Cả hai trò chuyện vui vẻ, không biết tiểu nhị kia vẫn đứng ở cửa chờ đợi, tới khi bọn họ ăn sắp no, hắn cũng mất hết kiên nhẫn, đang tính tìm cách gì giữ người lại thì cuối cùng thấy thanh niên mặc cẩm bào màu tím thêu cự mãng, vẻ sốt ruột trên mặt thay thế bằng vui mừng.
Thanh niên đó ngực ưỡn cao, bước chân mạnh mẽ, mặt anh tuấn, hai gò má đường nét cứng rắn, mang lại cảm giác về cái đẹp uy mãnh, thần thái kiêu ngạo, như tất cả dưới mình một bậc.
Hắn không đi một mình, theo sau còn có sáu hộ vệ cao lớn, kẻ nào kẻ nấy ánh mắt như dao, mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người khác không dám tới gần.
Tiểu nhị kia vội vàng đi tới khom lưng thi lễ:
- Vương gia, may mà ngài tới kịp, người đó đang ăn cơm trong phòng bao.
- Y tới lâu chưa?
- Được mọt lúc rồi ạ, ngài không tới nhanh, bọn họ ăn xong đi mất rồi.
Tiểu nhị khúm núm đáp:
- Dẫn đường.
Thanh niên đó nói không nhiều, rất uy nghiêm:
Tiểu nhị khom lưng đi trước dẫn hắn tới phòng bao Đường Kính Chi và Ngọc Nhi ăn cơm, tới trước cửa, thanh niên kia phẩy tay đuổi đám hộ vệ lui ra, đang định gõ cửa thì có giọng nữ hỏi:
- Ai ở ngoài đó?
Sáu hộ vệ kia chưa kịp lui ra, sắc mặt biến đổi, xem ra bên trong có cao thủ, tức thì tập trung tinh thần, không đi nữa mà bảo vệ lấy thanh niên đó vào giữa.
- Là ta!
Thanh niên đó mặt bình thản đáp:
Ngọc Nhi nghe thấy bên ngoài có một người còn chưa để ý, đột nhiên có thêm nhiều người nữa xuất hiện, sinh lòng cảnh giác, chắn trước Đường Kính Chi.
- Mời vào!
Đường Kính Chi nghe giọng trả lời bên ngoài quen tai, nhưng không nhớ ra là ai.
Một hộ vệ ở ngoài đưa tay ra đẩy cửa cho chủ.
Thuận vương!
Thanh niên mặt mãng bào xuất hiện trước mắt làm Đường Kính Chi, vội đứng dậy khom lưng thi lễ:
- Thần thỉnh an vương gia!
Ngọc Nhi từng nghe tới vị vương gia này rồi, không những không buông lỏng cảnh giác mà còn ngầm rút cương châm ra, sáu người kia tuy võ công cao cường, nhưng ở trong không gian chật hẹp này vừa không thể liên thủ, vừa khó né tránh, nếu bọn chúng chỉ cần có chút động tĩnh bất thường, nàng có thể cho cả đám trọng thương.
Thuận vương Minh Ôn khách khí đưa tay đỡ hờ:
- Trung Nghĩa bá không cần đa lễ như thế, đứng lên đi.
Nói rồi đi vào phòng chọn một cái ghế ngồi xuống.
Sáu tên hộ vệ đi theo như hình với bóng, có cao thủ ở bên cạnh, bọn chúng không thể không cẩn thận.
Đường Kính Chi chậm rãi đứng dậy, tranh thủ suy tính, đây là trùng hợp sao? Hay có kẻ theo dõi hành tung của mình.
Trong lúc y thầm suy nghĩ, Thuận vương mắt nhìn thẳng, cũng quan sát kỹ y một lượt, thanh niên này thực sự bản lĩnh lớn thế sao, giúp hoàng đế ca ca của mình hóa giải mấy nguy cơ liền.
Đường Kính Chi bị Thuận vương nhìn tới rợn người, cười khan nói:
- Thật khéo quá, vi thần vừa dùng cơm xong, nếu vương gia tới đây dùng cơm, vậy thần cáo lui, không làm phiền nữa.
Dứt lời định bỏ đi luôn.
- Đợi đã.
Minh Ôn thấy buồn cười, cái cớ này cũng quá kém rồi, có điều nụ cười chưa thành hình hắn đã khống chế tốt tâm tình, mở miệng nói:
- Bản vương tới đây chuyên môn tìm Đường ái khanh bàn việc.
Đường ái khanh?
Đường Kính Chi nghe ba chữ này mặt biến sắc, phải biết các xưng hô này chỉ có hoàng đế, hoàng thái hậu hoặc là phi tần của hoàng đế mới được dùng.
Còn Thuận vương, hắn chỉ có thể gọi là Trung Nghĩa bá hoặc Đường bá gia.
Dã tâm của vị vương gia này thì ai cũng rõ, Đường Kính Chi không coi đây là hành vi ngu xuẩn, mà lần đầu chứng kiến dã tâm cũng như khí phách của người này.
Nếu hắn làm những chuyện dấu đầu hở đuôi, có khi Đường Kính Chi lại xem thường.
Đường Kính Chi cân nhắc một phen, tốt nhất nên lờ đi chuyện này đi, hỏi:
- Không biết vương gia tìm thần có chuyện gì?
Minh Ôn mừng thầm, nếu đổi lại là một người trung thành với hoàng đế, sẽ lên tiếng tranh luận, thậm chí là trở mặt bỏ đi không thèm nói chuyện, chỉ một câu thăm dò, Đường Kính Chi đã để lộ lòng mình cho hắn biết rồi:
- Bản vương nghe ngươi gần đây kinh doanh đồ thêu, cho nên định hợp tác, chia một chén canh.
Gần đây vương triều ngày càng ổn định, cơ hội cho hắn mỗi ngày một ít đi, mà Phúc Thọ vương lại chẳng thấy có động tĩnh gì, hắn không cam tâm làm vị vương gia tầm thường hết đời, cho nên Minh Ôn dần mất kiên nhẫn.
Hắn cũng xuất thân long tộc, văn võ toàn tài, hắn muốn có cơ hội thi triển tài hoa của mình.
Luận tài hoa!
Luận cung mã kỵ xạ!
Có thứ gì mà tên đại ca ăn hại kia hơn được hắn?
Tên ăn hại đó chỉ dựa vào mỗi thân phận trưởng tử do Hoàng thái hậu sinh ra mà leo lên ngôi báu, chỉ vì điều đó mà hắn phải làm một vương gia nhàn tàn cả đời, hắn không phục.
Nếu đó là số mệnh, hắn sẽ nghịch thiên cải mệnh!
Hắn muốn cơ hội để thể hiện bản thân, người bình thường sẽ có rất nhiều con đường, còn vương gia như hắn chỉ có một con đường duy nhất là soán ngôi.
Nếu không cả đời này hắn chỉ có thể ngồi ăn chờ chết mà thôi.
Đường Kính Chi không đoán được vị Thuận vương này ý đồ nông sâu ra sao, giả ngốc cười ha hả:
- Chỉ là một chuyện kinh doanh nho nhỏ, chẳng kiếm được mấy đồng, vương gia đùa với thần rồi.
- Bản vương không đùa với ngươi.
Thuận vương nghiêm nghị nói, từ lúc tên Đường Kính Chi này lên kinh, trong lòng hắn xuất hiện chút bất an vô cớ, kẻ này không thể để mình sử dụng, chỉ còn cách giết đi trừ hậu họa.
Nếu như nói hoàng đế trẻ mang lại cho người ta cảm giác non nớt bốc đồng, thì vị Thuận vương này lại thành thục lão luyện.
Hơn nữa chỉ qua cách hắn thăm dò mình, Đường Kính Chi nhận ra tính cách người này mạnh mẽ quyết đoán, sắc bén như thanh đao rời vỏ, người chỉ tiến tới không bao giờ lùi lại thỏa hiệp.
Nhận ra điều này, Đường Kính Chi rùng mình, nếu lúc này từ chối hắn tham gia vào chuyện kinh doanh, từ là tỏ ý đứng về phía hoàng đế, người này tuyệt đối không cho mình yên ổn.
Con người này nếu làm một thống soái cầm quần thì rất thích hợp, nói tới khai quốc hoàng đế các triều, đa phần cũng mang tính cách thế này.
- Thế nào? Trung Nghĩa bá không đồng ý à?
Đường Kính Chi còn chưa biết trả lời ra sao, giọng nói hàm chứ uy nghi của Minh Ôn lại vang lên:
Thuận vương từng bước ép tới, Đường Kính Chi không còn đường lui, tuy y chẳng có trung thành với hoàng đế, nhưng tiếp xúc lâu rồi, cũng sinh tình cảm.
Hoàng đế trẻ tuy hơi bộp chộp một tí, nhưng bản tinh không tệ.
Hơn nữa tuy thi thoảng lại làm chuyện hồ đồ, nhưng có giới hạn, biết đại thế, nếu không đã cứng rắn hạ chỉ đưa đám Tần Mục vào triều nghị sự rồi.
Cho dù ba vị nội các đại học sĩ có dẫn đầu bách quan quỳ không đứng dậy, nhưng bọn họ chung quy là thần tử, nếu hoàng đế cố chấp, hoàn toàn có thể lờ đi.
Thời khắc quan trọng biết nghe khuyến cáo của người khác.
Chỉ bằng vào mấy điểm đó đã là chấp nhận được rồi.
Còn vị Thuận vương trước mắt này quá cứng rắn khí phách, không phải là nhân tuyển thiên tử tốt nhất trong thời bình.
Nếu sinh trong thời loạn, đoán chừng vị Thuận vương này có thể lập nên sự nghiệp vĩ đại.
Tuy chưa trả lời, nhưng Đường Kính Chi đã ưỡn thẳng lưng lên, Minh Ôn trước khi y lên tiếng đã nói trước:
- Trung Nghĩa bá, những tin tức lan truyền ở kinh thành mấy ngày trước bản vương đều cho người điều tra qua. Hai ta đều là người sáng suốt, không cần nói lời quanh co. Lần trước ngươi nam hạ Lưu Châu, bị Hoàng thái hậu và hoàng thượng lừa gạt, dùng làm tốt thì tiên phong, nếu chẳng phải thời khắc cuối cùng ngươi kịp nhận ra thì đã mất mạng rồi? Đi theo một vị hoàng đế như thế ngươi phục sao? Không hận sao?
Nói không có oán hận thì tất nhiên là giả.
Khi đó Đường Kính Chi cực kỳ phẫn nộ, nhưng sau này suy nghĩ kỹ, làm một người nắm quyền, quyết định đó không phải sai, dù sao bọn họ không nắm rõ tình thế Lưu Châu cho lắm.
Tin tức mà họ biết được chỉ là lời một phía của y, cuối cùng hoàng thái hậu và hoàng đế tin tưởng y, không cho Mạnh Tử Đức nam hạ nữa, khiến hai nhà Trịnh Điền không bị ép làm phản, Đường gia bình an vô sự, nói ra há chẳng phải là một loại ân đức.
Cho nên ân oán giữa y và Hoàng thái hậu và hoàng đế rất phức tạp, suy nghĩ của bản thân y cũng đa qua nhiều phen thay đổi, không phải một hai câu mà nói rõ được.
***
Mình ghét tên Mạnh Tử Đức hàng của hắn, cứ để hắn là thằng ngu có phải hay không
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...