường Kính Chi bước chân vội vàng, sắp tới
cửa cung thì Tiêu Kiến đột nhiên ở một góc khuất nhảy ra, chắn đường đi, khiến Đường Kính Chi thiếu chút nữa va vào hắn.
Tên này, mấy lần rồi, thích chơi trò gián điệp thế sao?
- Trung Nghĩa bá có chuyện gì mà đi gấp gáp là vậy?
Tiêu Kiến có tai mắt trải khắp hoàng cung, nghe tâm phúc báo Mộc công công
có chuyện gấp tìm hoàng đế, cho nên đặc biệt ở nơi này, muốn nghe ngóng
tin tức từ miệng Đường Kính Chi.
Phúc Thọ vương làm phản cùng đặt bẫy đối phó với các vị hoàng tử đều là chuyện lớn không thể tùy tiện
tiết lộ, nên Đường Kính Chi rất khó xử, trước kia Tiêu Kiến giúp y không ít, quan hệ hai bên vốn rất tốt.
Tiêu Kiến thấy y không nói, chẳng giận mà thêm khẳng định, có đại sự sắp phát sinh rồi, cười hòa hoãn không khí:
- Nếu như chuyện quá lớn, Trung Nghĩa bá đừng nói nữa, cha gia tới đây
chủ yếu là để báo cho ngài biết, Tề Đức Thịnh tựa hồ đang ngầm chuẩn bị
ám sát ngài đó.
- Cái gì? Ám sát ta ngay tại kinh thành, lão ta
ngông cuồng quá mức rồi, trong mắt lão ta không còn coi hoàng thượng ra
gì nữa sao?
Đường Kính Chi không còn biết nói gì nữa, tên họ Tề đó
quá đánh giá cao bản thân rồi, tưởng hoàng đế sẽ mãi đứng bên lão ta, dù biết lão ta phạm chuyện cũng không làm gì sao?
Hay là lão ta bị điên.
- Trung Nghĩa bá,
thực ra bản tính Tề công công không hề ngông cuồng thế đâu. Cha gia còn
nhớ khi hoàng thượng chưa đăng cơ, Tề công công chỉ là thái giám hầu hạ
sát bên hoàng thượng, không có quyền lực gì. Khi ấy ông ta chẳng những
không ỷ thế chủ là thái tử mà lên mặt, còn rất biết nhún nhường, biết có biết duỗi.
Tiêu Kiến lắc đầu thở dài:
- Có lần Tề công công làm
sai, bị thái giám quản sự tát một cái, ông ta còn đưa cả má bên kia để
đối phương tát cho hả, kết quả thái giám quản sự phì cười tha cho. Chỉ
có điều sau khi hoàng thượng đăng cơ, tât cả biến đổi. Lúc đó quyền lực
giao tiếp, tình hình còn khẩn trương hơn cả bây giờ, nếu Tề công công
không tàn nhẫn, độc ác không thể thuận lợi khống chế nội xưởng và thập
nhị giám nội đình, giúp hoàng đến ổn định hoàng cung. Hoàng thượng càng
thêm tín nhiệm ông ta, chưa từng phái người giám thị kiềm chế, Tề công
công ngày càng trở nên ngông cuồng vô lối ...
Nói tới đó hắn dừng lại kết luận:
- Có điều thế cũng tốt, ông ta bị quyền lực làm mê muội sẽ càng dễ đối
phó. Nói một câu Trung Nghĩa bá có thể không thích nghe, nếu ông ta là
người biết nhẫn nhịn như mấy năm trước, ngài không phải là đối thủ đâu.
Nghe Tiêu Kiến nói hết, Đường Kính Chi có nhận thức toàn diện hơn về Tề Đức
Thịnh, đồng thời thời từ trong đó có thêm một tin tức, Tiêu Kiến nhận
định y sẽ thắng Tề Đức Thịnh, ám thị sẽ đứng về phía y.
Tiêu Kiến có thế lực không nhỏ ở nội xưởng, có được đồng minh như vậy còn gì
bằng, ít nhất Tề Đức Thịnh làm gì, hắn sẽ thông báo.
Hai ngày nữa y không bước chân khỏi cửa để chế tạo tạc đạn, tin tức khó tránh khỏi bế tắc, nói:
- Tề Đức Thịnh quên phận nô tài đã khiến hoàng thái hậu căm ghét, chẳng
qua vì hiện thời kỳ mẫn cảm, không thể loại bỏ lão ta, nếu không khiến
nội bộ nội xưởng hỗn loạn. Có điều tình hình này sẽ không còn lâu nữa,
đợi hoàng thượng nhổ bật các chướng ngại ở kinh thành cũng là lúc lão ta không ngông cuồng được nữa.
Tiêu Kiến giật mình, nói thế tức là
hoàng đế sắp ra tay với các vị hoàng tử rồi, cũng phải, thái hoàng thái
hậu như thế, có lẽ đây chỉ là chuyện ngày một ngày hai nữa thôi, vì vậy
nói ngay:
- Xin Trung Nghĩa bá yên tâm, nếu Tề công công có động tĩnh gì, cha gia sẽ thông tri cho ngài ngay.
- Vậy làm phiền Tiêu công công rồi. À phải, nếu công công có thể nắm vững những việc bất chính Tề Đức Thịnh làm thì tốt quá, có thể lựa chọn thời có thích hợp dâng lên cho hoàng thượng biết.
Đường Kính Chi chắp tay nói thêm một câu, Tiêu Kiến cũng có căn cơ vững chắc trong nội xưởng,
nếu để hắn tiếp nhận chức chỉ huy sứ, nội xưởng có thể mau chóng vận
chuyển bình thường trở lại.
Tiêu Kiến sao không hiểu ẩn ý đó, Đường Kính Chi muốn tiến cử hắn thế chỗ đây mà.
Có điều mặc dù biết Tề Đức Thịnh phạm không ít tội, nhưng trong tay lại
không có mấy chứng cứ xác thực, chủ yếu vì trước kia hắn luôn làm việc
thận trọng, sợ Tề Đức Thịnh phát giác ra.
Hơn nữa ngay lúc này
cũng không thể lơ là, nếu không chẳng may bị tai mắt Tề Đức Thịnh phát
giác, chắc chắn thất bại ngay trong gác tấc.
Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, hắn mới gật đầu rời đi.
Đường Kính Chi rời hoàng cung, thấy Mộc công công đứng một mình cô độc trước
cửa cung, thấy y cũng chẳng thi lễ, chỉ lạnh nhạt nói:
- Người ngài muốn đã tới phủ báo danh rồi.
- Đa tạ công công!
Đường Kính Chi không biết người này, nhưng có thể nhìn ra ông ta có địa vị không nhỏ trong cung, thân phận chẳng tầm thường:
Mộc công công khẽ gật đầu:
- Ngài đi làm việc đi, lần này có thành công hay không trông cậy vào ngài.
Tới khi ông ta đi rồi, cấm quân mới quay lại vị trí cũ tiếp tục canh gác.
Ngọc Nhi nghe Đường Kính Chi bảo, về phủ cẩn thận dặn dò vai vị tỷ tỷ một
lượt nữa, rồi tiếp tục tới cửa cung đợi, thấy y ra vội đi lên hỏi:
- Tướng công, bệnh tình thái hoàng thái hậu ra sao rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...