Quách Lai Phúc nghe thấy thế sắc mặt đại biến, triều đình có quyền lực
trưng thu lương thực, song nếu thi hành thì hắn có thể liên hợp thương
nhân khác phản kháng, có điều vị bá gia này thay triều đình mang lương
thực đi như thế, trời biết khi nào mới cấp tiền bù đắp.
Hầu Quang Diệu mặt trầm xuống, giọng chẳng lành:
- Năm ngoái thiên tai xảy ra, bản quan có triệu tập phú hào trong thành
quyên hiến cứu tế, Dư gia và Phương gia không tiếc tiền tiếc công bỏ
lương thực vật tư nuôi nạn dân hiến quân đội. Còn Quách chưởng quầy
ngươi đường đường là thương gia buôn lương thực mà quyên tặng còn ít hơn cả thương gia buôn vải, hiện triều đình mua lương chẩn tế nạn dân, ông
đòi bán giá cao kiếm lãi ... Quách chưởng quầy, bản quan cực kỳ thất
vọng đấy.
Nghe ra giọng bất mãn của Hầu Quang Diệu, Quách Lai
Phúc mồ hôi ướt đẫm lưng, nắm ngoái nhân thiên tai, hắn cùng đám đồng
nghề liên hợp khống chế giá lương thực trong toàn cảnh, quyên hiến chỉ
chút xíu lấy lệ, hiện giờ thấy Hầu Quang Diệu lật lại chuyện cũ sao
không sợ.
- Hầu, hầu đại nhân, hay hay là thế này, để thảo dân đi thương lượng với mấy thương gia kinh doanh lương thực khác, để, để
quyên hiến thêm cho triều đình, được không?
Quách Lai Phúc cúi đầu thật thấp để không ai nhìn thấy nét mặt mình lúc này:
Hầu Quang Diệu cười nhạt:
- Không cần, ngươi ra cái giá hợp lý đi. Nạn dân đang trên đường về, không có thời gian đợi.
Quách Lai Phúc chẳng phải hạng thiện lương, không cần biết nạn dân gì hết,
đầu xoay vần nghĩ cách ứng phó thì Đường Kính Chi xen vào:
- Quách chưởng quầy đã suy nghĩ kỹ chưa?
Quách Lai Phúc biết không còn đường lui, cũng không thể kéo dài thời gian nữa, nói như bị xẻo thịt, cắn răng nói:
- Bẩm Trung Nghĩa bá, giá lương thực không thể hạ thấp hơn nữa đâu ạ,
ngài không tin cứ đi nghe ngóng xem có nhà nào bán thấp hơn giá nhà thảo dân nữa không?
Lời này tức khí khiến sắc mặt Hầu Quang Diệu đại biến.
Đường Kính Chi dưới cái vẻ mặt kiêu căng lãnh đạm cũng ngạc nhiên lắm, y tuy
là quý tộc, nhưng không ở nơi này, người ta không sợ, nhưng mà một phú
thương lại dám không nể mặt tri châu đại nhân.
Hắn không còn muốn kinh doanh đất này nữa à?
Quách Lai Phúc tất nhiên không có cái lá gan đó, nếu không có khi chỉ nửa năm thôi cái hiệu lương thực của hắn bị quan phủ đống cửa, bản thân khó
tránh được họa lao tù:
- Thực ra thảo dân cũng rất quan tâm tới nạn dân phương bắc, sẵn sàng quyên hiến ba vạn gánh lương thực.
Nghe câu này sắc mặt Hầu Quang Diệu mới tốt hơn.
Thì ra là nghĩ bản thân nhất định sẽ bị ép giá thua thiệt, không bằng quyên hiến để kiếm lấy cái thanh danh tốt.
Đường Kính Chi giờ mới hiểu tính toán của Quách Lai Phúc, lần đầu tiên nở nụ cười:
- Trước khi tới đây Hầu đại nhân khen ngợi ông chủ Tụ Hương Thương Hành
lòng mang đại nghĩa, là thương nhân có lương tâm, quả nhiên không phải
quá lời.
- Không dám ạ, Hầu đại nhân quá lời thôi.
Quách Lai Phúc cố nặn ra nụ cười khó coi hơn khóc.
- Được, vậy thì cứ định giá như thế, đây là hai vạn lượng, Quách chưởng quầy hãy bảo họa nhị trong hiệu điểm hàng đi.
Đường Kính Chi nói rồi lấy một xếp ngân phiếu trong lòng ra đếm, đưa cho Quách Lai phúc:
Quách Lai Phúc tất nhiên không dám đếm lại tiền trước mặt y, nhưng hắn sớm
luyện thành bản lĩnh nhận biết kích cỡ màu sắc ngân phiếu đoán số tiền,
lợi dụng lúc vâng dạ mời hai vị đại nhân ngồi dùng trà, kín đáo dùng một tay đếm tiền, đếm thấy đủ tiền rồi mới bảo tiểu nhị điểm hàng, còn nếu
không đủ? Hắn sẽ vờ ngã cho số ngân phiếu xõa tung ra, sau đó nhân cơ
hội đường hoàng đếm lại tiền.
Hầu Quang Diệu thì sai tùy tùng bên cạnh đi thu xếp xe ngựa, tập trung người, đợi lương thực sắp xếp xong,
mai sẽ cho áp tải lên phương bắc.
Mua hai vạn lượng lương thực
với ba vạn quyên hiến không phải số lượng nhỏ, trong cửa hiệu bắt đầu
trở nên tất bật huyên náo, hai người Đường Hầu liền rời đi.
-
Đường bá gia, năm ngoái phương bắc thiên tai, kẻ này chẳng hề bận tâm,
chỉ quyên hiến rất ít, còn ngầm thao túng giá, làm bản quan rất khó
chịu. Nhưng đám người này rất đoàn kết, thế cục khi đó lại nguy cấp, hạ
quan chẳng thể làm gì được hắn.
Hầu Quang Diệu nhìn Quách Lai Phúc bận quát tháo ra lệnh đằng xa:
- Hôm nay mới được hả giận.
Không cần biết có yêu dân như trong miệng họ vẫn nói không, song nạn dân đổ
tới, các quan địa phương ắt phải tổ chức cứu tế, đề phòng người dân đói
ăn làm loạn, khi ấy quan viên đều phải hạ mình ăn nói nhũn nhặn với
thương gia.
Quách Lai Phúc lại không nể mặt, bảo sao Hầu Quang Diệu lại nhớ thù. (.)com
Đường Kính Chi mặc dù vừa rồi ỷ thế ép giá Quách Lai Phúc, nhưng chỉ là vạn
bất đắc dĩ, y xuất thân thương nhân cũng từng bị Vương Mông ép bỏ tiền
chẩn tai, đương nhiên có suy nghĩ khác:
- Hầu đại nhân nói lời ấy sai rồi! Quách chưởng quầy dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền, số tiền đó
ông ta được hưởng thụ một cách chính đáng, có quyên hay không thì tùy ý
muốn từng người, đó là lẽ thường tình. Còn triều đình không có tiền chẩn tai chỉ nói lên một điều, triều đình có tệ nạn.
Nghe thấy Đường
Kính Chi thẳng thắn chỉ trích tệ nạn triều đình, Hầu Quang Diệu mặt biến sắc, lời này lọt vào tai hoàng đế, sẽ bị cho là phỉ báng triều đình,
hơn nữa ông ta có quan điểm riêng:
- Đám thương nhân đó liên kết với nhau đẩy giá lên thế nào cũng không thể coi là đúng.
- Về tình nói vậy đúng là không sai.
Đường Kính Chi vẫn lắc đầu:
- Nhưng trong luật pháp có điều nào quy định năm xảy ra tai nạn, không cho thương nhân đẩy giá lên cao không?
- Cái này đúng là không có.
Hầu Quang Diệu lắc đầu, chuyện này chỉ dựa vào từng vùng tùy từng tình hình quan phủ ra quy định không được bán quá giá nào đó trong thời gian
ngắn, chứ không có quy định cụ thể.
- Đúng thế, vậy nên đó mới là sơ hở lớn, nếu các đại thần trong triều thương thảo định ra quy định
hợp lý, không phải là bù đắp lại thiếu sót này sao?
Đường Kính Chi trình bày.
Hầu Quang Diệu chỉ vuốt râu không nói, điều này không phải không ai nhận
ra, nhưng nói thì dễ, làm mới khó, bao nhiêu quan viên xuất thân từ đại
hộ phương nam, dám đề xuất ra chuyện này thì khỏi dám về quê nhìn mặt
hương thân phụ lão nữa.
Đường Kính Chi có thể nói vì y không làm quan không phải chịu
Hai người bọn họ đứng lại ở cửa thêm một lúc nữa, thấy Quách Lai Phúc nhận
mệnh rồi, không giở mánh gì nữa mới để lại vài người giám sát kiểm tra
số lượng, rồi đi tới cửa hàng lương thực lớn khác.
Năm ngoái
những kẻ này đều làm mất mặt Hầu Quang Diệu, nay nạn dân trở về, tình
hình ổn định hơn, vả lại Hầu Quang Diệu hiện chẳng biết mình còn ngồi
được ở cái ghế này bao lâu, chẳng kiêng kỵ nhiều, thêm vào được Đường
Kính Chi vị quý tộc ngang ngược phối hợp, mỗi hiệu đều mang suy nghĩ như Quách Lai Phúc, quyên hiến lương thực ít nhiều.
Đường Kính Chi
nhìn xe bò xe ngựa thêu từ mã xa hành, không ngừng chất lương thực lên
xe, thầm than đáng tiếc, nếu mình có thể phân thân làm ba, đi cùng hai
hướng kia, không cần bỏ tiền, chỉ dựa vào thân phận bá tước cũng kiếm
được không ít lương thực rồi.
Đi một vòng quanh các cửa hiệu lương thực, tám vạn lượng bạc mới tới tay Đường Kính Chi còn chưa ấm chỗ đã bay sạch.
Giải Quyết xong chuyện mua lương thực, Đường Kính Chi lại tới Trình phủ, nhờ Trình Uy phái quân sĩ hộ tống đội ngũ xe chở lương lên phương bắc.
Bận rộn suốt một ngày trời tối lúc nào cũng chẳng hay, Đường Kính Chi mời
Hầu Quang Diệu tới tửu lâu dùng cơm, ông ta bảo Đường Kính Chi tới
trước, bản thân đi xem Quý Trường Phong đã khai chưa, đồng thời an bài
chuyện chuyển chỗ cho hắn.
Đường Kính Chi và Ngọc Nhi tới trước, gọi món ăn, chẳng bao lâu Hầu Quang Diệu dẫn mấy nha dịch vào phòng bao, cười nói:
- Trung Nghĩa bá, chuyện ngài căn dặn hạ quan đã làm rõ rồi.
Rồi phẩy tay bảo một nha dịch đi tới bẩm báo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...