Phòng ngủ của hai ả ở phía đông, vì bọn chúng là nô tỳ, nên ở chung với trong trong một phòng đơn, thấy sắp tới nơi rồi, Tuyết Nhi ỷ chân đau, cả người dựa vào Đường Kính Chi, lúc này nhìn bề ngoài ả chiếm hết thượng phong rồi.
Điệp Nhi không cam tâm, nhưng chỉ đành thầm tính, lát nữa lên giường, dựa vào tấm thân này kéo Đường Kính Chi lại bên mình.
Cả ba mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, sắp tới nơi thì đột nhiên sau lưng có tiếng ho khẽ, Đường Kính Chi mừng rỡ, hai nha hoàn thì biến sắc.
Điệp Nhi thi lại ánh mắt lả lơi, Tuyết Nhi không dám dựa vào người Đường Kính Chi nữa.
- Đã muộn như thế rồi, hai đứa các ngươi sao còn ... Á, ra là bá gia.
Người tới là Vương quản gia, trong phủ đầy tai mắt của ông ta, hành tung hai nha hoàn này tất nhiên bị ông ta nắm trong lòng bàn tay.
Đường Kính Chi mặt bối rối, như vụng trộm với nha hoàn bị người ta bắt gặp, ấp úng giải thích:
- À, là ta đây, thời gian không sớm nữa, ông thay ta dìu Tuyết Nhi về phòng, nó bị thương ... À, ta đi trước đây.
Nói xong là đi ngay, tới quãng xa không ai nhìn thấy nữa mới thở phào, mặt trở nên nghiêm túc, mặc dù hai nha hoàn này không hiểu võ công, nhưng y không yên tâm sau khi rời kinh, để hai quả bom này lại, an toàn của Nhu Nhi và Uyển Nhi rất không đảm bảo.
Đường Kính Chi để ý thấy, hai nha hoàn này ngầm tranh đấu ghen tuông nhau thế nào, sợ bọn chúng vì được mình sủng ái mà hại nữ nhân khác của mình.
Đứng đợi một lúc thì Vương quản gia đưa hai nha hoàn kia vào phòng quay lại, Vương quản gia thấy Đường Kính Chi đứng đó thì hiểu vừa rồi y không bị hai nha hoàn kia mê hoặc.
Nếu là quản gia bình thường, tất nhiên ông ta không dám phá hỏng chuyện tốt của chủ tử, nhưng ông ta được Hoàng thái hậu phái tới, phải làm tròn chức trách của mình.
Đường Kính Chi vẫy tay gọi ông ta tới, hỏi:
- Vương quản gia, ông đã tra ra được lai lịch hai nha hoàn này chưa?
Vương quản gia khom lưng đáp:
- Bẩm bá gia, hai nha hoàn đó do Ngũ hoàng tử phái tới.
- Ngũ hoàng tử sao?
Từ khi tới kinh thành, Đường Kính Chi tựa hồ chẳng nghe chuyện gì liên quan tới vị hoàng tử này, ấn tượng sâu nhất của y là Lục hoàng tử đã bị hoàng đế trẻ xử lý.
Khâm sai thứ hai Tô Bác, từng là Lại bộ tả thị lang chính là nhạc phụ của Lục hoàng tử.
- Vâng ạ, Ngũ hoàng tử tên chỉ có một chữ Chiêm, năm nay 18 tuổi, do bắc cung nương nương của tiên đế, Chu quý phi sinh ra, trong số các hoàng tử, địa vị chỉ thua đương kim hoàng thượng. Có điều Ngũ hoàng tử từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, ba ngày một trận ốm, không hỏi tới chính sự, nên chẳng có ai ủng hộ.
Trong hoàng tộc cũng phân chi phụ và đích hệ.
Hoàng tử do hoàng hậu và ba quý phi tây cung, nam cung và bắc cung sinh ra mới là đích hệ.
Những tần phi, chiêu nghi, tiệp dư, quý nhân, tài nhân hoặc là cung nữ nào đó được hoàng đế nhất thời cao hứng sủng hạnh, hoài thai rồng đều thuộc chi phụ.
Kế vị ngôi báu cũng theo trình tự đó mà tính, đầu tiên là trưởng tử, rồi hạ xuống, trừ khi không có vị hoàng tử thuộc đích hệ nào thì hoàng tử chi phụ mới có phần.
Ngũ hoàng tử do bắc cung nương nương sinh ra nên có địa vị cực cao.
Có điều đó chỉ là khi tiên hoàng còn sống thôi, hiện giờ hoàng đế trẻ đã đăng cơ rồi thì các vị hoàng tử khác đều như nhau hết, không có cao thấp gì nữa.
Nghe Vương quản gia giải thích, Đường Kính Chi ngạc nhiên:
- Nếu hắn không hỏi tới chính sự thì còn cài người vào phủ ta làm gì?
- Bẩm bá gia, người thì là của Ngũ hoàng tử cái vào, nhưng hai nha hoàn này thực sự nghe lệnh ai thì chưa rõ.
Vương quản gia giải thích:
- Vị hoàng tử này ốm bệnh yếu ớt nên cũng nhát gan, bất kể là hoàng tử nào nhờ vả, hắn cũng không dám từ chối, nên tiểu nhân không tra ra kẻ thực sự đứng sau là ai.
Đường Kính Chi nghe thế mới vỡ lẽ, hiện giờ trừ Thuận vương còn nhiều hoàng tử ở lại kinh thành, hoàng đế trẻ không phải chỉ đối phó với một người, nếu không dù Thuận vương có thế lực, hoàng đế trẻ cũng xử lý được rồi.
Hoàng thái hậu và hoàng đế đều lo một khi ra tay với Thuận vương, khiến các hoàng tử khác sợ hãi, tới lúc ấy có dã tâm cũng được, không dã tâm cũng được, vì giữ mình, bọn họ liên hợp với nhau.
- Thì ra là thế, thật đau đầu.
Đường Kính Chi day trán:
- Bá gia, hay là tiểu nhân đuổi bọn chúng ra khỏi phủ cho xong.
Vương quản gia đề xuất ý kiến:
- Không được.
Đường Kính Chi phủ quyết ngay:
- Đuổi bọn chúng ra ngoài thì trong thời gian ngắn có thể yên tâm, nhưng kẻ đứng đằng sau muốn đối phó với ta há có thể cam lòng? Tới khi đó bọn chúng sẽ lại nghĩ cách đưa kẻ khác vào, hoặc không thì có trăm ngàn thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ mua chuộc nha hoàn hạ nhân trong phủ, tới khi đó không phân biệt được kẻ địch là ai nữa.
Vương quản gia thầm thán phục, chẳng trách vị này còn trẻ thế đã được Hoàng thái hậu tin cậy, không những có thủ đoạn còn có dũng khí, ai dám để người kẻ địch kè kè bên cạnh như thế.
Đường Kính Chi dặn dò Vương quản gia cắt cử người chuyên môn theo dõi hai nha hoàn này, tuyệt đối không thể để bọn chúng làm hại di nương của mình, rồi sau đó tách nhau ra.
Tới tiểu viện của Nhu Nhi, Đường Kính Chi thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, rón chân rón tay đi vào, nhìn thấy Nhu Nhi đang chú tâm thuê thùa.
Vẻ mặt của Nhu Nhi cực kỳ tập trung chuyên chú, không biết gì tới xung quanh, ánh đèn vàng vọt chiếu ánh sáng lên người nàng, làm khuôn mặt đáng yêu của nàng thêm vẻ nhu mì.
Trông nàng lúc này không còn là tiểu nha đầu nữa, mà giống một người vợ hiền dịu đảm đang rồi.
Đèn không được sáng lắm, làm việc thêu thùa tỉ mỉ này, chắc chắn không tốt cho mắt, Đường Kính Chi thấy nàng quá tập trung, tới ngay cả mình đi vào cũng không phát hiện ra, sợ nàng giật mình, nhẹ nhàng đi tới bên giường.
Nhìn về phía hoa văn nàng đang thêu, quả nhiên nha đầu này không kìm chế được, thêu lễ vật tặng cho Hoàng tái hậu, Đường Kính Chi nắm tay nàng nói nhỏ:
- Thời gian không còn sớm nữa, để mai hẵng làm.
Dù động tác của Đường Kính Chi rất nhẹ song vẫn làm Nhu Nhi giật nảy mình, nếu chẳng phải y đã có chuẩn bị giữ lấy tay cầm kim thêu của nàng, đoán chừng Nhu Nhi đã bị kim đâm vào tay.
Ngẩng mặt lên thấy tướng công mình tới, Nhu Nhi chớp mắt chuyển sang khuôn mặt tươi cười:
- Thiếp còn tưởng hôm nay tướng công tới chỗ Uyển Nhi muội muội chứ.
- Sao nào, thì ra Nhu Nhi không hoan nghênh ta à, vậy ta đi ...
Đường Kính Chi cố ý làm ra vẻ không vui, đứng dậy bỏ đi.
Nhu Nhi ngây thơ, cuống lên vội giữ lấy ống tay áo của y, cái môi nhỏ chu lên hờn dỗi, bắt gặp ánh mắt trêu ghẹo của Đường Kính Chi mới hiểu ra, tức thì ngượng chín cả mặt.
Vẻ e thẹn mê người của tiểu mỹ nhân khiến Đường Kính Chi vừa bị hai nha hoàn kia khiêu khích một hồi tức thì lửa dục bốc cao, ôm nàng vào lòng, hai tay sờ xoạng cặp mông tròn lẳn vênh vểnh:
- Nhu Nhi thích ta như thế, vậy chúng ta lên giường thảo luận nhân sinh nhé.
- Tướng công không biết thẹn.
Nhu Nhi vung nắm đấm nhỏ, đấm thùm thụp, mặt đỏ như gấc chín, cũng chẳng biết từ bao giờ tướng công trở thành mồm mép ba hoa rồi.
Nàng vẫn còn nhớ lần đầu nghe tướng công nói muốn thảo luận nhân sinh, mình còn ngốc nghếch muốn học tập theo tướng công, kết quả bị tướng công cởi hết y phục, lần đó toàn thân bị tướng công nhìn hết rồi ...
- Thế nàng có muốn thảo luận không, không ta tới tìm Uyển Nhi nha, muội muội nàng rất ham học hỏi đấy ...
Đường Kính Chi biết những di nương của mình ngầm so bì với nhau, vì khích Nhu Nhi làm theo ý mình cố ý nói thế, tay đưa lên bộ ngực mềm mại của Nhu Nhi xoa nắn, khiến nàng yêu kiều thở hồn hển, thu ba ngấn nước, hai núm vú nhỏ cũng săn cứng lại:
Quả nhiên Nhu Nhi mắc bẫy, bầu ngực bị trêu đùa khiến toàn thân nàng run lên từng cơn, thỏ thẻ:
- Tướng công, người ta ... Người ta cũng ham học hỏi mà, tướng công chỉ bảo, Nhu Nhi nhất định học rất ngoan ...
Nói đến đoạn cuối, nàng không nén được xấu hổ nên âm thanh đã lí nhí như muỗi kêu, đấu tranh tư tưởng một lúc rồi chủ động nhón chân lên hôn Đường Kính Chi một cái biểu lộ quyết tâm của mình:
- Tiểu yêu tinh...
Đường Kính Chi sao còn kiềm lòng nổi nữa, bế xốc Nhu Nhi lên đi về giường...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...