Thích khách quá nhiều, cho nên Ngọc Nhi không thể phân tâm, đến khi tạm thời đánh lui thích khách thì mất dấu Đường Kính Chi mất rồi, nàng tức thì hoảng hốt, tung người đi tìm, chạy theo hướng đông tìm kiếm. Có điều Trương Lượng không nghe lời nàng nói chạy theo hướng đông mà chạy theo hướng nam, còn luồn lách trong ngõ sâu, Ngọc Nhi sao đuổi theo được.
Càng tìm càng mất hút, Ngọc Nhi sỡ hãi vô cùng, nàng chạy một lèo tới cửa thành đông vẫn không thấy tướng công thư sinh đâu cả, lúc này chẳng còn nghĩ nhiều nữa, lớn tiếng gọi.
Nàng gọi một hồi lâu mà không thấy Đường Kính Chi trả lời, trái tim như rơi xuống đáy vực, cố kìm chế lắm mới không khóc, tiếp tục chạy theo hướng khác vừa chạy vừa gọi.
Nếu tướng công thư sinh có làm sao nàng không thiết sống nữa, thậm chí còn nghĩ tới cả ở Lạc thành, nếu lão thái quân hay tin đích tôn gặp bất trắc, liệu có đi cùng luôn không?
Luôn miệng nhắc bản thân phải bình tĩnh, nhưng lo quá ắt loạn, nàng sao bình tĩnh nổi, thời gian càng trôi đi, nàng càng sợ hãi, thế rồi đang lúc tinh thần sắp thoát khỏi sự khống chế, sụp đổ tới nơi thì nghe giọng Đường Kính Chi, Ngọc Nhi thi triển khinh công tới tột, như con chim én, lướt qua con ngõ nhỏ phóng tới.
- Kính Chi.
Cuối cùng nhìn rõ tướng công thư sinh lành lặn đứng ở đầu ngõ, Ngọc Nhi nhào thẳng vào lòng y.
Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp.
Đường Kính Chi biết Ngọc Nhi không tìm thấy mình hẳn hoảng sợ lắm, thấy nàng khóc nức nở, lòng vừa thương vừa cảm động trước chân tình của nàng, ôm vào lòng vỗ về:
- Ngoan, ngoan, đừng khóc, chẳng phải tướng công vẫn ổn sao? Xem này ngay cả một vết thương cũng không có.
- Đều tại tỳ thiếp làm thất lạc tướng công.
Ngọc Nhi nghẹn ngào tự trách:
- Nha đầu ngốc, lúc đó nhiều thích khách như thế, nàng bảo người đưa ta đi trước, một mình ở lại đoạn hậu là quyết định chính xác.
Đường Kính Chi vuốt sống lưng Ngọc Nhi, thì thầm tai nàng trấn an.
Ngọc Nhi ôm lưng Đường Kính Chi khóc một hồi mới dần bình tĩnh lại, phát hiện có một hán vệ đứng cảnh giác nhìn quanh hộ vệ cho bọn họ cũng kệ xấu hổ không muốn rời tướng công thư sinh lúc này, nghi hoặc hòi:
- Trước đó chẳng phải có hai người theo bên cạnh chàng à? Sao giờ chỉ còn một người, chàng lại gặp phải thích khách à ?
- Chuyện là thế này ...
Nhi nghe kể Trương Lượng phụng chỉ Tề Đức Thịnh giết tướng công của mình, lòng càng thêm tự trách, đáng lẽ lúc đó không nên để hắn đưa tướng công thư sinh đi.
Mấy ngày trước hắn bị tướng công thư sinh hạ lệnh đánh 20 roi, trong lòng sao có thể không oán hận? Mình quá sơ xuất rồi.
Thực ra sao trách nàng được, khi ấy tình hình hỗn loạn, nàng chẳng kịp để ý hai người theo bên cạnh Đường Kính Chi là ai nữa.
Đường Kính Chi cũng tự trách bản thân, vốn y được Hoàng thái hậu cho biết hoàng đế trẻ đang dần làm suy yếu quyền lực cũng như thế lực của Tề Đức Thịnh, nghĩ lão ta như ve sầu cuối hè, chẳng kêu được mấy ngày nữa. Không ngờ lão ta dám ám sát mình.
Mình quá sơ xuất rồi.
Đường Kính Chi thầm cảnh tỉnh bản thân, bất kể thế nào Tề Đức Thịnh cũng là đệ nhất sủng thần bên cạnh hoàng đế, nắm nội xưởng trong tay, dù lão ta có trung thành đến mấy cũng đâu có chuyện ngồi khoanh tay đợi bị lật đổ.
Có lẽ gần đây tại mọi việc quá thuận lợi làm mình lơ là.
Ngọc Nhi đã tới, Lý Cường quay về xem tình hình, thấy thích khách kẻ chết kẻ trốn, đã không còn nguy hiểm nữa, tới chỗ nấp của Đường Kính Chi báo cáo:
- Bẩm bá gia, đám thích khách chết quá nửa, số còn lại đã rút lui rồi.
- Ừm, vậy chúng ta về xem.
Đường Kính Chi vỗ vai Ngọc Nhi, đi về nơi mình bị hành thích:
- Thương vong bên ta thương vong ra sao?
- Bẩm bá gia, chúng ta có ba người bị trọng thương, không ai bị chết, những người khác ít nhiều đều bị thương nhẹ, song không đáng ngại lắm.
Đường Kính Chi vừa đi vừa hỏi, chẳng mấy chốc đã quay về chỗ xảy ra chuyện, lúc này đã có gần nghìn quân sĩ từ bốn phía cổng thành tới cứu viện, Hầu Quang Diệu cũng có mặt.
Quân sĩ đứng canh bên ngoài thấy Đường Kính Chi tới, nhường đường cho bọn họ đi vào, Hậu Quang Diệu đang như có lửa đốt trong lòng, lo Đường Kính Chi gặp chuyện bất trắc, như thế không chỉ mất chức mà thiên tử nổi giận tính mạng ông cũng nguy hiểm, dù sao Đường Kính Chi gặp nạn ngay trong thành trì ông ta quản hạt, trách nhiệm không thể tránh khỏi.
Y có bề gì, e Nguyên Tuyền thành này mười người ít nhất có tới tám mất mũ ô sa, những ai liên quan tới việc trị an chắc chắn bêu đầu giữa chợ.
Cho nên lúc này thấy Đường Kính Chi bình an trở về, khỏi phải nói ông ta vui mừng cỡ nào, lật đật chạy tới cúi mình thật sâu, hơn cả lần đầu gặp mặt:
- Đều tại hạ quân vô năng khiến lượng lớn thích khách trà trộn vào trong thành ám sát Trung Nghĩa bá, hạ quan đã sai quân sĩ truy lùng, nhất định sẽ không cho bọn chúng chạy thoát.
- Hầu đại nhân đứng dậy đi.
Đường Kính Chi lúc này không hứng thú nói lời khách khí, chỉ nói một câu rồi đi về phía người nội xưởng.
Hồ An tay bị thương, lúc này quấn băng hết cả tay trái, thấy Đường Kính Chi bình an trở về, mới yên lòng, nếu y có bề gì, đám xưởng vệ bọn chúng chết chùm hết, chỉ hạng ngu xuẩn như Trương Lượng mới nghe lời phỉnh phờ của Tề Đức Thịnh.
- Trung Nghĩa bá hồng phúc tề thiên, ngài về rồi tốt quá, tại hạ quan bảo vệ bất lực! Xin ngài trách phạt.
- Bọn thuộc hạ bất tài, suýt nữa làm bá gia gặp hiểm nguy, xin bá gia trách phạt.
Nhớ lại sự nghiêm khắc của Đường Kính Chi, đám xưởng vệ không khỏi sởn gai ốc, nên Hồ An vừa quỳ xuống, cả đám quỳ xuống, mong được phạt nhẹ phần nào.
Không ngờ Đường Kính Chi ôn hòa nói:
- Các ngươi đứng dậy cả đi, trước đó các ngươi toàn lực bảo vệ ta, ta thấy cả. Các ngươi chỉ có công không ai có tội hết.
Đám xưởng vệ ngạc nhiên lắm, mười mấy xưởng vệ nhìn y chằm chằm, thấy y không đóng kịch, thở phào đứng dậy.
Đường Kính Chi chu đáo hỏi thăm thương tích từng xưởng vệ, đang vỗ về ba người bị trọng thương thì đột nhiên phía đầu đường có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, có thể nhận ra chỉ có một con ngựa, cho nên mọi người đều nhìn sang, song không ai lo sợ.
- Báo, Trình đại nhân bị ám sát trước phủ trọng thương, hiện giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.
Đó là một quân sĩ mặc thiếp giáp nặng nề, song tới gần vẫn nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa quỳ báo:
- Cái gì? Phía Trình đại nhân cũng gặp thích khách?
Hầu Quang Diệu mặt trắng bệch, giọng không kìm nổi mà run lên:
Đường Kính Chi bị hành thích an toàn trở về, Hầu Quang Diệu dâng tấu thỉnh tội có thể nhờ đồng liêu hảo hữu trong kinh nói đỡ, cùng giở chút thủ đoạn bút mực, may chăng thì giữ được chức. Giờ ngay cả Trình Uy cũng bị ám sát hôn mê bất tĩnh, sĩ đồ của ông ta coi như xong rồi.
Trình Uy tuy nắm quân quyền, nhưng trị an lại do ông ta quản lý.
- Hầu đại nhân, chúng ta mau đi tới phủ Trình đại nhân xem sao!
Đường Kính Chi nghe tin này cũng cả kinh, bên cạnh Trình Uy chẳng phải có 60 thân binh bảo vệ sao, sao có thể để kẻ gian hành thích thành công?
Không biết có phải cùng một đám thích khách tấn công mình không.
Nếu không phải thì làm sao trùng hợp như thế được?
Kẻ đứng đằng sau là ai đây? Dám cùng một đêm ra tay cả hai mục tiêu không dễ chơi, lại ngay trong thành.
Đường Kính Chi thầm suy nghĩ, đột nhiên một hình ảnh hiện ra trong đầu.
Chẳng lẽ là Thuận Vương?
Người này hành sự quyết đoán, làm chuyện gì cũng thích nhanh gọn, loại thủ đoạn ám sát, trực tiếp giết mình trừ hậu họa, phù hợp với phong cách của hắn.
Ngoài ra y cũng không nghĩ ra được ai có thực lực lớn hơn thế nữa.
Tề Đức Thịnh cũng có khả năng này, nhưng theo lời Trương Lượng thì lão ta định ra tay ngoài thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...