Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng Đường Kính Chi thấy khả năng này rất lớn,
có lẽ lúc này đám thích khách đánh hơi được di chuyển hết rồi, nếu lúc
vừa mới bắt được tên Trần Định này cho xưởng vệ tra tấn ngay, có khi
được thu hoạch bất ngờ.
Nếu như Ngũ hoàng tử nuôi được đông thích khách thân thủ cao minh như thế, lại còn dính líu tới quân đội, vậy
người này tuyệt đối không phải nhu nhược vô dụng như bề ngoài.
Có điều giờ mới nhớ ra thì đã quá muộn, cho dù có tra tấn khiến Trần Định
nhận tội thì đồng bọn của hắn cũng đã xa chạy cao bay mất rồi, nên Đường Kính Chi hít sâu một hơi, không nhắc tới chuyện này nữa, định lợi dụng
hắn để phá hết toàn bộ cơ sở của Bồ Đề giáo ngoài kinh thành, đó cũng là một chuyện công đức lớn.
Trở về tới thành, y giao hết người của
Bồ Đề giáo cho Hầu Quang Diệu xử lý, sau đó dẫn người về khách sạn,
Đường Kính Chi ăn qua loa bữa tối, ngay tắm rửa cũng lời, cởi áo ôm Ngọc nhi lên giường ngủ.
Đường Kính Chi lên giường ngủ ngay, Ngọc Nhi chu đáo kéo từng mép chăn cho y, còn cẩn thận vuốt thật phẳng thật cân, dù nàng biết công việc này là vô ích, tướng công thư sinh ngủ rất xấu,
chưa nói ngọ nguậy suốt, còn động chân động tay với nàng.
Nhưng Ngọc Nhi rất hưởng thụ giây phút như thế này, bởi y là của riêng mình nàng, về tới kinh thành rồi, nàng còn hai tỷ tỷ nữa.
Sáng hôm sau Đường Kính Chi vờ như không biết gì, chỉ tiếp tục dẫn Trần Định đi bắt người của Bồ Đề giáo, cứ thế liên tục bốn năm ngày liền, cuối
cùng đã hạ được toàn bộ.
Thực ra nhân số không nhiều, chỉ có hơn năm mươi tên, tốn thời gian chủ yếu ở chỗ đi đường.
Phía này Đường Kính Chi bận rộn bắt giáo chúng Bồ Đề giáo, còn phía kia Hầu
Quang Diệu đã dần mất kiên nhẫn, vì tới giờ Quý Trường Phong vẫn cắn
chặt răng không nhận tội, năm ngày qua ngày nào ông ta cũng chạy đi thẩm vấn, ngày nào cũng trở về trong thất vọng.
Đến ngày thứ sáu thì
Hầu Quang Diệu không nhẫn nại được nữa, chạy tới khách sạn gọi Đường
Kính Chi vốn định nghỉ ngơi hẳn một ngày cho khỏe.
Chẳng cần nghĩ Đường Kính Chi cũng biết Hầu Quang Diệu tìm mình có việc gì rồi, đành
ảo não theo ông ta tới địa điểm bí mật giam giữ Quý Trường Phong.
Xe ngựa đi một lúc lâu, Đường Kính Chi đối đáp câu được câu chăng với Hầu Quang Diệu, cuối cùng cũng tới nơi.
Vừa mới dừng lại, Đường Kính Chi vén rèm nhảy xuống xe ngay, thật chịu
không nổi sự sốt ruột của Hầu Quang Diệu, tức thì một đình viện hoang vu lọt vào mắt, nơi này rộng chừng ba mâu, tường bao loang lổ rêu phong,
cửa gỗ nhỏ, xe ngựa không vào được, nơi giao nhau giữa tường và cửa
giăng đầy mạng nhện.
Hầu Quang Diệu nhảy xuống theo, giới thiệu:
- Trung Nghĩa bá tên họ Quý đó bị nhốt bên trong, xem bị hành hạ một đêm, hắn còn cứng đầu cứng cổ như mấy ngày trước không?
Nếu như Quý Trường Phong chịu thua thì xưởng vệ phụ trách thẩm vấn đã báo
ngay với y rồi, Đường Kính Chi chỉ mỉm cười, đưa tay mời Hầu Quang Diệu
đi trước dẫn đường.
Hầu Quang Diệu không khách khí, đi trước gõ
cửa, đúng ám hiệu người bên trong mở cửa ra, thấy ông ta vội thi lễ vấn
an, ông ta chẳng để ý, đi nhanh vào trong.
Nơi này tuy hoang vu nhưng cũng có lác đác mấy nông hộ xung quanh, tránh để phạm nhân bị tra tấn
phát ra tiếng động làm xung quanh phát hiện, Hầu Quang Diệu sai người
đào một cái hầm ngầm, cửa vào ở trong nhà.
Nhìn cái hầm ngầm là
Đường Kính Chi không có thiện cảm gì rồi, nhưng chỉ biết bước vào, lúc
mới vào là khó khăn nhất, đủ thứ mùi kinh tởm xộc vào mũi đủ cho người
không đề phòng ngất xỉu.
Tầng hầm này lớn hơn cái của Đường gia
không ít, đi vào trong phải rẽ trái rẽ phải mấy lượt mới nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Đường Kính Chi nghe ra tiếng kêu ngày của Quý Trường
Phong không còn khỏe như lúc ở đại lao nữa.
Khàn đặc, kiệt quệ.
Có điều với khốc hình của xưởng vệ mà Quý Trường Phong cầm cự được tới tận bây giờ là dễ nể lắm rồi.
Người đang hành hình Quý Trường Phong nghe thấy động tĩnh liền phái một người ra xem, thấy bọn họ tới vội thi lễ vấn an, Đường Kính Chi phát hiện ra
xưởng vệ này cũng mỏi mệt lắm.
Đi qua cánh cửa sắt vào hình phòng, Đường Kính Chi rùng mình một cái.
Chỉ thấy Quý Trường Phong bị trói hai tay ra sau, treo lơ lửng trên không,
áo trên người đã rách như sơ mướp, da thịt lộ ra ngoài không có chỗ nào
lành lặn, vết thịt cháy xém có thể thấy khắp nơi, máu trên người đã khô, biến thành màu đen cáu bẩn, hai mắt vốn đầy sát khí lúc này lờ đờ như
ông già 70 tuổi.
Đường Kính Chi đi gần về phía Quý Trường Phong,
thấy hắn thấy mình cũng chỉ khẽ nhướng mắt lên nhìn chẳng chút biểu cảm
nào, hẳn là bị hành hạ tới cực hạn rồi. Hơn nữa từ ngày bị Hầu Quang
Diệu bắt tới nay đã bảy ngày qua đi và phía kinh thành không có chút
động tĩnh gì, phòng tuyến tâm lý của hắn đã bắt đầu dao động.
Tới gần Đường Kính Chi mới nhận ra móng chân của hắn bị rút hết ngón chân
dập nát, thịt chỗ cháy chỗ thối rữa mưng mủ, trông cực kỳ ghê tởm.
Mặc dù có chuẩn bị sẵn, Đường Kính Chi vẫn thiếu chút nữa nôn bữa sáng ra
ngoài, có dằn lắm mới lấy được bức thư Hoàng thái viết ra, nói:
- Quý tướng quân, ta biết ngươi là chiến tướng uy mãnh gân sắt xương đá,
khiếp sợ cho không ít kẻ địch. Nhưng ngươi không nên theo Thuận vương để chuốc lấy kết cục thê thảm này. Ta không nói những đạo lý to lớn làm
gì, nhưng ngươi cũng hiểu Thuận vương muốn soán vị, ắt sẽ gây ra trận gó tanh mưa máu, sẽ liên lụy báo nhiêu bách tính bình dân? Trước kia ngươi liều mình chiến đấu ở biên cương, bao phen suýt mất mạng, chẳng phải vì vương triều xã tắc, vì bách tính bình dân sao?
Những lời của
Đường Kính Chi vô cùng chân thành, làm Quý Trường Phong nhớ lại năm xưa
còn là chiến tướng dưới tay Vương lão tướng quân, mỗi lần gặp chiến sự,
hắn đều xung phong hàng đầu, đã bao giờ sợ chết? Vì lập công ư, có nhưng hắn rất xem nhẹ, đa phần vì ôm một bầu nhiệt huyết báo đền non sông.
Tất cả là nhờ những lời dạy bảo của Vương lão tướng quân.
Vương tướng quân còn căn dặn bọn họ, sau này bất kể điều đi tới đâu, nhất
định không được để bị cuốn vào thị phi tranh đấu trong triều. Bọn họ là
võ tướng, trách nhiệm là giết địch, là bảo vệ đất nước, không phải để
sát hại đồng bào của mình.
Quý Trường Phong bị khơi lên ký ức
xưa, trong lòng có chút hối hận, tới địa phương an nhàn lâu ngày, hắn
quên đi hoài bão nhiệt huyết năm nào, dần dà lún vào đấu tranh giành
quyền lực trong quân, rồi bị người khác lôi kéo.
Giờ rơi vào cảnh
này, không thể lên lưng ngựa tung hoành sa trường, không thể còn cầm vũ
khí lên trận giết địch báo quốc nữa rồi.
Nghĩ tới đó Quý Trường Phong giật mình, một võ tướng không thể cầm quân ra trận thì người ta còn cần hắn làm gì?
Hai mắt nhắm chặt, Quý Trường Phong bị nhiều ngày cực hình thảm khốc tra
tấn chưa từng nhỏ lệ, không ngờ lúc này nước mắt tuôn trào.
Đều tại hắn quên mất chức phận của võ tướng, lún vào tham vọng quyền lực.
Nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất khiến hắn theo Thuận vương lại khác.
Đó là vì Thuận vương hiếu võ, tính cách phóng khoáng thẳng thắn, luôn đề
cao võ tướng, không như những người khác chỉ coi trọng kẻ đọc sách thánh hiền, khinh thường võ tướng thô lỗ.
Từ xưa tới nay võ tướng luôn thua quan văn một bậc, đó là mối hận trong lòng mỗi võ tướng.
Thấy Quý Trường Phong đang xúc động, Đường Kính Chi không cho hắn bình tĩnh lại suy xét vấn đề, cầm bức thư giơ ra trước mặt:
- Quý tướng quân xem đi, đây là cái gì?
Quý Trường Phong mở đôi mắt cay xè, lờ mờ thấy một tấm vải màu vàng phía trước.
- Đây là thư Hoàng thái hậu và hoàng thượng gửi cho ta, ngươi có đọc được nội dung trong đó không?
Quý Trường Phong lúc này nhận ra màu sắc vật chuyên dụng của hoàng đế đã là tốt lắm rồi, còn đọc chứ viết trên đó thì chịu, khàn giọng hỏi:
- Trên đó viết gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...