Đường Kính Chi căn dặn xong xuôi, Hồ An và Lý Cường lui ra làm việc,
Ngọc Nhi đang đứng bên cửa sổ, chợt đi tới ghé tai Đường Kính Chi thì
thầm:
- Tướng công, Đường Uy ở ngoài để lại ám hiệu, chúng ta có đi gặp hắn không?
- Đi.
Đường Kính Chi đoán Đường Uy biết tin y gặp phải thích khách nên tới xác định y vẫn bình yên.
Đường Kính Chi và Ngọc Nhi rời khách sạn, không cho người nội xưởng theo
cùng, Lý Cường không yên tâm, nhưng y nói có chuyện riêng dứt khoát
không cho theo, đành căn dặn y phải hết sức cẩn thận.
Ra đường, theo ám hiệu để lại của Đường Uy, xác định không ai theo dõi, mới tới điểm hẹn.
Đó là một cái ngõ đường ngang lối tắt rất phức tạp, hai người bọn họ vừa
đứng lại một lúc thì Đường Uy từ ngõ đối diện đội nói rộng vành đi tới,
nhìn Đường Kính Chi hết một lượt rồi kích động quỳ xuống:
- Nhị gia thực sự không sao, nô tài lo hết hồn.
Hôm qua cả đêm hắn không ngủ ngon.
- Xem đi, ta không sao, một chút thương tích cũng không có.
Đường Kính Chi giang rộng tay cười ha hả:
- Ngươi gặp ta hẳn còn chuyện khác nữa?
- Nhị gia trước khi đi chẳng phải đã gửi một bức thư về Lạc thành sao? Ở nhà đã viết thư trả lời rồi.
Đường Uy nói xong lấy từ trong lòng ra hai bức thư.
Đường Kính Chi gần như giật lấy phong thư, thấy ngoại trừ thư của Đường lão
thái quân, còn có thư của Lâm Úc Hương, kích động vô cùng.
Cứ tưởng Lâm Úc Hương sẽ không viết thư hồi âm riêng cho mình cơ.
Cố dằn lòng không mở thư của Lâm Úc Hương, Đường Kính Chi mở thư của Đường lão thái quân trước, nội dung bên trong nói cho y biết bà đã triều hồi
Bàng Lộc, an bài chuyện cứu trợ nạn dân, sau đó đàm phán với Giả Nam Sơn việc mua quyền kinh doanh ở Lưu Châu.
Rồi nói chuyện khai hoang
cơ bản đã hoàn tất, kênh đào đã hoàn thành, còn dặn dò y ở bên ngoài
phải chú ý sức khỏe, và những chuyện lặt vặt tương tự.
Đọc xong thư, biết Đường lão thái quân đã làm ổn thỏa chuyện mình căn dặn, Đường Kính Chi yên tâm hẳn.
Tới khi viết tấu cho Hoàng thái hậu, sẽ đem những chuyện thêm vào để nàng
vui, liếc nhìn Ngọc Nhi một cái, sau đó nhích người sang một bên, Đường
Kính Chi mới cẩn thận mở thư của Lâm Úc Hương ra.
Vốn Đường Kính
Chi miết thấy phong thư rất dầy, còn tường là có cả thư của đám Chu Quế
Phương nữa, nhưng mở ra rồi mới biết toàn bộ do Lâm Úc Hương viết.
" Phu nhân được phong làm Trung Nghĩa bá, thiếp thân hay tin rất mừng,
chuyện này đã lan truyền trong phủ, hẳn không bao lâu nữa toàn bộ người
dân Lạc Thành đều biết."
Đầu thư là bày tỏ niềm vui của một nữ
nhân khi tướng công của mình thăng tiến, hơn nữa thoáng mang chút tự hào về tướng công của mình, nếu không Lâm Úc Hương chẳng bận tâm tới chuyện người dân Lạc Thành có biết tin y được ban tước hay không.
Giữa
bức thư kể về những chuyện nhỏ Lâm Úc Hương gặp hàng ngày, như hôm nay
mặc y phục gì, buổi tối Tri Đông búi tóc ra sao, hôm trời mưa, ngày trời nắng, rồi nàng tự xuống bếp làm thức ăn mà nàng thích, kết quả bị lão
thái quân biết được trách phạt một phen.
Chỉ toàn là những chuyện rất bình thường nhưng Đường Kính Chi đọc không biết chán, như cảm thấy
mình được quay về Lạc thành, bất giác trong lòng dâng lên nhớ nhà da
diết.
Lật đến trang thứ hai sống mũi đã cay xè.
Ngọc Nhi
đứng ở bên cạnh, thấy Đường Kính Chi cầm thư đọc không chớp mắt mà nàng
thì lại không biết nhiều chữ lắm, hỏi nhỏ Đường Uy, mới biết là thư do
Lâm Úc Hương viết cho Đường Kính Chi.
Mũi hừ một cái, nàng quay ngoắt đầu đi khỏi phải nhìn chỉ tổ tức.
Lật tới trang cuối cùng, Đường Kính Chi từ nhớ nhung chuyển sang sung
sướng, vì những câu chữ đó không nói rõ, nhưng cho thấy Lâm Úc Hương rất nhớ y.
Thế là miệng y cười hết cỡ.
Đường Kính Chi vốn
định chia sẻ niềm vui với Ngọc Nhi, nhưng Ngọc Nhi thấy y tới gần đẩy y
ra, sau đó bỏ đi một quãng xa, không thèm để ý.
Đụng đầu vào tường, Đường Kính Chi ngượng mặt lắm, nhưng y vẫn cười toét miệng.
Đọc mấy dòng cuối Đường Kính Chi lòng trùng xuống.
Lâm Úc Hương không ngờ muốn y trở về nhà lúc nàng sinh con, nói nếu không
nàng sẽ rất sợ hãi, viết thêm cả ngày hai người thành phu thê thực sự,
mùng ba tháng 11.
Đêm hôm đó ngoài Lâm Úc Hương, y còn động phòng cùng Chu Quế Phương, nàng không nhắc, y cũng ghi nhớ trong lòng.
Ở xã hội lạc hậu này, nữ nhân sinh con là chuyện vô cùng nguy hiểm, liên
quan rất lớn tới tố chất tâm lý và sức khỏe của nữ nhân.
Nếu như
sức khỏe không tốt, không có sức mà dặn, nếu tố chất tâm lý không tốt,
lòng sẽ hoảng loạn, không phối hợp được với bà đỡ, lúc dùng sức không
thể dùng, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nụ cười không còn nữa, Đường Kính Chi không sao bình tĩnh lại được, lo lắng đi lại vòng tròng.
Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương tới nay đã mang thai hơn ba tháng, chỉ còn chưa đầy sáu tháng nữa là tới kỳ sinh nở.
Từ kinh thành tới Lạc Thành ước chừng hai mươi ngày, vậy y chỉ có thể ở ngoài năm tháng.
Còn may việc bàn bạc kinh doanh đã giao cho Dư gia và Phương gia, tình hình hiện tời mà nói, thời gian có vẻ còn khá là dư dả.
Đường Kính Chi đi vài vòng tâm tình dần bình tĩnh lại, thực ra y cũng muốn về nhà ở bên cạnh thê tử lắm chứ, để thi con ra đời, có thể cảm thụ được
niềm vui làm cha, nhưng hiện giờ thế cục triều đình phức tạp như thế, y
lo hoàng đế và hoàng thái hậu sẽ không cho y nghỉ phép.
- Tướng công, trong thư của Nhị nãi nãi có chuyện gì không hay à?
Ngọc Nhi vốn không muốn nhắc tới Lâm Úc Hương, nhưng thấy Đường Kính Chi
đang cười, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chuyện sang lo lắng nóng ruột,
cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Trong bụng Lâm Úc Hương đang có em bé, chẳng lẽ có chuyện gì? Ngọc Nhi đột nhiên lòng thắt lại.
Đường Kính Chi lắc đầu nói:
- Không sao cả, chỉ là Úc Hương nói một mình sinh con rất sợ, muốn ta trở về Lạc thành với nàng trong ngày sinh
Ngọc Nhi thở phào:
- Nhiệm vụ hoàng thái hậu giao cho chúng ta sắp làm thành rồi, đợi về tới kinh thành chúng ta xin nghỉ phép là được.
- Đâu có đơn giản như thế.
Đường Kính Chi cười méo miệng, chẳng giải thích nhiều, quay sang Đường Uy hỏi:
- Đã có thư tới vậy con Hải Đông Thanh đang ở chỗ ngươi hả?
- Vâng ạ, nó đang nghỉ trong một khách sạn của Đường gia.
- Vậy lát nữa ta gửi một bản tấu lên kinh dùng tới nó, sau đó đưa cấm quân trong phủ chuyển cho hoàng thái hậu.
Không còn việc gì nữa, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi quay về tiểu viện khách
sạn, bắt đầu viết tấu chương xin hoàng đế ban chỉ, cho y quyền lực truy
quét Bồ Đề giáo, viết tới đó liền nhắc tới chuyện gặp thích khách, không muốn Hoàng thái hậu lo, nên y chỉ viết sơ qua.
Cuối cùng là y
nhắc tới việc cùng Hầu Quang Diệu và Trình Uy hợp kế bắt Quý Trường
Phong kể ra thật kỹ, đồng thời giải thích rõ thiệt hơn với Hoàng thái
hậu, tuy đây là kế sách hãm hại quan viên triều đình, nhưng là biện pháp tốt đễ giữ chức cho Hầu Quang Diệu, đồng thời đả kích thế lực của Thuận vương.
Y cho rằng chuyện có lợi như thế, Hoàng thái hậu sẽ không phản đối.
Đợi viết xong tấu chương, Đường Kính Chi giao cho Ngọc Nhi chuyển cho Đường Uy, tới khi nàng trở về thì có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới,
những xưởng vệ bị thương nhẹ đều rút cương đao ra chắn trước cửa tiểu
viện.
Một lúc sau thấy mười mấy nha dịch đao cương đao chạy tới,
người đi đầu trên áo còn dính vết máu, thấy phía này cảnh giác như vậy,
vội dừng lại nói:
- Thuộc hạ là tổng bộ đầu Quan Đại Hải của lục
phiến môn Nguyên Tuyền thành, Quý Trường Phong và toàn bộ số thuộc hạ đã bị bắt, Hầu đại nhân sai thuộc hạ tới mời Trung Nghĩa bá tới đại lao
thương lượng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...