Lưu chưởng quầy cũng chẳng hi vọng Hạ Phương đầu óc mê muội từ chối việc này, chỉ cần thấy đối thủ cái nuốt hận gật đầu là ông ta thấy khoái trá rồi.
- Đường bá gia nói chỉ định bày những đồ thêu cao cấp nhất ở đây thôi, diện tích chiếm dụng không nhiều, nơi này do ông quản lý, ông tự đi bàn đi.
Lưu chưởng quầy rất thích cảm giác được sai bảo người ta thế này:
Hạ Phương hừ lạnh một tiếng, khom lưng tới cùng Đường Kính Chi thương thảo một phen, quyết định thời gian đầu nhường cho quá nửa chỗ, đợi làm ăn ổn định rồi, giảm bớt vài chỗ, hai nhà chia mỗi bên một nửa.
Trong quá trình bàn bạc, Hạ Phương cực kỳ nhiệt tình, Đường Kính Chi muốn một, ông ta cho hai, còn góp ý hoàn thiện nhiều chỗ, cho nên Đường Kính Chi rất có thiện cảm, bội phục gia chủ Tần gia bồi dưỡng được nhiều nhân tài như thế.
Nói tới nhân tài, Đường Kính Chi nhíu mày, y sắp rời kinh, Thị Mặc và Vương quản gia cũng đi nốt, ở nhà chỉ còn Uyển Nhi và Nhu Nhi, các nàng là nữ nhi không tiện xuất đầu lộ diện, vậy khai trương kinh doanh do ai quản lý đây?
Đường Kính Chi dang trầm tư thì phía cầu thang có tiếng bước chân sầm sầm, mọi người nhìn cả sang đó, chỉ thấy một nam tử mặc trang phục nội xưởng, mặt mày khẩn trương chạy tới.
- Đường bá gia, ti chức phụng khẩu dụ Hoàng thái hậu, truyền người vào cung một chuyến.
- Hả? Đã xảy ra chuyện gì?
Đường Kính Chi vội đứng lên, vừa hỏi vừa không chút chậm trễ đi về phía cầu thang.
Chỉ cần là người lạ biết võ công tới gần là Ngọc Nhi không rời Đường Kính Chi nửa bước, cho nên nàng cố ý ngăn cách y và người kia.
Xưởng vệ kia có kinh nghiệm, biết người ta đề phòng mình, nên cẩn thận giữ khoảng cách đáp:
- Bẩm Đường bá gia, lúc này hoàng thượng đang nổi giận, Hoàng thái hậu khuyên không được, muốn ngài vào cung một phen.
Đường Kính Chi ngạc nhiên lắm, nếu như ngay Hoàng thái hậu còn không khuyên nổi thì mình vào cung có tác dụng gì? Không hiểu xảy ra chuyện gì mà hoàng đế lại nổi giận như thế, y muốn hỏi nguyên do, nhưng người kia chỉ nói vào cung sẽ hiểu.
Chuyện bên này đã xong, cho nên Đường Kính Chi chỉ báo với Hạ Phương một tiếng nhờ chuẩn bị trước, sau đó cưỡi ngựa tới thẳng hoàng cung, theo thái giám dẫn đường rẽ vòng rẽ vèo một hồi, tới gần ngực thư phòng đã nghe thấy tiếng con hổ gầm gừ.
- Bọn chúng to gan quá rồi, trẫm đã lui một bước, bỏ quan chức của Mạnh Tử Đức, bọn chúng còn phái người tới hành thích, nếu như lần này trẫm còn nhẫn nhịn, có phải bọn chúng dám phái thích khách tới tận hoàng cung hành thích trẫm hay không?
Mạnh Tử Đức bị hành thích?
Dù Đường Kính Chi dự liệu được nhiều kẻ không chịu tha cho Mạnh Tử Đức, nhưng sự việc xảy ra thật, y vẫn có chút bất ngờ, dù sao hắn cũng điên rồi.
Trong lúc đợi thái giám vào thông báo đầu suy nghĩ, chẳng lẽ chuyện kia bị tiết lộ, cho nên có quan viên ngồi không yên, muốn giết hắn cho kỳ được mới yên tâm?
Đang suy nghĩ dở thì tiểu thái giám đi ra nói nhỏ:
- Đường bá gia, Hoàng thái hậu và hoàng thượng truyền người vào đó.
- À, ừ.
Đường Kính Chi đi vào, mắt không tự chủ được liếc nhìn về phía Hoàng thái hậu một cái mới quỳ xuống:
- Vi thần thỉnh an Hoàng thái hậu, hoàng thượng.
- Đứng lên đi.
Hoàng thái hậu đã quay về với bộ cung trang hoàng kim, mũ phượng khăn choàng, xinh đẹp cao quý, thấy Đường Kính Chi tới thì thầm thở phào, hoàng đế nổi khùng thực sự rồi, bà lo hoàng nhi của mình thiếu bình tĩnh, muốn phái người truy tra tận gốc vấn đề.
Mạnh Tử Đức đắc tội với quá nhiều người, lỗ mãng điều tra sẽ khiến lòng người hoảng loạn, gây ra chuyện không nhỏ.
- Bình thân.
Sắc mặt hoàng đế trẻ cực tệ, phất tay nói:
- Đường ái khanh, rạng sáng nay có người tới hành thích Mạnh Tử Đức, may nhờ khanh lần trước báo có kẻ lảng vảng gần nhà của hắn, nên trẫm phái người tới bảo vệ, nếu không kẻ gian đã thành công rồi. Chuyện này trẫm muốn người nội xưởng tra tới cùng, khanh thấy sao?
- Bẩm hoàng thượng, thần cho là không thể.
Đường Kính Chi không chút do dự khom người đáp:
- Chẳng lẽ muốn trẫm nhẫn nhịn à, bọn chúng còn coi trẫm ra gì nữa không, còn sợ uy nghiêm thiên tử không?
Hoàng đế trẻ hầm hầm đi đi lại lại, tay vung vẩy quát tháo:
Đường Kính Chi mò thấu tính cách của vị hoàng đế trẻ này rồi, nếu thực sự hắn muốn truy cứu sớm phái người đi làm, đâu đợi y vào khuyên, chẳng qua là bỏ qua thì không cam lòng, muốn có người thuyết phục bản thân thôi.
Vậy thì dễ làm rồi, xem ra Hoàng thái hậu chỉ quá quan tâm sinh loạn.
- Bẩm hoàng thượng, kẻ gian đáng chết, nhưng còn chưa tới lúc ra tay, muốn diệt kẻ đứng sau, cần loại trừ mối nguy trong kinh trước đã.
Quả nhiên Hoàng đế trẻ nghiến răng căm tức nói:
- Hừm, đợi ta đuổi Thuận vương ra khỏi kinh, nhất định sẽ cho đám khốn kiếp đó biết tay.
- Bẩm hoàng thượng, thần nghĩ tới một khả năng khiến có kẻ đằng sau muốn ra tay với Mạnh Tử Đức.
- Hả, vì sao?
Hoàng đế trẻ vốn chỉ nghĩ đây là chuyện báo thù thôi, mặt hiện vẻ nghi hoặc hỏi:
Hoàng thái hậu cũng nhìn sang, người này đúng là không làm nàng thất vọng, nói vài câu đã làm hoàng đế bình tĩnh hơn nhiều rôi.
- Bẩm hoàng thượng, mấy ngày trước thần phụng chỉ tới nhà Mạnh Tử Đức hỏi thăm, nghe nha hoàn nói gần đây hắn thi thoảng có những lúc hắn nổi hứng chạy ra sân dùng cành cây viết viết vẽ vẽ gì đó lên mặt đất.
Đường Kính Chi bẩm báo:
- Hắn điên mà, vẽ bậy bạ lung tung thì cũng bình thường, có gì đáng nói?
- Thần nghĩ, có kẻ có tật giật mình, lo Mạnh Tử Đức viết cái gì đó bất lợi cho mình nên muốn ra tay diệt trừ hậu họa.
Hoàng thái hậu và hoàng đế nghe tới đó liền trầm mặc lại.
- Đường ái khanh, trong lòng khanh nghĩ gì nói hết ra một lượt cho trẫm nghe.
Hoàng đế trẻ thu hết lại lửa giận, quay về long ỷ, nghiêm nghị hỏi:
Thực ra thời gian vừa rồi Đường Kính Chi đã cân nhắc lại toàn bộ hành vi của Mạnh Tử Đức, nhận thấy hắn chưa tới mức cương chính tới cực đoan ngu xuẩn.
Phải biết rằng trong quan trường mối quan hệ như rễ cây đại thụ, chẳng chịt nối liền vào nhau, dùng cách hình dung "giật một sợi tóc chấn động toàn thân" cũng không phải là quá, vậy vì sao Mạnh Tử Đức giết bao nhiêu quan viên địa phương như vậy mà không liên lụy tới một đại thần nào trong triều.
Quan viên địa phương như cái rễ cây, thân cây tán lá đều ở kinh thành, có chỗ dựa vào sự che chở đó, bọn chúng mới có thể hoành hành ở địa phương.
Với thủ đoạn của Mạnh Tử Đức sao có chuyện không lần từ quan viên địa phương ra đại quan trong kinh thành cho được?
Nhưng hắn giết quan viên địa phương mà tới một bản tấu tố cáo đại thần trong kinh cũng chẳng có, điều này nói lên cái gì?
Nói lên Mạnh Tử Đức mặc dù làm việc cực đoan thật, nhưng hắn thông hiểu chính sự, biết hoàng đế lúc đó còn chưa ngồi vững, kinh thành không thể loạn được.
Có điều chung quy hắn còn quá trẻ, nhìn không thấu triệt, không nghĩ thủ đoạn tanh máu của mình ép quan viên địa phương làm phản.
Đường Kính Chi đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra.
Hoàng thái hậu và hoàng đế nhìn nhau, hiển nhiên phần nào đoán ra rồi.
Nếu như Mạnh Tử Đức không phải kẻ không có đầu óc, như vậy không phải hắn không tra ra hành vi phạm pháp của quyền quý trong kinh, mà chẳng qua chỉ đem chứng cứ tra được dấu đi thôi.
Đó là nguyên nhân khiến quan viên kinh thành khi đó mặc dù gây áp lực với hoàng đế, nhưng không liên hợp lại dâng tấu đàn hặc Mạnh Tử Đức, vì bọn họ đều lo sợ có chứng cứ bất lợi với mình nằm trong tay Mạnh Tử Đức, chẳng may ép quá hắn tung ra thì nguy.
Đúng là hiện giờ hoàng đế còn chưa ngồi vững, nhưng quan viên ủng hộ hoàng đế vẫn chiếm đại đa số, nếu không Thuận vương đã chẳng chù chừ mãi tới giờ chưa có hành động nào.
Hoàng đế kế thừa chính thống, nên dù Thuận vương dù có thế lực đủ mạnh lật đổ hoàng đế thì danh bất chính ngôn bất thuận, cũng chẳng thể ngồi yên được trên ngai vàng, bên ngoài có không ít phiên vương lấy lý do thanh trừng dấy binh dẹp loạn.
Quan viên trong triều ai cũng hiểu điều này, cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không tùy tiện quy thuận Thuận vương.
Chính bởi vậy Mạnh Tử Đức không truy cứu, những quan viên kia tuy căm phẫn hắn giết môn sinh con cháu của mình, nhưng dù sao chưa vào đường cùng, bọn họ không có hành động quá quyết liệt.
Đó là một sự bình hành vi diệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...