Đường Kính Chi chưa đáp, Trình Uy đã hỏi xen vào:
- Trung Nghĩa bá định hợp tác kinh doanh vải vóc với bọn họ? Năm ngoái triều đình khó khăn, hai nhà này quyên hiến rất nhiều vật tư, mưới mấy vạn tướng sĩ của mạt tướng mới có đủ cái ăn cái mặc, chuyện này Trung Nghĩa bá cứ yên tâm mạt tướng nhất định hỗ trợ hết sức.
Đường Kính Chi mừng rỡ, không biết hai người đó còn quyên hiến cho quân đội.
Còn về Hầu Quang Diệu, ông ta quản chính vụ, tiếp xúc với phú hào rất nhiều, Dư gia và Phương gia cũng chỉ là hai trong số đó thôi, không chú tâm lắm.
Một lát sau, bên ngoài có giọng hai người nói:
- Thảo dâm Dư Tắc Thành/ Phương Vô Phong bái kiến hai vị đại nhân.
Hai người Hầu Trình thấy bọn họ không bái kiến Đường Kính Chi thì ngạc nhiên lắm, chẳng nhẽ những thương gia này lại thiếu kiến thức như vậy?
Đường Kính Chi lên tiếng:
- Vào đi.
Dư Tắc Thành và Phương Vô Phong nghe Đường Kính Chi bảo bọn họ vào thì đưa mắt nhìn nhau kinh hãi.
Phải biết ở quan trường, người có thân phận thấp không có quyền lên tiếng, như vậy người trẻ tuổi kia còn có thân phận cao hơn hai vị trưởng quan đứng đầu Tịnh Châu.
Dư Tắc Thành toát mồ hôi, hôm nay rốt cuộc mình gặp được thần thánh phương nào trong cửa hiệu vậy? Không biết có đắc tội với y không?
Hai người bọn họ cẩn thận đứng đợi ở cửa một chút, thấy bên không không ai lên tiếng nữa mới đi vào. Vừa bước qua ngưỡng cửa thấy Đường Kính Chi ngồi ở chủ vị thì hoảng hồn quỳ cả xuống.
Đường Kính Chi biết bọn họ sợ lúc nãy ở ngoài cửa bái kiến không nói tới mình, lên tiếng trước:
- Đứng cả lên đi, các ngươi không biết thân phận bản bá gia, không có tội.
Tranh thủ quan sát Phương Vô Phong, mặt to tai lớn, người béo tốt, tướng có phúc, tuổi chừng 50 như Dư Tắc Thành.
Vị công tử trẻ này là vị bá tước, chẳng trách.
- Vi này là Đường bá gia Trung Nghĩa bá từ kinh thành tới.
Trình Uy nhìn ra hai người bọn họ không biết thân phận Đường Kính Chi liền lên tiếng giới thiệu thay.
Hai người kia rối rít thỉnh an, được Đường Kính Chi ban cho ngồi, hai người kia dè dặt chỉ dám đặt nửa mông xuống ghế.
Người đã tới đủ, Đường Kính Chi nói vào chính sự, nghe y nói muốn kinh doanh hợp tác đồ thêu với mình, hai vị gia chủ đều thầm kích động, mấy năm qua bọn họ vị Trịnh gia và Đặng gia mới quật khởi cướp đi không ít khách hàng, nói là hoàn toàn bị cưỡi lên đầu cũng không quá.
Nguyên nhân hoàn toàn vì nguồn cung cấp hoàng hóa lâu năm của bọn họ có vấn đề, nếu là thương gia khác, tìm người hợp tác mới là được, nhưng quy củ tổ truyền không cho phép họ tùy tiện đổi chủ hàng. Huống hồ bọn họ cũng từng qua bên kia tìm hiểu, nếu mình tìm đối tác khác, gia tộc dệt vải trăm năm kia cũng xong đời.
Bao nhiêu đời hợp tác làm ăn, hai bên có nhiều mối quan hệ, con cháu hai nhà thông hôn với nhau cực nhiều, không ai muốn nhìn thấy kết cục đó.
Thêm nữa mặc dù đối tác của bọn họ tuy tổn thương nguyên khí, song vẫn có hi vọng dựng lại, mà tơ lụa nơi đó sản xuất ra không tệ.
Nếu có thêm vụ kinh doanh đồ thêu này, như thế có thêm thời gian đợi phía bên kia phục hồi, không còn sợ Trình gia và Đặng gia nữa.
Song bước vào kinh doanh đồ thêu phải có mẫu vẽ mới mẻ đặc sắc mới được, Dư Tắc Thành hỏi:
- Không biết Trung Nghĩa bá có mang hàng mẫu không? Nếu hình vẽ tốt, thảo dân và Phương gia chủ tất nhiên sẵn lòng hợp tác.
- Hình vẽ rất nhiên mới mẻ độc đáo, có điều trong tay ta không có hàng, các vị muốn hợp tác phải tìm thợ thếu chế tác.
Đường Kính Chi mìm cười lấy một cái khăn đưa cho Dư Tắc Thành:
Dư Tắc Thành dùng hai tay nhận lấy, cẩn thận mở ra xem, tức thì hai mắt trợn tròn, Phương Vô Phong thấy thế tò mò ghé tới xem, cũng kinh ngạc, mắt như đóng đinh lên chiếc khăn thêu.
Phong cách vẽ này, hai bọn họ gộp lại hơn trăm tuổi cũng chưa bao giờ nghe thấy.
- Trung Nghĩa bà có phải định dùng mẫu vẽ này nhập cổ phần, giao cho thảo dân và Phương gia sản xuất, tiền kiếm được sẽ chia theo phần trăm?
Đường Kính Chi nói không có hàng, tự mình phải kiếm thợ thêu sản xuất, cho nên Dư Tắc Thành suy đoán như vậy.
Phương Vô Phong bắt đầu suy nghĩ tính khả thi.
- Không, ta cũng không dấu các ông, hiện giờ ta đang cần gấp tiền, nếu như hai nhà đồng ý hợp tác, ta có thể trao quyền kinh doanh ở Tịnh Châu và Hà Châu cho các ông, ta đảm bảo ở hai châu này không còn bán cho ai khác nữa.
Đường Kính Chi thì lại lắc đầu, thu mẫu thêu về:
- Đi cùng với ta trong chuyến đi này có không ít người của nội xưởng, bọn họ đi theo là để giám sát không cho những thương gia khác mô phỏng mẫu vẽ trong tay ta. Các ông đều lăn lộn thương trường hàng chục năm, lợi nhuận trong vụ kinh doanh này ra sao hẳn đã có cân nhắc.
Hai vị gia chủ đều ngần ngại, bọn họ chưa bao giờ hợp tác kiểu này, hơn nữa cũng chưa có tiền lệ không cho người khác mô phỏng hình vẽ.
Làm sao ngăn nổi?
Nếu mà ngăn được thì lợi nhuận tất tất nhiên rất khả quan, còn không thì lợi nhuận hạn chế nhiều, cả hai trầm mặc không nói.
Nguyên nhân chủ yếu vấn là có ngăn được hay không, lợi nhuận sẽ chênh lệch rất lớn, cho nên bọn họ không biết phải ra giá thế nào.
- Đường bá gia, hạ quan cũng hiểu phần nào quy tắc thương trường, nhưng chưa bao giờ nghe qua chuyện không cho người khác mô phỏng hình vẽ. Nếu ngài để người của nội xưởng lại tra xét thương gia mô phỏng, có phải là không hợp quy củ lắm?
Hầu Quang Diệu không vừa lòng, mặt trầm xuống nói:
Chưa nói Đường Kính Chi làm thế có phạm quy củ thương gia hay không, chỉ việc lợi dụng nội xưởng đả kích đối thủ tiềm tàng để kiếm lời là chuyện không thể làm.
Nội xưởng thân phận thế nào?
Bọn họ là tư binh của hoàng đế, làm gì có chuyện lợi dụng họ để kiếm tiền, đả kích người dân?
Tên Đường Kính Chi này không coi ai ra gì nữa hay sao?
Mặc dù Hầu Quang Diệu tận lực áp chế lửa giận trong lòng, nhưng người ngồi ở đây đều có ánh mắt lão luyện, sao không nghe ra ông ta nổi giận, hai vị gia chủ càng thất kinh, sợ tri châu đại nhân không làm gì được Đường Kính Chi, đem lửa giận trút lên mình.
Trình Uy cũng cảm thấy cách làm của Đường Kính Chi không thỏa đáng, song hắn không quản chính sự địa phương nên chẳng muốn ôm rơm rặm bụng.
Đường Kính Chỉ chẳng trả lời, tháo bảo kiếm bên hông ra đặt lên bàn.
Hầu Quang Diệu tức thì như nghẹn xương trong cổ, không nói ra lời.
- Hầu đại nhân, trước kia có người mô phỏng mẫu vẽ của người khác không thì bản quan không quản. Nhưng nếu ta đem mẫu vẽ này bán đi, lại có thương gia khác lấy nó kiếm lời, như vậy ta không chấp nhận.
Đường Kính Chi không muốn trở mặt với Hầu Quang Diệu, nhưng y rất cần tiền, nên chỉ có thể nghiêm mặt, gằn giọng nói:
Hầu Quang Diệu hừ khẽ một tiếng, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với thái độ ngang ngược của Đường Kính Chi.
Trình Uy xen vào, phá vỡ không khí gượng gạo:
- Đường bá gia, suy nghĩ của ngài tuy tốt, nhưng chỉ để lại vài người của nội xưởng sao có thể bắt được toàn bộ thương gia mô phỏng trong toàn cảnh Tịnh Châu.
- Chuyện này thì phải làm phiền Hầu đại nhân rồi.
Đường Kính Chi mặt hòa hoãn hơn nói:
- Ta muốn tra là những đại thương hộ, còn bách tính bình dân muốn kiếm chút tiền kiếm ăn qua ngày thì không cần để ý.
Hai vị gia chủ mặt mày méo xẹo, ngươi đã mâu thuẫn với Hậu đại nhân rồi, người ta làm gì có chuyện giúp đỡ? Hiện giờ vụ làm ăn này với bọn họ thành cái gân gà rồi, ăn thì chẳng có thịt, bỏ thì tiếc.
Hầu Quang Diệu không muốn mâu thuẫn công khái hóa, chắp tay nói:
- Hạ quan sẽ tận lực mà làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...